Chương 121: Câu đố, vẫn mãi là câu đố
Đông Phương Kì
23/07/2020
Lâu Ánh Thần nhớ, Lạc người có thể coi như là thân thuộc nhất với y từng đánh giá, nếu như y có thêm một chút cường thế và ý thức xâm lược, bớt đi một chút tùy ý an nhiên, vậy thì chuyện trở thành sát thủ nhất lưu không là vấn đề gì cả.
Đáng tiếc y không làm được, cũng chung qua chỉ ở hàng nhị lưu thôi.
Trời sinh đã vậy, rất khó thay đổi.
Giống như những lần tai nạn này, cho dù uy hiếp đến tính mạng, Lâu Ánh Thần cũng không có ý niệm quá mức cường liệt gì, có lẽ là trái tim chưa hoàn chỉnh? Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân mượn cớ thật buồn cười. Dùng đường nhìn không tốn nhiều thời gian đã thích ứng ngóng nhìn ra mớ đá loạn xa xa, bên tai là giọng điệu mỉa mai của thanh lang.
Trong lòng ngươi, thật sự muốn trở về? Thật ra, chỉ là cảm thấy chẳng sao cả thôi. Trở về thì sao, không trở về, thì lại thế nào?
Có lẽ, bản thân vô cùng ích kỷ và lãnh đạm.
Lang Vương âm thầm không tiếng động lại gần, lớp lông ướt đẫm dán sát vào thân thể ái nhân, nó nghe được lời của thanh lang, tự nhiên cũng nhìn ra phản ứng của Lâu Ánh Thần. “Đừng nghĩ nhiều nữa, bất luận thế nào, chúng ta đều ở bên nhau.”
Mưa từ từ ngừng lại, bầu trời âm u lại không hề tản đi, mây đen lặng lẽ cuồn cuộn, tựa hồ đang ấp ủ một tai nạn còn lớn hơn. “Nếu như, ta chết rồi, ngươi sẽ làm thế nào?’
Đang đi, Lâu Ánh Thần đột nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lang Vương, y không nghĩ nhiều, chỉ là đột nhiên muốn hỏi thôi.
“ Ta sẽ không nói cùng chết với ngươi.” Lang Vương bình tĩnh trả lời, đăm đăm nhìn đối phương.
“Mang máu thịt của ngươi, xương cốt, da lông, ăn đến không còn sót lại chút gì, sau đó, trên lưng gánh vác thống khổ thay ngươi mà sống, cho đến khi sinh mệnh kết thúc.” Thấy Lâu Ánh Thần tựa hồ một trận ngạc nhiên, nó càng lại gần hơn: “Ta sống, là để trừng phạt chính mình không bảo vệ được ngươi, cũng là trừng phạt ngươi, bỏ lại ta.”
Tử vong là giải thoát, mà sống một mình trong thế giới đã mất đi ái nhân, chỉ là sống không bằng chết.
“Ta hiểu rõ.”
Không khí bắt đầu đè nén. Vào lúc này, vì hai vị dẫn đầu dừng bước mà Lưu Sa đang đứng tại chỗ đợi mệnh đi sang, bất đắc dĩ ho một tiếng: “Vương, vào lúc này lại đi nói những lời như thế thì rất không may mắn……. trước mắt tựa hồ có gì đó, có cần trước tiên đi xử lý không?”
“…….” Bị ‘giáo huấn’ nên cặp đôi này lúng túng một chút, Lang Vương gật đầu, biểu thị Lâu Ánh Thần đi theo, nhanh chóng đi tới trước đội ngũ.
Trước mặt là vách đá, trên vách đá xuất hiện một hắc động rất lớn, trong động sâu không thể thấy, ẩn ẩn còn có gió lạnh thổi ra. Mà xung quanh tứ phía là rừng rậm, chỉ có một con đường này có thẻ tiếp tục đi tới.
“Có vị tanh của độ ẩm và nước.” Lâu Ánh Thần lại gần cửa động thăm dò, địa thế trong động rõ ràng là kéo dài dần xuống, “Nếu như không đoán sai, chắc là có nước đọng.” Nói cho dễ nghe là nước đọng, nếu như vận khí xấu một chút, thì phần lớn diện tích là dưới sông, đối với lang mà nói, đó là chuyện rất phiền toái. Dù sao nguy hiểm trong nước so với nguy hiểm trên bờ thì nhiều hơn.
“Hay là đi đường vòng đi, không tất yếu phải tự đưa mình vào nguy hiểm.” Lang Vương đối với nước cũng cảm thấy xấu vô cùng, đặc biệt là sau khi Lâu Ánh Thần vừa rơi xuống nước. Quay đầu nhìn chúng lang, cũng đạt được ý kiến thống nhất, trước đó một lần đi vào hang động chúng đã có rất nhiều ký ức không tốt, cho nên, có thể không cần đi xuống, thì vẫn hy vọng không cần đi xuống.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Xích Nha đi theo đội ngũ bắt đầu quay lại, khi đi ngang thanh lang thì da thịt toàn thân vẫn bất giác căng chặt lại, đối phương quả nhiên mở miệng, chỉ là ngữ khí đó, khiến nó nhíu mi, quay đầu nhìn sang, Xích Nha không nói gì, tính cách vốn dĩ của nó đã bị áp chế sau một chuỗi sự việc, lúc này, có thể không nói chuyện thì nó luôn sẽ chọn lựa trầm mặc.
“Ngươi muốn đi tìm chết cùng với đám ngu ngốc đó sao?”
Gương mặt cười của thanh lang có chút dữ tợn, Xích Nha ngây ra, ánh sáng cảnh giác trong đáy mắt tăng mạnh: “Ngươi….. có ý gì?” Có lẽ là đã có một khoảng thời gian không mở miệng, lại thêm hành trình mệt mỏi, thanh âm của Xích Nha trở nên có hơi khàn. Thanh lang hơi thắt lòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra, dù sao nó biết bản thân nói cái gì cũng sẽ không khiến đối phương mềm đi, so với phí lực đàm hòa không bằng trực tiếp dùng hành động biểu thị. Huống hồ, câu nói này cũng không chỉ là muốn nói cho Xích Nha nghe.
“Ngươi có ý gì?”
Đồng dạng mở miệng vẫn là Lang Vương và Lâu Ánh Thần.
“Không có ý gì, chẳng qua là, không chuẩn bị đi theo các ngươi cùng chết mà thôi.” Thanh lang mở miệng, “Muốn đi Truy Nhật mà ngay cả quy tắc cơ bản cũng không biết còn có thể đi được đến ngày hôm nay, ta thật sự không biết nói các ngươi thế nào…… may mắn, hay là cái gì.”
“Nói cho rõ ràng đi.” Lang Vương nghiêm túc mở miệng, có thể thấy, nó đã ý thức được cái gì rồi.
“Truy Nhật tối kỵ nhất là di chuyển lộ tuyến, nếu không, tại sao phải cường điệu Truy Nhật mà đi?” Thanh lang vòng tới cạnh Xích Nha, nhàn tản ngồi xuống, “Các ngươi đã liên tục thay đổi lộ tuyến, nhưng may mà luôn đi vòng trở lại, mà hiện tại đây coi như là ngưỡng cửa, cũng tính là một bước ngoặc……… Các ngươi có chết hay không thật ra ta không thể xác định, nhưng mà, bỏ lỡ cái này, nghĩ muốn quay lại cũng không có khả năng.”
“Khẩu khí này của ngươi, rất giống như bản thân ngươi biết cái gì vậy. Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi đã từng đi qua?” Lưu Sa hiếm khi đạp lên lời thanh lang, nó so với Lâu Ánh Thần càng không ưa đối phương, cho nên khẩu khí thập phần bất thiện.
“Đúng a, ta chính là từng đi qua.”
Nụ cười tà ác, khiến gương mặt thanh lang trong hôn ám có chút thâm trầm. Đột nhiên léo lên tia chớp, chiếu sáng cả mặt đá, đám lang rơi vào tĩnh mịch quái dị.
Bầu trời ngừng mưa trong ngắn ngủi, lúc này lại bắt đầu đổ mưa. Mưa nhỏ không lớn, theo gió loạn bay.
“Ngươi……. làm sao có thể……” Lâu Ánh Thần híp mắt, y đánh giác thanh lang, đột nhiên có một loại ảo giác, trước mắt này, không phải là một con lang, mà là một con quái vật tâm cơ sâu nặng, từ lúc bắt đầu đã giăng sẵn một lưới âm mưu. Mà bản thân lại từng bước từng bước đi vào trong vòng cạm bẫy của đối phương.
“ Chuyện của ta, không tất yếu phải nói với ngươi.”
Thanh lang ngạo mạn ngẩng đầu, liếc sang nhãn thần lộ ra chút bất an của Xích Nha: “Nếu như các ngươi muốn đi ngược lại cũng có thể, nhưng mà, hắn ta sẽ mang đi.”
Ý tứ, không cần nói cũng biết.
Xích Nha nhảy dựng lên, bất an nhìn Lâu Ánh Thần, lại quay đầu nhìn thanh lang, lập lại mấy lần, cuối cùng vẫn cẩn thận lùi lại vài bước, nó không biết bản thân nên nói cái gì, không muốn tách khỏi lão đại, không muốn đơn độc ở chung với con lang này, nếu như bị bỏ lại, bản thân có lẽ sẽ điên mất. Lâu Ánh Thần biết Xích Nha bất an, lập tức chạy tới đứng cạnh nó, muốn an ủi, nhưng thanh lang lại chắn kín Xích Nha không lộ ra một chút kẽ hở: “Ngươi muốn làm cái gì trở về!”
“……” Tư duy xoay chuyển rất lâu, Lâu Ánh Thần thở sâu một hơi, quay đầu trao đổi ánh mắt với Lang Vương: “Chúng ta, đi thẳng sơn động đó, nhưng mà, ngươi xác định có thể đi thông tới bên đó?”
“Ta chỉ có thể bảo đảm, các ngươi thông qua quan đạo đầu tiên.” Thanh lang như muốn thị uy trừng mắt với Lâu Ánh Thần, bức bách khiến y lui đến phạm vi nó có thể tiếp nhận, “Những cái khác, không thể nói trước.”
“……”
Lang Vương rất lâu sâu mới than thở, nói ta đi thảo luận với những con lang khác một chút, sau đó quay người đi vào trong đám lang, Lâu Ánh Thần thì tiếp tục hữu ý vô ý đối kháng với thanh lang, tên kia rõ ràng không thèm nhìn đến tất cả sinh vật xung quanh, đối lưng với hang động nhàn tản nằm xuống, thỉnh thoảng mới nhẹ chạm vào phần bụng của Xích Nha nằm kế bên. Không bao lâu, Lang Vương bình tĩnh trở lại, biểu thị tất cả đồng ý đi vào sơn động, Lâu Ánh Thần chăm chăm nhìn mặt thanh lang, ở đó, thấy được tà khí không thể che giấu.
Điều này khiến y bất an.
“Thanh lang…… ngươi rốt cuộc, là ai?”
“Ha?” Thanh lang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâu Ánh Thần, quái dị cười tà nói: “Lâu Ánh Thần, ngươi lại rốt cuộc là ai đây?”
“…….”
Vấn đề này khiến lòng Lâu Ánh Thần thắt chặt, tuy nghe ra chỉ là tùy tiện phản bác, nhưng y lại có một loại cảm giác sai lầm rằng bí mật của mình bị xem thấu, loại cảm giác đó…… rất không vui. Cũng biết thanh lang sẽ không nói cho mình thêm tin tức gì hữu dụng, đám lang từ từ trở lại vách đá, càng gần sơn động càng thêm âm trầm, dường như là vực sâu địa ngục, chờ đợi chúng đến.
“Ta có một dự cảm không tốt…… luôn cảm thấy, rất bất an.” Nhẹ giọng nói với Lang Vương, Lâu Ánh Thần nhìn chăm chăm hang động tối thui, vẫn như cũ do dự không quyết. Thanh lang cười lạnh đứng trước cửa động, biểu thị rõ ràng bản thân sẽ không dẫn đường, Lâu Ánh Thần vừa muốn đi vào, Xích Nha đã tiến trước một bước, chắn trước mặt y: “Ta đi trước…… lão đại.” Thanh âm của nó rất nhẹ, nhưng một vòng lang xung quanh cũng đều có thể nghe thấy. “Nếu như có gì nguy hiểm, các ngươi không cần để ý tới ta, nhanh chóng lùi lại.” Lời này vừa nói ra liền cảm giác được một mục quang âm lạnh chú mục từ bên cạnh, Xích Nha tự biết là ai, không thèm quay đầu, cố chấp đứng ở đó không chịu lùi lại. “Ta biết ý của ngươi.” Lâu Ánh Thần ẩn đi cảm giác chua sót trong lòng, “Nhưng mà, tiên phong vẫn là để ta làm, đừng cho rằng ta có thể vứt bỏ ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ…….”
“Bảo hộ hắn là ta, ngươi bớt chút đi……” Khẩu khí tràn đầy không vui đột nhiên cắt lời Lâu Ánh Thần, thanh lang lạnh mặt tiến lại, “Ngươi không được phép rời khỏi ta nửa bước nếu dám phản bội, ta sẽ làm ra cái gì, ngươi cũng không biết đâu”
“Ngươi…….” Xích Nha nghẹn lời, trong ánh mắt có thêm sát khí.
“Được rồi” Lang Vương nhíu mày cắt đứt tranh đấu của ba con lang, cũng không dừng lại trực tiếp đi vào trong sơn động, Lâu Ánh Thần vội vã theo sau, chỉ cảm thấy Lang Vương không chút dấu vết dần dần đi chậm lại, gần như dán sát vào tai y nói: “Gia hỏa đó, có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chúng ta tạm thời vẫn có thể tin tưởng nó dù sao, Xích Nha còn ở bên này. Khi đi nhớ trông chừng chúng thật kỹ, một khi phát hiện chúng tiêu thất, lập tức vòng ngược trở về.”
“Ta…… biết.”
Phiên ngoại Ngân lang
Ngân tử x Hạc tử
Từ khi hiểu chuyện, Triệp liền biết, bản thân không được hoan nghênh, mỗi lần phụ thân nhìn nó thì luôn dùng thái độ chán ghét hoặc giả như không nhìn thấy, khiến nó từ rất sớm đã nếm được những tâm tình mà thời thơ ấu không nên có.
Nó không hiểu, tại sao bản thân thế này còn chưa bị vứt bỏ.
Trong đàn những con lang khác không có tư cách thị uy với nó, dù sao, huyết thống vẫn là một ngăn cách, nhưng mà, nó vô pháp chịu đựng tiếp tục sống trong một đàn lang bao quanh đều có ánh mắt mang dị tâm.
Duy chỉ có một chút dịu dàng với nó, chắc là con lang được coi là thân phận ‘huynh đệ’, tên đó là Chiến, bất đồng với mình, là một gia hỏa từ nhỏ đã được phụ thân và đại đa số lang khác xem trọng, hắn được di truyền bộ lông đen kịt của phụ thân, còn có con ngươi màu vàng, đương nhiên, mắt của nó cũng là màu vàng, chẳng qua, màu lông của nó……
Triệp cảm thấy ủy khuất.
Nhưng mà, ủy khuất cũng chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi thời thơ ấu, không biết bắt đầu từ lúc nào, hoặc là do chuyện gì dẫn đến, nó cảm thấy chẳng quan trọng nữa.
Phụ thân thế nào, mẫu thân thế nào, huynh đệ thế nào?
Có liên quan gì tới nó đâu chứ
Thứ nào hại tới mình,
Thì không bằng, đem chúng diệt sạch là xong……
Cách nghĩ này sau khi xuất hiện, Triệp đã định được mục tiêu đầu tiên, giết phụ. Chỉ cần con lang dẫn đầu đó chết đi, vậy thì nó có thể lần nữa được xem trọng không cảm thấy chuyện này có gì là tội ác, vì không có ai dạy cho nó. Nhưng khi nó còn chưa chuẩn bị toàn diện, sinh vật miễn cưỡng có thể xưng là phụ thân đó đột nhiên tiêu thất trong đám lang. ‘Kẻ thất bại đáng khinh’. Nó nhớ rõ sau khi nó biết tin đã nói như thế.
Mục tiêu đầu tiên đột nhiên tan biến khiến nó nhàm chán, nhưng tiếp theo đó một ý niệm kích thích khác xuất hiện.
Vương vị.
Triệp đối với Vương vị không có chút hảo cảm nào, nhưng nó muốn khiến cho con lang tự dưng biến mất đó vào một ngày nào đó sẽ biết, ông ta rời đi đã giúp cho nó có cơ hội này, như vậy, cho dù là chết cũng chết không nhắm mắt đi huống hồ còn có thể thuận tiện báo thù vị ‘huynh đệ’ thân ái kia một chút, và cả những tên trưởng lão luôn muốn xóa sổ nó.
Thế là, chuyện tiếp theo cứ thế thuận lý thành chương tiến hành.
Khiêu chiến những địch nhân có vẻ là cường đại trong đám lang, đả kích bạo lực tuyệt đối, cho dù bản thân nó không thể đạt được Vương vị, thì cũng có thể đả động được lực chiến đầu tổng thể của Chiến.
Triệp cho rằng Chiến sẽ không ngăn cản hành động của mình, giống như trước đây, nó biết Chiến đối với chuyện cả hai có đãi ngộ khác biệt mà có chút hổ thẹn, cho nên nó không chút do dự lợi dụng sự hổ thẹn đó. Nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với chính mình. Chiến, cũng là địch nhân.
Nhưng mà lần này, Chiến đứng ra, dùng một tư thế bi thương động lòng người giả vờ giả vịt đó nói: “Triệp, đừng nháo nữa.”
Nháo?
Lẽ nào hành động trước giờ của nó đều bị hắn, thậm chí tất cả lang nhận định là hành động đáng cười khi tâm tình muốn nổi loạn sao?
“Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta”
“Ta là huynh đệ của ngươi…..”
“Ha đừng nói giỡn nữa! Ta và ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Ngươi xem, màu sắc của ta, là ngân sắc” Vì bộ dáng ẩn ẩn đau lòng của đối phương, khiến trong lòng Triệp dâng lên một cỗ khoái ý được báo thù.
“Phân thành hai đường thôi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dùng năng lực của chính mình để giết chết ngươi.”
Trong chúng ta, chỉ có một có thể tồn tại.
Ghen tỵ, phẫn hận, địch ý, lạnh nhạt, Triệp muốn đem tất cả những tình tự của mình đều phát tiết trên người Chiến, khi biết được đối phương đã thành Lang Vương, nó đứng trên đỉnh núi nhìn theo phương hướng của cái nhà đó cười lãnh khốc, nó sẽ để mặc đối phương đạt được tất cả, sau đó, mới từ từ giành lại tất cả.
Đã trải qua bao nhiêu năm, liên tục xuất hiện cản trở hành động của Chiến, Triệp đã vứt bỏ cái tên mà phụ thân đặt cho, nó cảm thấy bản thân không cần thứ này, dùng màu lông để đơn giản gọi mình là ‘ngân lang’, sau đó thử cắt đứt mọi liên hệ với trước kia trừ con đường báo thù. Chỉ là, nó dần dần cảm thấy vô vị. Báo thù rất vô vị, âm thầm tính kế rất vô vị, mỗi ngày khi đến tối đều trốn tránh rất vô vị, ngay cả sống cũng là một việc vô vị đến cực điểm.
Ngân lang biết Chiến vì cái nhìn địch ý của mình là hành sự kém đi, hơn nữa thân là Vương nhưng vẫn cách xa đàn, nó đều biết.
Nhưng có một vài nút kết cho dù là đối phương chết cũng sẽ không vì thể mà được cởi bỏ.
Nếu như không thù hận, ngân lang không biết bản thân tại sao còn sống.
Tiếp sau đó là thời gian hỗn loạn mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng có tâm tình thì đi vào lãnh địa của Lang Vương để phá hoại. Ngân lang thường tự mỉa mai cười khổ, bản thân thật sự là càng sống càng thoái hóa. Cho đến một ngày kia, bên cạnh huynh đệ lãnh mạc của nó đột nhiên xuất hiện một con lang lông tạp, nó mới phát giác, trò chơi càng vui vẻ thì ra giờ mới bắt đầu
=========================
Ngẩng đầu nhìn chân trời dần dần trắng xóa, ngân lang híp con ngươi màu vàng thành một đường thẳng, trong thế giới này, không có những con lang mà nó ghét, có lẽ bản thân nên tìm một chỗ chôn thân ở đây, sau đó an an ổn ổn mà chờ đợi tử vong giáng xuống.
Ít nhất, phong cảnh ở đây không tồi.
Mang theo nụ cười chế giễu đã thành thói quen, ngân lang chậm rãi đi về phía rừng cây.
Dưới chân hơi chấn động, trong cơn gió đang thổi tới có kèm theo vị đạo đặc biệt trên người của loài nai, dạ dày đã bắt đầu tự phát ra thanh âm ọt ọt co rút, ngân lang bất đắc dĩ phát giác, cho dù là muốn chết, nó cũng không muốn đói chết. Nó thả nhẹ cước bộ, chậm rãi đè thấp đường cong cơ thể, thân thể chinh qua sa trường làm động tác này không một chút xa lạ, vạch lùm cây chỉ có vài lá, thò đầu vào, sau đó như gió lốc bổ về phía con mồi dốt nát.
“Binh”
“Ngao ô”
Trước mắt một tia sáng tím, còn chưa rõ phát sinh chuyện gì, ngân lang nặng nề ngã ra, tiếp đó phần đầu thân mật tiếp xúc với mặt đất, mất nửa ngày, âm thanh ong ong trong đầu mới tiêu biến. Nó phẫn nộ quay đầu, vật thể vừa đụng nhau với nó cũng đúng lúc quay sang trừng mắt.
“Ngươi tìm chết” Trước khi đối phương mở miệng, ngân lang không chút khách khí lộ ra sát khí.
Bị đoạt mất lời muốn nói nên bên kia mở to miệng, lúng túng ‘a’ một tiếng, sau đó nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm cái gì. Lỗ tai hình tam giác của ngân lang lắc lắc, không nghe thấy, đương nhiên nó cũng sẽ không quan tâm. Hung mãnh tiếp cận con mồi, sau đó một ngụm cắn tới con nai tơ đáng thương đồng thời bị hai dã thú cắn xé, kéo ra rồi quay người đi.
“Này này, đó là ta bắt được nga!”
Đối phương xông tới, ngân lang ngạo mạn nhướng khóe mắt, trên trên dưới dưới đánh giá đối phương, khó trách là lông tím, thì ra là Á hạc, nhưng mà, cho dù là Á hạc nó cũng sẽ không đánh thua. “Ngươi có chứng cứ gì?”
“Di?”
“Ngươi có chứng cứ gì nói nó là con mồi ngươi bắt được? Ngươi gọi nó nó sẽ chạy theo ngươi sao?”
“Sẽ không”
“Vậy thì chẳng là gì.”
Thỏa mãn với câu trả lời của đối phương, ngân lang nhấc cao con mồi trong miệng, tha vào trong lùm cây.
“Này này, đừng dùng thủ đoạn này được không, ta vì muốn bắt được con tiểu đông tây này mà mai phục một ngày đó” Á hạc không nản chí đuổi theo, nó không tính động thủ giành lại, vì đối phương là mỹ nhân, tuy không phải cùng một chủng tộc. Mà nó mới sẽ không động thủ với mỹ nhân.
“Liên quan gì tới ta cách xa ta một chút!”
“Này, đừng tuyệt tình như thế a……. ít nhất chia cho ta một nữa đi…… này này…….”
Chân mày nhíu lên của ngân lang sau khi Á hạc đuổi theo thì thả lỏng, đeo lên biểu tình dụ dỗ được tiểu hồng mao (cô bé quàng khăn đỏ), nó dùng nụ cười vô tội nhất đối diện với đối phương: “Con mồi này đang ở trong miệng ta, chính là của ta, đúng không” Trước khi đối phương trả lời nó lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên ta có thể tốt bụng chia cho ngươi một nửa. Nhưng mà….. ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta nhỉ?”
Không dùng từ thương lượng ‘không’, mà là dùng từ khẳng định ‘nhỉ’. Từ này, khiến đuôi của Á hạc âm thầm vẫy một cái.
“Tại sao lại không?”
Sâu trong đáy mắt Á hạc chợt léo lên một chút quái dị, con lang đối diện này, rất thú vị, Mông đã từng gặp qua rất nhiều dã thú làm sao có thể không nhìn ra được tính toán trong mắt đối phương, nhưng mà…… trải qua cuộc sống chán ngán chỉ có một mình hành động, chắc nên, quấn lấy đối phương, sẽ có chút kinh hỉ đi dù sao bản thân cũng vô vị.
Hai con dã thú đồng dạng gian xảo nhìn nhau cười đến vô cùng đơn thuần và vô tội, gió lạnh thổi qua, cuộc sống sau này…… ít nhất sẽ có chút đặc sắc……..
Đáng tiếc y không làm được, cũng chung qua chỉ ở hàng nhị lưu thôi.
Trời sinh đã vậy, rất khó thay đổi.
Giống như những lần tai nạn này, cho dù uy hiếp đến tính mạng, Lâu Ánh Thần cũng không có ý niệm quá mức cường liệt gì, có lẽ là trái tim chưa hoàn chỉnh? Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân mượn cớ thật buồn cười. Dùng đường nhìn không tốn nhiều thời gian đã thích ứng ngóng nhìn ra mớ đá loạn xa xa, bên tai là giọng điệu mỉa mai của thanh lang.
Trong lòng ngươi, thật sự muốn trở về? Thật ra, chỉ là cảm thấy chẳng sao cả thôi. Trở về thì sao, không trở về, thì lại thế nào?
Có lẽ, bản thân vô cùng ích kỷ và lãnh đạm.
Lang Vương âm thầm không tiếng động lại gần, lớp lông ướt đẫm dán sát vào thân thể ái nhân, nó nghe được lời của thanh lang, tự nhiên cũng nhìn ra phản ứng của Lâu Ánh Thần. “Đừng nghĩ nhiều nữa, bất luận thế nào, chúng ta đều ở bên nhau.”
Mưa từ từ ngừng lại, bầu trời âm u lại không hề tản đi, mây đen lặng lẽ cuồn cuộn, tựa hồ đang ấp ủ một tai nạn còn lớn hơn. “Nếu như, ta chết rồi, ngươi sẽ làm thế nào?’
Đang đi, Lâu Ánh Thần đột nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lang Vương, y không nghĩ nhiều, chỉ là đột nhiên muốn hỏi thôi.
“ Ta sẽ không nói cùng chết với ngươi.” Lang Vương bình tĩnh trả lời, đăm đăm nhìn đối phương.
“Mang máu thịt của ngươi, xương cốt, da lông, ăn đến không còn sót lại chút gì, sau đó, trên lưng gánh vác thống khổ thay ngươi mà sống, cho đến khi sinh mệnh kết thúc.” Thấy Lâu Ánh Thần tựa hồ một trận ngạc nhiên, nó càng lại gần hơn: “Ta sống, là để trừng phạt chính mình không bảo vệ được ngươi, cũng là trừng phạt ngươi, bỏ lại ta.”
Tử vong là giải thoát, mà sống một mình trong thế giới đã mất đi ái nhân, chỉ là sống không bằng chết.
“Ta hiểu rõ.”
Không khí bắt đầu đè nén. Vào lúc này, vì hai vị dẫn đầu dừng bước mà Lưu Sa đang đứng tại chỗ đợi mệnh đi sang, bất đắc dĩ ho một tiếng: “Vương, vào lúc này lại đi nói những lời như thế thì rất không may mắn……. trước mắt tựa hồ có gì đó, có cần trước tiên đi xử lý không?”
“…….” Bị ‘giáo huấn’ nên cặp đôi này lúng túng một chút, Lang Vương gật đầu, biểu thị Lâu Ánh Thần đi theo, nhanh chóng đi tới trước đội ngũ.
Trước mặt là vách đá, trên vách đá xuất hiện một hắc động rất lớn, trong động sâu không thể thấy, ẩn ẩn còn có gió lạnh thổi ra. Mà xung quanh tứ phía là rừng rậm, chỉ có một con đường này có thẻ tiếp tục đi tới.
“Có vị tanh của độ ẩm và nước.” Lâu Ánh Thần lại gần cửa động thăm dò, địa thế trong động rõ ràng là kéo dài dần xuống, “Nếu như không đoán sai, chắc là có nước đọng.” Nói cho dễ nghe là nước đọng, nếu như vận khí xấu một chút, thì phần lớn diện tích là dưới sông, đối với lang mà nói, đó là chuyện rất phiền toái. Dù sao nguy hiểm trong nước so với nguy hiểm trên bờ thì nhiều hơn.
“Hay là đi đường vòng đi, không tất yếu phải tự đưa mình vào nguy hiểm.” Lang Vương đối với nước cũng cảm thấy xấu vô cùng, đặc biệt là sau khi Lâu Ánh Thần vừa rơi xuống nước. Quay đầu nhìn chúng lang, cũng đạt được ý kiến thống nhất, trước đó một lần đi vào hang động chúng đã có rất nhiều ký ức không tốt, cho nên, có thể không cần đi xuống, thì vẫn hy vọng không cần đi xuống.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Xích Nha đi theo đội ngũ bắt đầu quay lại, khi đi ngang thanh lang thì da thịt toàn thân vẫn bất giác căng chặt lại, đối phương quả nhiên mở miệng, chỉ là ngữ khí đó, khiến nó nhíu mi, quay đầu nhìn sang, Xích Nha không nói gì, tính cách vốn dĩ của nó đã bị áp chế sau một chuỗi sự việc, lúc này, có thể không nói chuyện thì nó luôn sẽ chọn lựa trầm mặc.
“Ngươi muốn đi tìm chết cùng với đám ngu ngốc đó sao?”
Gương mặt cười của thanh lang có chút dữ tợn, Xích Nha ngây ra, ánh sáng cảnh giác trong đáy mắt tăng mạnh: “Ngươi….. có ý gì?” Có lẽ là đã có một khoảng thời gian không mở miệng, lại thêm hành trình mệt mỏi, thanh âm của Xích Nha trở nên có hơi khàn. Thanh lang hơi thắt lòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra, dù sao nó biết bản thân nói cái gì cũng sẽ không khiến đối phương mềm đi, so với phí lực đàm hòa không bằng trực tiếp dùng hành động biểu thị. Huống hồ, câu nói này cũng không chỉ là muốn nói cho Xích Nha nghe.
“Ngươi có ý gì?”
Đồng dạng mở miệng vẫn là Lang Vương và Lâu Ánh Thần.
“Không có ý gì, chẳng qua là, không chuẩn bị đi theo các ngươi cùng chết mà thôi.” Thanh lang mở miệng, “Muốn đi Truy Nhật mà ngay cả quy tắc cơ bản cũng không biết còn có thể đi được đến ngày hôm nay, ta thật sự không biết nói các ngươi thế nào…… may mắn, hay là cái gì.”
“Nói cho rõ ràng đi.” Lang Vương nghiêm túc mở miệng, có thể thấy, nó đã ý thức được cái gì rồi.
“Truy Nhật tối kỵ nhất là di chuyển lộ tuyến, nếu không, tại sao phải cường điệu Truy Nhật mà đi?” Thanh lang vòng tới cạnh Xích Nha, nhàn tản ngồi xuống, “Các ngươi đã liên tục thay đổi lộ tuyến, nhưng may mà luôn đi vòng trở lại, mà hiện tại đây coi như là ngưỡng cửa, cũng tính là một bước ngoặc……… Các ngươi có chết hay không thật ra ta không thể xác định, nhưng mà, bỏ lỡ cái này, nghĩ muốn quay lại cũng không có khả năng.”
“Khẩu khí này của ngươi, rất giống như bản thân ngươi biết cái gì vậy. Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi đã từng đi qua?” Lưu Sa hiếm khi đạp lên lời thanh lang, nó so với Lâu Ánh Thần càng không ưa đối phương, cho nên khẩu khí thập phần bất thiện.
“Đúng a, ta chính là từng đi qua.”
Nụ cười tà ác, khiến gương mặt thanh lang trong hôn ám có chút thâm trầm. Đột nhiên léo lên tia chớp, chiếu sáng cả mặt đá, đám lang rơi vào tĩnh mịch quái dị.
Bầu trời ngừng mưa trong ngắn ngủi, lúc này lại bắt đầu đổ mưa. Mưa nhỏ không lớn, theo gió loạn bay.
“Ngươi……. làm sao có thể……” Lâu Ánh Thần híp mắt, y đánh giác thanh lang, đột nhiên có một loại ảo giác, trước mắt này, không phải là một con lang, mà là một con quái vật tâm cơ sâu nặng, từ lúc bắt đầu đã giăng sẵn một lưới âm mưu. Mà bản thân lại từng bước từng bước đi vào trong vòng cạm bẫy của đối phương.
“ Chuyện của ta, không tất yếu phải nói với ngươi.”
Thanh lang ngạo mạn ngẩng đầu, liếc sang nhãn thần lộ ra chút bất an của Xích Nha: “Nếu như các ngươi muốn đi ngược lại cũng có thể, nhưng mà, hắn ta sẽ mang đi.”
Ý tứ, không cần nói cũng biết.
Xích Nha nhảy dựng lên, bất an nhìn Lâu Ánh Thần, lại quay đầu nhìn thanh lang, lập lại mấy lần, cuối cùng vẫn cẩn thận lùi lại vài bước, nó không biết bản thân nên nói cái gì, không muốn tách khỏi lão đại, không muốn đơn độc ở chung với con lang này, nếu như bị bỏ lại, bản thân có lẽ sẽ điên mất. Lâu Ánh Thần biết Xích Nha bất an, lập tức chạy tới đứng cạnh nó, muốn an ủi, nhưng thanh lang lại chắn kín Xích Nha không lộ ra một chút kẽ hở: “Ngươi muốn làm cái gì trở về!”
“……” Tư duy xoay chuyển rất lâu, Lâu Ánh Thần thở sâu một hơi, quay đầu trao đổi ánh mắt với Lang Vương: “Chúng ta, đi thẳng sơn động đó, nhưng mà, ngươi xác định có thể đi thông tới bên đó?”
“Ta chỉ có thể bảo đảm, các ngươi thông qua quan đạo đầu tiên.” Thanh lang như muốn thị uy trừng mắt với Lâu Ánh Thần, bức bách khiến y lui đến phạm vi nó có thể tiếp nhận, “Những cái khác, không thể nói trước.”
“……”
Lang Vương rất lâu sâu mới than thở, nói ta đi thảo luận với những con lang khác một chút, sau đó quay người đi vào trong đám lang, Lâu Ánh Thần thì tiếp tục hữu ý vô ý đối kháng với thanh lang, tên kia rõ ràng không thèm nhìn đến tất cả sinh vật xung quanh, đối lưng với hang động nhàn tản nằm xuống, thỉnh thoảng mới nhẹ chạm vào phần bụng của Xích Nha nằm kế bên. Không bao lâu, Lang Vương bình tĩnh trở lại, biểu thị tất cả đồng ý đi vào sơn động, Lâu Ánh Thần chăm chăm nhìn mặt thanh lang, ở đó, thấy được tà khí không thể che giấu.
Điều này khiến y bất an.
“Thanh lang…… ngươi rốt cuộc, là ai?”
“Ha?” Thanh lang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâu Ánh Thần, quái dị cười tà nói: “Lâu Ánh Thần, ngươi lại rốt cuộc là ai đây?”
“…….”
Vấn đề này khiến lòng Lâu Ánh Thần thắt chặt, tuy nghe ra chỉ là tùy tiện phản bác, nhưng y lại có một loại cảm giác sai lầm rằng bí mật của mình bị xem thấu, loại cảm giác đó…… rất không vui. Cũng biết thanh lang sẽ không nói cho mình thêm tin tức gì hữu dụng, đám lang từ từ trở lại vách đá, càng gần sơn động càng thêm âm trầm, dường như là vực sâu địa ngục, chờ đợi chúng đến.
“Ta có một dự cảm không tốt…… luôn cảm thấy, rất bất an.” Nhẹ giọng nói với Lang Vương, Lâu Ánh Thần nhìn chăm chăm hang động tối thui, vẫn như cũ do dự không quyết. Thanh lang cười lạnh đứng trước cửa động, biểu thị rõ ràng bản thân sẽ không dẫn đường, Lâu Ánh Thần vừa muốn đi vào, Xích Nha đã tiến trước một bước, chắn trước mặt y: “Ta đi trước…… lão đại.” Thanh âm của nó rất nhẹ, nhưng một vòng lang xung quanh cũng đều có thể nghe thấy. “Nếu như có gì nguy hiểm, các ngươi không cần để ý tới ta, nhanh chóng lùi lại.” Lời này vừa nói ra liền cảm giác được một mục quang âm lạnh chú mục từ bên cạnh, Xích Nha tự biết là ai, không thèm quay đầu, cố chấp đứng ở đó không chịu lùi lại. “Ta biết ý của ngươi.” Lâu Ánh Thần ẩn đi cảm giác chua sót trong lòng, “Nhưng mà, tiên phong vẫn là để ta làm, đừng cho rằng ta có thể vứt bỏ ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ…….”
“Bảo hộ hắn là ta, ngươi bớt chút đi……” Khẩu khí tràn đầy không vui đột nhiên cắt lời Lâu Ánh Thần, thanh lang lạnh mặt tiến lại, “Ngươi không được phép rời khỏi ta nửa bước nếu dám phản bội, ta sẽ làm ra cái gì, ngươi cũng không biết đâu”
“Ngươi…….” Xích Nha nghẹn lời, trong ánh mắt có thêm sát khí.
“Được rồi” Lang Vương nhíu mày cắt đứt tranh đấu của ba con lang, cũng không dừng lại trực tiếp đi vào trong sơn động, Lâu Ánh Thần vội vã theo sau, chỉ cảm thấy Lang Vương không chút dấu vết dần dần đi chậm lại, gần như dán sát vào tai y nói: “Gia hỏa đó, có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chúng ta tạm thời vẫn có thể tin tưởng nó dù sao, Xích Nha còn ở bên này. Khi đi nhớ trông chừng chúng thật kỹ, một khi phát hiện chúng tiêu thất, lập tức vòng ngược trở về.”
“Ta…… biết.”
Phiên ngoại Ngân lang
Ngân tử x Hạc tử
Từ khi hiểu chuyện, Triệp liền biết, bản thân không được hoan nghênh, mỗi lần phụ thân nhìn nó thì luôn dùng thái độ chán ghét hoặc giả như không nhìn thấy, khiến nó từ rất sớm đã nếm được những tâm tình mà thời thơ ấu không nên có.
Nó không hiểu, tại sao bản thân thế này còn chưa bị vứt bỏ.
Trong đàn những con lang khác không có tư cách thị uy với nó, dù sao, huyết thống vẫn là một ngăn cách, nhưng mà, nó vô pháp chịu đựng tiếp tục sống trong một đàn lang bao quanh đều có ánh mắt mang dị tâm.
Duy chỉ có một chút dịu dàng với nó, chắc là con lang được coi là thân phận ‘huynh đệ’, tên đó là Chiến, bất đồng với mình, là một gia hỏa từ nhỏ đã được phụ thân và đại đa số lang khác xem trọng, hắn được di truyền bộ lông đen kịt của phụ thân, còn có con ngươi màu vàng, đương nhiên, mắt của nó cũng là màu vàng, chẳng qua, màu lông của nó……
Triệp cảm thấy ủy khuất.
Nhưng mà, ủy khuất cũng chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi thời thơ ấu, không biết bắt đầu từ lúc nào, hoặc là do chuyện gì dẫn đến, nó cảm thấy chẳng quan trọng nữa.
Phụ thân thế nào, mẫu thân thế nào, huynh đệ thế nào?
Có liên quan gì tới nó đâu chứ
Thứ nào hại tới mình,
Thì không bằng, đem chúng diệt sạch là xong……
Cách nghĩ này sau khi xuất hiện, Triệp đã định được mục tiêu đầu tiên, giết phụ. Chỉ cần con lang dẫn đầu đó chết đi, vậy thì nó có thể lần nữa được xem trọng không cảm thấy chuyện này có gì là tội ác, vì không có ai dạy cho nó. Nhưng khi nó còn chưa chuẩn bị toàn diện, sinh vật miễn cưỡng có thể xưng là phụ thân đó đột nhiên tiêu thất trong đám lang. ‘Kẻ thất bại đáng khinh’. Nó nhớ rõ sau khi nó biết tin đã nói như thế.
Mục tiêu đầu tiên đột nhiên tan biến khiến nó nhàm chán, nhưng tiếp theo đó một ý niệm kích thích khác xuất hiện.
Vương vị.
Triệp đối với Vương vị không có chút hảo cảm nào, nhưng nó muốn khiến cho con lang tự dưng biến mất đó vào một ngày nào đó sẽ biết, ông ta rời đi đã giúp cho nó có cơ hội này, như vậy, cho dù là chết cũng chết không nhắm mắt đi huống hồ còn có thể thuận tiện báo thù vị ‘huynh đệ’ thân ái kia một chút, và cả những tên trưởng lão luôn muốn xóa sổ nó.
Thế là, chuyện tiếp theo cứ thế thuận lý thành chương tiến hành.
Khiêu chiến những địch nhân có vẻ là cường đại trong đám lang, đả kích bạo lực tuyệt đối, cho dù bản thân nó không thể đạt được Vương vị, thì cũng có thể đả động được lực chiến đầu tổng thể của Chiến.
Triệp cho rằng Chiến sẽ không ngăn cản hành động của mình, giống như trước đây, nó biết Chiến đối với chuyện cả hai có đãi ngộ khác biệt mà có chút hổ thẹn, cho nên nó không chút do dự lợi dụng sự hổ thẹn đó. Nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với chính mình. Chiến, cũng là địch nhân.
Nhưng mà lần này, Chiến đứng ra, dùng một tư thế bi thương động lòng người giả vờ giả vịt đó nói: “Triệp, đừng nháo nữa.”
Nháo?
Lẽ nào hành động trước giờ của nó đều bị hắn, thậm chí tất cả lang nhận định là hành động đáng cười khi tâm tình muốn nổi loạn sao?
“Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta”
“Ta là huynh đệ của ngươi…..”
“Ha đừng nói giỡn nữa! Ta và ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Ngươi xem, màu sắc của ta, là ngân sắc” Vì bộ dáng ẩn ẩn đau lòng của đối phương, khiến trong lòng Triệp dâng lên một cỗ khoái ý được báo thù.
“Phân thành hai đường thôi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dùng năng lực của chính mình để giết chết ngươi.”
Trong chúng ta, chỉ có một có thể tồn tại.
Ghen tỵ, phẫn hận, địch ý, lạnh nhạt, Triệp muốn đem tất cả những tình tự của mình đều phát tiết trên người Chiến, khi biết được đối phương đã thành Lang Vương, nó đứng trên đỉnh núi nhìn theo phương hướng của cái nhà đó cười lãnh khốc, nó sẽ để mặc đối phương đạt được tất cả, sau đó, mới từ từ giành lại tất cả.
Đã trải qua bao nhiêu năm, liên tục xuất hiện cản trở hành động của Chiến, Triệp đã vứt bỏ cái tên mà phụ thân đặt cho, nó cảm thấy bản thân không cần thứ này, dùng màu lông để đơn giản gọi mình là ‘ngân lang’, sau đó thử cắt đứt mọi liên hệ với trước kia trừ con đường báo thù. Chỉ là, nó dần dần cảm thấy vô vị. Báo thù rất vô vị, âm thầm tính kế rất vô vị, mỗi ngày khi đến tối đều trốn tránh rất vô vị, ngay cả sống cũng là một việc vô vị đến cực điểm.
Ngân lang biết Chiến vì cái nhìn địch ý của mình là hành sự kém đi, hơn nữa thân là Vương nhưng vẫn cách xa đàn, nó đều biết.
Nhưng có một vài nút kết cho dù là đối phương chết cũng sẽ không vì thể mà được cởi bỏ.
Nếu như không thù hận, ngân lang không biết bản thân tại sao còn sống.
Tiếp sau đó là thời gian hỗn loạn mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng có tâm tình thì đi vào lãnh địa của Lang Vương để phá hoại. Ngân lang thường tự mỉa mai cười khổ, bản thân thật sự là càng sống càng thoái hóa. Cho đến một ngày kia, bên cạnh huynh đệ lãnh mạc của nó đột nhiên xuất hiện một con lang lông tạp, nó mới phát giác, trò chơi càng vui vẻ thì ra giờ mới bắt đầu
=========================
Ngẩng đầu nhìn chân trời dần dần trắng xóa, ngân lang híp con ngươi màu vàng thành một đường thẳng, trong thế giới này, không có những con lang mà nó ghét, có lẽ bản thân nên tìm một chỗ chôn thân ở đây, sau đó an an ổn ổn mà chờ đợi tử vong giáng xuống.
Ít nhất, phong cảnh ở đây không tồi.
Mang theo nụ cười chế giễu đã thành thói quen, ngân lang chậm rãi đi về phía rừng cây.
Dưới chân hơi chấn động, trong cơn gió đang thổi tới có kèm theo vị đạo đặc biệt trên người của loài nai, dạ dày đã bắt đầu tự phát ra thanh âm ọt ọt co rút, ngân lang bất đắc dĩ phát giác, cho dù là muốn chết, nó cũng không muốn đói chết. Nó thả nhẹ cước bộ, chậm rãi đè thấp đường cong cơ thể, thân thể chinh qua sa trường làm động tác này không một chút xa lạ, vạch lùm cây chỉ có vài lá, thò đầu vào, sau đó như gió lốc bổ về phía con mồi dốt nát.
“Binh”
“Ngao ô”
Trước mắt một tia sáng tím, còn chưa rõ phát sinh chuyện gì, ngân lang nặng nề ngã ra, tiếp đó phần đầu thân mật tiếp xúc với mặt đất, mất nửa ngày, âm thanh ong ong trong đầu mới tiêu biến. Nó phẫn nộ quay đầu, vật thể vừa đụng nhau với nó cũng đúng lúc quay sang trừng mắt.
“Ngươi tìm chết” Trước khi đối phương mở miệng, ngân lang không chút khách khí lộ ra sát khí.
Bị đoạt mất lời muốn nói nên bên kia mở to miệng, lúng túng ‘a’ một tiếng, sau đó nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm cái gì. Lỗ tai hình tam giác của ngân lang lắc lắc, không nghe thấy, đương nhiên nó cũng sẽ không quan tâm. Hung mãnh tiếp cận con mồi, sau đó một ngụm cắn tới con nai tơ đáng thương đồng thời bị hai dã thú cắn xé, kéo ra rồi quay người đi.
“Này này, đó là ta bắt được nga!”
Đối phương xông tới, ngân lang ngạo mạn nhướng khóe mắt, trên trên dưới dưới đánh giá đối phương, khó trách là lông tím, thì ra là Á hạc, nhưng mà, cho dù là Á hạc nó cũng sẽ không đánh thua. “Ngươi có chứng cứ gì?”
“Di?”
“Ngươi có chứng cứ gì nói nó là con mồi ngươi bắt được? Ngươi gọi nó nó sẽ chạy theo ngươi sao?”
“Sẽ không”
“Vậy thì chẳng là gì.”
Thỏa mãn với câu trả lời của đối phương, ngân lang nhấc cao con mồi trong miệng, tha vào trong lùm cây.
“Này này, đừng dùng thủ đoạn này được không, ta vì muốn bắt được con tiểu đông tây này mà mai phục một ngày đó” Á hạc không nản chí đuổi theo, nó không tính động thủ giành lại, vì đối phương là mỹ nhân, tuy không phải cùng một chủng tộc. Mà nó mới sẽ không động thủ với mỹ nhân.
“Liên quan gì tới ta cách xa ta một chút!”
“Này, đừng tuyệt tình như thế a……. ít nhất chia cho ta một nữa đi…… này này…….”
Chân mày nhíu lên của ngân lang sau khi Á hạc đuổi theo thì thả lỏng, đeo lên biểu tình dụ dỗ được tiểu hồng mao (cô bé quàng khăn đỏ), nó dùng nụ cười vô tội nhất đối diện với đối phương: “Con mồi này đang ở trong miệng ta, chính là của ta, đúng không” Trước khi đối phương trả lời nó lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên ta có thể tốt bụng chia cho ngươi một nửa. Nhưng mà….. ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta nhỉ?”
Không dùng từ thương lượng ‘không’, mà là dùng từ khẳng định ‘nhỉ’. Từ này, khiến đuôi của Á hạc âm thầm vẫy một cái.
“Tại sao lại không?”
Sâu trong đáy mắt Á hạc chợt léo lên một chút quái dị, con lang đối diện này, rất thú vị, Mông đã từng gặp qua rất nhiều dã thú làm sao có thể không nhìn ra được tính toán trong mắt đối phương, nhưng mà…… trải qua cuộc sống chán ngán chỉ có một mình hành động, chắc nên, quấn lấy đối phương, sẽ có chút kinh hỉ đi dù sao bản thân cũng vô vị.
Hai con dã thú đồng dạng gian xảo nhìn nhau cười đến vô cùng đơn thuần và vô tội, gió lạnh thổi qua, cuộc sống sau này…… ít nhất sẽ có chút đặc sắc……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.