Chương 40
Đông Phương Kì
23/07/2020
Thần phẫn nộ, gào thét, nó muốn nuốt chửng tất cả
============
Cảnh tượng bốn phía có chút không chân thật.
Nhìn về mảnh rừng còn chưa kịp phát ra tiếng kêu bi ai đã bị nuốt chửng, sóng lớn vẩn đục như tử thần gớm ghiếc lao tới, Lâu Ánh Thần cảm thấy, y giống như đang coi một bộ phim về tai nạn, mà sau tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là kỹ xảo điện ảnh mà thôi.
Nhưng tử vong là chân thật. Sinh linh vô pháp phản kháng lại thần, đây là dự tiến được viết trên điều ước của định luật, cho nên, thần thống trị tất cả.
“Ào”
Không thể quay đầu, Lâu Ánh Thần chỉ có thể điều khiển tứ chi của mình thêm nhanh chóng dẫm đạp trên mặt đất, y vô pháp cứu giúp những sinh mệnh đang nhanh chóng tiêu thất sau lưng, y chỉ có thể vì sự sống của bản thân mà tiếp tục nỗ lực chạy tới trước.
Vì sự sống…… ============
Biên độ mặt đường bắt đầu dâng cao, Phù Xuyên dẫn đầu và Lôi Lạc ở đoạn trước lúc này mới dám hơi quay đầu lại, nhìn đội ngũ phía sau bị bùn đất ụp lên một thân thê thảm, nhưng không có cách nào cười nổi.
Nhìn lại đội ngũ một chút, Lâu Ánh Thần tính toán trong lòng, đại khái có bốn mươi con lang còn sống tại lúc này. Trừ đội ngũ di chuyển đầu tiên không biết đi hướng nào, thì phần còn lại chính là bị nước lũ nuốt chửng. Nghe âm thanh cũng biết dòng nước đó đã đổi hướng, lao nghiêng đi. Trong đám lang không ít kẻ đã nằm phục xuống. Vừa rồi quá mức khẩn trương, tạo thành hiện tại đột nhiên sau khi thả lỏng liền cực độ mỏi mệt.
“Này, không sao chứ?”
Phù Xuyên chậm rãi đi tới trước mặt Lâu Ánh Thần, hỏi một câu, Lâu Ánh Thần uể oải mệt mỏi gật gật đầu, y có hơi thoát lực rồi, không có ai chịu nổi chuyện đột phát như thế này. Phịch một tiếng, Lâu Ánh Thần nằm bệt xuống, khi đi lên y luôn chú ý bốn hướng, thủy lưu đã không còn chảy xiết như lúc mới đầu nữa, hơn nữa địa thế ở đây khá cao, chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Cho nên hiện tại y nằm xuống không muốn động đậy, lắc lắc một mớ bùn đất bám trên đỉnh lỗ tai, y đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn bản thân là một con lang: Nếu như là người, trong tình trạng không có xe không có thuyền như vậy, với hai chân y tuyệt đối không chạy bằng bốn chân.
“Này này, sao mới đó đã thành thế này rồi ” Phù Xuyên tới gần, bộ mặt trêu chọc. Lâu Ánh Thần bội phục nó dưới tình trạng này mà còn có tâm tình để cười đùa, lia miệng: “Ngươi còn không phải cũng giống vậy sao?” Mắt thấy Phù Xuyên cũng phịch một tiếng mềm nhũn ra đất, thảm thương hề hề cười nói: “Mọi người đều giống nhau, cũng không có gì phải mất mặt cả.” Trong lúc nói chuyện, trong đầu chuyển tới chuyển lui, đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Di? Lôi Lạc đâu?”
Không biết tại sao trong lòng lập tức đông lại, Lâu Ánh Thần nhảy lên, động tác quá lớn khiến đầu có chút choáng váng, Phù Xuyên lo lắng lại gần chống đỡ thân thể đang lắc lư của y, mà Lâu Ánh Thần lại chăm chú nhìn thân ảnh đang ở chỗ cao hơn.
“Nga, thì ra ở đó….. sao lại không chịu nói tiếng nào……” Tư duy chớp qua cái gì, Phù Xuyên đột ngột không nói nữa, lo lắng quay đầu nhìn theo hướng mà Lôi Lạc đang chăm chú, cũng không tự giác lẩm bẩm: “Phong Khởi…… không biết thế nào rồi…..”
Phong Khởi…… không, không chỉ là nó a…… Lâu Ánh Thần nhíu chặt mày, kẻ y lo lắng, còn có Lang Vương nữa
Không biết tình trạng chiến đấu của nó và ngân lang thế nào, trong dòng nước lớn thế này, chắc là không tiếp tục đánh nữa đi….. chúng sẽ chạy tới đâu? Tư duy nhất thời quá mức hỗn loạn, khi hồi thần lại, liền bị một đôi mắt lang phóng lớn đột nhiên ở trước mặt dọa nhảy dựng: “Ngươi…… ngươi”
“Hừ…….” Lôi Lạc có chút buồn bực ngoảnh đầu sang bên khác, hừ mũi một cái, hỏi: “Ngươi xác định Phong Khởi không có chuyện chứ?”
“…….”
Không có chuyện? Lâu Ánh Thần nghĩ tới cảnh tượng đầy máu me đó, trong dạ dày bất giác liền cuộn trào, y cúi đầu than một tiếng, khi ngẩng đầu, trong mắt đã là màu thuần hắc thâm trầm, “Hắn bị thương, không nhẹ….. ta không dám xác định hắn có thể di động hay không, nhưng mà, hắn đã từng nói sẽ đuổi theo.”
“Cái gì?!!” Lôi Lạc nhất thời tức chết, câu “không nhẹ” đó khiến nó càng có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy, bất an như sắp đánh mất thứ gì, cũng không thèm nhìn Lâu Ánh Thần một cái nào nữa, nó liếc mắt nhìn dòng thủy lưu đã ổn định bên dưới, trong lòng dự tính chủ ý, đứng dậy xông ra ngoài.
Đi tìm hắn! Bất luận thế nào, nó phải tìm được Phong Khởi!
Binh một tiếng, thân thể bị va vào một bên, Lôi Lạc mất thăng bằng lảo đảo lui lại hết mấy mét, sau đó hung ác nhìn sang Phù Xuyên lộ ra hàm răng: “Ngươi đang làm cái gì……”
“Đây là điều ta muốn nói đó Ngươi muốn đi tìm chết có phải không!” Thanh âm của Phù Xuyên vì kích động mà nâng cao mấy độ, “Ngươi cho rằng hiện tại ngươi xông ra thì có thể tìm được cái gì?!” Câu nói này không cần nghi ngờ khiến thần kinh đã đứng bên bờ bạo phát của Lôi Lạc càng thêm bị kích động: “Ngươi có ý gì đây! Ngươi cảm thấy Phong Khởi đã” Đã cái gì nó không thể nói ra, nó sợ khi nói ra rồi liền sẽ thành sự thật. Hai con lang kịch liệt đối đầu nhau, đám lang theo phía Hồng Tiêu không lâu trước đó còn là kẻ địch đang nằm một bên thần sắc âm trầm, không biết đang nghĩ cái gì. Lâu Ánh Thần không đi ngăn cản trận cãi vả của hai con lang kia lúc này lực chú ý toàn bộ đặt trên người chúng, y không dám xác định phán đoán trước đó của bản thân có phải là chính xác không, hiện tại mọi người đều không có quá nhiều thể lực, nếu như có một bên xảy ra tổn thất, vậy thì chờ đợi chúng chính là toàn quân bị diệt.
Nhưng cuối cùng Hồng Tiêu chỉ là nhìn Lâu Ánh Thần một lúc, dùng thanh âm rất trầm thấp nói: “Ta không có từ bỏ.” Sau đó, quay đầu, chậm rãi kéo lê tứ chi mang theo đám lang của nó đi tới một đỉnh núi cao khác.
“…….” Lâu Ánh Thần có hơi thả lỏng được một chút, đối với hai con lang bên cạnh đang phát ra khí thế dọa người đó, y mang theo tâm lý không biết làm sao, y thật sự không có tâm tình nhàn nhã để ngồi một bên làm khán giả.
Nhưng mà……. Trừ Lang Vương ra, còn có một tiểu gia hỏa khiến y bận tâm…… đó là con tiểu đông tây không biết…….
Đang lúc lo lắng, thì nghe thấy tiếng gào của Phù Xuyên, y quay đầu, một đạo hắc ảnh từ bên cạnh lao qua, là Lôi Lạc. Trong vô thức, Lâu Ánh Thần cũng nhảy theo, chân sau đột nhiên đau đớn khiến y trong thoáng chốc lại hung hăng ngã phịch xuống. Phù Xuyên đang muốn đuổi theo, nhưng lại vì Lâu Ánh Thần bị ngã một cái mà quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên chân phải của Lâu Ánh Thần, bị cái gì đó rạch mở ra một đạo vết thương.
“…… Ngươi….. sao lại bị thương dễ dàng như thế……” Khi Phù Xuyên quay đầu lại nhìn Lôi Lạc, chỉ thấy bóng lưng lao đi trên thượng lưu dòng nước đã dần dần tiêu thất. Tùy nó là được…. tuy Lôi Lạc có lúc rất lỗ mãng, nhưng nó không phải là ngu ngốc. Lâu Ánh Thần phiền muộn nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu, trong lòng lại giăng lên một chuyện: Lông của y tựa hồ từ mùa xuân đến mùa hạ, đều không có như động vật bình thường có hiện tượng rụng lông…….
Chuyển mắt nhìn lên mớ lông tinh hãn ngắn ngắn trên người Phù Xuyên, lại nhìn nhìn lên mớ lông trên người mình dài gấp đôi so với đối phương, y bất giác có chút hoài nghi, thân thể này, có phải là
Ngừng lại thời gian.
(Ở đây có nghĩa là em Thần đang nghi ngờ có phải thời gian của thân xác này đã dừng lại, tức là không già đi, không phát triển)
============
Cảnh tượng bốn phía có chút không chân thật.
Nhìn về mảnh rừng còn chưa kịp phát ra tiếng kêu bi ai đã bị nuốt chửng, sóng lớn vẩn đục như tử thần gớm ghiếc lao tới, Lâu Ánh Thần cảm thấy, y giống như đang coi một bộ phim về tai nạn, mà sau tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là kỹ xảo điện ảnh mà thôi.
Nhưng tử vong là chân thật. Sinh linh vô pháp phản kháng lại thần, đây là dự tiến được viết trên điều ước của định luật, cho nên, thần thống trị tất cả.
“Ào”
Không thể quay đầu, Lâu Ánh Thần chỉ có thể điều khiển tứ chi của mình thêm nhanh chóng dẫm đạp trên mặt đất, y vô pháp cứu giúp những sinh mệnh đang nhanh chóng tiêu thất sau lưng, y chỉ có thể vì sự sống của bản thân mà tiếp tục nỗ lực chạy tới trước.
Vì sự sống…… ============
Biên độ mặt đường bắt đầu dâng cao, Phù Xuyên dẫn đầu và Lôi Lạc ở đoạn trước lúc này mới dám hơi quay đầu lại, nhìn đội ngũ phía sau bị bùn đất ụp lên một thân thê thảm, nhưng không có cách nào cười nổi.
Nhìn lại đội ngũ một chút, Lâu Ánh Thần tính toán trong lòng, đại khái có bốn mươi con lang còn sống tại lúc này. Trừ đội ngũ di chuyển đầu tiên không biết đi hướng nào, thì phần còn lại chính là bị nước lũ nuốt chửng. Nghe âm thanh cũng biết dòng nước đó đã đổi hướng, lao nghiêng đi. Trong đám lang không ít kẻ đã nằm phục xuống. Vừa rồi quá mức khẩn trương, tạo thành hiện tại đột nhiên sau khi thả lỏng liền cực độ mỏi mệt.
“Này, không sao chứ?”
Phù Xuyên chậm rãi đi tới trước mặt Lâu Ánh Thần, hỏi một câu, Lâu Ánh Thần uể oải mệt mỏi gật gật đầu, y có hơi thoát lực rồi, không có ai chịu nổi chuyện đột phát như thế này. Phịch một tiếng, Lâu Ánh Thần nằm bệt xuống, khi đi lên y luôn chú ý bốn hướng, thủy lưu đã không còn chảy xiết như lúc mới đầu nữa, hơn nữa địa thế ở đây khá cao, chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Cho nên hiện tại y nằm xuống không muốn động đậy, lắc lắc một mớ bùn đất bám trên đỉnh lỗ tai, y đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn bản thân là một con lang: Nếu như là người, trong tình trạng không có xe không có thuyền như vậy, với hai chân y tuyệt đối không chạy bằng bốn chân.
“Này này, sao mới đó đã thành thế này rồi ” Phù Xuyên tới gần, bộ mặt trêu chọc. Lâu Ánh Thần bội phục nó dưới tình trạng này mà còn có tâm tình để cười đùa, lia miệng: “Ngươi còn không phải cũng giống vậy sao?” Mắt thấy Phù Xuyên cũng phịch một tiếng mềm nhũn ra đất, thảm thương hề hề cười nói: “Mọi người đều giống nhau, cũng không có gì phải mất mặt cả.” Trong lúc nói chuyện, trong đầu chuyển tới chuyển lui, đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Di? Lôi Lạc đâu?”
Không biết tại sao trong lòng lập tức đông lại, Lâu Ánh Thần nhảy lên, động tác quá lớn khiến đầu có chút choáng váng, Phù Xuyên lo lắng lại gần chống đỡ thân thể đang lắc lư của y, mà Lâu Ánh Thần lại chăm chú nhìn thân ảnh đang ở chỗ cao hơn.
“Nga, thì ra ở đó….. sao lại không chịu nói tiếng nào……” Tư duy chớp qua cái gì, Phù Xuyên đột ngột không nói nữa, lo lắng quay đầu nhìn theo hướng mà Lôi Lạc đang chăm chú, cũng không tự giác lẩm bẩm: “Phong Khởi…… không biết thế nào rồi…..”
Phong Khởi…… không, không chỉ là nó a…… Lâu Ánh Thần nhíu chặt mày, kẻ y lo lắng, còn có Lang Vương nữa
Không biết tình trạng chiến đấu của nó và ngân lang thế nào, trong dòng nước lớn thế này, chắc là không tiếp tục đánh nữa đi….. chúng sẽ chạy tới đâu? Tư duy nhất thời quá mức hỗn loạn, khi hồi thần lại, liền bị một đôi mắt lang phóng lớn đột nhiên ở trước mặt dọa nhảy dựng: “Ngươi…… ngươi”
“Hừ…….” Lôi Lạc có chút buồn bực ngoảnh đầu sang bên khác, hừ mũi một cái, hỏi: “Ngươi xác định Phong Khởi không có chuyện chứ?”
“…….”
Không có chuyện? Lâu Ánh Thần nghĩ tới cảnh tượng đầy máu me đó, trong dạ dày bất giác liền cuộn trào, y cúi đầu than một tiếng, khi ngẩng đầu, trong mắt đã là màu thuần hắc thâm trầm, “Hắn bị thương, không nhẹ….. ta không dám xác định hắn có thể di động hay không, nhưng mà, hắn đã từng nói sẽ đuổi theo.”
“Cái gì?!!” Lôi Lạc nhất thời tức chết, câu “không nhẹ” đó khiến nó càng có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy, bất an như sắp đánh mất thứ gì, cũng không thèm nhìn Lâu Ánh Thần một cái nào nữa, nó liếc mắt nhìn dòng thủy lưu đã ổn định bên dưới, trong lòng dự tính chủ ý, đứng dậy xông ra ngoài.
Đi tìm hắn! Bất luận thế nào, nó phải tìm được Phong Khởi!
Binh một tiếng, thân thể bị va vào một bên, Lôi Lạc mất thăng bằng lảo đảo lui lại hết mấy mét, sau đó hung ác nhìn sang Phù Xuyên lộ ra hàm răng: “Ngươi đang làm cái gì……”
“Đây là điều ta muốn nói đó Ngươi muốn đi tìm chết có phải không!” Thanh âm của Phù Xuyên vì kích động mà nâng cao mấy độ, “Ngươi cho rằng hiện tại ngươi xông ra thì có thể tìm được cái gì?!” Câu nói này không cần nghi ngờ khiến thần kinh đã đứng bên bờ bạo phát của Lôi Lạc càng thêm bị kích động: “Ngươi có ý gì đây! Ngươi cảm thấy Phong Khởi đã” Đã cái gì nó không thể nói ra, nó sợ khi nói ra rồi liền sẽ thành sự thật. Hai con lang kịch liệt đối đầu nhau, đám lang theo phía Hồng Tiêu không lâu trước đó còn là kẻ địch đang nằm một bên thần sắc âm trầm, không biết đang nghĩ cái gì. Lâu Ánh Thần không đi ngăn cản trận cãi vả của hai con lang kia lúc này lực chú ý toàn bộ đặt trên người chúng, y không dám xác định phán đoán trước đó của bản thân có phải là chính xác không, hiện tại mọi người đều không có quá nhiều thể lực, nếu như có một bên xảy ra tổn thất, vậy thì chờ đợi chúng chính là toàn quân bị diệt.
Nhưng cuối cùng Hồng Tiêu chỉ là nhìn Lâu Ánh Thần một lúc, dùng thanh âm rất trầm thấp nói: “Ta không có từ bỏ.” Sau đó, quay đầu, chậm rãi kéo lê tứ chi mang theo đám lang của nó đi tới một đỉnh núi cao khác.
“…….” Lâu Ánh Thần có hơi thả lỏng được một chút, đối với hai con lang bên cạnh đang phát ra khí thế dọa người đó, y mang theo tâm lý không biết làm sao, y thật sự không có tâm tình nhàn nhã để ngồi một bên làm khán giả.
Nhưng mà……. Trừ Lang Vương ra, còn có một tiểu gia hỏa khiến y bận tâm…… đó là con tiểu đông tây không biết…….
Đang lúc lo lắng, thì nghe thấy tiếng gào của Phù Xuyên, y quay đầu, một đạo hắc ảnh từ bên cạnh lao qua, là Lôi Lạc. Trong vô thức, Lâu Ánh Thần cũng nhảy theo, chân sau đột nhiên đau đớn khiến y trong thoáng chốc lại hung hăng ngã phịch xuống. Phù Xuyên đang muốn đuổi theo, nhưng lại vì Lâu Ánh Thần bị ngã một cái mà quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên chân phải của Lâu Ánh Thần, bị cái gì đó rạch mở ra một đạo vết thương.
“…… Ngươi….. sao lại bị thương dễ dàng như thế……” Khi Phù Xuyên quay đầu lại nhìn Lôi Lạc, chỉ thấy bóng lưng lao đi trên thượng lưu dòng nước đã dần dần tiêu thất. Tùy nó là được…. tuy Lôi Lạc có lúc rất lỗ mãng, nhưng nó không phải là ngu ngốc. Lâu Ánh Thần phiền muộn nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu, trong lòng lại giăng lên một chuyện: Lông của y tựa hồ từ mùa xuân đến mùa hạ, đều không có như động vật bình thường có hiện tượng rụng lông…….
Chuyển mắt nhìn lên mớ lông tinh hãn ngắn ngắn trên người Phù Xuyên, lại nhìn nhìn lên mớ lông trên người mình dài gấp đôi so với đối phương, y bất giác có chút hoài nghi, thân thể này, có phải là
Ngừng lại thời gian.
(Ở đây có nghĩa là em Thần đang nghi ngờ có phải thời gian của thân xác này đã dừng lại, tức là không già đi, không phát triển)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.