Chương 69: Mưu kế
Đông Phương Kì
23/07/2020
“Ngươi…… có ý gì?”
Thượng Quan Nhiễm tràn đầy cảnh giác, đối với Nam Vương này, hắn biết rõ có bao nhiêu tàn độc, chỉ sợ là, Nam Vương sẽ nhân lần này thật sự đối với Hãn Hình Cung bất lợi.
Nam Vương tựa hồ nhìn ra được lo sợ của hắn, tiếp tục không an phận xoay tóc: “Chỉ có vào lúc này, ngươi mới sẽ không gọi cái xưng hô đáng chết đó Nhưng cũng không sao, ta….. thích.” Khóe môi nhếch lên thỏa mãn nhìn gương mặt lại một lần nữa trở nên quẫn bách của đối phương, rất lâu, cuối cùng cưỡng bách chính mình quay người, nói: “Chuyện tiếp theo cần Thượng Quan đại nhân đây đi truyền lời đó, nga, hay là nên nói….. là phân phó của bổn vương chiếu theo quy củ dưới trướng của ta, kẻ chiến bại chết, người thắng sẽ bổ sung vào vị trí khiếm khuyết đó, chính là nói Thiên Mạch Doanh phải mang con lang đó, ngoan ngoãn dâng lên cho bổn vương…….”
“Cái”
Thượng Quan Nhiễm kinh ngạc, để một con lang thế vào vị trí của Đa Nhật Nạp?! Loại chuyện này……. Chỉ thấy Nam Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong con mắt thon dài thoảng qua lưu quang sặc sỡ, từ từ, lại bị pha trộn với sắc đêm tạo nên một tầng sương đen, cuối cùng không còn thấy nữa.
Biểu tình này của hắn, nói rõ hắn lại đang âm mưu gì đó…….. hơn nữa, một khi đã hạ quyết định, hắn sẽ không thay đổi. Đè nén từng trận lo lắng không tên trong lòng, Thượng Quan Nhiễm ôm quyền, trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Thảo dân….. cáo lui……”
“Bốp”
Địch Việt Lăng một thân nộ hỏa muốn xông ra ngoài, bị Lãng Y kéo lại, lại ấn ngồi xuống, người trong căn phòng biểu tình nghiêm nghị, trầm mặc không nói. Nhìn Thiên Mạch Doanh thần sắc trấn định, Thượng Quan Nhiễm khó xử nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Chủ thượng, có cần….. thuộc hạ lại đi cùng…….”
“Không cần.” Thiên Mạch Doanh mở miệng, vẫn trầm mặc, “Người đó đối với chuyện đã hạ quyết định thì cho dù là không từ thủ đoạn cũng phải hoàn thành, cho nên chúng ta hiện tại cái gì cũng không thể làm, dù sao đây là địa bàn của đối phương. Quỷ Diện”
“Có thuộc hạ.”
Quỷ Diện vừa mới dùng khinh công đáp xuống ngoài vườn nhanh chóng đi vào trong phòng, cúi chào một cái, nói: “Không thể tra rõ, hơn nữa, gần đây có tai mắt.”
“Xem đi, chúng ta sớm đã là đồ chơi trong lòng bàn tay người ta rồi……” Thiên Mạch Doanh dùng tay chống đầu, đáy mắt ẩn chứa một mạt đỏ cạch, lại nhìn con lang, nhưng nó lại vô tri vô giác nằm sưởi nắng ở trước cửa, thỉnh thoảng lại khịt mũi, nhàn tản giống như người già. Thiên Mạch Doanh bị chọc tức: “Được lắm, chúng ta ở đây lo lắng, tiểu tử đó lại nhẹ nhõm như vậy Thượng Quan.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi nói với Nam Vương, cứ nói….. ta muốn gặp Thù Bạt.”
Đại khái là lần đầu tiên, Thiên Mạch Doanh chịu thỏa hiệp, không có kiên trì, Thượng Quan Nhiễm kinh ngạc một lúc, nhìn nhìn chủ tử, lại nhìn con lang đó, gật đầu, ôm quyền lui xuống.
“Chủ công ngài” Địch Việt Lăng thấy Thiên Mạch Doanh đưa con lang đi, sắc mặt trở nên trắng bệch, dù sao được người ta cứu mạng, trong tiềm thức đã cảm thấy con lang này chính là một thành viên của Hãn Hình Cung, bây giờ lại vì chuyện này mà xem nó như lễ vật tặng đi….. hắn không phục, càng không thể lý giải. Lãng Y sắc mặt cũng đồng dạng không dễ nhìn, nhưng hắn không giống Địch Việt Lăng thần kinh thấp bé như vậy, sự vụ trong cung và lang nếu đem ra so sánh, công bằng như hắn đương nhiên xem trọng sự vụ hơn, hắn đặt tay lên vai Địch Việt Lăng, không nói gì cả.
Thiên Mạch Doanh cũng không có bộ dạng muống giải thích, nghiêng đầu nhìn con lang đó, ánh dương quang mùa thu khiến người ta trầm trầm muốn ngủ, cằm dưới của con lang gác lên bệ cửa, híp mắt lại, vết thương bên mắt trái đã khép lại gần lành, chỉ để lại một vết thẹo màu xám trắng, nhưng con mắt cuối cùng cũng có thể bảo trụ lại
Rốt cuộc là từ chỗ nào tới đây? Thiên Mạch Doanh nghĩ, không muốn để nó đi, nhưng không giữ được
Không biết dự cảm lúc mới đến đây có phải là vì chuyện này không, nghĩ tới lại thấy lạc lõng, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng với con lang xám này.
Ô Nhật Các, ý nghĩa khi phiên dịch lại tức là sứ mệnh, cũng là một nhánh dũng mãnh tiên phong dưới trướng Nam Vương, nhân số đội ngũ so với quân đội tuy không nhiều gì, nhưng mỗi người đều tinh hãn, thân mang tuyệt kỹ, chỉ là gần tối hôm nay tụ tập lại, khiến rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, vì Nam Vương đích thân tuyên bố, có người sẽ đến thay thế vị trí của Đa Nhật Nạp, mà bổ sung vào lại là một con lang. Mắt thấy con lang lông xám đó ngồi dưới đài gải gải tai cào cào mặt, tất cả đều không nói nên lời. Đương nhiên đối với quyết định của Nam Vương bọn họ không có quyền can thiệp, chỉ là đầu đầy hắc tuyến nhìn vị lang đó đợi cho đến khi một mâm thịt cá được dọn lên mới chịu ngồi vào vị trí thuộc về nó.
Đa Nhật Nạp trong Ô Nhật Các được đứng hàng thứ chín, nên chỗ Lâu Ánh Thần ngồi là vị trí thứ hai ở hàng thứ hai, khiến cho những người xung quanh y thần kinh đều rất căng thẳng, dù sao lang dù có thông hiểu nhân tính thì cũng chỉ là một súc sinh, trong rất nhiều tình huống người không sợ đánh với người, vì người thì ít nhất có quan niệm về an toàn, trừ tử đấu ra thì đều lưu lại một chút chỗ trống, nhưng lang thì không vậy, lang biết giết chóc, lực độ tốc độ đều không phải là thứ nhân loại có thể so sánh, dù sao người ta cũng là dùng bốn chân để chạy mà. Điều quan trọng nhất là bọn chúng biết ăn người. Nghĩ tới đây ngay cả những thành viên trước giờ luôn dũng mãnh của Ô Nhật Các cũng có chút ăn không biết mùi vị, cứ như đang nhai rơm rạ mà ăn thịt nướng trên bàn, con mắt lỗ tai toàn bộ đều khởi động quan sát nguồn căn nguy hiểm.
“Có tất yếu không?”
Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh da thịt căng cứng, tùy lúc có thể móc vũ khí ra đánh chém, y nhanh chóng dọn sạch những thứ trên bàn của mình, thậm chí ngay cả rượu mạnh trong ly cũng liếm một chút. Người khác nghĩ thế nào không liên quan tới y, thứ y kiên trì chính là ăn cơm như hoàng đế, chỉ là, vẫn không vui khi bị nhiều ánh mắt chăm chú thế này, y đảo mắt lên vị trí trống rỗng phía trên, hảo tâm quyết định vẫn là rời khỏi khiến cho bao nhiêu người không dám chuyên tâm ăn cơm như vậy thật sự là tội lỗi a, đương nhiên cũng không loại trừ lý do y ghét bị người ta nhìn chằm chằm lúc ăn, vì để bổ sung cho linh hồn hơi hơi bị tổn thương của mình, y không chút khách khí bổ lên người bên cạnh, người đó a một tiếng kêu lớn nhảy ra, thân thể cực nhẹ nhàng, đáng tiếc Lâu Ánh Thần không có hứng thú chơi đùa với hắn, không thèm nhìn đến một vòng người đứng lên quanh mình mang theo ánh mắt cảnh giác, y đem con cá mà người đó còn chưa kịp ăn chén sạch, ngậm một khúc đùi dê nướng ngông nghênh ra khỏi đại thính.
Động vật bình thường đều sẽ có một loại dự cảm kỳ dị, Lâu Ánh Thần ngậm cái đùi dê đi trên con đường quanh co giao nhau, trong lòng càng lúc càng có một cảm giác cường liệt rằng rất nhanh thôi y có thể trở về, y có hai phần sợ hãi, tám phần chờ đợi, đã rất lâu y không có nghĩ tới chuyện của đám lang đó, Lang Vương, Phong Khởi, còn có Lôi Lạc, Phù Xuyên….. còn cả Nguyệt Tô, đương nhiên, cũng bao gồm thêm cả ngân lang như lưu manh đó. Chúng đang làm cái gì, có phải đã sống sót trong tai nạn không, có phải cũng đến nơi này không, có phải….. y không hiểu rõ lắm tại sao bản thân đột nhiên thương cảm đến thế, Lâu Ánh Thần quyết định vẫn thuận theo tự nhiên, chính mình dù sao không có thực lực để khiêu chiến với Nam Vương ở đây, giữ lại mạng mới có thể có cơ hội chạy trốn. Trong lòng hơi thoải mái một chút, y cắn nát khúc xương, liếm sạch dịch tủy trong xương, lúc này mới từ trong bụi hoa đứng lên, chỉ là vừa định đi, chợt nghe thấy một trận bước chân, tiếp đó, nhìn thấy Nam Vương đang lôi kéo Thượng Quan Nhiễm đi tới.
Ách….. vẫn là đợi lát nữa hãy ra đi……
Nhưng hai người đó rõ ràng không phải đến tìm y, cũng không có phát hiện gia hỏa trong lùm hoa này, lôi kéo đi vào trong phòng.
Thì ra trước đó Nam Vương rời khỏi là để đi tìm Thượng Quan Nhiễm
Khó trách…… cứ luôn cảm thấy vị Thượng Quan Nhiễm này tựa hồ có thứ gì đó muốn che giấu, chắc không phải hai người bọn họ…… có âm mưu gì chứ? Nhưng có liên quan gì tới mình đâu? Lâu Ánh Thần hiện tại là điển hình của chuyện không liên quan ta ta không thèm để ý, nhấc chân chuẩn bị chui ra từ phía sau, chợt nghe thấy trong phòng một trận bốp lẻng kẻng, tựa hồ là thứ gì đó rơi vỡ.
“?” Hai người này rốt cuộc là làm cái gì? Lâu Ánh Thần đơn thuần dưới tiềm thức suy nghĩ một lát, chỉ là mới thò mắt vào qua cửa sổ mở toang thì cảnh tượng đó đã khiến y rụt đầu về
Nam Vương, hôn Thượng Quan Nhiễm.
Đó là……. phi lễ chớ nhìn
Thượng Quan Nhiễm tràn đầy cảnh giác, đối với Nam Vương này, hắn biết rõ có bao nhiêu tàn độc, chỉ sợ là, Nam Vương sẽ nhân lần này thật sự đối với Hãn Hình Cung bất lợi.
Nam Vương tựa hồ nhìn ra được lo sợ của hắn, tiếp tục không an phận xoay tóc: “Chỉ có vào lúc này, ngươi mới sẽ không gọi cái xưng hô đáng chết đó Nhưng cũng không sao, ta….. thích.” Khóe môi nhếch lên thỏa mãn nhìn gương mặt lại một lần nữa trở nên quẫn bách của đối phương, rất lâu, cuối cùng cưỡng bách chính mình quay người, nói: “Chuyện tiếp theo cần Thượng Quan đại nhân đây đi truyền lời đó, nga, hay là nên nói….. là phân phó của bổn vương chiếu theo quy củ dưới trướng của ta, kẻ chiến bại chết, người thắng sẽ bổ sung vào vị trí khiếm khuyết đó, chính là nói Thiên Mạch Doanh phải mang con lang đó, ngoan ngoãn dâng lên cho bổn vương…….”
“Cái”
Thượng Quan Nhiễm kinh ngạc, để một con lang thế vào vị trí của Đa Nhật Nạp?! Loại chuyện này……. Chỉ thấy Nam Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong con mắt thon dài thoảng qua lưu quang sặc sỡ, từ từ, lại bị pha trộn với sắc đêm tạo nên một tầng sương đen, cuối cùng không còn thấy nữa.
Biểu tình này của hắn, nói rõ hắn lại đang âm mưu gì đó…….. hơn nữa, một khi đã hạ quyết định, hắn sẽ không thay đổi. Đè nén từng trận lo lắng không tên trong lòng, Thượng Quan Nhiễm ôm quyền, trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Thảo dân….. cáo lui……”
“Bốp”
Địch Việt Lăng một thân nộ hỏa muốn xông ra ngoài, bị Lãng Y kéo lại, lại ấn ngồi xuống, người trong căn phòng biểu tình nghiêm nghị, trầm mặc không nói. Nhìn Thiên Mạch Doanh thần sắc trấn định, Thượng Quan Nhiễm khó xử nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Chủ thượng, có cần….. thuộc hạ lại đi cùng…….”
“Không cần.” Thiên Mạch Doanh mở miệng, vẫn trầm mặc, “Người đó đối với chuyện đã hạ quyết định thì cho dù là không từ thủ đoạn cũng phải hoàn thành, cho nên chúng ta hiện tại cái gì cũng không thể làm, dù sao đây là địa bàn của đối phương. Quỷ Diện”
“Có thuộc hạ.”
Quỷ Diện vừa mới dùng khinh công đáp xuống ngoài vườn nhanh chóng đi vào trong phòng, cúi chào một cái, nói: “Không thể tra rõ, hơn nữa, gần đây có tai mắt.”
“Xem đi, chúng ta sớm đã là đồ chơi trong lòng bàn tay người ta rồi……” Thiên Mạch Doanh dùng tay chống đầu, đáy mắt ẩn chứa một mạt đỏ cạch, lại nhìn con lang, nhưng nó lại vô tri vô giác nằm sưởi nắng ở trước cửa, thỉnh thoảng lại khịt mũi, nhàn tản giống như người già. Thiên Mạch Doanh bị chọc tức: “Được lắm, chúng ta ở đây lo lắng, tiểu tử đó lại nhẹ nhõm như vậy Thượng Quan.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi nói với Nam Vương, cứ nói….. ta muốn gặp Thù Bạt.”
Đại khái là lần đầu tiên, Thiên Mạch Doanh chịu thỏa hiệp, không có kiên trì, Thượng Quan Nhiễm kinh ngạc một lúc, nhìn nhìn chủ tử, lại nhìn con lang đó, gật đầu, ôm quyền lui xuống.
“Chủ công ngài” Địch Việt Lăng thấy Thiên Mạch Doanh đưa con lang đi, sắc mặt trở nên trắng bệch, dù sao được người ta cứu mạng, trong tiềm thức đã cảm thấy con lang này chính là một thành viên của Hãn Hình Cung, bây giờ lại vì chuyện này mà xem nó như lễ vật tặng đi….. hắn không phục, càng không thể lý giải. Lãng Y sắc mặt cũng đồng dạng không dễ nhìn, nhưng hắn không giống Địch Việt Lăng thần kinh thấp bé như vậy, sự vụ trong cung và lang nếu đem ra so sánh, công bằng như hắn đương nhiên xem trọng sự vụ hơn, hắn đặt tay lên vai Địch Việt Lăng, không nói gì cả.
Thiên Mạch Doanh cũng không có bộ dạng muống giải thích, nghiêng đầu nhìn con lang đó, ánh dương quang mùa thu khiến người ta trầm trầm muốn ngủ, cằm dưới của con lang gác lên bệ cửa, híp mắt lại, vết thương bên mắt trái đã khép lại gần lành, chỉ để lại một vết thẹo màu xám trắng, nhưng con mắt cuối cùng cũng có thể bảo trụ lại
Rốt cuộc là từ chỗ nào tới đây? Thiên Mạch Doanh nghĩ, không muốn để nó đi, nhưng không giữ được
Không biết dự cảm lúc mới đến đây có phải là vì chuyện này không, nghĩ tới lại thấy lạc lõng, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng với con lang xám này.
Ô Nhật Các, ý nghĩa khi phiên dịch lại tức là sứ mệnh, cũng là một nhánh dũng mãnh tiên phong dưới trướng Nam Vương, nhân số đội ngũ so với quân đội tuy không nhiều gì, nhưng mỗi người đều tinh hãn, thân mang tuyệt kỹ, chỉ là gần tối hôm nay tụ tập lại, khiến rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, vì Nam Vương đích thân tuyên bố, có người sẽ đến thay thế vị trí của Đa Nhật Nạp, mà bổ sung vào lại là một con lang. Mắt thấy con lang lông xám đó ngồi dưới đài gải gải tai cào cào mặt, tất cả đều không nói nên lời. Đương nhiên đối với quyết định của Nam Vương bọn họ không có quyền can thiệp, chỉ là đầu đầy hắc tuyến nhìn vị lang đó đợi cho đến khi một mâm thịt cá được dọn lên mới chịu ngồi vào vị trí thuộc về nó.
Đa Nhật Nạp trong Ô Nhật Các được đứng hàng thứ chín, nên chỗ Lâu Ánh Thần ngồi là vị trí thứ hai ở hàng thứ hai, khiến cho những người xung quanh y thần kinh đều rất căng thẳng, dù sao lang dù có thông hiểu nhân tính thì cũng chỉ là một súc sinh, trong rất nhiều tình huống người không sợ đánh với người, vì người thì ít nhất có quan niệm về an toàn, trừ tử đấu ra thì đều lưu lại một chút chỗ trống, nhưng lang thì không vậy, lang biết giết chóc, lực độ tốc độ đều không phải là thứ nhân loại có thể so sánh, dù sao người ta cũng là dùng bốn chân để chạy mà. Điều quan trọng nhất là bọn chúng biết ăn người. Nghĩ tới đây ngay cả những thành viên trước giờ luôn dũng mãnh của Ô Nhật Các cũng có chút ăn không biết mùi vị, cứ như đang nhai rơm rạ mà ăn thịt nướng trên bàn, con mắt lỗ tai toàn bộ đều khởi động quan sát nguồn căn nguy hiểm.
“Có tất yếu không?”
Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh da thịt căng cứng, tùy lúc có thể móc vũ khí ra đánh chém, y nhanh chóng dọn sạch những thứ trên bàn của mình, thậm chí ngay cả rượu mạnh trong ly cũng liếm một chút. Người khác nghĩ thế nào không liên quan tới y, thứ y kiên trì chính là ăn cơm như hoàng đế, chỉ là, vẫn không vui khi bị nhiều ánh mắt chăm chú thế này, y đảo mắt lên vị trí trống rỗng phía trên, hảo tâm quyết định vẫn là rời khỏi khiến cho bao nhiêu người không dám chuyên tâm ăn cơm như vậy thật sự là tội lỗi a, đương nhiên cũng không loại trừ lý do y ghét bị người ta nhìn chằm chằm lúc ăn, vì để bổ sung cho linh hồn hơi hơi bị tổn thương của mình, y không chút khách khí bổ lên người bên cạnh, người đó a một tiếng kêu lớn nhảy ra, thân thể cực nhẹ nhàng, đáng tiếc Lâu Ánh Thần không có hứng thú chơi đùa với hắn, không thèm nhìn đến một vòng người đứng lên quanh mình mang theo ánh mắt cảnh giác, y đem con cá mà người đó còn chưa kịp ăn chén sạch, ngậm một khúc đùi dê nướng ngông nghênh ra khỏi đại thính.
Động vật bình thường đều sẽ có một loại dự cảm kỳ dị, Lâu Ánh Thần ngậm cái đùi dê đi trên con đường quanh co giao nhau, trong lòng càng lúc càng có một cảm giác cường liệt rằng rất nhanh thôi y có thể trở về, y có hai phần sợ hãi, tám phần chờ đợi, đã rất lâu y không có nghĩ tới chuyện của đám lang đó, Lang Vương, Phong Khởi, còn có Lôi Lạc, Phù Xuyên….. còn cả Nguyệt Tô, đương nhiên, cũng bao gồm thêm cả ngân lang như lưu manh đó. Chúng đang làm cái gì, có phải đã sống sót trong tai nạn không, có phải cũng đến nơi này không, có phải….. y không hiểu rõ lắm tại sao bản thân đột nhiên thương cảm đến thế, Lâu Ánh Thần quyết định vẫn thuận theo tự nhiên, chính mình dù sao không có thực lực để khiêu chiến với Nam Vương ở đây, giữ lại mạng mới có thể có cơ hội chạy trốn. Trong lòng hơi thoải mái một chút, y cắn nát khúc xương, liếm sạch dịch tủy trong xương, lúc này mới từ trong bụi hoa đứng lên, chỉ là vừa định đi, chợt nghe thấy một trận bước chân, tiếp đó, nhìn thấy Nam Vương đang lôi kéo Thượng Quan Nhiễm đi tới.
Ách….. vẫn là đợi lát nữa hãy ra đi……
Nhưng hai người đó rõ ràng không phải đến tìm y, cũng không có phát hiện gia hỏa trong lùm hoa này, lôi kéo đi vào trong phòng.
Thì ra trước đó Nam Vương rời khỏi là để đi tìm Thượng Quan Nhiễm
Khó trách…… cứ luôn cảm thấy vị Thượng Quan Nhiễm này tựa hồ có thứ gì đó muốn che giấu, chắc không phải hai người bọn họ…… có âm mưu gì chứ? Nhưng có liên quan gì tới mình đâu? Lâu Ánh Thần hiện tại là điển hình của chuyện không liên quan ta ta không thèm để ý, nhấc chân chuẩn bị chui ra từ phía sau, chợt nghe thấy trong phòng một trận bốp lẻng kẻng, tựa hồ là thứ gì đó rơi vỡ.
“?” Hai người này rốt cuộc là làm cái gì? Lâu Ánh Thần đơn thuần dưới tiềm thức suy nghĩ một lát, chỉ là mới thò mắt vào qua cửa sổ mở toang thì cảnh tượng đó đã khiến y rụt đầu về
Nam Vương, hôn Thượng Quan Nhiễm.
Đó là……. phi lễ chớ nhìn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.