Chương 103: Bảo toàn nàng
Ngạn Thiến
12/08/2013
Ngự thư phòng.
Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Minh ở đối diện.
“Vương, vì người, ta không thể không làm như vậy.”Phượng Minh cũng không trốn tránh chút nào, đôi mắt không có một chút sợ hãi đối mặt với hắn, biết hắn trách mình tự tiện mang nàng đi gặp hắn, khiến nàng biết chân tướng.
“Phượng Minh, ngươi nhớ kỹ, đây là chuyện của ta, ngươi không có quyền thay ta quyết định, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chỉ cần làm những chuyện của mình thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lớn tiếng nhìn hắn.
“Vương, đây không phải là chuyện của người, sinh mệnh của người không đơn giản là của chính mình, mà là của dân chúng cùng triều đình, cho nên thần phải làm như vậy.”Phượng Minh cũng nghiêm túc trả lời.
“Phượng minh, ngươi đừng ép ta.”Tây Môn Lãnh Liệt uy hiếp nói.
“Vương, thần không ép người, nhưng thần tin trong lòng vương hiểu được nên làm như thế nào, vương làm nhiều chuyện như vậy, không phải là chờ ngày này sao? Chẳng lẽ bây giờ vương muốn thay đổi chủ ý sao?”Phượng Minh hỏi lại hắn.
Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên trở nên phức tạp, giọng điệu cũng làm dịu đi, cứng ngắc nói:
“Nếu ta thay đổi chủ ý thì sao?”
“Vương ngươi xác định sao? Người xác định người không cần nàng vì người giải trừ nguyền rủa sao? Cố gắng nhiều như vậy, người cam tâm sao?”Đôi mắt Phượng Minh gắt gao nhìn hắn.
“Chuyện này không có cái gì là cam tâm hay không cam tâm? Mà là vì cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng mới phát hiện, bản thân đã lún vào quá sâu, Phượng Minh, ta không sợ nói cho ngươi, ta tình nguyện chịu thống khổ tháng tháng biến thanh sói, cũng không nhẫn mất đi nàng, nhiều năm như vậy, nàng là người đầu tiên khiến lòng ta ấm áp, loại cảm giác này, ngươi sẽ không hiểu.”Nghĩ đến nàng, Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt hiện lên một tia ôn nhu.
“Vương, thần hiểu, thần hiểu được, nhưng ………………”Phượng Minh lời còn chưa dứt, đã bị hắn ngắt.
“Không có cái gì là nhưng hết, Phượng Minh, ngươi cũng biết, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ta đều không có để ý cái gì, nhưng bây giờ ta để ý nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Nhưng, vương, ngươi có thể quên cừu hận Vũ gia sao? Đừng quên , nàng cũng họ Vũ.”Phượng Minh tại nhắc nhở nói.
“Phượng Minh, ta quên nói cho ngươi một việc, nàng không phải Vũ Khuynh Thành.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch một nụ cười thoải mái.
“Cái gì?”Phượng Minh khiếp sợ nhìn hắn, điều này có thể sao?
“Không cần giật mình, còn nhiều chuyện khiến ngươi càng giật mình.”Tây Môn Lãnh Liệt đem chuyện Tá Thi Hoàn Hồn lên trên người Vũ Khuynh Thành nói một lần.
Phượng Minh trầm mặc một chút, mới gật đầu nói:
“Thần tin.”Lại thở dài:
“Vương, người yêu người không nên yêu rồi?”
“Phượng minh, Vũ gia còn có nữ nhân, ta có thể tìm cơ hội, nhưng ta không muốn mất đi nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vương, Vũ gia có nữ nhân, nhưng người phải chờ mười năm, nàng ấy mới có thể lớn lên, nhưng trong mười năm ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì, huống chi, không ai có thể cam đoan sau khi nàng ta lớn lên có yêu người hay không?”Phượng Minh vẫn lo lắng như trước nói.
“Nhưng Phượng Minh, ngươi đừng quên, nàng không phải Vũ Khuynh Thành, cho dù nàng yêu thương, cam tâm tình nguyện chết vì ta, cũng không nhất định sẽ giải trừ được lời nguyền.”Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút nói.
“Vương, đây là người mượn cớ, cho dù linh hồn của nàng không phải Vũ Khuynh Thành, nhưng máu trên người nàng vẫn là máu Vũ gia như trước, như vậy vẫn có thể giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh lập tức phản bác nói.
Đối mặt với người cố tình gây sự, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt có chút khó coi.
“Vương, thần chỉ có thể nói đến đây thôi, chuyện nặng nhẹ ra sao, thần hy vọng, vương tự mình cẩn thận cân nhắc, thần cáo lui.”Phượng minh không nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nhắc nhở một lần nữa.
“Chờ một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt lên tiếng gọi hắn lại.
“Vương còn gì phân phó?”Phượng Minh lại xoay người lại.
“Ta nhớ trừ Vũ gia, ở đâu đó còn ghi lại có một ít người có máu tương tự Vũ gia, ngươi đi mang các nàng tiến cung đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Được, chẳng qua, thần muốn nhắc nhở vương, từ trước đến nay người vẫn dùng máu Vũ gia, mặc dù máu các nàng tương tự nhau, nhưng thần không dám cam đoan, các nàng có thể đủ tác dụng như vậy hay không.”Phượng Minh đáp.
“Phải thử trước xem, tóm lại là phải thử mới biết được.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vậy thần đi chuẩn bị.”Phượng Minh nói xong, chắp tay lui ra ngoài.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi trên ghế, hắn thật không ngờ, mình cũng không hề nhẫn tâm, một ngày mệt mỏi, nhưng nghĩ đến nàng, trong lòng cảm động cùng ấm áp.
Tử Uyển.
Nguyễn Nhược Khê ngồi ở cái bàn, lấy tay chống đầu, suy nghĩ xem nên giải trừ lời nguyền của hắn như thế nào, chỉ tiếc, kiến thức ở hiện đại, không có mấy chuyện thần bí này, nàng không thể nào tự hỏi.
“Nương nương, người đang suy nghĩ cái gì? Nói xem, để nô tì giúp người nghĩ?”Tiểu Ngọc nhìn nàng không ngừng lắc đầu thở dài, nhịn không được hỏi.
“Tiểu Ngọc, ngươi có biết chuyện lời nguyền không?”Nguyễn Nhược Khê thăm dò hỏi, nàng đương nhiên không thể nói cho Tiểu Ngọc sự thật.
“Lời nguyền gì?”Tiểu Ngọc không rõ nhìn nàng.
“Chính là lời nguyền có thể khiến người biến thành động vật?”Nguyễn Nhược Khê cố gắng khiến nàng ấy nghe hiểu một chút
“Còn có chuyện như vậy sao, nương nương, thật thần kì nha.”Tiểu Ngọc hiển nhiên không tin.
“Có lẽ vậy.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt đáp, xem ra Tiểu Ngọc không biết, nếu không phải chính mắt mình thấy, nàng cũng rất khó tin có chuyện như vậy.
“Nương nương, vì sao người không hỏi quốc sư xem, có lẽ quốc sư biết”Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt nàng thất vọng, không khỏi nhắc nhở.
Phượng Minh? Nguyễn Nhược Khê trước mắt sáng ngời, đứng nha, sao nàng quên hắn? Nghĩ vậy vội vàng phân phó nói:
“Tiểu Ngọc, ngươi đi nhìn xem, quốc sư còn ở trong cung không? Nếu còn, liền nói ta muốn gặp hắn.”
“Vâng, nương nương, nô tì đi ngay.”Tiểu Ngọc đáp, xoay người rời đi.
Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Minh ở đối diện.
“Vương, vì người, ta không thể không làm như vậy.”Phượng Minh cũng không trốn tránh chút nào, đôi mắt không có một chút sợ hãi đối mặt với hắn, biết hắn trách mình tự tiện mang nàng đi gặp hắn, khiến nàng biết chân tướng.
“Phượng Minh, ngươi nhớ kỹ, đây là chuyện của ta, ngươi không có quyền thay ta quyết định, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chỉ cần làm những chuyện của mình thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lớn tiếng nhìn hắn.
“Vương, đây không phải là chuyện của người, sinh mệnh của người không đơn giản là của chính mình, mà là của dân chúng cùng triều đình, cho nên thần phải làm như vậy.”Phượng Minh cũng nghiêm túc trả lời.
“Phượng minh, ngươi đừng ép ta.”Tây Môn Lãnh Liệt uy hiếp nói.
“Vương, thần không ép người, nhưng thần tin trong lòng vương hiểu được nên làm như thế nào, vương làm nhiều chuyện như vậy, không phải là chờ ngày này sao? Chẳng lẽ bây giờ vương muốn thay đổi chủ ý sao?”Phượng Minh hỏi lại hắn.
Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên trở nên phức tạp, giọng điệu cũng làm dịu đi, cứng ngắc nói:
“Nếu ta thay đổi chủ ý thì sao?”
“Vương ngươi xác định sao? Người xác định người không cần nàng vì người giải trừ nguyền rủa sao? Cố gắng nhiều như vậy, người cam tâm sao?”Đôi mắt Phượng Minh gắt gao nhìn hắn.
“Chuyện này không có cái gì là cam tâm hay không cam tâm? Mà là vì cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng mới phát hiện, bản thân đã lún vào quá sâu, Phượng Minh, ta không sợ nói cho ngươi, ta tình nguyện chịu thống khổ tháng tháng biến thanh sói, cũng không nhẫn mất đi nàng, nhiều năm như vậy, nàng là người đầu tiên khiến lòng ta ấm áp, loại cảm giác này, ngươi sẽ không hiểu.”Nghĩ đến nàng, Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt hiện lên một tia ôn nhu.
“Vương, thần hiểu, thần hiểu được, nhưng ………………”Phượng Minh lời còn chưa dứt, đã bị hắn ngắt.
“Không có cái gì là nhưng hết, Phượng Minh, ngươi cũng biết, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ta đều không có để ý cái gì, nhưng bây giờ ta để ý nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Nhưng, vương, ngươi có thể quên cừu hận Vũ gia sao? Đừng quên , nàng cũng họ Vũ.”Phượng Minh tại nhắc nhở nói.
“Phượng Minh, ta quên nói cho ngươi một việc, nàng không phải Vũ Khuynh Thành.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch một nụ cười thoải mái.
“Cái gì?”Phượng Minh khiếp sợ nhìn hắn, điều này có thể sao?
“Không cần giật mình, còn nhiều chuyện khiến ngươi càng giật mình.”Tây Môn Lãnh Liệt đem chuyện Tá Thi Hoàn Hồn lên trên người Vũ Khuynh Thành nói một lần.
Phượng Minh trầm mặc một chút, mới gật đầu nói:
“Thần tin.”Lại thở dài:
“Vương, người yêu người không nên yêu rồi?”
“Phượng minh, Vũ gia còn có nữ nhân, ta có thể tìm cơ hội, nhưng ta không muốn mất đi nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vương, Vũ gia có nữ nhân, nhưng người phải chờ mười năm, nàng ấy mới có thể lớn lên, nhưng trong mười năm ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì, huống chi, không ai có thể cam đoan sau khi nàng ta lớn lên có yêu người hay không?”Phượng Minh vẫn lo lắng như trước nói.
“Nhưng Phượng Minh, ngươi đừng quên, nàng không phải Vũ Khuynh Thành, cho dù nàng yêu thương, cam tâm tình nguyện chết vì ta, cũng không nhất định sẽ giải trừ được lời nguyền.”Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút nói.
“Vương, đây là người mượn cớ, cho dù linh hồn của nàng không phải Vũ Khuynh Thành, nhưng máu trên người nàng vẫn là máu Vũ gia như trước, như vậy vẫn có thể giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh lập tức phản bác nói.
Đối mặt với người cố tình gây sự, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt có chút khó coi.
“Vương, thần chỉ có thể nói đến đây thôi, chuyện nặng nhẹ ra sao, thần hy vọng, vương tự mình cẩn thận cân nhắc, thần cáo lui.”Phượng minh không nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nhắc nhở một lần nữa.
“Chờ một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt lên tiếng gọi hắn lại.
“Vương còn gì phân phó?”Phượng Minh lại xoay người lại.
“Ta nhớ trừ Vũ gia, ở đâu đó còn ghi lại có một ít người có máu tương tự Vũ gia, ngươi đi mang các nàng tiến cung đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Được, chẳng qua, thần muốn nhắc nhở vương, từ trước đến nay người vẫn dùng máu Vũ gia, mặc dù máu các nàng tương tự nhau, nhưng thần không dám cam đoan, các nàng có thể đủ tác dụng như vậy hay không.”Phượng Minh đáp.
“Phải thử trước xem, tóm lại là phải thử mới biết được.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vậy thần đi chuẩn bị.”Phượng Minh nói xong, chắp tay lui ra ngoài.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi trên ghế, hắn thật không ngờ, mình cũng không hề nhẫn tâm, một ngày mệt mỏi, nhưng nghĩ đến nàng, trong lòng cảm động cùng ấm áp.
Tử Uyển.
Nguyễn Nhược Khê ngồi ở cái bàn, lấy tay chống đầu, suy nghĩ xem nên giải trừ lời nguyền của hắn như thế nào, chỉ tiếc, kiến thức ở hiện đại, không có mấy chuyện thần bí này, nàng không thể nào tự hỏi.
“Nương nương, người đang suy nghĩ cái gì? Nói xem, để nô tì giúp người nghĩ?”Tiểu Ngọc nhìn nàng không ngừng lắc đầu thở dài, nhịn không được hỏi.
“Tiểu Ngọc, ngươi có biết chuyện lời nguyền không?”Nguyễn Nhược Khê thăm dò hỏi, nàng đương nhiên không thể nói cho Tiểu Ngọc sự thật.
“Lời nguyền gì?”Tiểu Ngọc không rõ nhìn nàng.
“Chính là lời nguyền có thể khiến người biến thành động vật?”Nguyễn Nhược Khê cố gắng khiến nàng ấy nghe hiểu một chút
“Còn có chuyện như vậy sao, nương nương, thật thần kì nha.”Tiểu Ngọc hiển nhiên không tin.
“Có lẽ vậy.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt đáp, xem ra Tiểu Ngọc không biết, nếu không phải chính mắt mình thấy, nàng cũng rất khó tin có chuyện như vậy.
“Nương nương, vì sao người không hỏi quốc sư xem, có lẽ quốc sư biết”Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt nàng thất vọng, không khỏi nhắc nhở.
Phượng Minh? Nguyễn Nhược Khê trước mắt sáng ngời, đứng nha, sao nàng quên hắn? Nghĩ vậy vội vàng phân phó nói:
“Tiểu Ngọc, ngươi đi nhìn xem, quốc sư còn ở trong cung không? Nếu còn, liền nói ta muốn gặp hắn.”
“Vâng, nương nương, nô tì đi ngay.”Tiểu Ngọc đáp, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.