Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 95: Chảy máu mũi
Hi Vũ Yên
09/12/2014
Bạch Lan trở lại trong phòng khách, ngồi cũng không dám ngồi, đứng lại cảm thấy mệt mỏi!
Bạch Tuyết nhìn về phía phòng khách, thấy mẹ kế cùng Bạch Lan không tính đi về! Nhưng mà cô không phải là chủ nhà này, lại đi chiêu đãi người nhà như vậy, Lãnh Dạ có thể tức giận hay không?
Trong lòng rất thấp thỏm, bất an làm cơm, cũng suy nghĩ xem Lãnh Dạ trở lại gặp họ sẽ như thế nào ?
Ngay khi làm xong đồ ăn, Lãnh Dạ mới trở lại. Vẫn là biểu tình lãnh khốc , nhìn thấy người nhà của Bạch Tuyết , không ngoài ý muốn, không có kinh ngạc, không có nổi giận.
Bạch Tuyết không biết giải thích chuyện ngày hôm nay thế nào, cô muốn nói cho Lãnh Dạ là họ tự tới, chứ không phải cô mời, nhưng những lời này cuối cùng chẳng qua là suy nghĩ ở trong lòng một chút, chứ không thể nói !
Lãnh Dạ thấy họ ngồi ở trong phòng khách, Bạch Lan thấy Lãnh Dạ tròng mắt cũng sáng lên, tựa hồ gặp được kho báu mà mừng rỡ, mẹ kế Bạch Tuyết cũng làm bộ tươi cười tiến lên chào hỏi.
Lãnh Dạ ghét bộ mặt này của họ, đối với Bạch Tuyết thuần khiên thì họ là lòng dạ độc ác , miệng luôn nói là nhớ Bạch Tuyết, kì thực là muốn mượn cơ hội lấy lòng hắn, sau đó từ hắn lấy được nhiều ích lợi. Những năm này ở thế giới con người hắn thường thấy những kẻ lấy lòng như thế này rồi, nhưng không thể tránh !
"Hai người cứ ngồi, tôi đi xem Tuyết Nhi một chút." Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, sau đó đi tới nhà bếp, hắn vừa vào cửa cũng chưa có thấy người phụ nữ của hắn đâu? Mà lại thấy mấy gương mặt đáng ghét này, sau lại nghe được trong phòng bếp có thanh âm, liền biết cô đang nấu cơm, trong lòng liền ấm áp.
Khẩn chương muốn gặp Bạch Tuyết ngay, vì vậy bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, đi tới cửa phòng bếp, hắn không có vội đi vào, mà tựa vào cửa nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ nhắn, còn Bạch Tuyết vẫn nghiêm túc nấu ăn.
Một đầu tóc đen lại bị cô đơn giản buộc ở trên đầu, nhìn kỹ bóng lưng xinh đẹp này, thật là có phong thái của nữ chủ nhân, mặc tạp dề, thuần thục làm bữa ăn tối.
Bạch Tuyết chợt cảm giác sau lưng có người nhìn chằm chằm mình, bất an quay đầu lại, thật ra thì, cô cũng đã đoán được người nào đang nhìn chằm chằm mình, không biết Lãnh Dạ có tức giận không? Bởi trong nhà có người đến có thể mất hứng hay không?
Bạch Tuyết dừng lại mọi việc, ngơ ngác đưa lưng về phía Lãnh Dạ. Lãnh Dạ thấy Bạch Tuyết đứng bất động ở đó, chắc là trong lòng đang suy nghĩ?
Vì vậy, đi tới, từ phía sau ôm cô. Đem miệng sát lại bên tai Bạch Tuyết .
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Anh đã trở lại? Em đang nấu cơm, lập tức liền có thể ăn!" Bạch Tuyết có chút khẩn trương nói, mặc dù cô cùng Lãnh Dạ đã trải qua động chạm nhiều lần. Nhưng mà hiện tại mẹ kế cùng Bạch Lan đang ở bên ngoài, nên Bạch Tuyết rất lo lắng bị họ nhìn thấy sẽ chê cười cô không đứng đắn!
Vì vậy, cuống quít nói sẽ nhanh ăn cơm, để Lãnh Dạ đi rửa tay, chuẩn bị một chút.
"Để cho tôi ăn em trước." Lãnh Dạ từ phía sau đưa hai tay qua bắt đầu từ eo tiến lên người Bạch Tuyết , cho đến bộ ngực thì dừng lại, sau đó hung hăng cầm nắm Bạch Tuyết , hung hăng bóp nhẹ một cái, lại đem thân thể Bạch Tuyết quay qua, hung hăng cắn một cái trên cái miệng nhỏ nhắn, mới hài lòng liếm môi.
"Ừ, mùi vị không tệ, hi vọng em làm thức ăn hợp khẩu vị." Lãnh Dạ như không có chuyện gì xảy ra rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết liền đỏ. Mùi vị không tệ, chẳng lẽ cô còn có mùi sao? Không khỏi hỏi ngược lại mình, còn mùi đó giống như trên người Lãnh Dạ, để cho cô mê ly lưu luyến?
Mỗi một lần Lãnh Dạ đến gần Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cũng bị mùi hưong trên người Lãnh Dạ hấp dẫn, mùi thơm đó rất đặc biệt, là mùi thơm cơ thể khiến cho cô si, để cho cô say, để cho cô có loại cảm giác an toàn.
Nhìn bóng lưng Lanh Dạ rời đi , người đàn ông này có thể bảo vệ cô có phải hay không? Anh có thể cho cô an toàn không ? Anh có thể cho cô sự ấm áp hay không? Hay có thể cho cô một ít tình yêu?
Bởi vì từ nhỏ không được ai coi trọng, nên Bạch Tuyết rất tự ti, vẫn cho rằng mình không xứng với Lãnh Dạ, cũng không xứng lấy được tình yêu của anh, cũng cho là Lãnh Dạ sẽ không yêu mình! Nhưng người đàn ông này quá ưu tú, để cho Bạch Tuyết cảm thấy mặc cảm!
Cô mặc dù ngoài miệng nói, chỉ cần anh nuôi cô, cung cấp cho cô ăn học là được, nhưng trong lòng cô cũng có khát vọng người đàn ông này sẽ yêu cô một chút xíu, cô hi vọng giữa bọn họ không đơn thuần là sự giao dịch!
Bạch Tuyết làm xong cơm tối, bọn họ chuẩn bị ăn bữa ăn tối. Nhưng mà lúc này Cung Hàn lại không có tâm tình ăn bữa tối, bởi vì hắn cho là mình không nhìn thấu tốt nữa !
Cung Hàn trở lại chỗ ở của mình , trong lòng thật tò mò tại sao nhìn không thấu bụng của Bạch Tuyết, vì vậy hắn dùng pháp thuật nhìn chằm chằm những người tản bộ trên đường, cư nhiên có thể nhìn thấu thân thể của bọn họ, hơn nữa còn có thể thấy được những người đi đường kia ai là xử nữ, ai không phải là xử nữ.
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ thân thể Bạch Tuyết tại sao cùng người khác không giống nhau?
Thật ra thì, loại suy nghĩ này còn có Lâm Giang cũng vậy, gần đây hắn mặc dù không có quấn lấy Bạch Tuyết, nhưng là hắn cũng bề bộn nhiều việc.
Hắn vẫn không tìm được cơ hội tiếp xúc với Bạch Tuyết , bởi vì Lang Vương nhìn rất chặt, hắn dứt khoát để xuống ý niệm có được Bạch Tuyết !
Nhưng hắn tìm được Triệu tổng người bị Bạch Tuyết đá, hơn nữa còn nói rõ ý đồ, nói hắn có thể giúp Triệu tổng lấy được Bạch Tuyết. Nghe nói thế ánh mắt Triệu tổng sáng lên. Bởi mấy ngày nay Triệu tổng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể có được Bạch Tuyết?
Mặc dù đã điều tra Bạch Tuyết được Lãnh Dạ bao nuôi, thế lực của hắn mặc dù không lớn như Lãnh Dạ. Nhưng xí nghiệp cũng không nhỏ. Hắn không quan tâm đến tiền, bởi vì tiền quá nhiều, hắn hiện tại chỉ muốn có được Bạch Tuyết, nhất là Bạch Tuyết là người thứ nhất dám đá hắn, không nghĩ rằng cô bé như vậy, kì thực rất khó chơi, vì vậy, hắn rất muốn nếm thử một chút cảm giác chơi đùa Bạch Tuyết như thế nào?
Hắn vốn tính toán chờ Lãnh Dạ chơi chán, không cần, thì sẽ thuộc về hắn, nếu như là người khác bao nuôi Bạch Tuyết, hắn nhất định sẽ làm cho người kia biến mất! Nhưng là, người này là Lãnh Dạ! Nên hắn phải suy nghĩ thật kỹ!
Vốn Triệu tổng đã nghĩ thông suốt , không biết từ đâu chui ra một thằng nhóc, lại còn nói phải giúp giúp hắn lấy được Bạch Tuyết!
"Nhóc con, mày từ đâu thì về đó đi! Nhìn dáng vẻ của mày vẫn là học sinh thui? Đoán chừng Lãnh Dạ là ai cũng không biết! Nên ngoan ngoãn trở về trường học đọc sách đi, tôi còn bề bộn nhiều việc!" Triệu tổng hiển nhiên không tin lời của hắn.
"Tôi là học sinh không sai, Lâm Giang trầm ổn nói, hoàn toàn không bởi vì Triệu tổng coi thường mà luống cuống, điều này làm cho Triệu tổng có chút ngoài ý muốn, thằng bé này nhìn là học sinh, thế nhưng học sinh trên người làm sao có loại táo bạo này, không lông bông và không coi ai ra gì.
Triệu tổng chợt nghĩ đến Bạch Tuyết cũng là học sinh, chẳng lẽ bọn họ học cùng trường ?
"Nói nghe một chút."Triệu tổng là người từng trải, mặc dù đối với Lâm Giang trong lòng tò mò, nhưng cũng không có biểu hiện ra, càng không có biểu hiện đối với hắn cảm thấy hứng thú , chẳng qua là dáng vẻ nhàn nhã .
Lâm Giang biết hắn là đang giả bộ, hắn đã thấy hứng thú, còn giả vờ không sao cả, thế nhưng, hiện tại Lâm giang ở thế giới nhân loại không phải đối thủ của Lang Vương , nên chỉ có thể tìm một kẻ có tiền có thể cùng Lang Vương chống lại giúp đỡ hắn một chút, mặc dù hắn không chiếm được Bạch Tuyết cũng không sao cả, hắn chỉ cần Kim Đan ở trong bụng Lang Vương , chỉ cần có thể dùng Bạch Tuyết hung hăng đả kích Lang Vương là được.
Đến lúc đó hắn thông báo với yêu giới và Đại vương, bọn họ sẽ liên thủ giết Lang Vương.
"Tôi cùng Bạch Tuyết học cùng trường , cũng ngồi cùng bàn, cho nên có rất nhiều chuyện tôi biết, và cùng cô ấy có quan hệ không tệ lắm!"
"Không tệ? Ngươi làm như vậy còn nói không tệ?" Triệu tổng hỏi ngược lại.
"Không dối gạt tôi cùng Lãnh Dạ có cừu oán, cho nên tôi muốn chia rẽ bọn họ, để cho Lãnh Dạ khó chịu."
Theo lời nói của Lâm Giang, Triệu tổng có vẻ tin tưởng.
Thật ra thì Lâm Giang biết Triệu tổng này là lão hồ ly, nếu lý do quá khiên cường hẳn hắn ta sẽ không tin tưởng hắn, cho nên không bằng nói thẳng ra cùng Lãnh Dạ có cừu oán , để lão hồ ly này tin tưởng hắn, an tâm cùng hắn hợp tác, đối phó tập đoàn Lang thị , đến lúc đó tập đoàn Lang thị xuất hiện nguy cơ, Lãnh Dạ sẽ phải tập chung vào công việc, hắn liền nhân cơ hội lấy được Bạch Tuyết, về phần lão hồ ly này hắn căn bản cũng không xứng có được thân thể Bạch Tuyết , chỉ có Pháp Vương mới xứng có thân thể Bạch Tuyết . Dù sao đây là con mồi của Lang Vương , nếu như có thể từ trong tay Lang Vương đoạt con mồi, thì ở yêu giới đây cũng là một loại vinh dự.
Cho nên Bạch Tuyết ,hắn nhất định phải có được, lấy được Bạch Tuyết cũng là vinh dự một phần. vốn là trực tiếp giết Bạch Tuyết cũng có thể đả kích Lang Vương, nhưng là, như vậy không vui , trước hết để cho Lang Vương mất đi con mồi, tới thống khoái.
Trước phải đến con mồi , sau mới giết Lang Vương, như vậy mới có cảm giác thành tựu.
Đang lúc Lâm Giang cùng Triệu tổng thương lượng kế hoạch tập kích công ty của Lãnh Dạ, thì Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ còn có mẹ kế, Bạch Lan, đang vây quanh bàn ăn dùng cơm. Lãnh Dạ thì vẫn không nói, ngược lại ăn cơm mùi vị rất ngon, hắn thật bất ngờ, Bạch Tuyết lại làm thức ăn ngon đến vậy, mùi thật tốt.
"Vẫn là Tuyết nhi làm cơm ngon, ai cũng không làm được hơn, đến Mai di cũng cảm thấy không bằng con!"
Mẹ kế Bạch Tuyết nhìn ra Lãnh Dạ rất thích đồ ăn Bạch Tuyết làm, bởi vì hắn từng miếng từng miếng rất ngon, vậy mà Bạch Tuyết lại làm bộ bất an !
Mẹ kế Bạch Tuyết giảo hoạt quan sát quan hệ giữa Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ đã đến trình độ nào, bởi vì bà còn có một kế hoạch muốn tiến hành, cho nên trước hết phải thăm dò tình thế, nên hôm nay bà mới mua nhiều cua tới như vậy. Thấy Lãnh Dạ vẫn không cười một lần nào, giống như đối với Bạch Tuyết cũng không phải là rất tốt, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ. Xem ra hôm nay kế hoạch có thể áp dụng.
Bạch Lan lại giống như hoa si một dạng, đến thức ăn cũng không biết mùi vị gì, bởi ánh mắt không thể rời khỏi người đàn ông đẹp trai này khiến cho cô cũng phải chảy máu mũi.
Nghĩ đến muốn chảy máu mũi, Bạch Lan cư nhiên thật sự chảy máu mũi, lão Thiên a, cô chỉ là nghĩ thôi, tại sao thật sự chảy máu mũi? Quá mất mặt.
Cuống quít chạy đi rửa sạch .
Đem máu mũi đơn giản lau qua, vốn tính trở về tiếp tục nhìn trai đẹp, ai ngờ, vừa định rời đi, lại thấy bàn chải đánh răng của Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ đặt ở nơi đó, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ ý niệm tà ác.
Nhìn Bạch Tuyết sống tốt như vậy cô một chút cũng không phục. Từ nhỏ đến lớn những thứ tốt nhất đều là của mình, hiện tại người đàn ông này vô cũng muốn, , không thể để con nhỏ Bạch Tuyết được tiện nghi!
Vì vậy, ý tưởng bẩn thỉu từ tâm mà sinh ra . . . . .
Bạch Tuyết nhìn về phía phòng khách, thấy mẹ kế cùng Bạch Lan không tính đi về! Nhưng mà cô không phải là chủ nhà này, lại đi chiêu đãi người nhà như vậy, Lãnh Dạ có thể tức giận hay không?
Trong lòng rất thấp thỏm, bất an làm cơm, cũng suy nghĩ xem Lãnh Dạ trở lại gặp họ sẽ như thế nào ?
Ngay khi làm xong đồ ăn, Lãnh Dạ mới trở lại. Vẫn là biểu tình lãnh khốc , nhìn thấy người nhà của Bạch Tuyết , không ngoài ý muốn, không có kinh ngạc, không có nổi giận.
Bạch Tuyết không biết giải thích chuyện ngày hôm nay thế nào, cô muốn nói cho Lãnh Dạ là họ tự tới, chứ không phải cô mời, nhưng những lời này cuối cùng chẳng qua là suy nghĩ ở trong lòng một chút, chứ không thể nói !
Lãnh Dạ thấy họ ngồi ở trong phòng khách, Bạch Lan thấy Lãnh Dạ tròng mắt cũng sáng lên, tựa hồ gặp được kho báu mà mừng rỡ, mẹ kế Bạch Tuyết cũng làm bộ tươi cười tiến lên chào hỏi.
Lãnh Dạ ghét bộ mặt này của họ, đối với Bạch Tuyết thuần khiên thì họ là lòng dạ độc ác , miệng luôn nói là nhớ Bạch Tuyết, kì thực là muốn mượn cơ hội lấy lòng hắn, sau đó từ hắn lấy được nhiều ích lợi. Những năm này ở thế giới con người hắn thường thấy những kẻ lấy lòng như thế này rồi, nhưng không thể tránh !
"Hai người cứ ngồi, tôi đi xem Tuyết Nhi một chút." Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, sau đó đi tới nhà bếp, hắn vừa vào cửa cũng chưa có thấy người phụ nữ của hắn đâu? Mà lại thấy mấy gương mặt đáng ghét này, sau lại nghe được trong phòng bếp có thanh âm, liền biết cô đang nấu cơm, trong lòng liền ấm áp.
Khẩn chương muốn gặp Bạch Tuyết ngay, vì vậy bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, đi tới cửa phòng bếp, hắn không có vội đi vào, mà tựa vào cửa nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ nhắn, còn Bạch Tuyết vẫn nghiêm túc nấu ăn.
Một đầu tóc đen lại bị cô đơn giản buộc ở trên đầu, nhìn kỹ bóng lưng xinh đẹp này, thật là có phong thái của nữ chủ nhân, mặc tạp dề, thuần thục làm bữa ăn tối.
Bạch Tuyết chợt cảm giác sau lưng có người nhìn chằm chằm mình, bất an quay đầu lại, thật ra thì, cô cũng đã đoán được người nào đang nhìn chằm chằm mình, không biết Lãnh Dạ có tức giận không? Bởi trong nhà có người đến có thể mất hứng hay không?
Bạch Tuyết dừng lại mọi việc, ngơ ngác đưa lưng về phía Lãnh Dạ. Lãnh Dạ thấy Bạch Tuyết đứng bất động ở đó, chắc là trong lòng đang suy nghĩ?
Vì vậy, đi tới, từ phía sau ôm cô. Đem miệng sát lại bên tai Bạch Tuyết .
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Anh đã trở lại? Em đang nấu cơm, lập tức liền có thể ăn!" Bạch Tuyết có chút khẩn trương nói, mặc dù cô cùng Lãnh Dạ đã trải qua động chạm nhiều lần. Nhưng mà hiện tại mẹ kế cùng Bạch Lan đang ở bên ngoài, nên Bạch Tuyết rất lo lắng bị họ nhìn thấy sẽ chê cười cô không đứng đắn!
Vì vậy, cuống quít nói sẽ nhanh ăn cơm, để Lãnh Dạ đi rửa tay, chuẩn bị một chút.
"Để cho tôi ăn em trước." Lãnh Dạ từ phía sau đưa hai tay qua bắt đầu từ eo tiến lên người Bạch Tuyết , cho đến bộ ngực thì dừng lại, sau đó hung hăng cầm nắm Bạch Tuyết , hung hăng bóp nhẹ một cái, lại đem thân thể Bạch Tuyết quay qua, hung hăng cắn một cái trên cái miệng nhỏ nhắn, mới hài lòng liếm môi.
"Ừ, mùi vị không tệ, hi vọng em làm thức ăn hợp khẩu vị." Lãnh Dạ như không có chuyện gì xảy ra rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết liền đỏ. Mùi vị không tệ, chẳng lẽ cô còn có mùi sao? Không khỏi hỏi ngược lại mình, còn mùi đó giống như trên người Lãnh Dạ, để cho cô mê ly lưu luyến?
Mỗi một lần Lãnh Dạ đến gần Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cũng bị mùi hưong trên người Lãnh Dạ hấp dẫn, mùi thơm đó rất đặc biệt, là mùi thơm cơ thể khiến cho cô si, để cho cô say, để cho cô có loại cảm giác an toàn.
Nhìn bóng lưng Lanh Dạ rời đi , người đàn ông này có thể bảo vệ cô có phải hay không? Anh có thể cho cô an toàn không ? Anh có thể cho cô sự ấm áp hay không? Hay có thể cho cô một ít tình yêu?
Bởi vì từ nhỏ không được ai coi trọng, nên Bạch Tuyết rất tự ti, vẫn cho rằng mình không xứng với Lãnh Dạ, cũng không xứng lấy được tình yêu của anh, cũng cho là Lãnh Dạ sẽ không yêu mình! Nhưng người đàn ông này quá ưu tú, để cho Bạch Tuyết cảm thấy mặc cảm!
Cô mặc dù ngoài miệng nói, chỉ cần anh nuôi cô, cung cấp cho cô ăn học là được, nhưng trong lòng cô cũng có khát vọng người đàn ông này sẽ yêu cô một chút xíu, cô hi vọng giữa bọn họ không đơn thuần là sự giao dịch!
Bạch Tuyết làm xong cơm tối, bọn họ chuẩn bị ăn bữa ăn tối. Nhưng mà lúc này Cung Hàn lại không có tâm tình ăn bữa tối, bởi vì hắn cho là mình không nhìn thấu tốt nữa !
Cung Hàn trở lại chỗ ở của mình , trong lòng thật tò mò tại sao nhìn không thấu bụng của Bạch Tuyết, vì vậy hắn dùng pháp thuật nhìn chằm chằm những người tản bộ trên đường, cư nhiên có thể nhìn thấu thân thể của bọn họ, hơn nữa còn có thể thấy được những người đi đường kia ai là xử nữ, ai không phải là xử nữ.
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ thân thể Bạch Tuyết tại sao cùng người khác không giống nhau?
Thật ra thì, loại suy nghĩ này còn có Lâm Giang cũng vậy, gần đây hắn mặc dù không có quấn lấy Bạch Tuyết, nhưng là hắn cũng bề bộn nhiều việc.
Hắn vẫn không tìm được cơ hội tiếp xúc với Bạch Tuyết , bởi vì Lang Vương nhìn rất chặt, hắn dứt khoát để xuống ý niệm có được Bạch Tuyết !
Nhưng hắn tìm được Triệu tổng người bị Bạch Tuyết đá, hơn nữa còn nói rõ ý đồ, nói hắn có thể giúp Triệu tổng lấy được Bạch Tuyết. Nghe nói thế ánh mắt Triệu tổng sáng lên. Bởi mấy ngày nay Triệu tổng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể có được Bạch Tuyết?
Mặc dù đã điều tra Bạch Tuyết được Lãnh Dạ bao nuôi, thế lực của hắn mặc dù không lớn như Lãnh Dạ. Nhưng xí nghiệp cũng không nhỏ. Hắn không quan tâm đến tiền, bởi vì tiền quá nhiều, hắn hiện tại chỉ muốn có được Bạch Tuyết, nhất là Bạch Tuyết là người thứ nhất dám đá hắn, không nghĩ rằng cô bé như vậy, kì thực rất khó chơi, vì vậy, hắn rất muốn nếm thử một chút cảm giác chơi đùa Bạch Tuyết như thế nào?
Hắn vốn tính toán chờ Lãnh Dạ chơi chán, không cần, thì sẽ thuộc về hắn, nếu như là người khác bao nuôi Bạch Tuyết, hắn nhất định sẽ làm cho người kia biến mất! Nhưng là, người này là Lãnh Dạ! Nên hắn phải suy nghĩ thật kỹ!
Vốn Triệu tổng đã nghĩ thông suốt , không biết từ đâu chui ra một thằng nhóc, lại còn nói phải giúp giúp hắn lấy được Bạch Tuyết!
"Nhóc con, mày từ đâu thì về đó đi! Nhìn dáng vẻ của mày vẫn là học sinh thui? Đoán chừng Lãnh Dạ là ai cũng không biết! Nên ngoan ngoãn trở về trường học đọc sách đi, tôi còn bề bộn nhiều việc!" Triệu tổng hiển nhiên không tin lời của hắn.
"Tôi là học sinh không sai, Lâm Giang trầm ổn nói, hoàn toàn không bởi vì Triệu tổng coi thường mà luống cuống, điều này làm cho Triệu tổng có chút ngoài ý muốn, thằng bé này nhìn là học sinh, thế nhưng học sinh trên người làm sao có loại táo bạo này, không lông bông và không coi ai ra gì.
Triệu tổng chợt nghĩ đến Bạch Tuyết cũng là học sinh, chẳng lẽ bọn họ học cùng trường ?
"Nói nghe một chút."Triệu tổng là người từng trải, mặc dù đối với Lâm Giang trong lòng tò mò, nhưng cũng không có biểu hiện ra, càng không có biểu hiện đối với hắn cảm thấy hứng thú , chẳng qua là dáng vẻ nhàn nhã .
Lâm Giang biết hắn là đang giả bộ, hắn đã thấy hứng thú, còn giả vờ không sao cả, thế nhưng, hiện tại Lâm giang ở thế giới nhân loại không phải đối thủ của Lang Vương , nên chỉ có thể tìm một kẻ có tiền có thể cùng Lang Vương chống lại giúp đỡ hắn một chút, mặc dù hắn không chiếm được Bạch Tuyết cũng không sao cả, hắn chỉ cần Kim Đan ở trong bụng Lang Vương , chỉ cần có thể dùng Bạch Tuyết hung hăng đả kích Lang Vương là được.
Đến lúc đó hắn thông báo với yêu giới và Đại vương, bọn họ sẽ liên thủ giết Lang Vương.
"Tôi cùng Bạch Tuyết học cùng trường , cũng ngồi cùng bàn, cho nên có rất nhiều chuyện tôi biết, và cùng cô ấy có quan hệ không tệ lắm!"
"Không tệ? Ngươi làm như vậy còn nói không tệ?" Triệu tổng hỏi ngược lại.
"Không dối gạt tôi cùng Lãnh Dạ có cừu oán, cho nên tôi muốn chia rẽ bọn họ, để cho Lãnh Dạ khó chịu."
Theo lời nói của Lâm Giang, Triệu tổng có vẻ tin tưởng.
Thật ra thì Lâm Giang biết Triệu tổng này là lão hồ ly, nếu lý do quá khiên cường hẳn hắn ta sẽ không tin tưởng hắn, cho nên không bằng nói thẳng ra cùng Lãnh Dạ có cừu oán , để lão hồ ly này tin tưởng hắn, an tâm cùng hắn hợp tác, đối phó tập đoàn Lang thị , đến lúc đó tập đoàn Lang thị xuất hiện nguy cơ, Lãnh Dạ sẽ phải tập chung vào công việc, hắn liền nhân cơ hội lấy được Bạch Tuyết, về phần lão hồ ly này hắn căn bản cũng không xứng có được thân thể Bạch Tuyết , chỉ có Pháp Vương mới xứng có thân thể Bạch Tuyết . Dù sao đây là con mồi của Lang Vương , nếu như có thể từ trong tay Lang Vương đoạt con mồi, thì ở yêu giới đây cũng là một loại vinh dự.
Cho nên Bạch Tuyết ,hắn nhất định phải có được, lấy được Bạch Tuyết cũng là vinh dự một phần. vốn là trực tiếp giết Bạch Tuyết cũng có thể đả kích Lang Vương, nhưng là, như vậy không vui , trước hết để cho Lang Vương mất đi con mồi, tới thống khoái.
Trước phải đến con mồi , sau mới giết Lang Vương, như vậy mới có cảm giác thành tựu.
Đang lúc Lâm Giang cùng Triệu tổng thương lượng kế hoạch tập kích công ty của Lãnh Dạ, thì Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ còn có mẹ kế, Bạch Lan, đang vây quanh bàn ăn dùng cơm. Lãnh Dạ thì vẫn không nói, ngược lại ăn cơm mùi vị rất ngon, hắn thật bất ngờ, Bạch Tuyết lại làm thức ăn ngon đến vậy, mùi thật tốt.
"Vẫn là Tuyết nhi làm cơm ngon, ai cũng không làm được hơn, đến Mai di cũng cảm thấy không bằng con!"
Mẹ kế Bạch Tuyết nhìn ra Lãnh Dạ rất thích đồ ăn Bạch Tuyết làm, bởi vì hắn từng miếng từng miếng rất ngon, vậy mà Bạch Tuyết lại làm bộ bất an !
Mẹ kế Bạch Tuyết giảo hoạt quan sát quan hệ giữa Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ đã đến trình độ nào, bởi vì bà còn có một kế hoạch muốn tiến hành, cho nên trước hết phải thăm dò tình thế, nên hôm nay bà mới mua nhiều cua tới như vậy. Thấy Lãnh Dạ vẫn không cười một lần nào, giống như đối với Bạch Tuyết cũng không phải là rất tốt, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ. Xem ra hôm nay kế hoạch có thể áp dụng.
Bạch Lan lại giống như hoa si một dạng, đến thức ăn cũng không biết mùi vị gì, bởi ánh mắt không thể rời khỏi người đàn ông đẹp trai này khiến cho cô cũng phải chảy máu mũi.
Nghĩ đến muốn chảy máu mũi, Bạch Lan cư nhiên thật sự chảy máu mũi, lão Thiên a, cô chỉ là nghĩ thôi, tại sao thật sự chảy máu mũi? Quá mất mặt.
Cuống quít chạy đi rửa sạch .
Đem máu mũi đơn giản lau qua, vốn tính trở về tiếp tục nhìn trai đẹp, ai ngờ, vừa định rời đi, lại thấy bàn chải đánh răng của Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ đặt ở nơi đó, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ ý niệm tà ác.
Nhìn Bạch Tuyết sống tốt như vậy cô một chút cũng không phục. Từ nhỏ đến lớn những thứ tốt nhất đều là của mình, hiện tại người đàn ông này vô cũng muốn, , không thể để con nhỏ Bạch Tuyết được tiện nghi!
Vì vậy, ý tưởng bẩn thỉu từ tâm mà sinh ra . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.