Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 171: Lửa cháy đến nơi
Hi Vũ Yên
02/05/2015
Bạch Tuyết miễn cưỡng vui cười, khiến Khang Nghị đau lòng!
"Mặc áo khoác của anh vào, em như vậy anh cảm thấy không yên tâm!" Khang Nghị vẫn nghiêm túc, cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Bạch Tuyết.
"Cám ơn các anh, anh Khang Nghị hôm khác em sẽ đem y phục trả lại cho anh." Bạch Tuyết mặc áo khoác vào rồi rời khỏi , hai người đàn ông đứng nhìn cô đi mất.
"Đi thôi." Khang Nghị lạnh lùng nói.
"Anh, anh ta có phải hay không rất đẹp?"
"Nói vô ích!"
"Đáng tiếc, cô ấy là của người khác !"
"Vậy thì nghĩ thông suốt một chút, em xem anh không phải rất tốt sao." Khang Nghị giả vờ tự nhiên trả lời một câu.
"Không nên đắc ý, nói không chừng một ngày kia anh trai vĩ đại của em sẽ vứt bỏ uy nghiêm để kiềm chế bản thân, làm gương tốt, có nguyên tắc không quan hệ bừa bãi nữa , cũng sẽ tương tư đơn phương như em!" Thân hình cao to của Khang Nghị khẽ run lên, hai tay ôm ngực, anh tuấn nhíu nhíu đôi lông mày .
"Em sẽ không trong mong anh có điểm ! Đi nhanh đi." Sau đó hai người đi theo Bạch Tuyết, bọn họ vẫn là không yên lòng, một cô gái xinh đẹp đi một mình trên đường vào ban đêm, rất nguy hiểm! Cho nên bí mật theo sau bảo hộ.
Sau khi thấy Bạch Tuyết lên taxi, hai người mới yên tâm rời khỏi .
Lúc này.
"Mẹ? Hình như chú kia cũng thích mẹ?" Thanh âm ngây ngô của trẻ con từ trong bụng truyền tới.
Bạch Tuyết nhíu mày! Cô cho rằng bọn nhỏ là đang nói Khang Cốc, điểm này cô cũng biết, cô hi vọng Khang Cốc có một ngày sẽ nghĩ thông suốt, cô không muốn mất đi một người bạn tốt như vậy!
"Mẹ, cha tức giận!" Sói con số một lo lắng nhắc nhở Bạch Tuyết.
"Mẹ, mẹ không cho chúng con sử dụng ma pháp, thế nhưng, tình hình có chút phiền phức !" Sói con số hai đã cảm giác được Lãnh Dạ đã rất tức giận! Lo lắng thay cho mẹ!
Bạch Tuyết chỉ là yên lặng lắng nghe, cái gì cũng không nói, sau đó nước mắt im lặng chảy ra, anh dựa vào cái gì tức giận? Người nên tức giận phải là cô mới đúng, người đàn ông kia đem đại bạch thỏ người ta ăn , còn có chỗ nào không thể ăn !
Bạch Tuyết càng nghĩ càng buồn!
Mỗi một lần tham dự những bữa tiệc như thế này đều nhìn thấy bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đẹp vây quanh, nếu như hôm nay cô không có ở đây, có phải hay không anh sẽ cùng Tiểu Long Nữ kia trực tiếp rời khỏi , sẽ không trở lại nữa!
Nghĩ đến Lãnh Dạ sờ soạng bộ ngực của cô gái kia, nước mắt lập tức như đại hồng thủy ào ạt tới, liên tục rơi xuống!
"Mẹ, không nên khổ sở , cha nhất định không thích cô gái kia!" Tiểu gạo nếp đoàn thương tâm nói.
"Em thế nào lại nói tới chuyện này?" Sói con số một quát.
"Cái gì mà không nói? Em là nói cô gái bám lấy cha, có biết hay không?" Tiểu gạo nếp đoàn ủy khuất nói.
"Em —— lập tức im miệng, không cho phép nói chuyện!" Sói con số một nghiêm nghị quát.
"Mẹ, anh cả bắt nạt con, ô ô..." Tiểu gạo nếp đoàn ô ô khóc lên.
Bạch Tuyết lấy tay che bụng của mình, cô cái gì cũng không thể nói, nếu không vị tài xế xe kia sẽ cho rằng cô có bệnh ! Nào có ai nói chuyện với chính mình ?
Nói ra ai sẽ tin , đứa bé trong bụng của cô còn nhỏ như vậy liền có thể nói, không một ai sẽ tin !
Nhất định không ai tin tưởng!
Đèn nê ông lúc sáng lúc tối chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của cô , nước mắt bi thương rơi thành sông, cô ra một quyết định, cô phải kiên cường, muốn phấn đấu, không thể chuyện gì cũng đều dựa vào anh, cô nỗ lực muốn tự mình đứng lên, cô muốn có một ngày giống người đàn ông này , có thế lực riêng của mình.
Mặc dù cô có con của anh, cô cũng phải có thái độ đối với sô mệnh của cô, cô muốn độc lập, muốn trở lên mạnh mẽ.
Vừa mới xuống taxi, điện thoại vang lên.
Vừa nhìn là biết Lãnh Dạ gọi tới , cũng không cần nghĩ trực tiếp tắt máy.
Bên này trong lòng Lãnh Dạ quả thực là lửa cháy đến nơi , lửa trong bụng lập tức muốn từ đỉnh đầu phun ra!
Nghĩ đến Bạch Tuyết bị Khang Nghị ôm đi, cô nam quả nữ, quỷ biết bọn họ sẽ làm gì? Cô gái nhỏ này lại là tiểu yêu tinh câu hồn, cô cái gì cũng không cần phải làm, đàn ông sẽ vì cô mà thần phục, huống chi là Khang Nghị, hắn thích Bạch Tuyết, hắn quả nhiên đã ra tay!
Càng nghĩ càng không thích hợp, trong lúc nhất thời trong đầu của anh trở nên rối loạn không thôi, quả thực rất muốn nổ tung, anh lúc này giống như là một quả pháo đã được châm ngòi, mồi dẫn lửa lập tức sẽ phải đốt cháy tới, sau đó liền nổ tung——
Thế là anh cấp tốc rời khỏi bữa tiệc, biến mất trong đêm tối, vì cô gái nhỏ, anh lại một lần nữa ở thế giới nhân loại sử dụng pháp lực.
Anh xuất hiện trong nhà, vô cùng lo lắng cấp tốc lên lầu, cô cư nhiên ở nhà, chẳng lẽ nhanh như vậy đã chơi đùa xong? Cô gái nhỏ đáng ghét này không phải nói là đi chơi sao?
Cô thế nào đi chơi nhanh như vậy?
Mặc dù là đêm tối, anh vẫn như cũ nhìn rất kỹ, mặc dù Bạch Tuyết nhắm hai mắt, thế nhưng, xung quanh cặp mắt của cô đều sủng hết lên, còn có chút đỏ ?
Khóc?
Vốn trong lòng không vui nháy mắt pha trộn thêm một tia đau lòng, nhìn cô hiện tại ở chô này ngủ , hẳn là trở về một lúc rồi , nói như vậy cô rời khỏi bữa tiệc liền trở về nhà, tức giận trong lòng lại giảm đi một ít. Sau đó lại rất đắc ý khóe miệng nhếch khóe môi cười.
Cô ghen ?
Cô khóc.
Thì ra trong lòng cô anh vẫn còn rất quan trọng , cô khóc, rõ ràng là cô đã bị kích thích, vừa rồi không nghe điện thoại của anh, là bởi vì tức giận, cô đang tức giận anh và Tiểu Long Nữ kia ở cùng một chỗ.
Tâm tình thoáng một cái trở nên tốt, mây đen đã đi hết, thế là Lãnh Dạ liền không khách khí cởi hết y phục, vén chăn lên chui vào, anh tiến vào mang theo cảm giác man mát, Bạch Tuyết lẩm bẩm ừ mấy tiếng, bất mãn chống cự, thế nhưng vẫn như cũ bị Lãnh Dạ bao vây xung quanh , Bạch Tuyết nhíu mày, tiếp tục ngủ.
"Cha đã tiến vào!" Sói con số một bất mãn nói.
"Cha không tức giận với mẹ nữa sao?" Tiểu gạo nếp đoàn hoang mang nói.
"Cha mới không có hào phóng như vậy! Hôm nay ở bữa tiệc, cha tức giận như vậy, sao có thể cứ như vậy không tính chứ!" Sói con số một nói.
"Cha hiểu lầm mẹ !" Sói con số hai lạnh lùng nói.
"Cha hiểu lầm mẹ cái gì?" Sói con số một hỏi.
"Mẹ chỉ yêu cha, thế nhưng cha lại tức giận với mẹ! Chú Khang Nghị biết chuyện mẹ mang thai, ch không mẹ nói cho chú ấy biết!" Sói con số hai sắc bén nói.
Lãnh Dạ sửng sốt, anh tức giận là do Bạch Tuyết đem chuyện mang thai nói cho Khang Nghị, Bạch Tuyết chậm chạp không thừa nhận chuyện mình mang thai , cư nhiên lại nói với Khang Nghị! Lãnh Dạ rất đố kị! Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi!
" Chú Khang Nghị biết sự tồn tại của chúng ta, sao có thể ?" Sói con số một không hiểu hỏi.
"Biết như thế nào ! Chúng ta sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi! Em rất mong chờ nha." Tiểu gạo nếp đoàn ngây ngô nói.
"Kỳ thực mẹ căn bản không có nói cho chú Khang Nghị biết chuyện mẹ mang thai !" Sói con số hai nói.
"Vậy là sao chú ấy biết?" Tiểu gạo nếp đoàn rất không hiểu hỏi.
"Là chú a Cổ nói, lúc cha mất tích, mẹ đi tìm chú ấy giúp, chú a Cổ mang mẹ đi tìm chú Khang Nghị , nhờ chú ấy sử dụng quan hệ để tìm cha, thế nhưng, chú Khang Nghị nói cha không có việc gì, để mẹ và chú a Cổ không nhúng tay vào chuyện của cha nữa, là chú a Cổ sốt ruột nên nói ra chuyện mẹ mang thai, nếu như không giúp mẹ cứu cha ra , mẹ sẽ không còn muốn sống! Cho nên chú Khang Nghị mới phái người khắp nơi tìm kiếm tin tức của cha." Sói con số hai lạnh lùng giải thích.
Lãnh Dạ bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là anh trách oan Bạch Tuyết , sau khi anh mất tích, cô chẳng những không có chạy trốn, còn muốn nghĩ biện pháp cứu anh ra!
Cô nhát gan như vậy!
Đối mặt nguy hiểm, cô thế nhưng lại không sợ hãi!
Biết mình đã trách oan cô, rất đau lòng, cô gái nhỏ khóc, anh và Tiểu Long Nữ nhất định là đã chọc tức cô!
Thế là áy náy đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, ôm cô và đứa nhỏ, bàn tay xoa nhẹ trên bụng Bạch Tuyết. Chậm rãi tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Nửa đêm , một trận gây rối khiến lãnh Dạ thức tỉnh, thì ra là Bạch Tuyết đang nằm mơ.
Cô hua hua cái tay nhỏ bé, thấp giọng nỉ non : "Ghét anh, em ghét anh..." Lãnh Dạ nhíu mày, đây là đang nói anh sao? Còn là người khác? Lãnh Dạ đưa tay đem bàn tay nhỏ bé lộn xộn đè xuống , ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Ngoan, chớ lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ."
Ai biết?
"Em không tốt sao? Anh có yêu em không? Lãnh Dạ, anh nói anh có yêu em không?" Bạch Tuyết nôn nóng gầm nhẹ, tay nhỏ bé lại bắt đầu hua hua lung tung, thân thể tựa như một con rắn nhỏ ở trong lòng Lãnh Dạ mà giãy dụa, không biết rằng một trận giãy dụa khiến cậu bé của Lãnh Dạ lặng lẽ ngẩng đầu.
Vốn bởi vì cô mang thai, gần đây sự tình không ổn định, vẫn đè nén, đã tích góp từng ít một, chờ cơ hội nộp nên cho cô, hiện tại cô ở trong ngực anh giãy dụa như vậy, ai mà chịu nổi! Như vậy rất dễ làm súng cướp cò, người anh càng lúc càng khô nóng!
"Đừng động, ngoan ngoãn ngủ đi!" Lãnh Dạ khàn khàn nói . Đương nhiên là bởi vì trong thân thể dục hỏa đọng lại thiêu đốt giọng nói khô ráo.
Bạch Tuyết khẽ nhíu mày, hình như có gì đó không vui? Mới vừa rồi là tay nhỏ bé lộn xộn, lúc này chân cũng dùng tới , cô bực bội bắt đầu đá chăn, Lãnh Dạ lo lắng cậu bé bị cô đá đến, đành phải dùng chính hai chân của mình kẹp lấy hai chân Bạch Tuyết, Bạch Tuyết dưng động tác lại! Chỉ là tạm thời yên lặng.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, cô gái nhỏ này nói mớ lại có thể hỏi anh có yêu cô hay không? Chẳng lẽ anh đối với cô như vậy cô một chút cũng không cảm giác được!
Ngu ngốc một cách đáng yêu!
Ngốc đến ngây thơ!
"Lãnh Dạ? Anh nói, là em tốt, hay là cô ta tốt?" Bạch Tuyết lại thấp nỉ non, xem ra là nằm mơ , trong mộng đương nhiên là cung Lãnh Dạ nói chuyện.
Lãnh Dạ nhếch nhếch khóe miệng , đem miệng tới bên tai Bạch Tuyết , ôn nhu nói: "Là em tốt."
Tựa hồ là Bạch Tuyết nghe thấy , an tĩnh rất nhiều.
"Lãnh Dạ, là em lợi hại hay là cô ta lợi hại?" Bạch Tuyết lại hỏi, Lãnh Dạ không biết trả lời như thế nào? Lợi hại? Kia chỉ là một mặt?
Lãnh Dạ không trả lời.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, ngoan." Lãnh Dạ không trả lời vấn đề của Bạch Tuyết , mà là dỗ Bạch Tuyết đi ngủ?
Bạch Tuyết từ từ lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh , cảm giác bị ai đó dỗ dành , thanh âm này còn rất quen thuộc, không hiểu sao làm cho nàng cảm thấy thân thiết, thế là, liền bắt đầu trở nên sôi nổi, thanh âm mềm mại, yêu kiều.
"Em muốn cho anh biết một chút là em cũng rất lợi hại, em muốn ăn anh, em muốn ăn anh..." Bạch Tuyết nhỏ giọng uốn éo, Lãnh Dạ tò mò không biết Bạch Tuyết làm mộng cái gì lại muốn ăn anh? Có ý gì? Thực sự là không hiểu cô gái nhỏ suốt ngày là đang suy nghĩ gì!
Cô gái nhỏ này thật là khó khăn hiểu! Lòng của phụ nữ sâu như đáy biển!
"Em muốn ăn anh, em muốn ăn anh kem que, ăn kem que..." Bạch Tuyết tiếp tục nỉ non.
Lãnh Dạ hô hấp có chút gấp, tốc độ lưu chuyển của máu trong mạch máu cũng nhanh hơn , phía dưới rất cứng!
"Mặc áo khoác của anh vào, em như vậy anh cảm thấy không yên tâm!" Khang Nghị vẫn nghiêm túc, cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Bạch Tuyết.
"Cám ơn các anh, anh Khang Nghị hôm khác em sẽ đem y phục trả lại cho anh." Bạch Tuyết mặc áo khoác vào rồi rời khỏi , hai người đàn ông đứng nhìn cô đi mất.
"Đi thôi." Khang Nghị lạnh lùng nói.
"Anh, anh ta có phải hay không rất đẹp?"
"Nói vô ích!"
"Đáng tiếc, cô ấy là của người khác !"
"Vậy thì nghĩ thông suốt một chút, em xem anh không phải rất tốt sao." Khang Nghị giả vờ tự nhiên trả lời một câu.
"Không nên đắc ý, nói không chừng một ngày kia anh trai vĩ đại của em sẽ vứt bỏ uy nghiêm để kiềm chế bản thân, làm gương tốt, có nguyên tắc không quan hệ bừa bãi nữa , cũng sẽ tương tư đơn phương như em!" Thân hình cao to của Khang Nghị khẽ run lên, hai tay ôm ngực, anh tuấn nhíu nhíu đôi lông mày .
"Em sẽ không trong mong anh có điểm ! Đi nhanh đi." Sau đó hai người đi theo Bạch Tuyết, bọn họ vẫn là không yên lòng, một cô gái xinh đẹp đi một mình trên đường vào ban đêm, rất nguy hiểm! Cho nên bí mật theo sau bảo hộ.
Sau khi thấy Bạch Tuyết lên taxi, hai người mới yên tâm rời khỏi .
Lúc này.
"Mẹ? Hình như chú kia cũng thích mẹ?" Thanh âm ngây ngô của trẻ con từ trong bụng truyền tới.
Bạch Tuyết nhíu mày! Cô cho rằng bọn nhỏ là đang nói Khang Cốc, điểm này cô cũng biết, cô hi vọng Khang Cốc có một ngày sẽ nghĩ thông suốt, cô không muốn mất đi một người bạn tốt như vậy!
"Mẹ, cha tức giận!" Sói con số một lo lắng nhắc nhở Bạch Tuyết.
"Mẹ, mẹ không cho chúng con sử dụng ma pháp, thế nhưng, tình hình có chút phiền phức !" Sói con số hai đã cảm giác được Lãnh Dạ đã rất tức giận! Lo lắng thay cho mẹ!
Bạch Tuyết chỉ là yên lặng lắng nghe, cái gì cũng không nói, sau đó nước mắt im lặng chảy ra, anh dựa vào cái gì tức giận? Người nên tức giận phải là cô mới đúng, người đàn ông kia đem đại bạch thỏ người ta ăn , còn có chỗ nào không thể ăn !
Bạch Tuyết càng nghĩ càng buồn!
Mỗi một lần tham dự những bữa tiệc như thế này đều nhìn thấy bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đẹp vây quanh, nếu như hôm nay cô không có ở đây, có phải hay không anh sẽ cùng Tiểu Long Nữ kia trực tiếp rời khỏi , sẽ không trở lại nữa!
Nghĩ đến Lãnh Dạ sờ soạng bộ ngực của cô gái kia, nước mắt lập tức như đại hồng thủy ào ạt tới, liên tục rơi xuống!
"Mẹ, không nên khổ sở , cha nhất định không thích cô gái kia!" Tiểu gạo nếp đoàn thương tâm nói.
"Em thế nào lại nói tới chuyện này?" Sói con số một quát.
"Cái gì mà không nói? Em là nói cô gái bám lấy cha, có biết hay không?" Tiểu gạo nếp đoàn ủy khuất nói.
"Em —— lập tức im miệng, không cho phép nói chuyện!" Sói con số một nghiêm nghị quát.
"Mẹ, anh cả bắt nạt con, ô ô..." Tiểu gạo nếp đoàn ô ô khóc lên.
Bạch Tuyết lấy tay che bụng của mình, cô cái gì cũng không thể nói, nếu không vị tài xế xe kia sẽ cho rằng cô có bệnh ! Nào có ai nói chuyện với chính mình ?
Nói ra ai sẽ tin , đứa bé trong bụng của cô còn nhỏ như vậy liền có thể nói, không một ai sẽ tin !
Nhất định không ai tin tưởng!
Đèn nê ông lúc sáng lúc tối chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của cô , nước mắt bi thương rơi thành sông, cô ra một quyết định, cô phải kiên cường, muốn phấn đấu, không thể chuyện gì cũng đều dựa vào anh, cô nỗ lực muốn tự mình đứng lên, cô muốn có một ngày giống người đàn ông này , có thế lực riêng của mình.
Mặc dù cô có con của anh, cô cũng phải có thái độ đối với sô mệnh của cô, cô muốn độc lập, muốn trở lên mạnh mẽ.
Vừa mới xuống taxi, điện thoại vang lên.
Vừa nhìn là biết Lãnh Dạ gọi tới , cũng không cần nghĩ trực tiếp tắt máy.
Bên này trong lòng Lãnh Dạ quả thực là lửa cháy đến nơi , lửa trong bụng lập tức muốn từ đỉnh đầu phun ra!
Nghĩ đến Bạch Tuyết bị Khang Nghị ôm đi, cô nam quả nữ, quỷ biết bọn họ sẽ làm gì? Cô gái nhỏ này lại là tiểu yêu tinh câu hồn, cô cái gì cũng không cần phải làm, đàn ông sẽ vì cô mà thần phục, huống chi là Khang Nghị, hắn thích Bạch Tuyết, hắn quả nhiên đã ra tay!
Càng nghĩ càng không thích hợp, trong lúc nhất thời trong đầu của anh trở nên rối loạn không thôi, quả thực rất muốn nổ tung, anh lúc này giống như là một quả pháo đã được châm ngòi, mồi dẫn lửa lập tức sẽ phải đốt cháy tới, sau đó liền nổ tung——
Thế là anh cấp tốc rời khỏi bữa tiệc, biến mất trong đêm tối, vì cô gái nhỏ, anh lại một lần nữa ở thế giới nhân loại sử dụng pháp lực.
Anh xuất hiện trong nhà, vô cùng lo lắng cấp tốc lên lầu, cô cư nhiên ở nhà, chẳng lẽ nhanh như vậy đã chơi đùa xong? Cô gái nhỏ đáng ghét này không phải nói là đi chơi sao?
Cô thế nào đi chơi nhanh như vậy?
Mặc dù là đêm tối, anh vẫn như cũ nhìn rất kỹ, mặc dù Bạch Tuyết nhắm hai mắt, thế nhưng, xung quanh cặp mắt của cô đều sủng hết lên, còn có chút đỏ ?
Khóc?
Vốn trong lòng không vui nháy mắt pha trộn thêm một tia đau lòng, nhìn cô hiện tại ở chô này ngủ , hẳn là trở về một lúc rồi , nói như vậy cô rời khỏi bữa tiệc liền trở về nhà, tức giận trong lòng lại giảm đi một ít. Sau đó lại rất đắc ý khóe miệng nhếch khóe môi cười.
Cô ghen ?
Cô khóc.
Thì ra trong lòng cô anh vẫn còn rất quan trọng , cô khóc, rõ ràng là cô đã bị kích thích, vừa rồi không nghe điện thoại của anh, là bởi vì tức giận, cô đang tức giận anh và Tiểu Long Nữ kia ở cùng một chỗ.
Tâm tình thoáng một cái trở nên tốt, mây đen đã đi hết, thế là Lãnh Dạ liền không khách khí cởi hết y phục, vén chăn lên chui vào, anh tiến vào mang theo cảm giác man mát, Bạch Tuyết lẩm bẩm ừ mấy tiếng, bất mãn chống cự, thế nhưng vẫn như cũ bị Lãnh Dạ bao vây xung quanh , Bạch Tuyết nhíu mày, tiếp tục ngủ.
"Cha đã tiến vào!" Sói con số một bất mãn nói.
"Cha không tức giận với mẹ nữa sao?" Tiểu gạo nếp đoàn hoang mang nói.
"Cha mới không có hào phóng như vậy! Hôm nay ở bữa tiệc, cha tức giận như vậy, sao có thể cứ như vậy không tính chứ!" Sói con số một nói.
"Cha hiểu lầm mẹ !" Sói con số hai lạnh lùng nói.
"Cha hiểu lầm mẹ cái gì?" Sói con số một hỏi.
"Mẹ chỉ yêu cha, thế nhưng cha lại tức giận với mẹ! Chú Khang Nghị biết chuyện mẹ mang thai, ch không mẹ nói cho chú ấy biết!" Sói con số hai sắc bén nói.
Lãnh Dạ sửng sốt, anh tức giận là do Bạch Tuyết đem chuyện mang thai nói cho Khang Nghị, Bạch Tuyết chậm chạp không thừa nhận chuyện mình mang thai , cư nhiên lại nói với Khang Nghị! Lãnh Dạ rất đố kị! Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi!
" Chú Khang Nghị biết sự tồn tại của chúng ta, sao có thể ?" Sói con số một không hiểu hỏi.
"Biết như thế nào ! Chúng ta sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi! Em rất mong chờ nha." Tiểu gạo nếp đoàn ngây ngô nói.
"Kỳ thực mẹ căn bản không có nói cho chú Khang Nghị biết chuyện mẹ mang thai !" Sói con số hai nói.
"Vậy là sao chú ấy biết?" Tiểu gạo nếp đoàn rất không hiểu hỏi.
"Là chú a Cổ nói, lúc cha mất tích, mẹ đi tìm chú ấy giúp, chú a Cổ mang mẹ đi tìm chú Khang Nghị , nhờ chú ấy sử dụng quan hệ để tìm cha, thế nhưng, chú Khang Nghị nói cha không có việc gì, để mẹ và chú a Cổ không nhúng tay vào chuyện của cha nữa, là chú a Cổ sốt ruột nên nói ra chuyện mẹ mang thai, nếu như không giúp mẹ cứu cha ra , mẹ sẽ không còn muốn sống! Cho nên chú Khang Nghị mới phái người khắp nơi tìm kiếm tin tức của cha." Sói con số hai lạnh lùng giải thích.
Lãnh Dạ bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là anh trách oan Bạch Tuyết , sau khi anh mất tích, cô chẳng những không có chạy trốn, còn muốn nghĩ biện pháp cứu anh ra!
Cô nhát gan như vậy!
Đối mặt nguy hiểm, cô thế nhưng lại không sợ hãi!
Biết mình đã trách oan cô, rất đau lòng, cô gái nhỏ khóc, anh và Tiểu Long Nữ nhất định là đã chọc tức cô!
Thế là áy náy đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, ôm cô và đứa nhỏ, bàn tay xoa nhẹ trên bụng Bạch Tuyết. Chậm rãi tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Nửa đêm , một trận gây rối khiến lãnh Dạ thức tỉnh, thì ra là Bạch Tuyết đang nằm mơ.
Cô hua hua cái tay nhỏ bé, thấp giọng nỉ non : "Ghét anh, em ghét anh..." Lãnh Dạ nhíu mày, đây là đang nói anh sao? Còn là người khác? Lãnh Dạ đưa tay đem bàn tay nhỏ bé lộn xộn đè xuống , ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Ngoan, chớ lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ."
Ai biết?
"Em không tốt sao? Anh có yêu em không? Lãnh Dạ, anh nói anh có yêu em không?" Bạch Tuyết nôn nóng gầm nhẹ, tay nhỏ bé lại bắt đầu hua hua lung tung, thân thể tựa như một con rắn nhỏ ở trong lòng Lãnh Dạ mà giãy dụa, không biết rằng một trận giãy dụa khiến cậu bé của Lãnh Dạ lặng lẽ ngẩng đầu.
Vốn bởi vì cô mang thai, gần đây sự tình không ổn định, vẫn đè nén, đã tích góp từng ít một, chờ cơ hội nộp nên cho cô, hiện tại cô ở trong ngực anh giãy dụa như vậy, ai mà chịu nổi! Như vậy rất dễ làm súng cướp cò, người anh càng lúc càng khô nóng!
"Đừng động, ngoan ngoãn ngủ đi!" Lãnh Dạ khàn khàn nói . Đương nhiên là bởi vì trong thân thể dục hỏa đọng lại thiêu đốt giọng nói khô ráo.
Bạch Tuyết khẽ nhíu mày, hình như có gì đó không vui? Mới vừa rồi là tay nhỏ bé lộn xộn, lúc này chân cũng dùng tới , cô bực bội bắt đầu đá chăn, Lãnh Dạ lo lắng cậu bé bị cô đá đến, đành phải dùng chính hai chân của mình kẹp lấy hai chân Bạch Tuyết, Bạch Tuyết dưng động tác lại! Chỉ là tạm thời yên lặng.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, cô gái nhỏ này nói mớ lại có thể hỏi anh có yêu cô hay không? Chẳng lẽ anh đối với cô như vậy cô một chút cũng không cảm giác được!
Ngu ngốc một cách đáng yêu!
Ngốc đến ngây thơ!
"Lãnh Dạ? Anh nói, là em tốt, hay là cô ta tốt?" Bạch Tuyết lại thấp nỉ non, xem ra là nằm mơ , trong mộng đương nhiên là cung Lãnh Dạ nói chuyện.
Lãnh Dạ nhếch nhếch khóe miệng , đem miệng tới bên tai Bạch Tuyết , ôn nhu nói: "Là em tốt."
Tựa hồ là Bạch Tuyết nghe thấy , an tĩnh rất nhiều.
"Lãnh Dạ, là em lợi hại hay là cô ta lợi hại?" Bạch Tuyết lại hỏi, Lãnh Dạ không biết trả lời như thế nào? Lợi hại? Kia chỉ là một mặt?
Lãnh Dạ không trả lời.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, ngoan." Lãnh Dạ không trả lời vấn đề của Bạch Tuyết , mà là dỗ Bạch Tuyết đi ngủ?
Bạch Tuyết từ từ lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh , cảm giác bị ai đó dỗ dành , thanh âm này còn rất quen thuộc, không hiểu sao làm cho nàng cảm thấy thân thiết, thế là, liền bắt đầu trở nên sôi nổi, thanh âm mềm mại, yêu kiều.
"Em muốn cho anh biết một chút là em cũng rất lợi hại, em muốn ăn anh, em muốn ăn anh..." Bạch Tuyết nhỏ giọng uốn éo, Lãnh Dạ tò mò không biết Bạch Tuyết làm mộng cái gì lại muốn ăn anh? Có ý gì? Thực sự là không hiểu cô gái nhỏ suốt ngày là đang suy nghĩ gì!
Cô gái nhỏ này thật là khó khăn hiểu! Lòng của phụ nữ sâu như đáy biển!
"Em muốn ăn anh, em muốn ăn anh kem que, ăn kem que..." Bạch Tuyết tiếp tục nỉ non.
Lãnh Dạ hô hấp có chút gấp, tốc độ lưu chuyển của máu trong mạch máu cũng nhanh hơn , phía dưới rất cứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.