Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 353: Người phụ nữ quá âm hiểm
Hi Vũ Yên
18/08/2018
Long Chu dựa vào trên cửa nói nhiều như vậy, Đoan Mộc hóa đá tại chỗ, rốt
cuộc Đóa Đóa mà anh ta nói là ai? Đóa Đóa là chỉ heo, anh ta thương tâm
đến mức như vậy, nói thê thảm đến mức như vậy.
Đi tới, tò mò vỗ vỗ bả vai Long Chu.
“Anh bạn, anh khổ sở như vậy là vì ai?” Đoan Mộc hoang mang hỏi.
“Tất nhiên tôi khổ sở vì người ở bên trong, đừng có xen vào việc người khác.” Long Chu xấu hổ lau hai mắt đẫm lệ một phen, tức giận nói.
“Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là thấy anh quá thương tâm, tôi chỉ là muốn biết bên trong có người làm anh thương tâm đến như vậy sao?” Đoan Mộc tò mò, bên trong ngoài trừ có chị dâu bọn nhỏ, còn lại chính là Đóa Đóa, chẳng lẽ anh khổ sở như vậy tất cả đều là vì Đóa Đóa.
“Đương nhiên là có.” Long Chu lạnh giọng trở lại.
“Vậy, xin hỏi người làm anh thương tâm như vậy là ai? Không nói với tôi là Bạch Tuyết, cô ấy là hoa đã có chủ, là chị dâu của tôi, anh? Anh không có cơ hội rồi.” Đoan Mộc chơi đùa cười.
“Tôi có cơ hội hay không là chuyện của tôi, không mượn anh xen vào, tránh xa tôi một chút, trong lòng đã rất phiền rồi!” Trong lòng Long Chu thật là rất buồn phiền, em gái không muốn đi với anh, nơi này lại nguy hiểm như vậy, làm sao anh có thể nhẫn tâm để em gái một mình một người ở tại chỗ này.
Nhưng vào lúc này.
Người bạn pháp y của Đoan Mộc, kéo Lang Vương đến một bên, “Anh trúng độc?” Lang Vương gật gật đầu, anh tò mò anh ta là người kiểm tra người chết, lại có thể nhìn ra anh trúng độc, hơn nữa loại độc này không phải là loại con người có thể nhìn ra được.
“Đi theo tôi.” Người này họ Lưu, thích nghiên cứu một ít chuyện hiếm lạ cổ quái, cho nên anh ta từ sắc mặt Lang Vương mà nhìn ra Lang Vương bị trúng độc, hơn nữa anh ta còn phát hiện bí mật của Lang Vương, chính là anh không phải người phàm, chính là không phải là con người.
Lúc này đây vụ án này trở nên không đơn giản, Lãnh Dạ bị hãm hại, mà cái người chết lại chết kỳ quái như vậy, nói đứa bé kia đã chết, tin rằng sẽ không có người nghi ngờ. Nhưng mà anh không tin đứa bé kia đã chết hoàn toàn, đứa bé kia chỉ chết một nửa, một vài chỗ của thân thể vẫn là đặc trưng của người sống.
Anh rất thích nghiên cứu trinh thám kỳ quái này đó, cho nên sau khi làm pháp y không được bao lâu, đã bị sa thải, từ đó liền bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này, trước kia lúc anh kiểm tra thi thể người chết luôn là nghiêm túc nghiên cứu, anh phát hiện người đã chết, trong đầu còn có một ít hoạt động suy nghĩ, còn có họ cũng sẽ nghe được một ít thanh âm bên cạnh. Nhưng mà điều này thì những người còn sống lại không biết, hiện tượng này chỉ có người đã chết mới biết, người chết, tuy rằng tim đã ngừng đập, mạch cũng ngừng đập, nhưng mà, một số suy nghĩ lại không có lập tức dừng lại, lại còn sẽ tiếp tục tự hỏi.
Anh thấy được một cổ hơi thở kỳ quái từ trên người Lãnh Dạ, không phải hơi thở mà con người nên có, như là hơi thở của thú tính.
Tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng mà sợ hãi hoàn toàn bị tò mò chiếm cứ. Cho nên anh gọn gàng dứt khoát hỏi rõ.
“Anh đang làm gì? Anh không phải là người thường.”
Lang Vương sắc bén nhìn người bạn của Đoan Mộc này, nhiều năm ở nhân gian như vậy, anh còn chưa bao giờ có bị một người phàm nhìn ra cái gì, anh vẫn luôn giấu yêu khí trên người rất tốt, mà anh cũng biến thân rất ít.
Người này là làm sao lại nhìn ra manh mối.
Không nghĩ tới trong nhân loại cũng có người lợi hại như vậy, lại có thể chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra anh không phải người thường, anh chắc chắn trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt, đây là lần gặp mặt đầu tiên.
“Tuy rằng tôi không phải là người thường, nhưng mà tôi hy vọng bản thân là người thường, cũng hy vọng anh đối đãi với tôi như người thường.” Lang Vương từ từ nói, thật ra có đôi khi anh rất hâm mộ cách sống của con người, chỉ cần nỗ lực là có thể sinh tồn, không có tranh đoạt, không có chiến tranh, không có Ma Vương.
Nhưng mà ở Yêu giới, anh muốn giữ gìn hoà bình cho Yêu giới, còn phải đối phó với Ma Vương, quan trọng nhất chính là còn muốn tiếp nhận thử thách mà Ngọc Đế tạo ra cho anh và Bạch Tuyết.
Thật không biết khi nào thì ngày này sẽ kết thúc? lequydon
Anh cũng sẽ mệt, rốt cuộc này phần tình yêu này cũng đã yêu một ngàn năm, một ngàn năm dài đến nhường nào ……
Anh hy vọng đây là thử thách cuối cùng mà Ngọc Đế tạo ra cho anh và Bạch tuyết, nếu Ngọc Đế lại bày ra trò đùa giỡn với anh, nhất định anh sẽ phản kháng.
Đây là mức chịu đựng cuối cùng của anh, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng, không có thử thách một người như vậy.
Nếu đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, Bạch Tuyết và anh còn không thể an an ổn ổn sinh sống, anh chỉ có thể hoài nghi chuyện năm đó anh nghĩ, chính là năm đó Ngọc Đế cũng thích Mẫu Đan Tiên Tử, cho nên mới sẽ……
Ngọc Đế không chiếm được, cũng sẽ không để Lang Vương có được, nếu là như thế này, Lang Vương cần gì phải tôn trọng quyết định của cấp trên, không có người có thể không chế việc anh yêu Bạch Tuyết, cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể chia rẽ bọn họ.
Cũng chính là như thế, Lang Vương mới muốn làm một người bình thường, không cần làm chuyện mình không muốn làm, chỉ muốn sống đến đầu bạc răng long với người phụ nữ anh yêu.
“Nếu như anh đã nói như vậy, cuộc nói chuyện hôm nay với anh tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật. Anh là sinh vật gì?” Vị pháp y họ Lưu này muốn giúp Lang Vương giải độc, cho nên anh muốn biết rốt cuộc Lãnh Dạ là loại sinh vật gì? Thuộc về loại nào?
“Nếu anh đã nói như vậy, tôi tin anh. Tôi là Lang Vương (vua sói) tu luyện một ngàn năm.” Lang Vương nói xong, pháp y Lưu cứng đờ, vẫn không nhúc nhích. Chủ yếu là kết quả này quá ngoài ý muốn, anh ta, Lãnh Dạ, lại có thể là Lang Vương, sói thật có thể biến thành người?
Bỗng nhiên có cảm giác rất không thể tưởng tượng được.
“Nói như vậy, đứa bé kia cũng không phải bị người hại chết, mục đích của hung thủ là anh, cô ta muốn mượn sức mạnh của con người để làm anh suy yếu, hiện tại anh đã trúng độc, tất nhiên không dám sử dụng pháp lực, cho nên hiện tại là thời cơ tốt nhất để bọn họ đối phó anh.
Anh đi theo tôi, nơi này không an toàn, nếu bây giờ anh đi ra ngoài thì đó là cơ hội tốt cho hung thủ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách đến hại anh. Anh theo tôi đi đến mật thất, nơi đó tạm thời vẫn là an toàn.”
Pháp y Lưu rất thích nghiên cứu, cho nên anh đã xây một mật thất ngầm, làm phòng nghiên cứu, anh nghiên cứu đều ở tầng hầm ngầm.
“Có thể, nhưng mà, tôi muốn mang theo bọn họ cùng nhau trốn đi, tôi không muốn bởi vì tôi mà làm liên lụy đến người khác, anh hẳn là hiểu rõ tâm tình của tôi. Tuy rằng làm như vậy có lẽ gây rất nhiều phiền toái cho anh, nhưng mà tôi không thể trốn đi một mình, người phụ nữ kia còn sẽ tìm tới rất nhanh, cho nên để bọn họ ở lại chỗ này sẽ rất nguy hiểm.
“Được, tôi đi gọi bọn họ.”
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết ôm Thiên Tầm, Ức Ức và Niệm Niệm đều đi theo, Long Chu ôm Đóa Đóa, Đoan Mộc cũng theo sát sau đó, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện nguy hiểm gì, hoặc là có bao nhiêu người nguy hiểm muốn tới, những nghi vấn này anh đều không kịp hỏi, liền đi theo bạn tốt của anh đi tầng hầm ngầm.
Đi vào tầng hầm ngầm, nơi này giống như là lô-cốt*, nhìn rất vững chắc, lúc trước xây cái tầng hầm ngầm này, sở dĩ xây vững chắc như vậy, chủ yếu là gần ở nơi này có một con đường xe lửa, lúc xe lửa chạy qua, lô-cốt được xây rất vững chắc, sẽ không bị quấy nhiễu, anh lại có thể an tâm làm nghiên cứu.
*Lô - cốt (phiên âm từ tiếng Pháp: blockhaus, gốc là một từ tiếng Đức) là công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự. Lô - cốt được xây dựng kiên cố bằng gạch, đá, bê tông...
Pháp y Lưu đẩy cửa tầng hầm ngầm rơi xuống, sau đó dẫn theo mọi người đi vào trong, sau khi đi qua hai cánh cửa, đó là phòng nghiên cứu của anh.
Nhanh chóng đóng mấy cánh cửa vừa rồi, khóa lại, làm cho nó rất thần bí, trong lòng mọi người không khỏi bắt đầu hoảng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sắp tới rốt cuộc có bao nhiêu người nguy hiểm tìm đến?
“Lãnh Dạ, anh nằm lên trên đó.” Pháp y Lưu nghiêm túc nói, Lang Vương ngoan ngoãn nằm ở ở trên ột chiếc giường nhỏ.
Bạch Tuyết đi tới, “Anh đây là muốn làm gì Lãnh Dạ?”
“Thử máu.”
“Anh là bác sĩ?” Bạch Tuyết hỏi.
“Không phải, tôi là bác sĩ khám nghiệm tử thi.” Pháp y Lưu ăn ngay nói thật.
“Anh? Vừa không phải bác sĩ, lại không phải thần tiên, làm sao anh biết cách cứu anh ấy như thế nào.” Bạch Tuyết không yên tâm để người này chữa trị cho Lang Vương, anh ta là người khám nghiệm tử thi, giải độc cho Lang Vương, có bao nhiêu đen đủi.
Nhưng mà, trời không tuyệt đường người, Lang Vương trúng ngân tiêu hồn tán, chính là cũng có một chút liên quan đến người chết.
Anh chính là người nghiên cứu người chết, cho nên anh biết một ít, độc trên người Lãnh Dạ là dùng một loại độc tố được nghiên cứu trên người người chết được chế tạo mà thành, loại độc dược này là nghiên cứu phát minh của con người, bởi vậy Lang Vương vẫn không dùng pháp lực của mình để giải độc được, hơn nữa Kim Đan ở Yêu giới cũng không thể giải được loại độc dược này.
Lúc Lang Vương được thả ra, anh muốn đi Yêu giới, chủ yếu là đi tìm thuốc giải, đáng tiếc tay không mà về, trong lòng lo lắng Bạch Tuyết và bọn nhỏ, cho nên anh không có ở lại Yêu giới quá lâu, mà là lập tức quay lại nhân gian.
Lang Vương nói với Bạch Tuyết là một người bạn cũ thả anh ra, kỳ thật là Khang Nghị nhận chỉ thị của mẹ Đản Nhi, chỉ là tạm thời thả Lang Vương ra, để anh dẫn theo bọn họ đi tìm cái kẹo que kia, cái mẹ Đản Nhi chính là kẹo que, sau đó mới có cơ hội hàng phục Lang Vương.
Chỉ cần hàng phục Lang Vương, người phụ nữ và mấy đứa bé kia chỉ là một bữa ăn sáng.
Trước mắt người nguy hiểm nhất chính là Lang Vương, cho nên chuyện diệt trừ Lang Vương là hàng đầu, cho nên mẹ Đản Nhi và Khang Nghị đã đi theo mùi của Lang Vương đi đến nhà bạn của Đoan Mộc, bọn họ liền đứng ở ngoài cửa lớn.
Sở dĩ pháp y Lưu ngửi được mùi lạ trên người Lang Vương, chính là bị mẹ Đản Nhi giở trò quỷ, thật ra nguyên nhân của mùi trên người Lang Vương là bởi vì trúng độc, trúng ngân tiêu hồn tán, thân thể bắt đầu từng chút từng chút có mùi thối, giống như là loại mùi nhàn nhạt trên người người chết, cho nên Lang Vương mới có thể ngoan ngoãn nói thân phận của anh cho anh ta, bởi vì Lang Vương cảm giác được thân thể của mình xảy ra vấn đề, không thể sử dụng pháp lực, ngay cả thân thể cũng bắt đầu có mùi, đây không phải hiện tượng tốt.
Anh đã thấy rất nhiều người chết, mùi hương trên người anh ta làm anh liên tưởng đến những mùi hương của người chết.
Hiện giờ chỉ có thể chữa sói chết trở thành sói sống.
Nhưng mà Bạch Tuyết cũng không biết điều này, cô cho rằng Lang Vương trúng độc, một người phàm làm sao có thể hiểu rõ. Đây là làm chậm trễ thời gian, cô không muốn người này lấy Lang Vương làm thí nghiệm.
“Tránh ra, cô làm như vậy là đang hại anh ta. Anh ta trúng độc đã rất nặng, nếu không nắm chắc, mạng sống sẽ nguy hiểm.” Pháp y Lưu sắc bén quát.
“Chỉ là, anh không phải là bác sĩ, anh cứu được anh ấy sao? Còn có anh căn bản không biết tình hình thân thể anh ấy!” Bạch Tuyết tin chắc là Lang Vương không gì làm không được, cho nên cô mới không tin một người phàm có thể lợi hại như vậy, nếu Lang Vương làm xãy ra chuyện, chẳng phải là đang lãng phí thời gian với một người phàm sao.
“Đoan Mộc, lập tức kéo người phụ nữ này ra ngoài.” Đoan Mộc ngơ ngẩn nhìn Bạch Tuyết, lại nhìn đại ca, ai ngờ đại ca lại ngủ rồi, thì ra cái này là trạng thái nửa giấc ngủ, chỉ cần di cuyển một lát, là chậm rãi ngủ. Chỉ cần rời đi, lại sẽ chậm rãi tỉnh lại.
“Anh đáp ứng với tôi sẽ không làm tổn thương anh ấy, bằng không tôi sẽ không tránh ra.” Bạch Tuyết bị nơi này công cụ dọa sợ, nơi này có cưa điện, còn có dao phẫu thuật, còn có cái nhíp, cây kéo, đủ loại dao nhỏ, cô nhìn thấy liền sợ hãi, cô sợ hãi cái người khám nghiệm tử thi này sẽ làm Lang Vương ……
Nói vậy những cái công cụ này đều là dùng để chia cắt người sao! Quá khủng bố. Cho nên cô mới có thể vẫn luôn che chở Lang Vương.
Đoan Mộc đi lên trước, anh vẫn là rất tin tưởng bạn tốt của mình, tuy rằng có đôi khi người này rất cổ quái, nhưng mà tuyệt đối không phải người xấu.
“Chị dâu, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi, đại ca đúng là đã trúng độc, nếu chậm trễ thì sẽ càng phiền toái!” Đoan Mộc sốt ruột nói.
“Cô gái, tôi không ngại trực tiếp nói cho cô biết, nếu tôi không cứu anh ta, anh ta sẽ biến thành đứa bé nằm ngay đơ trong phòng kia, biến thành nửa người nửa thi thể, hiện tại cô đã biết rõ chưa?” Pháp y lạnh lùng nói, anh nói như là súng lục không tiếng động, khuôn mặt nhỏ Bạch Tuyết trắng bệch, trước mắt tối sầm, nằm trên mặt đất, giờ khắc này tim trong ngực cô lập tức ngừng đập, cô cũng quên mất hô hấp, hai mắt tối sầm cái gì cũng không biết.
“Đoan Mộc, ôm cô ấy đi ra ngoài, thật là, không nói cho cô ấy biết, cô ấy lại ở chỗ này lải nhải không dứt, nói cho cô ấy biết tình hình thực tế cô ấy lại còn chịu không nổi!”
Chỉ là người té xỉu không phải chỉ một mình Bạch Tuyết, kế tiếp Đoan Mộc cũng thình thịch một tiếng ngã trên mặt đất, anh vốn là lại đây ôm Bạch Tuyết, kết quả anh thấy được ở trên đầu đại ca lại mọc thêm một cái tai, trời ạ, đại ca rốt cuộc là trúng loại độc gì?
Làm sao lại mọc ra một cái tai, quá khủng bố, dụi dụi mắt, đang xác định có phải mình hoa mắt hay không, hai mắt tối sầm, cũng không cam lòng té xỉu trên mặt đất.
Ức Ức lắc đầu, đi tới, tay nhỏ bắt lấy chú Đoan Mộc, dùng sức một cái, vác chú Đoan Mộc lên trên vai, sau đó đi đến phòng nghỉ bên cạnh, chỉ chốc lát sau, lại quay lại, nhẹ nhàng nâng mẹ đứng dậy, sau đó cũng khiêng không giống như khiêng Đoan Mộc vậy, mà là cõng Bạch Tuyết lên trên lưng mình, cũng đưa mẹ đang rối bời tới phòng nghỉ.
Long Chu đứng ở một bên há miệng, líu lưỡi, hóa đa ——
Đây là một đứa bé sao?
Đây rõ ràng là người khổng lồ nhỏ, lúc trước Bạch Tuyết đã nói với anh là ba đứa bé này đều rất đặc biệt, bọn họ không chỉ là ảo ảnh, lại còn có có sức lực kinh người như vậy, thân thể Đoan Mộc cao một mét chín, dáng người cường tráng cao lớn, một đứa bé chỉ cao bằng một phích nước nóng như vậy lại có thể dùng một tay nhỏ bé nâng người đàn ông có vóc dáng cao lớn như Đoan Mộc, nhẹ nhàng khiêng tới phòng nghỉ bên cạnh kia.
Quá không thể tưởng tượng!
Có phải anh đang nằm mơ hay không?
Dùng sức tát mặt mình một chút, a —— đau, biết đau, đã nói lên tất ả những chuyện này đều là thật sự.
Nhưng mà Đóa Đóa, lại rất bình tĩnh, không có dao động quá lớn, thần sắc vẫn luôn chú ý đến Lang Vương, anh có thể biến thành Đản Nhi kia hay không?
Lang Vương là người tốt, anh không nên có kết cục như vậy.
Tuy rằng tất cả những chuyện đã xãy ra này đối pháp y Lưu mà nói đều là khiếp sợ rất lớn, nhưng mà anh vẫn dùng tinh lực mình có ở trên người Lang Vương như cũ, nếu như người đàn ông này là Lang Vương, nói vậy người bên canh anh cũng nhất định sẽ khác biệt, cho nên lúc Ức Ức đưa Bạch Tuyết và Đoan Mộc đi vào phòng, anh cố gắng bình tĩnh tiếp tục kiểm tra cho Lang Vương.
Đầu tiên là lấy máu Lang Vương ra, anh ta…… Thật đúng là không phải máu con người, máu con người, trước kia anh có nghiên cứu qua, cho nên sau khi kiểm tra máu Lang Vương xong, anh khiếp sợ khi phát hiện ra nhóm máu mới.
Hay là nhóm máu hiếm thấy trên thế gian, đoán chừng về sau cũng sẽ không gặp, vì thế vô cùng trân quý những máu thừa đó.
Biết máu Lang Vương bị thi trùng (theo mình là một loại sinh vật sinh ra sau khi Lang Vương trúng độc) nào đó đang ăn mòn.
Anh lo lắng đến nhứt đầu, nếu máu Lang Vương bị thi trùng làm ô nhiễm toàn bộ, Lang Vương sẽ biến thành giống với đứa bé ở nhà xác kia, biến thành nửa người nửa thi thể.
Giờ phút này, rốt cuộc biết đứa bé kia vì cái lại chỉ chết một nửa, mà một nửa kia vẫn sống, hiện tại nghĩ đến, một nửa kia tồn tại chính là thi trùng, thi trùng khống chế được thân thể của người. Nhưng mà hẳn là còn có một người khống chế được thi trùng.
Người kia chắc là hung thủ giết chết đứa bé kia.
Rốt cuộc nên mau tra ra manh mối vụ án, có điều khi anh nói ra những suy luận của mình, sẽ không ai tin tưởng anh, mọi người đều nói anh bị bệnh tâm thần, nói anh nói hươu nói vượn.
Thật ra độc Lang Vương trúng chính là trong thân thể dùng để nuôi dưỡng thi trùng, nhưng mà những thi trùng này là đi vào từ đâu? Nếu biết thi trùng đi vào từ đâu, đoán chừng có thể nghĩ cách tống thi trùng ra ngoài, như vậy Lang Vương hẳn là không có chuyện gì.
Anh nôn nóng xoay quanh tại chỗ, nghĩ tới nghĩ lui.
Bỗng nhiên phát hiện trên cửa sổ có một chai mật ong bị đổ, rất nhiều con kiến bò lên tiến vào, con kiến luôn là không có chỗ ở, đặc biệt là nơi có mật đường, nhất định sẽ có con kiến.
Bỗng nhiên anh nghĩ đến con kiến thích ăn đồ ngọt, không biết thi trùng có thích hay không?
Không ngại thử một lần?
Anh đâm ngón tay Lang Vương mở ra một cái lổ hổng, sau đó đem miệng vết thương trên ngón tay sờ lên mật ong. Anh lẳng lặng chờ đợi, hy vọng có thi trùng bò ra ngoài.
Đóa Đóa chăm chú nhìn tất cả, cô không biết pháp y này muốn làm gì? Cô cũng không biết trong thân thể Lang Vương có thi trùng, bởi vì pháp y Lưu căn bản không có nói trong thân thể Lang Vương có thi trùng, cho nên người ở đây cũng không biết anh đây là muốn làm gì?
Ức Ức và Thiên Tầm đi tới, Niệm Niệm ở cách vách chăm sóc mẹ đang hôn mê còn có chú Đoan Mộc.
“Chú là muốn tẩy độc thi trùng ra ngoài, chú muốn dùng mật ong hút?” Ức Ức lạnh giọng hỏi, cậu biết nếu không nhanh giải độc thì ba sẽ biến thành người giống Đản Nhi, nửa người nửa thi, như vậy nhất định trong thân thể của có độc thi trùng? Đây là suy đoán của cậu, cho nên mới hỏi như vậy.
“Ba của cháu không phải trúng độc thi trùng, nếu là độc thi trùng thì còn có biện pháp, trước mắt là, trong thân thể Lang Vương có thi trùng ăn mòn, nếu không nhanh tống thi trùng ra ngoài, Lang Vương sẽ rất nguy hiểm!”
Thi trùng? Ức Ức khiếp sợ.
Thi trùng? Tay nhỏ Thiên Tầm kinh hoảng che miệng lại, cô bé không muốn ba có nguy hiểm, cô bé quyết không cho phép ba có nguy hiểm.
Thi trùng? Long Chu líu lưỡi, hóa đá.
Còn có Lang Vương? Vừa rồi người pháp y kia nói Lang Vương, Lãnh Dạ là Lang Vương, anh ta thật sự không phải là người, lại là Lang Vương, có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng anh là người dị năng, hoặc là người ngoài hành tinh, không nghĩ tới lại có thể là yêu quái, em gái lại có thể yêu yêu quái!
Tin tưởng lúc này nhất định em gái sẽ nguyện ý về nhà với anh, bởi vì Long Nhi cũng đã nghe được lời pháp y nói Lãnh Dạ là Lang Vương, nhất định em gái sẽ sợ hãi, đến lúc đó nhất định sẽ rời khỏi nơi này với anh.
“Anh, em đã sớm biết Lãnh Dạ là Lang Vương.” Nhìn ra suy nghĩ của anh trai, Long Nhi không thể không nói, tuy rằng hiện tại là thân phận của heo, nói chuyện có chút không ổn, nhưng mà cô không muốn để anh trai đưa cô đi vào lúc này, hiện tại một nhà Bạch Tuyết có nguy hiểm, làm sao cô có thể rời đi, cô không thể rời đi, mặc dù phải rời khỏi cũng là khi mọi thứ đều tốt mới rời đi.
Vừa rồi pháp y không có bị hành động vác Đoan Mộc của Ức Ức làm kinh động, nhưng mà lúc này, anh bị Đóa Đóa nói chuyện làm cho chấn động, một con heo đang nói tiếng người, hơn nữa người nơi này đều không có bất luận cái biểu tình tò mò gì, chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết là heo có thể nói chuyện, quá thần kỳ.
Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt.
“Long Nhi, em đã sớm biết Lãnh Dạ là Lang Vương, vì cái gì không rời khỏi anh ta?” Long Chu khó hiểu hỏi, anh vốn nghĩ rằng em gái không biết Lãnh Dạ là người đàn ông nguy hiểm, mới có thể khăng khăng một mực đi theo bọn họ. Không nghĩ tới em gái đã sớm biết, làm sao mà cô biết được? lequydon;lequydon
“Anh trai, hiện tại dưới loại tình huống này em tuyệt không sẽ rời đi, nếu thật muốn rời đi, cũng là chờ sau khi người một nhà bọn họ đều an toàn. Anh, chờ tai nạn lần này qua đi, em muốn anh và em cùng đi cảm ơn mẹ Tiểu Trí thật tốt, hơn nữa em quyết định nhận mẹ Tiểu Trí làm mẹ nuôi, tin tưởng mẹ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách em, không có mẹ Tiểu Trí, sẽ không có em của bây giờ, tuy rằng bây giờ em rất thảm, nhưng mà em lại sinh sống rất kiên định, hơn nữa cảm giác tồn tại rất có ý nghĩa, thật ra người tồn tại không phải ăn được uống được mặc tốt mới là tốt nhất, thì ra người tồn tại là vì tâm đẹp, có tình yêu thương là tốt nhất.” Đóa Đóa một hơi nói nhiều như vậy, pháp y thật sự là không thể bình tĩnh, heo thần.
Không ngừng sẽ nói tiếng người, lại còn nói tốt như vậy, giống như hiểu rõ hoàn toàn đạo lý người tồn tại, xem ra vô cùng hiểu biết.
“Anh trai, đã hiểu rõ.” Long Chu vui mừng nhìn em gái, em gái đã hoàn toàn thay đổi, tin tưởng ngày cô biến trở về Long Nhi sẽ không xa nữa, đây hẳn là chính là biết làm người như thế nào đi.
Ức Ức đến gần ba, ở trên miệng vết thương tích ra máu, một lát, chỉ thấy, từng mảnh dài hẹp cao nhồng như đồ vật bắt đầu mấp máy ở trên miệng vết thương trên ngón tay Lang Vương, cuối cùng rơi xoạch xuống đất.
Pháp y nhanh chóng cầm lấy một cái vật chứa, dùng cái nhíp kẹp cái thi trùng đen hắc kia lên, bỏ vào vật chứa, sau đó nhanh chóng rót rượu mạnh ngâm vào, ngay sau đó lại là một con, hai con, ba con, bốn con……
Từng con thi trùng từ miệng vết thương trên ngón tay Lang Vương bò ra ngoài, sau đó pháp y đều bỏ từng con vào vật chứa có rượu mạnh, thi trùng gần như là bị rượu mạnh đốt khó chịu, thân mình nhỏ thật dài không ngừng cuốn lui, lại duỗi thẳng, lại cuốn lui, lại duỗi thẳng, giống như làm gì đều không thể giải thoát được.
Ức Ức lạnh lùng nhìn những thi trùng đó, người phụ nữ tàn nhẫn đáng chết lại có thể dùng cái này để hại ba cậu, còn hại nhiều người như vậy, đoán chừng Khang Nghị cũng là bị người phụ nữ kia khống chế, nghĩ đến dáng vẻ hôm nay của Khang Nghị, phỏng chừng là xong rồi, thi trùng đã khống chế Khang Nghị, mà thi trùng lại bị người phụ nữ tàn nhẫn kia khống chế được.
Còn có đứa bé kia, nói không chừng là đứa bé nhà đó cũng bị người phụ nữ tàn kia làm hại, nghĩ đến đây, ánh mắt Ức Ức bắn ra tia lạnh, cậu nhất định phải khiến người phụ nữ kia không chết tử tế được ——
Dám dùng phương pháp ngoan độc làm nguy hại nhân gian như vậy, giết chết bà ta đã là tiện nghi cho bà ta.
Đi tới, tò mò vỗ vỗ bả vai Long Chu.
“Anh bạn, anh khổ sở như vậy là vì ai?” Đoan Mộc hoang mang hỏi.
“Tất nhiên tôi khổ sở vì người ở bên trong, đừng có xen vào việc người khác.” Long Chu xấu hổ lau hai mắt đẫm lệ một phen, tức giận nói.
“Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là thấy anh quá thương tâm, tôi chỉ là muốn biết bên trong có người làm anh thương tâm đến như vậy sao?” Đoan Mộc tò mò, bên trong ngoài trừ có chị dâu bọn nhỏ, còn lại chính là Đóa Đóa, chẳng lẽ anh khổ sở như vậy tất cả đều là vì Đóa Đóa.
“Đương nhiên là có.” Long Chu lạnh giọng trở lại.
“Vậy, xin hỏi người làm anh thương tâm như vậy là ai? Không nói với tôi là Bạch Tuyết, cô ấy là hoa đã có chủ, là chị dâu của tôi, anh? Anh không có cơ hội rồi.” Đoan Mộc chơi đùa cười.
“Tôi có cơ hội hay không là chuyện của tôi, không mượn anh xen vào, tránh xa tôi một chút, trong lòng đã rất phiền rồi!” Trong lòng Long Chu thật là rất buồn phiền, em gái không muốn đi với anh, nơi này lại nguy hiểm như vậy, làm sao anh có thể nhẫn tâm để em gái một mình một người ở tại chỗ này.
Nhưng vào lúc này.
Người bạn pháp y của Đoan Mộc, kéo Lang Vương đến một bên, “Anh trúng độc?” Lang Vương gật gật đầu, anh tò mò anh ta là người kiểm tra người chết, lại có thể nhìn ra anh trúng độc, hơn nữa loại độc này không phải là loại con người có thể nhìn ra được.
“Đi theo tôi.” Người này họ Lưu, thích nghiên cứu một ít chuyện hiếm lạ cổ quái, cho nên anh ta từ sắc mặt Lang Vương mà nhìn ra Lang Vương bị trúng độc, hơn nữa anh ta còn phát hiện bí mật của Lang Vương, chính là anh không phải người phàm, chính là không phải là con người.
Lúc này đây vụ án này trở nên không đơn giản, Lãnh Dạ bị hãm hại, mà cái người chết lại chết kỳ quái như vậy, nói đứa bé kia đã chết, tin rằng sẽ không có người nghi ngờ. Nhưng mà anh không tin đứa bé kia đã chết hoàn toàn, đứa bé kia chỉ chết một nửa, một vài chỗ của thân thể vẫn là đặc trưng của người sống.
Anh rất thích nghiên cứu trinh thám kỳ quái này đó, cho nên sau khi làm pháp y không được bao lâu, đã bị sa thải, từ đó liền bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này, trước kia lúc anh kiểm tra thi thể người chết luôn là nghiêm túc nghiên cứu, anh phát hiện người đã chết, trong đầu còn có một ít hoạt động suy nghĩ, còn có họ cũng sẽ nghe được một ít thanh âm bên cạnh. Nhưng mà điều này thì những người còn sống lại không biết, hiện tượng này chỉ có người đã chết mới biết, người chết, tuy rằng tim đã ngừng đập, mạch cũng ngừng đập, nhưng mà, một số suy nghĩ lại không có lập tức dừng lại, lại còn sẽ tiếp tục tự hỏi.
Anh thấy được một cổ hơi thở kỳ quái từ trên người Lãnh Dạ, không phải hơi thở mà con người nên có, như là hơi thở của thú tính.
Tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng mà sợ hãi hoàn toàn bị tò mò chiếm cứ. Cho nên anh gọn gàng dứt khoát hỏi rõ.
“Anh đang làm gì? Anh không phải là người thường.”
Lang Vương sắc bén nhìn người bạn của Đoan Mộc này, nhiều năm ở nhân gian như vậy, anh còn chưa bao giờ có bị một người phàm nhìn ra cái gì, anh vẫn luôn giấu yêu khí trên người rất tốt, mà anh cũng biến thân rất ít.
Người này là làm sao lại nhìn ra manh mối.
Không nghĩ tới trong nhân loại cũng có người lợi hại như vậy, lại có thể chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra anh không phải người thường, anh chắc chắn trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt, đây là lần gặp mặt đầu tiên.
“Tuy rằng tôi không phải là người thường, nhưng mà tôi hy vọng bản thân là người thường, cũng hy vọng anh đối đãi với tôi như người thường.” Lang Vương từ từ nói, thật ra có đôi khi anh rất hâm mộ cách sống của con người, chỉ cần nỗ lực là có thể sinh tồn, không có tranh đoạt, không có chiến tranh, không có Ma Vương.
Nhưng mà ở Yêu giới, anh muốn giữ gìn hoà bình cho Yêu giới, còn phải đối phó với Ma Vương, quan trọng nhất chính là còn muốn tiếp nhận thử thách mà Ngọc Đế tạo ra cho anh và Bạch Tuyết.
Thật không biết khi nào thì ngày này sẽ kết thúc? lequydon
Anh cũng sẽ mệt, rốt cuộc này phần tình yêu này cũng đã yêu một ngàn năm, một ngàn năm dài đến nhường nào ……
Anh hy vọng đây là thử thách cuối cùng mà Ngọc Đế tạo ra cho anh và Bạch tuyết, nếu Ngọc Đế lại bày ra trò đùa giỡn với anh, nhất định anh sẽ phản kháng.
Đây là mức chịu đựng cuối cùng của anh, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng, không có thử thách một người như vậy.
Nếu đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, Bạch Tuyết và anh còn không thể an an ổn ổn sinh sống, anh chỉ có thể hoài nghi chuyện năm đó anh nghĩ, chính là năm đó Ngọc Đế cũng thích Mẫu Đan Tiên Tử, cho nên mới sẽ……
Ngọc Đế không chiếm được, cũng sẽ không để Lang Vương có được, nếu là như thế này, Lang Vương cần gì phải tôn trọng quyết định của cấp trên, không có người có thể không chế việc anh yêu Bạch Tuyết, cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể chia rẽ bọn họ.
Cũng chính là như thế, Lang Vương mới muốn làm một người bình thường, không cần làm chuyện mình không muốn làm, chỉ muốn sống đến đầu bạc răng long với người phụ nữ anh yêu.
“Nếu như anh đã nói như vậy, cuộc nói chuyện hôm nay với anh tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật. Anh là sinh vật gì?” Vị pháp y họ Lưu này muốn giúp Lang Vương giải độc, cho nên anh muốn biết rốt cuộc Lãnh Dạ là loại sinh vật gì? Thuộc về loại nào?
“Nếu anh đã nói như vậy, tôi tin anh. Tôi là Lang Vương (vua sói) tu luyện một ngàn năm.” Lang Vương nói xong, pháp y Lưu cứng đờ, vẫn không nhúc nhích. Chủ yếu là kết quả này quá ngoài ý muốn, anh ta, Lãnh Dạ, lại có thể là Lang Vương, sói thật có thể biến thành người?
Bỗng nhiên có cảm giác rất không thể tưởng tượng được.
“Nói như vậy, đứa bé kia cũng không phải bị người hại chết, mục đích của hung thủ là anh, cô ta muốn mượn sức mạnh của con người để làm anh suy yếu, hiện tại anh đã trúng độc, tất nhiên không dám sử dụng pháp lực, cho nên hiện tại là thời cơ tốt nhất để bọn họ đối phó anh.
Anh đi theo tôi, nơi này không an toàn, nếu bây giờ anh đi ra ngoài thì đó là cơ hội tốt cho hung thủ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách đến hại anh. Anh theo tôi đi đến mật thất, nơi đó tạm thời vẫn là an toàn.”
Pháp y Lưu rất thích nghiên cứu, cho nên anh đã xây một mật thất ngầm, làm phòng nghiên cứu, anh nghiên cứu đều ở tầng hầm ngầm.
“Có thể, nhưng mà, tôi muốn mang theo bọn họ cùng nhau trốn đi, tôi không muốn bởi vì tôi mà làm liên lụy đến người khác, anh hẳn là hiểu rõ tâm tình của tôi. Tuy rằng làm như vậy có lẽ gây rất nhiều phiền toái cho anh, nhưng mà tôi không thể trốn đi một mình, người phụ nữ kia còn sẽ tìm tới rất nhanh, cho nên để bọn họ ở lại chỗ này sẽ rất nguy hiểm.
“Được, tôi đi gọi bọn họ.”
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết ôm Thiên Tầm, Ức Ức và Niệm Niệm đều đi theo, Long Chu ôm Đóa Đóa, Đoan Mộc cũng theo sát sau đó, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện nguy hiểm gì, hoặc là có bao nhiêu người nguy hiểm muốn tới, những nghi vấn này anh đều không kịp hỏi, liền đi theo bạn tốt của anh đi tầng hầm ngầm.
Đi vào tầng hầm ngầm, nơi này giống như là lô-cốt*, nhìn rất vững chắc, lúc trước xây cái tầng hầm ngầm này, sở dĩ xây vững chắc như vậy, chủ yếu là gần ở nơi này có một con đường xe lửa, lúc xe lửa chạy qua, lô-cốt được xây rất vững chắc, sẽ không bị quấy nhiễu, anh lại có thể an tâm làm nghiên cứu.
*Lô - cốt (phiên âm từ tiếng Pháp: blockhaus, gốc là một từ tiếng Đức) là công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự. Lô - cốt được xây dựng kiên cố bằng gạch, đá, bê tông...
Pháp y Lưu đẩy cửa tầng hầm ngầm rơi xuống, sau đó dẫn theo mọi người đi vào trong, sau khi đi qua hai cánh cửa, đó là phòng nghiên cứu của anh.
Nhanh chóng đóng mấy cánh cửa vừa rồi, khóa lại, làm cho nó rất thần bí, trong lòng mọi người không khỏi bắt đầu hoảng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sắp tới rốt cuộc có bao nhiêu người nguy hiểm tìm đến?
“Lãnh Dạ, anh nằm lên trên đó.” Pháp y Lưu nghiêm túc nói, Lang Vương ngoan ngoãn nằm ở ở trên ột chiếc giường nhỏ.
Bạch Tuyết đi tới, “Anh đây là muốn làm gì Lãnh Dạ?”
“Thử máu.”
“Anh là bác sĩ?” Bạch Tuyết hỏi.
“Không phải, tôi là bác sĩ khám nghiệm tử thi.” Pháp y Lưu ăn ngay nói thật.
“Anh? Vừa không phải bác sĩ, lại không phải thần tiên, làm sao anh biết cách cứu anh ấy như thế nào.” Bạch Tuyết không yên tâm để người này chữa trị cho Lang Vương, anh ta là người khám nghiệm tử thi, giải độc cho Lang Vương, có bao nhiêu đen đủi.
Nhưng mà, trời không tuyệt đường người, Lang Vương trúng ngân tiêu hồn tán, chính là cũng có một chút liên quan đến người chết.
Anh chính là người nghiên cứu người chết, cho nên anh biết một ít, độc trên người Lãnh Dạ là dùng một loại độc tố được nghiên cứu trên người người chết được chế tạo mà thành, loại độc dược này là nghiên cứu phát minh của con người, bởi vậy Lang Vương vẫn không dùng pháp lực của mình để giải độc được, hơn nữa Kim Đan ở Yêu giới cũng không thể giải được loại độc dược này.
Lúc Lang Vương được thả ra, anh muốn đi Yêu giới, chủ yếu là đi tìm thuốc giải, đáng tiếc tay không mà về, trong lòng lo lắng Bạch Tuyết và bọn nhỏ, cho nên anh không có ở lại Yêu giới quá lâu, mà là lập tức quay lại nhân gian.
Lang Vương nói với Bạch Tuyết là một người bạn cũ thả anh ra, kỳ thật là Khang Nghị nhận chỉ thị của mẹ Đản Nhi, chỉ là tạm thời thả Lang Vương ra, để anh dẫn theo bọn họ đi tìm cái kẹo que kia, cái mẹ Đản Nhi chính là kẹo que, sau đó mới có cơ hội hàng phục Lang Vương.
Chỉ cần hàng phục Lang Vương, người phụ nữ và mấy đứa bé kia chỉ là một bữa ăn sáng.
Trước mắt người nguy hiểm nhất chính là Lang Vương, cho nên chuyện diệt trừ Lang Vương là hàng đầu, cho nên mẹ Đản Nhi và Khang Nghị đã đi theo mùi của Lang Vương đi đến nhà bạn của Đoan Mộc, bọn họ liền đứng ở ngoài cửa lớn.
Sở dĩ pháp y Lưu ngửi được mùi lạ trên người Lang Vương, chính là bị mẹ Đản Nhi giở trò quỷ, thật ra nguyên nhân của mùi trên người Lang Vương là bởi vì trúng độc, trúng ngân tiêu hồn tán, thân thể bắt đầu từng chút từng chút có mùi thối, giống như là loại mùi nhàn nhạt trên người người chết, cho nên Lang Vương mới có thể ngoan ngoãn nói thân phận của anh cho anh ta, bởi vì Lang Vương cảm giác được thân thể của mình xảy ra vấn đề, không thể sử dụng pháp lực, ngay cả thân thể cũng bắt đầu có mùi, đây không phải hiện tượng tốt.
Anh đã thấy rất nhiều người chết, mùi hương trên người anh ta làm anh liên tưởng đến những mùi hương của người chết.
Hiện giờ chỉ có thể chữa sói chết trở thành sói sống.
Nhưng mà Bạch Tuyết cũng không biết điều này, cô cho rằng Lang Vương trúng độc, một người phàm làm sao có thể hiểu rõ. Đây là làm chậm trễ thời gian, cô không muốn người này lấy Lang Vương làm thí nghiệm.
“Tránh ra, cô làm như vậy là đang hại anh ta. Anh ta trúng độc đã rất nặng, nếu không nắm chắc, mạng sống sẽ nguy hiểm.” Pháp y Lưu sắc bén quát.
“Chỉ là, anh không phải là bác sĩ, anh cứu được anh ấy sao? Còn có anh căn bản không biết tình hình thân thể anh ấy!” Bạch Tuyết tin chắc là Lang Vương không gì làm không được, cho nên cô mới không tin một người phàm có thể lợi hại như vậy, nếu Lang Vương làm xãy ra chuyện, chẳng phải là đang lãng phí thời gian với một người phàm sao.
“Đoan Mộc, lập tức kéo người phụ nữ này ra ngoài.” Đoan Mộc ngơ ngẩn nhìn Bạch Tuyết, lại nhìn đại ca, ai ngờ đại ca lại ngủ rồi, thì ra cái này là trạng thái nửa giấc ngủ, chỉ cần di cuyển một lát, là chậm rãi ngủ. Chỉ cần rời đi, lại sẽ chậm rãi tỉnh lại.
“Anh đáp ứng với tôi sẽ không làm tổn thương anh ấy, bằng không tôi sẽ không tránh ra.” Bạch Tuyết bị nơi này công cụ dọa sợ, nơi này có cưa điện, còn có dao phẫu thuật, còn có cái nhíp, cây kéo, đủ loại dao nhỏ, cô nhìn thấy liền sợ hãi, cô sợ hãi cái người khám nghiệm tử thi này sẽ làm Lang Vương ……
Nói vậy những cái công cụ này đều là dùng để chia cắt người sao! Quá khủng bố. Cho nên cô mới có thể vẫn luôn che chở Lang Vương.
Đoan Mộc đi lên trước, anh vẫn là rất tin tưởng bạn tốt của mình, tuy rằng có đôi khi người này rất cổ quái, nhưng mà tuyệt đối không phải người xấu.
“Chị dâu, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi, đại ca đúng là đã trúng độc, nếu chậm trễ thì sẽ càng phiền toái!” Đoan Mộc sốt ruột nói.
“Cô gái, tôi không ngại trực tiếp nói cho cô biết, nếu tôi không cứu anh ta, anh ta sẽ biến thành đứa bé nằm ngay đơ trong phòng kia, biến thành nửa người nửa thi thể, hiện tại cô đã biết rõ chưa?” Pháp y lạnh lùng nói, anh nói như là súng lục không tiếng động, khuôn mặt nhỏ Bạch Tuyết trắng bệch, trước mắt tối sầm, nằm trên mặt đất, giờ khắc này tim trong ngực cô lập tức ngừng đập, cô cũng quên mất hô hấp, hai mắt tối sầm cái gì cũng không biết.
“Đoan Mộc, ôm cô ấy đi ra ngoài, thật là, không nói cho cô ấy biết, cô ấy lại ở chỗ này lải nhải không dứt, nói cho cô ấy biết tình hình thực tế cô ấy lại còn chịu không nổi!”
Chỉ là người té xỉu không phải chỉ một mình Bạch Tuyết, kế tiếp Đoan Mộc cũng thình thịch một tiếng ngã trên mặt đất, anh vốn là lại đây ôm Bạch Tuyết, kết quả anh thấy được ở trên đầu đại ca lại mọc thêm một cái tai, trời ạ, đại ca rốt cuộc là trúng loại độc gì?
Làm sao lại mọc ra một cái tai, quá khủng bố, dụi dụi mắt, đang xác định có phải mình hoa mắt hay không, hai mắt tối sầm, cũng không cam lòng té xỉu trên mặt đất.
Ức Ức lắc đầu, đi tới, tay nhỏ bắt lấy chú Đoan Mộc, dùng sức một cái, vác chú Đoan Mộc lên trên vai, sau đó đi đến phòng nghỉ bên cạnh, chỉ chốc lát sau, lại quay lại, nhẹ nhàng nâng mẹ đứng dậy, sau đó cũng khiêng không giống như khiêng Đoan Mộc vậy, mà là cõng Bạch Tuyết lên trên lưng mình, cũng đưa mẹ đang rối bời tới phòng nghỉ.
Long Chu đứng ở một bên há miệng, líu lưỡi, hóa đa ——
Đây là một đứa bé sao?
Đây rõ ràng là người khổng lồ nhỏ, lúc trước Bạch Tuyết đã nói với anh là ba đứa bé này đều rất đặc biệt, bọn họ không chỉ là ảo ảnh, lại còn có có sức lực kinh người như vậy, thân thể Đoan Mộc cao một mét chín, dáng người cường tráng cao lớn, một đứa bé chỉ cao bằng một phích nước nóng như vậy lại có thể dùng một tay nhỏ bé nâng người đàn ông có vóc dáng cao lớn như Đoan Mộc, nhẹ nhàng khiêng tới phòng nghỉ bên cạnh kia.
Quá không thể tưởng tượng!
Có phải anh đang nằm mơ hay không?
Dùng sức tát mặt mình một chút, a —— đau, biết đau, đã nói lên tất ả những chuyện này đều là thật sự.
Nhưng mà Đóa Đóa, lại rất bình tĩnh, không có dao động quá lớn, thần sắc vẫn luôn chú ý đến Lang Vương, anh có thể biến thành Đản Nhi kia hay không?
Lang Vương là người tốt, anh không nên có kết cục như vậy.
Tuy rằng tất cả những chuyện đã xãy ra này đối pháp y Lưu mà nói đều là khiếp sợ rất lớn, nhưng mà anh vẫn dùng tinh lực mình có ở trên người Lang Vương như cũ, nếu như người đàn ông này là Lang Vương, nói vậy người bên canh anh cũng nhất định sẽ khác biệt, cho nên lúc Ức Ức đưa Bạch Tuyết và Đoan Mộc đi vào phòng, anh cố gắng bình tĩnh tiếp tục kiểm tra cho Lang Vương.
Đầu tiên là lấy máu Lang Vương ra, anh ta…… Thật đúng là không phải máu con người, máu con người, trước kia anh có nghiên cứu qua, cho nên sau khi kiểm tra máu Lang Vương xong, anh khiếp sợ khi phát hiện ra nhóm máu mới.
Hay là nhóm máu hiếm thấy trên thế gian, đoán chừng về sau cũng sẽ không gặp, vì thế vô cùng trân quý những máu thừa đó.
Biết máu Lang Vương bị thi trùng (theo mình là một loại sinh vật sinh ra sau khi Lang Vương trúng độc) nào đó đang ăn mòn.
Anh lo lắng đến nhứt đầu, nếu máu Lang Vương bị thi trùng làm ô nhiễm toàn bộ, Lang Vương sẽ biến thành giống với đứa bé ở nhà xác kia, biến thành nửa người nửa thi thể.
Giờ phút này, rốt cuộc biết đứa bé kia vì cái lại chỉ chết một nửa, mà một nửa kia vẫn sống, hiện tại nghĩ đến, một nửa kia tồn tại chính là thi trùng, thi trùng khống chế được thân thể của người. Nhưng mà hẳn là còn có một người khống chế được thi trùng.
Người kia chắc là hung thủ giết chết đứa bé kia.
Rốt cuộc nên mau tra ra manh mối vụ án, có điều khi anh nói ra những suy luận của mình, sẽ không ai tin tưởng anh, mọi người đều nói anh bị bệnh tâm thần, nói anh nói hươu nói vượn.
Thật ra độc Lang Vương trúng chính là trong thân thể dùng để nuôi dưỡng thi trùng, nhưng mà những thi trùng này là đi vào từ đâu? Nếu biết thi trùng đi vào từ đâu, đoán chừng có thể nghĩ cách tống thi trùng ra ngoài, như vậy Lang Vương hẳn là không có chuyện gì.
Anh nôn nóng xoay quanh tại chỗ, nghĩ tới nghĩ lui.
Bỗng nhiên phát hiện trên cửa sổ có một chai mật ong bị đổ, rất nhiều con kiến bò lên tiến vào, con kiến luôn là không có chỗ ở, đặc biệt là nơi có mật đường, nhất định sẽ có con kiến.
Bỗng nhiên anh nghĩ đến con kiến thích ăn đồ ngọt, không biết thi trùng có thích hay không?
Không ngại thử một lần?
Anh đâm ngón tay Lang Vương mở ra một cái lổ hổng, sau đó đem miệng vết thương trên ngón tay sờ lên mật ong. Anh lẳng lặng chờ đợi, hy vọng có thi trùng bò ra ngoài.
Đóa Đóa chăm chú nhìn tất cả, cô không biết pháp y này muốn làm gì? Cô cũng không biết trong thân thể Lang Vương có thi trùng, bởi vì pháp y Lưu căn bản không có nói trong thân thể Lang Vương có thi trùng, cho nên người ở đây cũng không biết anh đây là muốn làm gì?
Ức Ức và Thiên Tầm đi tới, Niệm Niệm ở cách vách chăm sóc mẹ đang hôn mê còn có chú Đoan Mộc.
“Chú là muốn tẩy độc thi trùng ra ngoài, chú muốn dùng mật ong hút?” Ức Ức lạnh giọng hỏi, cậu biết nếu không nhanh giải độc thì ba sẽ biến thành người giống Đản Nhi, nửa người nửa thi, như vậy nhất định trong thân thể của có độc thi trùng? Đây là suy đoán của cậu, cho nên mới hỏi như vậy.
“Ba của cháu không phải trúng độc thi trùng, nếu là độc thi trùng thì còn có biện pháp, trước mắt là, trong thân thể Lang Vương có thi trùng ăn mòn, nếu không nhanh tống thi trùng ra ngoài, Lang Vương sẽ rất nguy hiểm!”
Thi trùng? Ức Ức khiếp sợ.
Thi trùng? Tay nhỏ Thiên Tầm kinh hoảng che miệng lại, cô bé không muốn ba có nguy hiểm, cô bé quyết không cho phép ba có nguy hiểm.
Thi trùng? Long Chu líu lưỡi, hóa đá.
Còn có Lang Vương? Vừa rồi người pháp y kia nói Lang Vương, Lãnh Dạ là Lang Vương, anh ta thật sự không phải là người, lại là Lang Vương, có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng anh là người dị năng, hoặc là người ngoài hành tinh, không nghĩ tới lại có thể là yêu quái, em gái lại có thể yêu yêu quái!
Tin tưởng lúc này nhất định em gái sẽ nguyện ý về nhà với anh, bởi vì Long Nhi cũng đã nghe được lời pháp y nói Lãnh Dạ là Lang Vương, nhất định em gái sẽ sợ hãi, đến lúc đó nhất định sẽ rời khỏi nơi này với anh.
“Anh, em đã sớm biết Lãnh Dạ là Lang Vương.” Nhìn ra suy nghĩ của anh trai, Long Nhi không thể không nói, tuy rằng hiện tại là thân phận của heo, nói chuyện có chút không ổn, nhưng mà cô không muốn để anh trai đưa cô đi vào lúc này, hiện tại một nhà Bạch Tuyết có nguy hiểm, làm sao cô có thể rời đi, cô không thể rời đi, mặc dù phải rời khỏi cũng là khi mọi thứ đều tốt mới rời đi.
Vừa rồi pháp y không có bị hành động vác Đoan Mộc của Ức Ức làm kinh động, nhưng mà lúc này, anh bị Đóa Đóa nói chuyện làm cho chấn động, một con heo đang nói tiếng người, hơn nữa người nơi này đều không có bất luận cái biểu tình tò mò gì, chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết là heo có thể nói chuyện, quá thần kỳ.
Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt.
“Long Nhi, em đã sớm biết Lãnh Dạ là Lang Vương, vì cái gì không rời khỏi anh ta?” Long Chu khó hiểu hỏi, anh vốn nghĩ rằng em gái không biết Lãnh Dạ là người đàn ông nguy hiểm, mới có thể khăng khăng một mực đi theo bọn họ. Không nghĩ tới em gái đã sớm biết, làm sao mà cô biết được? lequydon;lequydon
“Anh trai, hiện tại dưới loại tình huống này em tuyệt không sẽ rời đi, nếu thật muốn rời đi, cũng là chờ sau khi người một nhà bọn họ đều an toàn. Anh, chờ tai nạn lần này qua đi, em muốn anh và em cùng đi cảm ơn mẹ Tiểu Trí thật tốt, hơn nữa em quyết định nhận mẹ Tiểu Trí làm mẹ nuôi, tin tưởng mẹ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách em, không có mẹ Tiểu Trí, sẽ không có em của bây giờ, tuy rằng bây giờ em rất thảm, nhưng mà em lại sinh sống rất kiên định, hơn nữa cảm giác tồn tại rất có ý nghĩa, thật ra người tồn tại không phải ăn được uống được mặc tốt mới là tốt nhất, thì ra người tồn tại là vì tâm đẹp, có tình yêu thương là tốt nhất.” Đóa Đóa một hơi nói nhiều như vậy, pháp y thật sự là không thể bình tĩnh, heo thần.
Không ngừng sẽ nói tiếng người, lại còn nói tốt như vậy, giống như hiểu rõ hoàn toàn đạo lý người tồn tại, xem ra vô cùng hiểu biết.
“Anh trai, đã hiểu rõ.” Long Chu vui mừng nhìn em gái, em gái đã hoàn toàn thay đổi, tin tưởng ngày cô biến trở về Long Nhi sẽ không xa nữa, đây hẳn là chính là biết làm người như thế nào đi.
Ức Ức đến gần ba, ở trên miệng vết thương tích ra máu, một lát, chỉ thấy, từng mảnh dài hẹp cao nhồng như đồ vật bắt đầu mấp máy ở trên miệng vết thương trên ngón tay Lang Vương, cuối cùng rơi xoạch xuống đất.
Pháp y nhanh chóng cầm lấy một cái vật chứa, dùng cái nhíp kẹp cái thi trùng đen hắc kia lên, bỏ vào vật chứa, sau đó nhanh chóng rót rượu mạnh ngâm vào, ngay sau đó lại là một con, hai con, ba con, bốn con……
Từng con thi trùng từ miệng vết thương trên ngón tay Lang Vương bò ra ngoài, sau đó pháp y đều bỏ từng con vào vật chứa có rượu mạnh, thi trùng gần như là bị rượu mạnh đốt khó chịu, thân mình nhỏ thật dài không ngừng cuốn lui, lại duỗi thẳng, lại cuốn lui, lại duỗi thẳng, giống như làm gì đều không thể giải thoát được.
Ức Ức lạnh lùng nhìn những thi trùng đó, người phụ nữ tàn nhẫn đáng chết lại có thể dùng cái này để hại ba cậu, còn hại nhiều người như vậy, đoán chừng Khang Nghị cũng là bị người phụ nữ kia khống chế, nghĩ đến dáng vẻ hôm nay của Khang Nghị, phỏng chừng là xong rồi, thi trùng đã khống chế Khang Nghị, mà thi trùng lại bị người phụ nữ tàn nhẫn kia khống chế được.
Còn có đứa bé kia, nói không chừng là đứa bé nhà đó cũng bị người phụ nữ tàn kia làm hại, nghĩ đến đây, ánh mắt Ức Ức bắn ra tia lạnh, cậu nhất định phải khiến người phụ nữ kia không chết tử tế được ——
Dám dùng phương pháp ngoan độc làm nguy hại nhân gian như vậy, giết chết bà ta đã là tiện nghi cho bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.