Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 338: Tiếp tục chiến tranh lạnh

Hi Vũ Yên

13/07/2018

Tiểu Long Nữ xoay người, tiếp tục tắm dội.

"Thật xin lỗi, ban đầu...... Cách làm của tôi thật là có chút quá đáng!" Bạch Tuyết nói với Đóa Đóa.

Đóa Đóa xoay người, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra. Cô rất khó chịu, Bạch Tuyết tự mình nói xin lỗi với cô, còn có tác dụng không? Bây giờ nói gì cũng đã chậm, cô đã bị biến thành heo!

Lại nghĩ một chút, thật ra thì cô cũng có lỗi, kết quả mà bây giờ cô nhận được thực sự rất đáng, cô muốn cướp đi người đàn ông của Bạch Tuyết, còn muốn đối phó con của Lãnh Dạ, hơn nữa còn bắt cóc Bạch Tuyết, thậm chí muốn giết chết cô ấy!

Cô làm việc này thật có lỗi với Bạch Tuyết.

Nhưng Bạch Tuyết lại nói xin lỗi với cô, mà cô cũng lấy được sự trừng phạt quả báo. Không có chuyện tàn nhẫn nào hơn việc cô biến thành một con heo!

Đóa Đóa càng nghĩ càng khó chịu, khóc thút thít.

Thấy Đóa Đóa yên lặng khóc thút thít, lỗ mũi Bạch Tuyết đau xót.

"Cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp biến cô trở lại."

Đóa Đóa ngưng nức nở, quay đầu lại, xoay người nhìn Bạch Tuyết. Kkhông thể nghi ngờ chuyện này đối với Tiểu Long Nữ mà nói là chuyện cực tốt, có thể quay lại làm người, là chuyện cô nằm mộng cũng muốn, bao nhiêu lần ở trong mộng tỉnh lại, cô biến thành người, giống trước kia như đúc, dùng chân đi bộ lấy tay cầm đũa ăn cơm, còn mặc quần áo đẹp đẽ. Hiện tại...... Cô đã lâu không có mặc qua quần áo!

Lúc vừa mới biến thành heo, cô tránh đông tránh tây, không dám gặp người khác.

Nếu như có thể lại trở lại trước kia, cô nhất định sẽ làm người thật tốt.

"Đóa Đóa? Con tắm xong rồi." Mẹ Tiểu Trí đi tới cửa toilet, hiền lành nói. Đưa tay cầm chiếc khăn lông ở bên cạnh, ngồi xổm người xuống lau người cho Đóa Đóa.

"Dì, cám ơn dì đã chăm sóc cho Đóa Đóa." Bạch Tuyết cảm kích nhìn mẹ Tiểu Trí, nếu như không phải là mẹ Tiểu Trí thu nhận và giúp đỡ Tiểu Long Nữ, đoán chừng Tiểu Long Nữ......

"Bạch Tuyết, xem ra cháu cũng rất thích Đóa Đóa." Mẹ Tiểu Trí hỏi.

Bạch Tuyết xấu hổ cúi đầu, thích? Họ trước kia là tình địch, Tiểu Long Nữ ghét cô, mà cô cũng không thích Tiểu Long Nữ. Hôm nay dưới tình huống này thật đúng là khó trả lời, nói thích là cô rất giả dối, Bạch Tuyết đối với Đóa Đóa chỉ có xin lỗi, cái khác thì không có gì!

"Đóa Đóa, cô gái này là mẹ Thiên Tầm." Mẹ Tiểu Trí cười ha hả nói.

Đóa Đóa sững sờ, Thiên Tầm thật sự là con của Bạch Tuyết sao? Cô ấy mang thai lúc nào chứ? Mặc dù bây giờ là heo, nhưng mà chuyện lúc trước cô cũng đều nhớ hết. Cô không nói mỗi ngày đều nhìn thấy Bạch Tuyết đi, nhưng mà mỗi tháng cũng sẽ có gặp mặt. Bụng Bạch Tuyết căn bản cũng không có lớn, làm sao sinh ra đứa bé?

Nhất định không phải là con ruột của Bạch Tuyết.

Lại nghĩ một chút, Lãnh Dạ là Lang Vương, Lang Vương là yêu quái, có lẽ đứa bé của bọn họ cũng không hề bình thường.

Hiện tại mình cũng đã như vậy, cũng không có quan trọng, cũng không có tâm tình nghĩ những thứ chuyện không liên quan đến mình nữa.

"Dì, buổi trưa tụi con có thể ở chỗ này ăn cơm không?" Bạch Tuyết không muốn trở về, cô muốn thử một lần biến Tiểu Long Nữ trở lại. Cho nên phải để mẹ Tiểu Trí đi ra ngoài, chắc hẳn mẹ Tiểu Trí nghe được bọn họ ở chỗ này ăn cơm, nhất định sẽ đi mua thức ăn, cho nên cô sẽ có thời gian ở cùng với Tiểu Long Nữ.

"Có thể có thể, hoan nghênh hoan nghênh." Mẹ Tiểu Trí rất vui mừng nói, bà và con trai có thể có hôm nay, đều là nhờ cả nhà Thiên Tầm giúp đỡ, còn có Đoan Mộc cũng giúp một tay.

Ở trong mắt mẹ Tiểu Trí, cả nhà Bạch Tuyết đều là ân nhân của bà, không có bọn họ, bà và con trai vẫn còn ở bờ biển mà trôi nổi!

Kể từ lúc Tiểu Trí tiếp quản quán bar, cậu liền sửa tên quán bar, lại bây giờ gọi là quán bar ‘Thiên lý tầm gia (ngàn dặm tìm nhà)’, dùng tên của Thiên Tầm để đặt tên. Hơn nữa phong cách hoạt động của quán bar cũng thay đổi một chút, rất thích hợp cho các gia đình cùng đi chơi, ba mẹ có thể mang theo con của mình cùng đi, nơi này có rất nhiều thức uống nước trái cây mới mẻ thích hợp với trẻ con.

Tất cả nước trái cây đều được ép ngay lúc đó, hương vị sẽ ngon hơn nhiều. Về phần uống rượu của người lớn cũng giống trước rất nhiều, khẩu vị của khách hàng nhiều hơn, điều chế khẩu vị rượu cũng rất nhiều, muốn thì sẽ có.

Sau khi thay tên quán bar, còn có trùng tu đơn giản lại không gian quán, sau đó khai trương lại lần nữa, buôn bán rất thuận lợi, phần lớn đều là gia đình tổ chức thành đoàn thể cùng đi chung với nhau.

Những kế hoạch này đều là do Tiểu Trí nghĩ ra, sau đó đưa cho Lãnh Dạ đọc qua, sau khi Lãnh Dạ thông qua, Tiểu Trí mới áp dụng.

Mẹ Tiểu Trí thấy con trai cũng không làm ảnh hưởng đến việc đi học, còn có thể làm ra tiền để đóng học phí đại học, vô cùng cảm kích đối với một nhà Lãnh Dạ.

Sau khi mẹ Tiểu Trí dọn dẹp xong tất cả, cởi tạp dề ra rồi đi mua thức ăn ngay, Bạch Tuyết thấy mẹ Tiểu Trí đã thực sự đi ra ngoài, vì vậy cô đóng kỹ cửa, khóa lại, đi tới bên cạnh Lãnh Dạ.

"Anh tới gần đay một chút, dì đã đi ra ngoài, anh theo em đi vào, giúp em biến Đóa Đóa trở lại." Bạch Tuyết không biết tại sao Lãnh Dạ vẫn chưa hết tức giận, lúc này cô cũng không có thời gian nghĩ, cô biết phải nắm chặt thời gian biến Đóa Đóa trở lại.

Lãnh Dạ đứng dậy, lạnh lùng đi theo Bạch Tuyết đi vào.

Chỉ thấy Bạch Tuyết đã dùng một cái mền rất lớn đắp lên trên người Đóa Đóa, đoán chừng là lo lắng sau khi Đóa Đóa biến trở lại sẽ là thân thể trần truồng, đến lúc đó Lãnh Dạ thấy sẽ không tốt, lại nói cô cũng không muốn để Lãnh Dạ thấy thân thể Tiểu Long Nữ. Vẫn nên giữ chặt người đàn ông của mình vẫn tốt hơn, nhất là Tiểu Long Nữ vẫn chú ý đến Lãnh Dạ, không thể không đề phòng.

Đóa Đóa thật biết điều, lúc chờ Bạch Tuyết biến mình quay trở lại, trong lòng vô cùng kích động.

"Vợ, em nhớ lại thử một chút đi, lần trước em sử dụng laoij niệm chú nào để biến cô ấy thành như vậy?" Lang Vương nhắc nhở Bạch Tuyết. Lang Vương gọi một tiếng vợ, làm cho tâm tình Bạch Tuyết thoải mái hơn.

Đóa Đóa ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, thì ra là bọn họ đã kết hôn rồi.

Bạch Tuyết từng chút từng chút nhớ lại tình cảnh lúc ấy, lúc ấy trong lòng cô suy nghĩ Tiểu Long Nữ hư hỏng như vậy, giành đàn ông của người khác, làm người mà lòng dạ độc ác, chỉ có thể biến cô ấy thành heo.

Lúc ấy trong lòng còn nghĩ, nếu như tương lai cô ấy tự biết cách biến mình quay trở lại.

Bạch Tuyết chợt nghĩ đến một chút mấu chốt: nếu như tương lai cô ấy biết cách làm thế nào biến cô ấy thành người.

Nói cách khác, Tiểu Long Nữ tự nghĩ cách biến trở về người, chỉ có dựa vào mình, chỉ cần mình cố gắng, cô ấy sẽ biến thành người. Lúc đó Bạch Tuyết nguyền rủa chỉ là vì muốn dạy dỗ Tiểu Long Nữ, cũng không định để cho cô ấy vĩnh viễn làm heo.

Sau khi được Lang Vương nhắc nhở, Bạch Tuyết nhớ tới mấu chốt của sự tình còn phải ở bản nhân Tiểu Long Nữ, mà không phải là Bạch Tuyết.

Xin lỗi nhìn Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ thấy ánh mắt của Bạch Tuyết, hoảng hốt. Chẳng lẽ cô không thể biến trở lại rồi hả? Phải vĩnh viễn làm heo! Nước mắt lại rơi xuống ào ào.

Lang Vương đã hiểu, xoay người rời đi.

"Đóa Đóa, không phải là tôi không muốn biến cô trở lại. Phải..... Ban đầu lúc tôi niêm chú lên người cô, phải chính cô nghĩ biện pháp mới có thể biến mình trở lại!" Đóa Đóa lảo đảo một cái té lăn trên đất, cái gì? Chính cô? Khi nào thì cô có bản lãnh này chứ, nếu như tự mình có thể biến trở lại, cô còn có thể làm heo lâu như vậy sao?

"Đóa Đóa, lời tôi nói là thật. Phải chính cô cố gắng. Có một số việc cô phải suy nghĩ thật tốt một chút, có vài người cô nên đối mặt như thế nào, có lẽ có một ngày khi cô tỉnh dậy thì cô chính là cô. Tôi tin tưởng cô sẽ hiểu được lời của tôi." Bạch Tuyết xin lỗi nhìn Đóa Đóa.

Đóa Đóa bất đắc dĩ nhìn Bạch Tuyết, hiểu? Tôi hiểu cái đầu!

Nếu như cô biết làm như thế nào để biến mình trở lại, cô đã sớm biến trở lại rồi, làm sao làm heo lâu như vậy!

Đóa Đóa lúc này rất không tỉnh táo, rất giận, rất phiền. Vốn tưởng rằng nhìn thấy Bạch Tuyết, thì cô có hy vọng rồi, kết quả lại là như vậy!

Đóa Đóa đứng dậy, chạy ra bên ngoài, cô không muốn nhìn người phụ nữ tên Bạch Tuyết này nữa, cô hận cô ta!

Bạch Tuyết không đuổi theo Đóa Đóa, cô biết cô ấy chạy không xa, bên ngoài bây giờ là ban ngày, cứ như vậy đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, cô ấy đang rất kích động, nhưng mà cô ấy còn có lý trí.



Cô ấy cần phải có thời gian để tiêu hóa những lời nói mà cô vừa nói.

Quả nhiên, Đóa Đóa không hề rời đi khỏi nhà, mà là chạy đến trong vườn hoa, nằm trên mặt đất, yên lặng khóc thút thít. Hiện tại thì giống như heo khóc, cái gì cô cũng không thể làm! Cũng sẽ không làm được!

Chẳng lẽ làm heo chỉ có thể bị con người mổ cắt, giết hại, còn bị ăn thịt sao?

Trước kia cô chưa bao giờ từng nghĩ đến cái vấn đề này, cô chỉ biết cô bị biến thành heo, lúc nào cũng có thể bị người khác mổ ăn thịt!

Lúc này, đột nhiên cô cảm thấy heo nên có bản lãnh khác, không thể từ lúc sinh ra phải là bị người ăn.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời mầu xanh bao la một chút. Đúng vậy nha, bầu trời lớn như vậy, thế giới rộng như vậy, không bằng số động vật có, cô không thể tự giận mình, cô phải làm một con heo có ích. Lúc làm người cô chưa từng làm chuyện có ý nghĩa nào cả, cô quyết định về sau làm heo phải làm một con heo có ích. Làm người đã vô dụng rồi, làm heo không thể sống uổng phí nữa.

Lần này, cô đã tin tưởng Bạch Tuyết rồi.

Làm heo thì nên làm một con heo tốt.

Đứng dậy, từng bước từng bước đi trở về trong nhà.

Bạch Tuyết thấy Đóa Đóa trở lại, nhếch miệng lên, nếu cô ấy trở lại chính là đã nghĩ thông suốt. Hiện tại cô ấy đã là heo, sẽ phải can đảm chấp nhận là sự thật, chỉ có tâm trạng thay đổi, cô ấy mới có thể thay đổi cuộc đời của chính mình.

Trước kia Đóa Đóa không kêu, chính là ghét âm thanh khó nghe của heo, cô không thích heo, không thích cái dáng vẻ hiện tại này. Nhưng mà, cô không biết cô càng không thích, ngày cô làm heo sẽ càng lâu hơn.

Đầu tiên cô phải tiếp nhận sự thật mình là một con heo, thản nhiên đối mặt với tất cả.

Thấy mẹ Tiểu Trí mua thức ăn trở lại, Đóa Đóa ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới, cô nhớ động vật thích người nào sẽ ngoắt ngoắt cái đuôi chơi vây quanh chủ nhân.

Mẹ Tiểu Trí thấy Đóa Đóa ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới, thật sửng sốt. Trước kia, cái đuôi Đóa Đóa gần như chỉ là để trang trí, cũng không thấy cô ấy vẫy đuôi, không vẫy đuôi thì đại biểu cô ấy không vui. Cho nên mẹ Tiểu Trí vẫn rất lo lắng cho cô ấy. Lúc này thấy Đóa Đóa đong đưa cái đuôi, mẹ Tiểu Trí vui mừng đem rổ rau đặt xuống đất, ngồi xổm người xuống, nghênh đón Đóa Đóa đến.

"Đóa Đóa, xem ra tâm tình của con rất tốt nha." Mẹ Tiểu Trí cười ha hả nói.

Mới vừa rồi tâm tình Đóa Đóa còn rơi xuống đáy cốc, lúc này lại giống như một con bươm buớm đang bay.

Đóa Đóa đi tới trước mặt mẹ Tiểu Trí, tựa đầu dán lến cổ chân mẹ Tiểu Trí cọ xát, bày tỏ hữu nghị.

Mẹ Tiểu Trí vui mừng, Đóa Đóa rốt cuộc cũng đã vui vẻ lại rồi, rốt cuộc Đóa Đóa đã nghĩ thông suốt rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Tuyết rời đi cùng Lang Vương.

Ngồi lên xe, ai cũng không nói chuyện, Bạch lqdlqd Tuyết vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lang Vương vẫn yên lặng lái xe.

Trở lại cửa Bạch gia, Lang Vương không có ý tứ muốn xuống xe, nhàn nhạt nói một câu: "Mình em vào trước đi, anh còn có chuyện, phải về công ty một chuyến." Lang Vương nói xong, lái xe rời đi.

Thật ra thì, Lang Vương không phải muốn về công ty, anh muốn đi tìm người đàn ông có hẹn với Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết nhìn Lang Vương lạnh lùng lái xe rời đi, tình cảnh này làm Bạch Tuyết nhớ đến lúc trước khi ba cô đưa cô đến trước cửa nhà Lãnh Dạ, lúc ấy cô rất khổ sở, giống như là bị ba vứt bỏ. Cô chưa bao giờ thấy người tên Lãnh Dạ này, cũng không biết anh ta là ai, ba chỉ gọi tới một cuộc điện thoại, liền đưa cô tới.

Lúc này, Lãnh Dạ cũng giống như ba cô vậy, không cho cô có cơ hội cự tuyệt, không cho cô có cơ hội nói chuyện, liền lái xe rời đi.

Một hàng nước mắt theo gương mặt rơi xuống, chảy đến trong miệng, mặn mặn, chát chát.Cắn cắn môi, dùng sức lau nước mắt một chút, xoay người đi vào trong nhà. Lúc trước khi ba cô rời đi, cô không có gì cả, không có người thân yêu. Hôm nay Lãnh Dạ đi, cô còn có đứa bé, bọn nhỏ yêu cô, còn có ba cũng yêu cô.

Trước kia ba vì tiền mà hy sinh cô! Sau lại cô cho rằng cô hy sinh là đáng giá, bởi vì Lãnh Dạ yêu cô, yêu rất sâu đậm. Vậy mà, lúc này cô nên giải thích thế nào đây, cô không có làm việc gì sai, không có nói sai lời, không hề có lỗi với anh, tại sao anh lại muốn tức giận? Tại sao không muốn nhìn thấy cô? Tại sao lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy?

Anh đã thay đổi!

Quay lại trong nhà, cố gắng nặn ra một nụ cười, Thiên Tầm nhào tới ôm lấy Bạch Tuyết.

"Mẹ, ông ngoại tốt lắm, sáng sớm hôm nay sau khi đứng lên được, cùng tụi con chơi trốn tìm rồi đó." Thiên Tầm vui vẻ nói.

Bạch Tuyết yên tâm, đi tới ban công, thấy ba đang cầm bình nước tưới hoa.

"Ba?" Bạch Tuyết kêu một tiếng thật thấp, âm thanh không dám quá lớn, lo lắng hù dọa ông.

Ánh nắng chiếu vào tầng tiếp theo của sương mù. Ông xoay người, tất cả đều đã không còn rõ ràng như lúc ban đầu. Bóng lưng của ông thực sự rất yếu ớt và bất lực, hơi thở tịch mịch vây quanh ông. Toàn thân không hề có chút hi vọng? Ngay cả mình cũng nhìn không rõ... bề ngoài ông cường tráng, rốt cuộc phải yếu ớt như thế nào mới không thể chịu nổ một cú đả kích? Có lẽ đáp án là không thể nào biết được.

Kinh nghiệm vào ngày bắt cóc, Bạch Hàn kết luận một chuyện, Bạch Tuyết mang thai bọn nhỏ không giống nhau, quá trình mang thai đặc biệt, đặc biệt là bọn nhỏ, không chỉ là mới có ba tháng đã ra đời, mà khi bọn chúng còn ở trong bụng mẹ đã nói chuyện đượcsau khi sinh ra lại càng đặc biệt hơn, biết đi đường, sẽ tự mình ăn cơm, còn biết nói chuyện.

Đây tất cả đều không thể giải thích, không thể không ngẫm nghĩ lại!

Lần này, ông đã bị bắt cóc, mới phát hiện những thứ đặc biệt kia của bọn nhỏ không tầm thường chút nào, ông xem trên TV mới phát hiện nhiều tình tiết, cuộc sống huyền ảo.

"Tuyết Nhi, tới đây, ngồi xuống trò chuyện với ba." Bạch Hàn kêu Bạch Tuyết ngồi xuống, mình cũng để bình nước qua một bên, sau đó đi tới ngồi xuống trước bàn đọc sách, thuận tay cầm lên kính lão đeo lên, mất hồn nhìn Bạch Tuyết.

Con gái lớn lên rất giống mẹ, ánh mắt lại càng giống hơn. Lòng trắng mắt trong suốt giống như trứng vịt, tròng mắt giống như con cờ hắc, trấn tĩnh đến trong veo, lúc chớp động giống như sao.

"Ba, ba có chuyện gì cứ nói đi?" Bạch Tuyết hỏi.

"Tuyết Nhi, Lãnh Dạ là người ở nơi nào?" Bạch Hàn cảnh giác hỏi.

"Lãnh Dạ? Ba, tại sao ba lại muốn hỏi cái này, nhà anh ấy không ở trong thành phố này, anh ấy ở chỗ rất xa." Bạch Tuyết không muốn lừa gạt ba, nhưng mà cô cũng không thể nói sự thật được, ba sẽ không chấp nhận nổi, làm sao ông sẽ cho phép cô gả cho một yêu quái.

"Rất xa, dù sao cũng phải có một cái tên chứ?" Bạch Hàn cầm bản đồ lên chăm chú nhìn, còn truy vấn ngọn nguồn mà hỏi.

Bạch Tuyết nhanh chóng suy tư, phải nhanh lên nói ra tên một thành phố, nếu không ba sẽ hoài nghi thân phận của Lãnh Dạ.

"A, ở trong một cái trấn nhỏ ở nước Nga."

Bạch Hàn nhìn Bạch Tuyết, con gái lại học được nói dối, nhà Lãnh Dạ căn bản cũng không ở nước ngoài, Bạch Tuyết không có hộ chiếu, làm như thế nào rời nước?

Khoảng thời gian Bạch Tuyết đi theo Lãnh Dạ về nhà đó, không có ra khỏi nước, bọn họ đi nơi nào?

Tại sao con gái lại muốn lừa ông nói ở nước ngoài?

Chẳng lẽ là lo lắng nói ở trong nước thì ông sẽ đến nhà hỏi thăm sao.

"Tuyết Nhi, nói cho ba, con đã biết cái gì? Chuyện tụi nhỏ, còn có chuyện của Lãnh Dạ. Lãnh Dạ rốt cuộc là người ở nơi nào? Chỗ ở ở đâu?" Bạch Hàn tiếp tục hỏi.

"Ba...... Con không phải là không muốn nói cho ba biết, là con không thể nói!" Bạch Tuyết uất ức nói.



"Tại sao không thể nói? Chẳng lẽ cậu ta đã có vợ rồi, hoặc là cậu ta không phải......" Bạch Hàn không có nói ra, nhưng mà ý tứ của ông thì Bạch Tuyết đã hiểu, ba là ở nghi ngờ Lãnh Dạ không phải là người!

"Ba, tại sao ba lại nghĩ như vậy?"

Bạch Tuyết muốn biết trong khoảng thời gian ba mất tích này đã xảy ra những chuyện gì? Nếu không sẽ không biết sao ba lại nghĩ đến việc này.

"Là trực giác của ba, ba không có nghĩ sai, cậu ta và chúng ta không giống nhau có đúng hay không?" Mặc dù Bạch Hàn không xác định Lãnh Dạ là cái gì? Nhưng mà ông xác định Lãnh Dạ không phải là loài người.

Phi nhân loại.

Cậu ta là quỷ?

Cậu ta là thần tiên?

Cậu ta là người có dị năng đặc biệt?

Hay là cậu ta đến từ ngoại tinh, là một người ngoài hành tinh?

Hoặc là...... cậu ta là yêu quái? Nhưng mà loại này có thể rất thấp. Ông chỉ nghĩ trên thế giới có người sở hữu dị năng và người ngoài hành tinh, cũng không tin tưởng trên thế giới có yêu quái, những thứ trên TV kia đều là hư cấu, giả.

Cho dù là có người ngoài hành tinh và người dị năng, ông cũng là từ trong TV mà hiểu rõ.

Bạch Tuyết bất đắc dĩ gật đầu một cái.

"Cậu ta là thứ gì? Không, thật xin lỗi, ý của ba là cậu ta là người nào?" Bạch Hàn lỡ miệng nói thành cậu ta là thứ gì, nghĩ đến con gái đã gả cho cậu ta, nói như vậy có chút không thích hợp.

Lập tức đổi lời nói, thật ra thì, trong lòng ông hiểu Lãnh Dạ tuyệt đối không phải là người, bọn nhỏ và con người nơi này không giống nhau, đều là di truyền từ ba của bọn chúng.

Ngoài ý muốn là, con gái lại biết Lãnh Dạ không phải là người, lúc đầu ông vẫn lo lắng phải nói cho con gái như thế nào về việc Lãnh Dạ không phải là người. Bây giờ nghĩ lại thì chuyện này cũng không có phức tạp như thế.

Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ không phải là người, lại sinh hoạt chung một chỗ với cậu ta, rốt cuộc là tại sao?

"Ba, anh ấy...... Không phải là người!" Bạch Tuyết khổ sở nói, ba đã hoài nghi Lãnh Dạ, cô thật sự không đành lòng nữa lừa gạt ba.

Bạch Hàn hôn mê một cái, hoài nghi thì hoài nghi, sự thật là sự thật, lúc chính miệng con gái nói ra sự thật, ông lại có chút khiếp sợ.

"Cậu ta là cái gì?" Bạch Hàn bình phục cảm xúc một chút.

"Ba, con không thể nói, chuyện này đối với người không tốt." Bạch Tuyết lo lắng nói.

"Đối với ba không tốt? Lần này ba bị bắt cóc, chẳng lẽ có liên quan đến cậu ta? Cậu ta đắc tội với cái gì...... Người? Không! Phải nói không phải là người, là quái vật!" Bạch Hàn run sợ nói trong lòng, nhớ lại những này ở trong chuồng rắn, cả người ông run rẩy.

"Ba, ba, ba làm sao vậy?" Bạch Tuyết liền vội vàng tiến lên đỡ ba.

"Răn, rắn, rắn......" Bạch Hàn run run lời nói đều không nói ra được.

Ba cô run run chẳng có biểu đạt cái gì ra ngoài cả, lòng dạ Bạch Tuyết biết rõ, Đại Vương Phi nhất định là hiện nguyên hình trước mặt ba, hoặc là linh hồn xuất ra mà làm kinh động đến ba.

Ban ngày người phụ nữ kia phụ thuộc vào trên người người khác, buổi tối trở về chuồng rắn tu hành, cô ta còn muốn trùng sinh? Đừng mơ tưởng.

Nguy hại Yêu Giới vẫn chưa tính xong, còn muốn nguy hại đến thế giới loài người.

"Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ bắt được cô ta." Bạch Tuyết lạnh giọng nói.

Bạch Hàn ngẩn ra, con gái đã thay đổi, trở nên lãnh khốc rất nhiều, trước kia chỉ là một đứa bé chỉ biết khóc nhè đã trở thành một người khác, một người lợi hại.

"Tuyết Nhi, con biết ba là bị cái gì bắt đi đúng không?" Bạch Hàn hỏi.

Bạch Tuyết gật đầu một cái.

"Con gái, không nên trêu chọc những thứ kia...... Người, họ rất nguy hiểm, cũng rất kinh khủng!" Bạch Hàn nhớ tới cái đó không phải là người liền hoảng hốt, một tay run run che tim. Một tay cầm Cứu Tâm Hoàn ra, uống một viên, Bạch Tuyết bưng ly nước đưa cho ba, uống thuốc xuống.

"Ba, con phải bắt được cô ta, nếu không cô ta còn có thể hại người khác. Gần đây trong khoảng thời gian này ba không nên đi ra ngoài, ở nhà, có bọn nhỏ bảo vệ ba, con rất yên tâm." Bạch Tuyết nói rồi cầm ly nước đi tới trước mặt máy đun nước lại rót thêm một ly nước khác.

Bạch Hàn nhìn Bạch Tuyết, con gái lại có thể nói để cho ba đứa bé kia còn chưa đầy tháng đến bảo vệ ông, có phải có chút quá đáng hay không, ba đứa bé? Đến lúc đó không biết là ông bảo vệ ba đứa cháu, hay là ba đứa cháu bảo vệ ông!

Thấy nghi ngờ trong mắt ba, Bạch Tuyết cười.

"Ba, ba yên tâm bọn nhỏ không phải nhỏ yếu thế như ba nghĩ, bọn chúng rất lợi hại nha." Bạch Tuyết bưng ly nước đặt trên bàn sách, để ba lấy dễ dàng hơn.

Cô mặc kệ trước kia ba làm quá nhiều chuyện sai lầm, hiện tại ba đã thay đổi tốt hơn rồi, cô sẽ rộng mở cánh cửa lòng để tiếp nhận ba, chăm sóc thật tốt cho ông, bảo vệ ông.

"Tuyết Nhi, con đang nói giỡn với ba có phải hay không? Tụi nhỏ Ức Ức mới hơn hai mươi ngày, từ trên lý thuyết mà nói, bọn họ đi tới thế giới này còn chưa đầy một tháng, bọn chúng còn chưa đầy tháng con có biết hay không?" Bạch Hàn cầm lịch ngày lê chỉ vào cho Bạch Tuyết nhìn.

Bạch Tuyết nhận lấy lịch ngày nhìn. Đúng vậy nha, bọn nhỏ còn chưa đầy tháng, đi đến thế giới này mới có hai mươi ngày, cẩn thận tính toán, còn có hai ngày chính là bọn nhỏ ngày bọn nhỏ đầy tháng.

"Ba, con muốn cho bọn nhỏ làm ngày đầy tháng cho tụi nhỏ." Bạch Tuyết xin lỗi nói. Kể từ sau khi sinh bọn nhỏ, Bạch Tuyết cũng không có nghiêm túc, cẩn thận chăm sóc bọn chúng, rất thiệt thòi cho bọn nhỏ.

"Ba đồng ý, chuyện này giao cho ba, ba nhất định sẽ làm thật lớn, sẽ vô cùng náo nhiệt." Nói đến ba đứa cháu, trong mắt Bạch Hàn liền tỏa ra kim quang (ánh sáng).

Tạm thời mặc kệ ba của tụi nhỏ như thế nào, chỉ cần bọn nhỏ đều tốt tốt là tốt rồi.

Bạch Hàn thích ba đứa cháu này, yêu ba đứa cháu này, hiện tại bọn nhỏ là duy nhất của ông, tiền gì, những danh lợi gì trong mắt ông đều là cặn bã, thân tình trong mắt ông đều là quý báu.

"Ba, cám ơn ba."

"Đứa nhỏ ngốc, Không cần nói cám ơn với ba! Là ba mới cần nói lqd câu thực xin lỗi với con." Bạch Hàn cười cười mà nói ra.

"...... Tuyết Nhi...... Các con đang cãi nhau?" Bạch Hàn nhìn Bạch Tuyết, lo lắng hỏi.

"...... Không có." Bạch Tuyết quay đầu đi chỗ khác nói, trong nháy mắt trong mắt chảy ra nước mắt uất ức.

"Nói thật cho ba biết, có phải là cậu ta ăn hiếp con hay không?" Bạch hàn đau lòng hỏi.

"Ba, không có, thật!" Bạch Tuyết nức nở nói, Lãnh Dạ không có k ăn hiếp cô, cũng không có đánh chửi cô. Anh...... Chỉ là đang chiến tranh lạnh với cô, cô không chịu nổi Lãnh Dạ không thấy sự tồn tại của cô, cô không chịu nổi Lãnh Dạ hờ hững đối với cô!

Loại cảm giác này còn không bằng đánh cô một trận tới sảng khoái!

Cô...... Rốt cuộc đã làm sai điều gì? Để cho anh mất hứng như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook