Chương 7: Thông báo
Kỳ Dung
12/08/2013
Lúc tỉnh dậy, Nhiếp Như cảm thấy đầu có điểm choáng váng, không khỏi
thầm than nhẹ một tiếng, đưa tay lên đỡ lấy trán day day nhẹ. Hình như
cô đã ngủ thiếp đi rất lâu. Khi mới tỉnh dậy cô cái gì cũng không phát
hiện, chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Bỗng dưng cô để ý trên người mình là chiếc áo ngủ hoạt hình màu hồng nhạt vô cùng quen thuộc, bài trí của căn phòng cô đang ở cũng thập phần quen mắt.
Đây không phải là phòng của A Cầm, đây … đây là phòng ngủ của cô và Đan Lê mà, sao lại thế này ?
Không để ý đến kiện áo ngủ đơn bạc trên người, cô vội vàng hướng cửa phòng chạy tới.
Bước ra khỏi phòng ngủ, cô chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện điện thoại từ trong thư phòng phát ra. Thanh âm trầm thấp có chút không kiên nhẫn cùng tức giận ấy thập phần quen thuộc với cô.
“ Nhất bút sinh ý mà thôi, anh đừng nghĩ bản thân mình quá đỗi quan trọng. ”
Đan Lê gác máy, biểu tình thập phần tiều tụy, hiển hiện rõ rệt dưới mắt là hai quầng thâm.
Anh làm sao vậy ? Có phải là chuyện đàm phán về hạng mục kia thất bại ?
Nghe nói hạng mục này trị giá hơn trăm vạn chứ ít ỏi gì … Cô nên an ủi anh thế nào đây?
Những ngón tay khẽ vân vê góc áo, cô đứng ngoài do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Có lẽ cô không nên xuất hiện trước mặt anh lúc này, sự xuất hiện của cô chỉ khiến anh thêm phiền lòng mà thôi.
Đắn đo suy tính một hồi, cô chậm rãi lùi dần về phía sau, xoay người rời đi, nào biết anh sớm đã phát hiện cô đứng đó, đôi mắt ẩn chứa một nỗi lo lắng vô hình.
Anh nhanh chóng đi về phía cô, bàn tay ấm áp khẽ đặt lên trán, ôn nhu hỏi: “ Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không ? ”
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị.
“ Không ạ. ”
“ Em mê man đã được ba ngày, trong đó có những hai đêm sốt cao. ”
“ Làm sao có thể … vậy … ” Cô ngây ngẩn cả người, lắp bắp một lúc lâu: “ Vậy là em bị cảm sao ? ” Vừa nói dứt lời, cô lại phát hiện cổ họng có điểm đau.
Anh nheo nheo mắt lại, biểu tình thâm thúy, không rõ cảm xúc: “ Không phải trong điện thoại em nói mình bị cảm sao ? ”
“ Em … em …em xin lỗi … ” Cô cúi đầu, bộ dáng như đứa trẻ làm chuyện gì sai trái đang cúi đầu hối lỗi.
Anh cũng không nói thêm gì, chỉ nắm tay cô đi xuống dưới lầu.
Đây là lần đầu anh chủ động nắm tay cô như vậy, cái siết tay vừa mềm nhẹ, lại cũng thật ôn nhu.
Cô có thể hay không nảy sinh chút ít lòng tham.
Cô đi sau anh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bàn tay nằm trong tay anh hơi hơi nắm chặt.
Tiếp nhận tô cháo Đan Lê tự tay bưng ra cho, cô nhất thời cảm thấy có điểm thụ sủng nhược kinh. Anh như thế nào lại đột nhiên đối với cô tốt như vậy ?
Cô đưa một thìa cháo nhỏ lên miệng, mùi hành lá, thịt băm thơm phưng phức khẽ bay vào trong mũi, khi nếm vào miệng rồi, cơ thể cảm thấy thực ấm áp và thoải mái.
“ Cha em đã qua đời rồi. ”
“ Anh biết. ” Đan Lê ngồi ở đối diện, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, chậm rãi nói: “ Tối hôm đó anh gọi điện cho Bách Cầm, cô ấy nói em ở nhà cô ấy. ”
Bàn tay đang cầm tô cháo có điểm run rẩy, cầm không chắc. Hy vọng A Cầm không nói lung tung gì khác …!!!
“ Vì sao lúc ấy không nói cho anh biết chuyện quan trọng như vậy ? ” Ngữ khí phức tạp kèm theo một tia tức giận.
“ Lúc ấy em gọi điện đến … thấy anh đang bận việc nên thôi … ” Cô nhỏ giọng trả lời, trong thanh âm có điểm chột dạ.
Người luôn bình tĩnh như anh thế nhưng lại đột nhiên tức giận mà đập tay một nhát vào bàn ăn: “ Công việc so với chuyện ấy quan trọng hơn sao ? ”
Hành động ấy của anh dọa đến tay cầm bát của cô run rẩy thiếu chút đổ hết cả tô cháo.
Cô có chút xấu hổ cười: “ Em vẫn nghĩ trong lòng anh, công việc có vẻ quan trọng hơn … ”
Anh có chút ảo não không nói gì thêm.
Hai ngày sau, trời có vẻ như không tốt lắm, cả ngày đều mưa, cơn mưa phùn đầu hạ cứ kéo dài dai dẳng, không chút nào ngớt.
Tang lễ của cha cô được tổ chức rất đơn giản, trừ bỏ những người bạn tri kỉ của ông ra chỉ có Đan Lê và cô.
Cầm một bó hoa to đặt trước mộ cha, cô thế nhưng một giọt lệ cũng không chảy ra được.
Cô biết, ở thời điểm này không nên rơi nước mắt, cô muốn mỉm cười để cha cô thấy cô đang sống rất tốt, rất vui vẻ để cha cô có thể an tâm nhắm mắt.
Cô cố sức nặn ra một nụ cười sáng lạn, rạng rỡ.
“ Cha à, kiếp sau con vẫn muốn một lần nữa làm con gái người. ”
Mưa ngày một lớn, trước mộ cha lúc này chỉ còn lại cô và Đan Lê.
“ Nhiếp Như … ” Anh gọi nhỏ tên cô, nhưng cô cũng không nghe thấy rõ ràng lắm. Ô cũng không che được những giọt mưa sắc bén theo hướng gió quất thẳng vào mặt cô, vừa vặn giấu đi nhưng giọt lệ đang chảy dài nơi đáy mắt.
Cô hướng bia mộ cha cúi đầu một cái, sau cùng Đan Lê rời đi.
“ Đan Lê, anh còn nhớ ước định ba năm trước giữa chúng ta chứ ? ” Trong mưa, cô cố gắng giữ bình tĩnh, làm như thản nhiên nói.
Đan Lê cả người chấn động. “ Ân . ”
“ Đúng vậy, làm sao anh có thể không nhớ rõ được chứ … ” Cô cười châm chọc : “ Em vẫn luôn nghĩ nếu như không có cái ước định kia thì tốt rồi, nếu như không có … Em vẫn có thể cùng với anh ở chung một chỗ, cho dù không yêu, anh cũng sẽ không rời xa em…”
“ Nhiếp Như, không cần phải cười như vậy. ” Anh quay đầu, bình tĩnh nhìn cô: “ Cái ước định kia … ”
“ Đan Lê. ” Cô ngắt lời anh nói: “ Cảm ơn anh từ trước đến nay vẫn phối hợp rất tốt để gạt cha em, cảm ơn anh đã vì công ty của cha em mà đổ bao công sức. A Cầm thường nói em khờ, ngu ngốc, thường mắng em yếu đuối. Cô ấy trách em không công mà đem công ty trao cho anh, nhỡ đâu sau này có ly hôn, em liền sẽ phải hối hận. Nếu như cô ấy biết, đây vốn là điều kiện khi ly hôn để có được cuộc hôn nhân của chúng ta, nhất định cô ấy sẽ tức chết mất. ”
“ … Nhưng em không hối hận. Nếu giao công ty cho em, tâm huyết cả một đời của cha cũng không sớm thì muộn mà bị hủy trong tay em thôi. Anh nói đúng, em là một cái nữ nhân không có chí lớn, không có tiền đồ, chỉ có thể sống dưới sự che chở của cha mà thôi. Hiện tại người duy nhất có thể che chở cho em cũng không còn, thế nhưng em sẽ cố gắng sống tốt. ”
“ Yêu anh suốt bảy năm, bốn năm đại học lưu luyến si mê rồi thêm ba năm kết hôn khổ luyến, em vẫn nghĩ, ở bên nhau lâu như vậy, anh đối với em ít nhiều cũng sẽ nảy sinh chút tình cảm. Đáng tiếc, khi ở bên nhau, trừ bỏ mệt mỏi, thống khổ cùng thương tâm, một chút hạnh phúc cũng đều không có. ”
“ Đan Lê, em mệt mỏi rồi. Chúng ta ly hôn đi. ”
Nói ra được câu này, tâm cô nhói lên những đợt đau đớn.
“ Ly hôn rồi anh có cuộc sống của anh, em sẽ tự mình bắt đầu một cuộc sống mới. Cũng không ngại nói anh biết, nguyên bản trước khi quyết định ly hôn, em còn muốn ích kỷ hoài thượng đứa nhỏ của anh, nếu là như vậy ít nhất cũng có thể lưu lại một cái kỷ niệm đẹp cuối cùng giữa chúng ta. Nếu nói ra liệu ai sẽ tin, nữ nhân gả đi ba năm ấy thế nhưng vẫn là một cái xử nữ. ” Cô châm chọc nói : “ Nhưng là, đến cuối cùng, em đã không làm như vậy. Vẫn là em không muốn khiến anh phải khó xử. ”
“ Như vậy, cả hai chúng ta mới có thể tìm được một khởi đầu mới … Ngô … ” Thình lình bị cường hôn khiến nhưng lời còn chưa nói ra bị nuốt lại nơi cổ họng, dứt ra khỏi nụ hôn ấy, cô kinh ngạc lui lại phía sau mấy bước, chiếc ô trên tay cũng chẳng biết đã rơi xuống tự bao giờ.
Kéo tay cô trở lại, một tay chế trụ sau đầu, anh lại cúi xuống từ từ tiến nhập vào sâu trong đôi môi cô. Tách mở hai phiến môi mềm mại, mọng đỏ như trái anh đào, lưỡi anh luồn vào trong cuốn lấy cái lưỡi tử đinh hương của cô. Nhất thời môi lưỡi hai người quyến luyến dây dưa cùng một chỗ.
“ Em không cần anh thương hại . ” Dùng một bên tay áo lau lau phiến môi, chẳng biết thế nào tính cách đột nhiên có điểm quật cường hẳn lên, đại khái là cô sợ nụ hôn ôn nhu của anh sẽ cải biến cái quyết tâm mà cô khó khăn lắm mới quyết định được.
“ Nhiếp Như, em thật là … ” Đan Lê siết chặt lấy bả vai cô, những giọt mưa lăn dài dọc theo những sợi tóc của hai người rơi xuống.
“ Em có biết trước kia tôi chán ghét em như thế nào không ? ” Lời này của anh khiến tâm trạng cô như rớt xuống đáy cốc.
“ Tự quyết định nói thích tôi, giống như một kẻ theo dõi mà vụng trộm nhìn ngắm, thế nhưng đứng trước mặt tôi lại không dám nhìn thẳng. Em có biết em đã mang đến cho tôi bao nhiêu chuyện phức tạp hay không ? ”
Cô cúi đầu chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Anh lại nâng cằm cô lên, không cho cô một cơ hội trốn trảnh, phải nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
“ Thế giới này thực không công bằng, dựa vào cái gì có những người sinh ra liền có trong tay gia tài bạc triệu, lại có những người cả đời vất vả cũng không thể sống sung túc. Thế giới này không phải quá cường giả hay sao ? Tôi từ nhỏ khắc khổ học tập, chỉ chuyên chú cùng cố gắng hết sức để có thể đạt được đến mục tiêu của bản thân. Trong từ điển của tôi không có từ ngoài ý muốn, nhưng chính em chính là điều ngoài ý muốn đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời tôi. ”
Đan Lê trước mắt cô vẫn âm trầm, bình tĩnh, cơ trí, nhưng cô có chút cảm giác như phải đối đầu với bão táp.
“ Nhưng hiện tại thì tính là gì … ” Đôi tay đang giữa trên bả vai cô lại tăng thêm lực đạo, siết chặt đến cô cảm thấy đau đớn. “ Em bước vào trong cuộc đời tôi, chọc phá làm đảo lộn cả trái tim tôi rồi lại tính rời đi như thế này sao ? Vậy là có ý gì ? ”
“ Em … ” Ngữ khí chất vấn có chút phẫn nộ ấy khiến cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng sững lại một chỗ ngốc lăng nhìn anh.
Đôi mắt anh phiếm đỏ, biểu tình không cam lòng cùng thống khổ. “ Nhiếp Như, em thắng. ”
Anh buông đôi vai bị anh siết đến đau đớn của cô ra, không liếc cô một cái, ô cũng không cúi xuống nhặt đã liền xoay người rời đi.
Đôi môi run run, đầu óc trống rỗng, cô không biết bản thân phải làm gì lúc này, chỉ đứng như trời trồng ở nguyên một chỗ.
Trong đầu chợt có một thanh âm vang vọng, nói cho cô biết cô không thể để cho người đàn ông kia rời đi như vậy được.
“ Đan Lê ! ” Cô ở trong màn mưa hô to nhưng anh lại giống như một chữ cũng không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.
“ Đan Lê … ” Thanh âm của cô lúc này đã mang theo mấy phần nức nở. “ Bảy năm qua em chưa một lần nhìn thấu suy nghĩ của anh, cho nên anh không nói ra, làm sao em có thể biết được chứ … ”
“ Em ngốc như vậy làm sao có thể biết anh có thích em hay không, có hay không vẫn còn chán ghét em, có hay không miễn cưỡng cùng em kết hôn … ”
“ Đan Lê !! ”
“ Đừng rời xa em, được không ? ”
Từng nghe qua một câu, nam nhân ngụy trang kiên cường chính là sợ bị nữ nhân phát hiện anh ta yếu đuối. Nữ nhân ngụy trang hạnh phúc chính là sợ bị nam nhân phát hiên ra cô ấy thương tâm.
Đan Lê, không có anh, em tựa hồ ngụy trang không được hạnh phúc.
Bỗng dưng cô để ý trên người mình là chiếc áo ngủ hoạt hình màu hồng nhạt vô cùng quen thuộc, bài trí của căn phòng cô đang ở cũng thập phần quen mắt.
Đây không phải là phòng của A Cầm, đây … đây là phòng ngủ của cô và Đan Lê mà, sao lại thế này ?
Không để ý đến kiện áo ngủ đơn bạc trên người, cô vội vàng hướng cửa phòng chạy tới.
Bước ra khỏi phòng ngủ, cô chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện điện thoại từ trong thư phòng phát ra. Thanh âm trầm thấp có chút không kiên nhẫn cùng tức giận ấy thập phần quen thuộc với cô.
“ Nhất bút sinh ý mà thôi, anh đừng nghĩ bản thân mình quá đỗi quan trọng. ”
Đan Lê gác máy, biểu tình thập phần tiều tụy, hiển hiện rõ rệt dưới mắt là hai quầng thâm.
Anh làm sao vậy ? Có phải là chuyện đàm phán về hạng mục kia thất bại ?
Nghe nói hạng mục này trị giá hơn trăm vạn chứ ít ỏi gì … Cô nên an ủi anh thế nào đây?
Những ngón tay khẽ vân vê góc áo, cô đứng ngoài do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Có lẽ cô không nên xuất hiện trước mặt anh lúc này, sự xuất hiện của cô chỉ khiến anh thêm phiền lòng mà thôi.
Đắn đo suy tính một hồi, cô chậm rãi lùi dần về phía sau, xoay người rời đi, nào biết anh sớm đã phát hiện cô đứng đó, đôi mắt ẩn chứa một nỗi lo lắng vô hình.
Anh nhanh chóng đi về phía cô, bàn tay ấm áp khẽ đặt lên trán, ôn nhu hỏi: “ Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không ? ”
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị.
“ Không ạ. ”
“ Em mê man đã được ba ngày, trong đó có những hai đêm sốt cao. ”
“ Làm sao có thể … vậy … ” Cô ngây ngẩn cả người, lắp bắp một lúc lâu: “ Vậy là em bị cảm sao ? ” Vừa nói dứt lời, cô lại phát hiện cổ họng có điểm đau.
Anh nheo nheo mắt lại, biểu tình thâm thúy, không rõ cảm xúc: “ Không phải trong điện thoại em nói mình bị cảm sao ? ”
“ Em … em …em xin lỗi … ” Cô cúi đầu, bộ dáng như đứa trẻ làm chuyện gì sai trái đang cúi đầu hối lỗi.
Anh cũng không nói thêm gì, chỉ nắm tay cô đi xuống dưới lầu.
Đây là lần đầu anh chủ động nắm tay cô như vậy, cái siết tay vừa mềm nhẹ, lại cũng thật ôn nhu.
Cô có thể hay không nảy sinh chút ít lòng tham.
Cô đi sau anh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bàn tay nằm trong tay anh hơi hơi nắm chặt.
Tiếp nhận tô cháo Đan Lê tự tay bưng ra cho, cô nhất thời cảm thấy có điểm thụ sủng nhược kinh. Anh như thế nào lại đột nhiên đối với cô tốt như vậy ?
Cô đưa một thìa cháo nhỏ lên miệng, mùi hành lá, thịt băm thơm phưng phức khẽ bay vào trong mũi, khi nếm vào miệng rồi, cơ thể cảm thấy thực ấm áp và thoải mái.
“ Cha em đã qua đời rồi. ”
“ Anh biết. ” Đan Lê ngồi ở đối diện, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, chậm rãi nói: “ Tối hôm đó anh gọi điện cho Bách Cầm, cô ấy nói em ở nhà cô ấy. ”
Bàn tay đang cầm tô cháo có điểm run rẩy, cầm không chắc. Hy vọng A Cầm không nói lung tung gì khác …!!!
“ Vì sao lúc ấy không nói cho anh biết chuyện quan trọng như vậy ? ” Ngữ khí phức tạp kèm theo một tia tức giận.
“ Lúc ấy em gọi điện đến … thấy anh đang bận việc nên thôi … ” Cô nhỏ giọng trả lời, trong thanh âm có điểm chột dạ.
Người luôn bình tĩnh như anh thế nhưng lại đột nhiên tức giận mà đập tay một nhát vào bàn ăn: “ Công việc so với chuyện ấy quan trọng hơn sao ? ”
Hành động ấy của anh dọa đến tay cầm bát của cô run rẩy thiếu chút đổ hết cả tô cháo.
Cô có chút xấu hổ cười: “ Em vẫn nghĩ trong lòng anh, công việc có vẻ quan trọng hơn … ”
Anh có chút ảo não không nói gì thêm.
Hai ngày sau, trời có vẻ như không tốt lắm, cả ngày đều mưa, cơn mưa phùn đầu hạ cứ kéo dài dai dẳng, không chút nào ngớt.
Tang lễ của cha cô được tổ chức rất đơn giản, trừ bỏ những người bạn tri kỉ của ông ra chỉ có Đan Lê và cô.
Cầm một bó hoa to đặt trước mộ cha, cô thế nhưng một giọt lệ cũng không chảy ra được.
Cô biết, ở thời điểm này không nên rơi nước mắt, cô muốn mỉm cười để cha cô thấy cô đang sống rất tốt, rất vui vẻ để cha cô có thể an tâm nhắm mắt.
Cô cố sức nặn ra một nụ cười sáng lạn, rạng rỡ.
“ Cha à, kiếp sau con vẫn muốn một lần nữa làm con gái người. ”
Mưa ngày một lớn, trước mộ cha lúc này chỉ còn lại cô và Đan Lê.
“ Nhiếp Như … ” Anh gọi nhỏ tên cô, nhưng cô cũng không nghe thấy rõ ràng lắm. Ô cũng không che được những giọt mưa sắc bén theo hướng gió quất thẳng vào mặt cô, vừa vặn giấu đi nhưng giọt lệ đang chảy dài nơi đáy mắt.
Cô hướng bia mộ cha cúi đầu một cái, sau cùng Đan Lê rời đi.
“ Đan Lê, anh còn nhớ ước định ba năm trước giữa chúng ta chứ ? ” Trong mưa, cô cố gắng giữ bình tĩnh, làm như thản nhiên nói.
Đan Lê cả người chấn động. “ Ân . ”
“ Đúng vậy, làm sao anh có thể không nhớ rõ được chứ … ” Cô cười châm chọc : “ Em vẫn luôn nghĩ nếu như không có cái ước định kia thì tốt rồi, nếu như không có … Em vẫn có thể cùng với anh ở chung một chỗ, cho dù không yêu, anh cũng sẽ không rời xa em…”
“ Nhiếp Như, không cần phải cười như vậy. ” Anh quay đầu, bình tĩnh nhìn cô: “ Cái ước định kia … ”
“ Đan Lê. ” Cô ngắt lời anh nói: “ Cảm ơn anh từ trước đến nay vẫn phối hợp rất tốt để gạt cha em, cảm ơn anh đã vì công ty của cha em mà đổ bao công sức. A Cầm thường nói em khờ, ngu ngốc, thường mắng em yếu đuối. Cô ấy trách em không công mà đem công ty trao cho anh, nhỡ đâu sau này có ly hôn, em liền sẽ phải hối hận. Nếu như cô ấy biết, đây vốn là điều kiện khi ly hôn để có được cuộc hôn nhân của chúng ta, nhất định cô ấy sẽ tức chết mất. ”
“ … Nhưng em không hối hận. Nếu giao công ty cho em, tâm huyết cả một đời của cha cũng không sớm thì muộn mà bị hủy trong tay em thôi. Anh nói đúng, em là một cái nữ nhân không có chí lớn, không có tiền đồ, chỉ có thể sống dưới sự che chở của cha mà thôi. Hiện tại người duy nhất có thể che chở cho em cũng không còn, thế nhưng em sẽ cố gắng sống tốt. ”
“ Yêu anh suốt bảy năm, bốn năm đại học lưu luyến si mê rồi thêm ba năm kết hôn khổ luyến, em vẫn nghĩ, ở bên nhau lâu như vậy, anh đối với em ít nhiều cũng sẽ nảy sinh chút tình cảm. Đáng tiếc, khi ở bên nhau, trừ bỏ mệt mỏi, thống khổ cùng thương tâm, một chút hạnh phúc cũng đều không có. ”
“ Đan Lê, em mệt mỏi rồi. Chúng ta ly hôn đi. ”
Nói ra được câu này, tâm cô nhói lên những đợt đau đớn.
“ Ly hôn rồi anh có cuộc sống của anh, em sẽ tự mình bắt đầu một cuộc sống mới. Cũng không ngại nói anh biết, nguyên bản trước khi quyết định ly hôn, em còn muốn ích kỷ hoài thượng đứa nhỏ của anh, nếu là như vậy ít nhất cũng có thể lưu lại một cái kỷ niệm đẹp cuối cùng giữa chúng ta. Nếu nói ra liệu ai sẽ tin, nữ nhân gả đi ba năm ấy thế nhưng vẫn là một cái xử nữ. ” Cô châm chọc nói : “ Nhưng là, đến cuối cùng, em đã không làm như vậy. Vẫn là em không muốn khiến anh phải khó xử. ”
“ Như vậy, cả hai chúng ta mới có thể tìm được một khởi đầu mới … Ngô … ” Thình lình bị cường hôn khiến nhưng lời còn chưa nói ra bị nuốt lại nơi cổ họng, dứt ra khỏi nụ hôn ấy, cô kinh ngạc lui lại phía sau mấy bước, chiếc ô trên tay cũng chẳng biết đã rơi xuống tự bao giờ.
Kéo tay cô trở lại, một tay chế trụ sau đầu, anh lại cúi xuống từ từ tiến nhập vào sâu trong đôi môi cô. Tách mở hai phiến môi mềm mại, mọng đỏ như trái anh đào, lưỡi anh luồn vào trong cuốn lấy cái lưỡi tử đinh hương của cô. Nhất thời môi lưỡi hai người quyến luyến dây dưa cùng một chỗ.
“ Em không cần anh thương hại . ” Dùng một bên tay áo lau lau phiến môi, chẳng biết thế nào tính cách đột nhiên có điểm quật cường hẳn lên, đại khái là cô sợ nụ hôn ôn nhu của anh sẽ cải biến cái quyết tâm mà cô khó khăn lắm mới quyết định được.
“ Nhiếp Như, em thật là … ” Đan Lê siết chặt lấy bả vai cô, những giọt mưa lăn dài dọc theo những sợi tóc của hai người rơi xuống.
“ Em có biết trước kia tôi chán ghét em như thế nào không ? ” Lời này của anh khiến tâm trạng cô như rớt xuống đáy cốc.
“ Tự quyết định nói thích tôi, giống như một kẻ theo dõi mà vụng trộm nhìn ngắm, thế nhưng đứng trước mặt tôi lại không dám nhìn thẳng. Em có biết em đã mang đến cho tôi bao nhiêu chuyện phức tạp hay không ? ”
Cô cúi đầu chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Anh lại nâng cằm cô lên, không cho cô một cơ hội trốn trảnh, phải nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
“ Thế giới này thực không công bằng, dựa vào cái gì có những người sinh ra liền có trong tay gia tài bạc triệu, lại có những người cả đời vất vả cũng không thể sống sung túc. Thế giới này không phải quá cường giả hay sao ? Tôi từ nhỏ khắc khổ học tập, chỉ chuyên chú cùng cố gắng hết sức để có thể đạt được đến mục tiêu của bản thân. Trong từ điển của tôi không có từ ngoài ý muốn, nhưng chính em chính là điều ngoài ý muốn đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời tôi. ”
Đan Lê trước mắt cô vẫn âm trầm, bình tĩnh, cơ trí, nhưng cô có chút cảm giác như phải đối đầu với bão táp.
“ Nhưng hiện tại thì tính là gì … ” Đôi tay đang giữa trên bả vai cô lại tăng thêm lực đạo, siết chặt đến cô cảm thấy đau đớn. “ Em bước vào trong cuộc đời tôi, chọc phá làm đảo lộn cả trái tim tôi rồi lại tính rời đi như thế này sao ? Vậy là có ý gì ? ”
“ Em … ” Ngữ khí chất vấn có chút phẫn nộ ấy khiến cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng sững lại một chỗ ngốc lăng nhìn anh.
Đôi mắt anh phiếm đỏ, biểu tình không cam lòng cùng thống khổ. “ Nhiếp Như, em thắng. ”
Anh buông đôi vai bị anh siết đến đau đớn của cô ra, không liếc cô một cái, ô cũng không cúi xuống nhặt đã liền xoay người rời đi.
Đôi môi run run, đầu óc trống rỗng, cô không biết bản thân phải làm gì lúc này, chỉ đứng như trời trồng ở nguyên một chỗ.
Trong đầu chợt có một thanh âm vang vọng, nói cho cô biết cô không thể để cho người đàn ông kia rời đi như vậy được.
“ Đan Lê ! ” Cô ở trong màn mưa hô to nhưng anh lại giống như một chữ cũng không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.
“ Đan Lê … ” Thanh âm của cô lúc này đã mang theo mấy phần nức nở. “ Bảy năm qua em chưa một lần nhìn thấu suy nghĩ của anh, cho nên anh không nói ra, làm sao em có thể biết được chứ … ”
“ Em ngốc như vậy làm sao có thể biết anh có thích em hay không, có hay không vẫn còn chán ghét em, có hay không miễn cưỡng cùng em kết hôn … ”
“ Đan Lê !! ”
“ Đừng rời xa em, được không ? ”
Từng nghe qua một câu, nam nhân ngụy trang kiên cường chính là sợ bị nữ nhân phát hiện anh ta yếu đuối. Nữ nhân ngụy trang hạnh phúc chính là sợ bị nam nhân phát hiên ra cô ấy thương tâm.
Đan Lê, không có anh, em tựa hồ ngụy trang không được hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.