Lãnh Chúa Cầu Sinh Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
Chương 29: Đồ Tể Địa Tinh, Em Trai Ta Là Ông Hoàng May Mắn (2)
Trung Hoa Tiểu Thiết Tượng
07/10/2023
“Ở trong đó, ta tìm được một quyển chiêu mộ đồ tể Địa Tinh!”
“Đồ tể Địa Tinh (Click để xem thuộc tính)”
Sau đó, Tông Trạch gửi tới một hình ảnh có kèm theo liên kết thuộc tính.
Trong hình ảnh là một địa tinh thấp bé da xanh, đeo kính bảo hộ, lái một người máy to lớn cao tới 3 mét.
Bên trên hai cánh tay bằng máy móc, một tay có cái lưỡi cưa với những răng cưa kim loại sắc bén, tay còn lại có một bộ vuốt sắt có thể cầm.
Dưới chân là một bộ khung kiểu bánh xích có thể chạy trên mọi địa hình.
Nhìn cũng rất ngầu.
Có phong cách ma huyễn như kiểu Cyberpunk và Vaporwave.
Tông Thận mở thuộc tính của nó ra.
“Đồ tể Địa Tinh: Oily Oreck”
“Tư chất: Ưu tú”
“Cấp bậc: Lv10”
“Thuộc tính: (bấm để mở ra)”
“Độ no bụng/Độ bền: 80/95”
“Độ trung thành: 80”
Tông Thận mở thuộc tính.
“Trạng thái Địa Tinh/Trạng thái điều khiển”
“Sức mạnh: 12/38”
“Nhanh nhẹn: 9/27”
“Trí tuệ: 22”
“Mị lực: 16”
“HP: 120/680”
“Tổn thương khi chém: 21/70”
“Giá trị hộ giáp: 0/0”
“Giá trị hộ giáp thân trên: 8/50”
“Giá trị hộ giáp thân dưới: 6/50”
“Chống cự ma pháp: 16”
“Kỹ năng: Tử Vong Toàn Phong (Đồ tể Địa Tinh có lưỡi đao cắt chém cực kỳ sắc bén, có thể tạo tổn thương cho định nhân trong phạm vi 3 mét chỉ với 7 giây, thời gian CD là hai giờ), Hình Thức Đốn Cây (Đồ tể Địa Tinh khi ở trong Hình Thức Đốn Cây có thể xoay trong lưỡi đao cắt chém cây cối và sử dụng bộ vuốt sắt để vận chuyển), Siêu Tần (khi đồ tể Địa Tinh tiến vào trạng thái Siêu Tần, duy trì trong 1m, tiêu hao độ bền tăng 200%, tốc độ di chuyển tăng 30%, tăng thêm 20% tổn thương khi công kích, tốc độ công kích tăng thêm 20%)
Xem xong thuộc tính của đồ tể Địa Tinh, Tông Thận chỉ muốn nói với mình và Tông Trạch một câu, trâu bò!
“Cmn, A Trạch, ngươi thật là tuyệt!”
Tông Thận nhịn không được trả lời.
“Không tồi, đồ tể Địa Tinh điều khiển bộ giáp Đồ tể này cần tiêu hao độ bền, mặc dù có thể phục hồi nhưng mà ta chưa thấy vật liệu nào cần để phục hồi.”
“Nhưng mà hôm nay ta phát hiện bên dưới một thác nước nhỏ cách lãnh địa không xa có hắc thiết bảo rương, ở bên trong lấy được một chút thức ăn và bản vẽ.”
“Anh, hôm nay ngươi thế nào?”
Tông Trạch xem ra sống khá tốt.
Có đồ tể Địa Tinh, không chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu chiến đầu mà còn có thể giải quyết thứ thiếu thốn nhất trong thời gian đầu là gỗ.
Với hiệu suất của nó, trong phương diện đốn cây thì ít nhất có thể bằng với năng lực của mười mấy tên nông phu.
“Không ngờ em trai ta lại là ông hoàng may mắn!”
Tông Thận cảm khái một câu.
“Hôm nay ta cũng tốt, lấy được một quyển chiêu mộ, chiêu mộ nữ thợ săn Ám Dạ và lang kỵ binh, còn giải cứu 8 tên nông phu, lấy được một hòm báu sắt đen.”
Hắn kể sơ lược qua.
Cũng không nói quá kỹ càng.
Hai anh em bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau.
Đại lục vô tận này không ai biết nó rốt cuộc là lớn chừng nào.
Không thể phát triển tới một mức độ nhất định thì hai anh em khó có thể đoàn tụ lại.
Mặc dù là anh em ruột, ai cũng hi vọng đối phương có thể sống tốt nhưng thật ra trong lòng vẫn có một chút suy nghĩ cạnh tranh.
Nỗ lực phấn đấu!
“Quào, anh trai, ngươi cũng phát triển khá tốt đó chứ!”
“Ta xem trên kênh thế giới, phần lớn mọi người đều đang giãy dụa trong đau khổ, thông qua thu nhặt, tìm tòi chậm rãi phát triển. Chỉ có số ít người gặp được hòm báu, hoặc là lấy được quyển chiêu mộ và bản vẽ.
“Hai anh em chúng ta nhất định phải cố gắng!”
“Có mấy tỉ người cùng tham dự trò chơi này, tuyệt đối có nhiều người gặp may và có năng lực rất mạnh.”
Lời Tông Trạch nói không phải không có lý.
Mấy tỉ người cùng tham dự trò chơi Lãnh chúa.
Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mặc dù mình có mô đun công lược.
Nhưng mà trên thế giới này vốn có rất nhiều may mắn.
Có không ít người có năng lực cá nhân đặc biệt và cường hãn.
Những người này tới đại lục vô tận mới thật sự là giao long về biển.
Còn mình thì không có khả năng phát triển quá lớn.
Tông Thận thầm miễn cưỡng nói với mình một câu.
“Ta hiểu, hai anh em chúng ta nhất định phải cố gắng. Một trăm tám mươi ngày nữa cha mẹ chúng ta sẽ tới đây.”
“Trong một trăm tám mươi ngày này, chúng ta nhất định phải tích lũy đủ thực lực để có thể sống yên ổn ở thế giới này.”
“Bây giờ không nói chuyện nữa, ta xem thị trường một chút.”
“Hãy bảo trọng.”
Tông Thận là anh trai nên không thể thiếu mấy câu lải nhải.
“Vâng. Ngươi được bản vẽ thị trường, hình như bây giờ người mở ra được thị trường cũng không nhiều.”
“Anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, an toàn là quan trọng nhất.”
Tông Trạch cảm nhận được bên trong lời nói của Tông Thận có sự quan tâm, đáp trả lại sau đó hai người kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay.
Sau đó Tông Thận mở kênh thế giới ra.
“Vương Cương 1989716: Cmn, khi trời tối bên ngoài toàn là tiếng gào thét của đủ loại dã thú, căn bản không thể rời khỏi tiểu viện.”
“Sanjay Gandhi 1982514: Các anh em, chiều nay gặp phải sói rừng, một nông phu của ta bị căn bị thương, hiện tại ta cũng không dám ra ngoài.”
“Tụng Mạt Thiện 1996213: Sawatdee ka, ta còn thảm hại hơn. Buổi chiều vừa uống một ngụm nước trong hồ ở gần lãnh địa, đau bụng cả ngày.”
“Oliver 1986211: Lạy Chúa, ban cho ta một chút đồ ăn với! Đồ ăn lúc ban đầu chẳng không đủ cho bốn người ăn, bây giờ ánh mắt ba tên nông phu kia nhìn ta đều đang bốc lên ánh sáng xanh!”
“Andreas 19991212: Ngu xuẩn, ba tên nông phu và thêm cả ngươi nữa thì đủ để đi săn thú rồi. Nếu gặp phải mãnh thú thì coi tiểu viện như là đường lui, bố trí một ít cạm bẫy hoặc là dây thừng cũng được!”
“Đồ tể Địa Tinh (Click để xem thuộc tính)”
Sau đó, Tông Trạch gửi tới một hình ảnh có kèm theo liên kết thuộc tính.
Trong hình ảnh là một địa tinh thấp bé da xanh, đeo kính bảo hộ, lái một người máy to lớn cao tới 3 mét.
Bên trên hai cánh tay bằng máy móc, một tay có cái lưỡi cưa với những răng cưa kim loại sắc bén, tay còn lại có một bộ vuốt sắt có thể cầm.
Dưới chân là một bộ khung kiểu bánh xích có thể chạy trên mọi địa hình.
Nhìn cũng rất ngầu.
Có phong cách ma huyễn như kiểu Cyberpunk và Vaporwave.
Tông Thận mở thuộc tính của nó ra.
“Đồ tể Địa Tinh: Oily Oreck”
“Tư chất: Ưu tú”
“Cấp bậc: Lv10”
“Thuộc tính: (bấm để mở ra)”
“Độ no bụng/Độ bền: 80/95”
“Độ trung thành: 80”
Tông Thận mở thuộc tính.
“Trạng thái Địa Tinh/Trạng thái điều khiển”
“Sức mạnh: 12/38”
“Nhanh nhẹn: 9/27”
“Trí tuệ: 22”
“Mị lực: 16”
“HP: 120/680”
“Tổn thương khi chém: 21/70”
“Giá trị hộ giáp: 0/0”
“Giá trị hộ giáp thân trên: 8/50”
“Giá trị hộ giáp thân dưới: 6/50”
“Chống cự ma pháp: 16”
“Kỹ năng: Tử Vong Toàn Phong (Đồ tể Địa Tinh có lưỡi đao cắt chém cực kỳ sắc bén, có thể tạo tổn thương cho định nhân trong phạm vi 3 mét chỉ với 7 giây, thời gian CD là hai giờ), Hình Thức Đốn Cây (Đồ tể Địa Tinh khi ở trong Hình Thức Đốn Cây có thể xoay trong lưỡi đao cắt chém cây cối và sử dụng bộ vuốt sắt để vận chuyển), Siêu Tần (khi đồ tể Địa Tinh tiến vào trạng thái Siêu Tần, duy trì trong 1m, tiêu hao độ bền tăng 200%, tốc độ di chuyển tăng 30%, tăng thêm 20% tổn thương khi công kích, tốc độ công kích tăng thêm 20%)
Xem xong thuộc tính của đồ tể Địa Tinh, Tông Thận chỉ muốn nói với mình và Tông Trạch một câu, trâu bò!
“Cmn, A Trạch, ngươi thật là tuyệt!”
Tông Thận nhịn không được trả lời.
“Không tồi, đồ tể Địa Tinh điều khiển bộ giáp Đồ tể này cần tiêu hao độ bền, mặc dù có thể phục hồi nhưng mà ta chưa thấy vật liệu nào cần để phục hồi.”
“Nhưng mà hôm nay ta phát hiện bên dưới một thác nước nhỏ cách lãnh địa không xa có hắc thiết bảo rương, ở bên trong lấy được một chút thức ăn và bản vẽ.”
“Anh, hôm nay ngươi thế nào?”
Tông Trạch xem ra sống khá tốt.
Có đồ tể Địa Tinh, không chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu chiến đầu mà còn có thể giải quyết thứ thiếu thốn nhất trong thời gian đầu là gỗ.
Với hiệu suất của nó, trong phương diện đốn cây thì ít nhất có thể bằng với năng lực của mười mấy tên nông phu.
“Không ngờ em trai ta lại là ông hoàng may mắn!”
Tông Thận cảm khái một câu.
“Hôm nay ta cũng tốt, lấy được một quyển chiêu mộ, chiêu mộ nữ thợ săn Ám Dạ và lang kỵ binh, còn giải cứu 8 tên nông phu, lấy được một hòm báu sắt đen.”
Hắn kể sơ lược qua.
Cũng không nói quá kỹ càng.
Hai anh em bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau.
Đại lục vô tận này không ai biết nó rốt cuộc là lớn chừng nào.
Không thể phát triển tới một mức độ nhất định thì hai anh em khó có thể đoàn tụ lại.
Mặc dù là anh em ruột, ai cũng hi vọng đối phương có thể sống tốt nhưng thật ra trong lòng vẫn có một chút suy nghĩ cạnh tranh.
Nỗ lực phấn đấu!
“Quào, anh trai, ngươi cũng phát triển khá tốt đó chứ!”
“Ta xem trên kênh thế giới, phần lớn mọi người đều đang giãy dụa trong đau khổ, thông qua thu nhặt, tìm tòi chậm rãi phát triển. Chỉ có số ít người gặp được hòm báu, hoặc là lấy được quyển chiêu mộ và bản vẽ.
“Hai anh em chúng ta nhất định phải cố gắng!”
“Có mấy tỉ người cùng tham dự trò chơi này, tuyệt đối có nhiều người gặp may và có năng lực rất mạnh.”
Lời Tông Trạch nói không phải không có lý.
Mấy tỉ người cùng tham dự trò chơi Lãnh chúa.
Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mặc dù mình có mô đun công lược.
Nhưng mà trên thế giới này vốn có rất nhiều may mắn.
Có không ít người có năng lực cá nhân đặc biệt và cường hãn.
Những người này tới đại lục vô tận mới thật sự là giao long về biển.
Còn mình thì không có khả năng phát triển quá lớn.
Tông Thận thầm miễn cưỡng nói với mình một câu.
“Ta hiểu, hai anh em chúng ta nhất định phải cố gắng. Một trăm tám mươi ngày nữa cha mẹ chúng ta sẽ tới đây.”
“Trong một trăm tám mươi ngày này, chúng ta nhất định phải tích lũy đủ thực lực để có thể sống yên ổn ở thế giới này.”
“Bây giờ không nói chuyện nữa, ta xem thị trường một chút.”
“Hãy bảo trọng.”
Tông Thận là anh trai nên không thể thiếu mấy câu lải nhải.
“Vâng. Ngươi được bản vẽ thị trường, hình như bây giờ người mở ra được thị trường cũng không nhiều.”
“Anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, an toàn là quan trọng nhất.”
Tông Trạch cảm nhận được bên trong lời nói của Tông Thận có sự quan tâm, đáp trả lại sau đó hai người kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay.
Sau đó Tông Thận mở kênh thế giới ra.
“Vương Cương 1989716: Cmn, khi trời tối bên ngoài toàn là tiếng gào thét của đủ loại dã thú, căn bản không thể rời khỏi tiểu viện.”
“Sanjay Gandhi 1982514: Các anh em, chiều nay gặp phải sói rừng, một nông phu của ta bị căn bị thương, hiện tại ta cũng không dám ra ngoài.”
“Tụng Mạt Thiện 1996213: Sawatdee ka, ta còn thảm hại hơn. Buổi chiều vừa uống một ngụm nước trong hồ ở gần lãnh địa, đau bụng cả ngày.”
“Oliver 1986211: Lạy Chúa, ban cho ta một chút đồ ăn với! Đồ ăn lúc ban đầu chẳng không đủ cho bốn người ăn, bây giờ ánh mắt ba tên nông phu kia nhìn ta đều đang bốc lên ánh sáng xanh!”
“Andreas 19991212: Ngu xuẩn, ba tên nông phu và thêm cả ngươi nữa thì đủ để đi săn thú rồi. Nếu gặp phải mãnh thú thì coi tiểu viện như là đường lui, bố trí một ít cạm bẫy hoặc là dây thừng cũng được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.