Lãnh Chúa Cầu Sinh Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
Chương 48: Hạt Giống Người Bảo Vệ Viễn Cổ
Trung Hoa Tiểu Thiết Tượng
07/10/2023
“Phần cơ thể còn lại ở đâu?”
“Nói này có đồ vật gì giá trị không?”
“Từ ba đầu phần cơ thể còn lại đã ở nơi tận cùng địa lao, nơi đó có một gian phòng tử hình âm u, nhưng có một gia hỏa không mấy thân thiện còn nán lại nơi đó)
(Tính từ vị trí hiện tại, bên trong phòng giam thứ ba bên phải ở đằng trước có một cái bảo rương hắc thiết, giữa cửa phòng giam thứ năm bên trái phía trước có một cái túi đồ bị đánh rơi)
Quả nhiên chỉ có xem công lược là sướng.
Mô đun công lược này của mình chính là một cái plug-in trong hệ thống lãnh chúa, gần như hiểu rõ toàn bộ thế giới lãnh chúa như lòng bàn tay.
Tông Thận dựa theo chỉ dẫn công lược, đi về phía căn phòng giam thứ ba bên phải ở đằng trước.
Quả nhiên, trong cái phòng giam trống trải có một cái bảo rương hắc thiết, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Tông Thận bước nhanh về phía trước, lập tức chọn mở ra ngay.
Bảo rương chậm rãi mở ra, trong đó lập tức tỏa ra mấy chùm sáng đại diện cho phần thưởng, trong đó có một chùm sáng màu xanh lá, vô cùng thu hút ánh nhìn.
“Mở thành công bảo rương hắc thiết”
“Bản vẽ kiến tạo nhà dân cấp hai x1”
“Bánh mì tinh mạch x6”
“Giày da nhanh nhẹn (màu xanh lá) x1”
“Sổ tay sinh mệnh sơ cấp x1”
Lần này, chỉ có bốn loại phần thưởng, nhưng trong đó có một trang bị cấp tốt.
Sau đó Tông Thận phân giải bảo rương thành mười mảnh sắt.
“Để chút nữa xem lại sau.” Tông Thận thu thập phần thưởng trước, binh lính dưới quyền đều không bị thương nên không cần phải chỉnh đốn, Tông Thận quyết định tiết kiệm thời gian, tăng tiến độ thăm dò.
Trong địa lao quá u tối chật hẹp, ở lâu người cũng muốn bức bối tới nơi rồi.
Mau hoàn thành nhiệm vụ rồi quay trở lại mặt đất thôi, Colby đã nói rồi, bên trong trạm gác bỏ hoang trên đỉnh núi.
Có một đám thương nhân lữ hành đã chiếm cứ nơi đó rồi.
Tông Thận đang muốn thử tiếp xúc một chút với dân bản địa ở thế giới này, nhân tiện nhìn thử xem ở chỗ thương nhân lữ hành có đồ gì mình có thể mua hay không.
Thu thập xong bảo rương hắc thiết, Tông Thận lại tiến về phía bên trái.
Ở giữa cửa nhà giam thứ năm, hắn trông thấy túi đồ bị đánh rơi mà công lược nói đến.
Cái này thật sự chỉ là một cái túi đồ vải rách.
Lớp vải bên ngoài đã mục nát cả rồi.
Tông Thận đưa tay kéo lấy, mấy luồng ánh sáng nhảy lên.
Trong đó, lại có một chùm sáng màu tím.
Điều này có nghĩa là trong chiếc túi vải rách nát này lại có vật phẩm cấp hiếm.
“Sĩ Binh Cường Hóa châu (màu trắng) x3”
“Tinh thể nguyên tố sơ cấp x6”
“Ấn ký Cuồng Dã x1”
“Hạt giống Người bảo vệ Viễn cổ (màu tím)x1”
Lại thêm một đợt phần thưởng nữa, nhất là trong số đó còn có một phần thưởng cấp hiếm.
“Để ta xem thử…”
“Hạt giống Người bảo vệ Viễn cổ”
“Thụ linh loại phòng ngự của tộc Tinh Linh”
“Trồng nó vào trong đất, rồi tưới nước là có thể sinh trưởng thành một thụ linh. Hạt giống Người bảo vệ Viễn cổ, nó có thể bảo vệ lãnh địa của ngươi, đồng thời còn có thể di chuyển chậm, cắm rễ bố trí một lần nữa.”
(Có nó ngươi có thể yên tâm đi ngủ rồi)
Cái thứ đồ chơi này với kiến trúc tháp tiễn không khác nhau mấy, đều mang tính phòng ngự.
Chẳng qua cái thứ đồ chơi này có vẻ linh hoạt hơn tháp tiễn, có thể di chuyển chậm, thay đổi địa điểm bố trí.
Tông Thận lại lần nữa cất phần thưởng đi.
Phần thưởng nhiều rồi, hắn cũng lười lần nào cũng phải sửa soạn lại.
Đợi khi nào hoàn tất xong mấy nhiệm vụ này, quay trở lại mặt đất thì tiến hành chỉnh lý sau.
Lần thăm dò này thu hoạch không ít.
Chỉ là trong địa lao có không ít đồ tốt, lại càng không cần nói tới nhiệm vụ.
Hắn cầm kiếm German sắc bén, dẫn đầu đi về phía nơi tận cùng của địa lao này.
Lúc này Tông Thận đã xem như bắt đầu thích ứng với tiết tấu của thế giới này rồi.
Giống như hồi ban đầu nghe thấy âm thanh kia vang lên trong căn phòng trắng xóa đó vậy.
Đây là một thế giới toàn lãnh chúa!
Còn về việc tại sao ý chí Gaia lại ưu ái mình thì Tông Thận cũng không rõ lắm.
Hắn chỉ biết nhất định phải thành lập một lãnh địa đủ để hắn sống yên ổn, sống sót, sống sót thật tốt.
Dòng suy nghĩ của Tông Thận dần bay xa.
Rồi hắn bị Thiết Trụ bảo vệ bên người làm tỉnh hồn.
“Lãnh chúa đại nhân, phía trước chính là phòng tử hình, cũng là nơi cuối cùng chưa thăm dò trong địa lao này.” Thiết Trụ chỉ tay về phía trước, khẽ nói.
Tông Thận dừng bước.
Đám người đi theo cũng dừng lại.
Trong phòng tử hình chỉ một màu đen kịt.
Không có bất kỳ ánh nến nào.
Nhưng Tông Thận cũng không dám lơ là.
Hắn xoay người, phân phó với Tasia.
“Tasia, triệu hoán hai con cung tiễn thủ khô lâu đi do thám đường đi.” Pháp sư tử linh Tasia nghe vậy nhìn Tông Thận, hình như không tình nguyện lắm.
Dáng vẻ này thật ra không khác gì so với mấy người Thiết Trụ, Nhị Cẩu lúc trước.
Độ trung thành 70 điểm, khiến tính tích cực của nàng rất tệ.
Nhưng khi nàng nhìn thấy mang thâm ý khác của Tông Thận, nàng vẫn bắt đầu ngâm xướng.
Một luồng ánh sáng đen bay vụt ra ngoài từ trên pháp trượng cây khô kia, trực tiếp đáp xuống mặt đất phòng tử hình.
Mặt đất lập tức nứt ra, hai cung thủ khô lâu với hai mắt có ngọn lửa đỏ nhạt cháy hừng hực, cầm đoản cung trong cái tay bằng xương trắng bò lên từ dưới đất.
Sau một khắc, ánh sáng xanh lam trong phòng tử hình đột nhiên sáng lên, tất cả mọi người nhìn thấy trong màn ánh sáng xanh lam đó, một khô lâu người khoác áo giáp nhẹ màu đen, trên đầu có một cái sừng nhọn cong vèo, lôi theo một thanh khảm đao khổng lồ, chậm rãi đứng dậy.
Quả nhiên có thứ gì đó!
Lúc này trong phòng tử hình, ngoài cung thủ khô lâu mà Tasia triệu hoán ra, cũng chỉ có cái con này.
Mặc dù đều là khô lâu, nhưng khô lâu toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lam này xem ra không phải thứ mà hai con cung thủ khô lâu mỏng manh có thể sánh bằng.
Lúc này, hai con cung thủ khô lâu bắt đầu dựng cung bắn tên.
“Bang!”
“Bang!”
Sau hai tiếng vang của dây cung, hai mũi tên bắn vọt về phía khô lâu to lớn tỏa ra màu lam kia.
Dưới khoảng cách gần như thế, mũi tên nhanh chóng bắn đến người nó.
“- 6”
“- 6”
Hai con số giá trị thương tổn đáng thương nhảy lên trên đỉnh đầu nó.
“Xem ra khô lâu này không dễ xử lý đâu.” Tông Thận hơi nhướng mày.
“Nói này có đồ vật gì giá trị không?”
“Từ ba đầu phần cơ thể còn lại đã ở nơi tận cùng địa lao, nơi đó có một gian phòng tử hình âm u, nhưng có một gia hỏa không mấy thân thiện còn nán lại nơi đó)
(Tính từ vị trí hiện tại, bên trong phòng giam thứ ba bên phải ở đằng trước có một cái bảo rương hắc thiết, giữa cửa phòng giam thứ năm bên trái phía trước có một cái túi đồ bị đánh rơi)
Quả nhiên chỉ có xem công lược là sướng.
Mô đun công lược này của mình chính là một cái plug-in trong hệ thống lãnh chúa, gần như hiểu rõ toàn bộ thế giới lãnh chúa như lòng bàn tay.
Tông Thận dựa theo chỉ dẫn công lược, đi về phía căn phòng giam thứ ba bên phải ở đằng trước.
Quả nhiên, trong cái phòng giam trống trải có một cái bảo rương hắc thiết, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Tông Thận bước nhanh về phía trước, lập tức chọn mở ra ngay.
Bảo rương chậm rãi mở ra, trong đó lập tức tỏa ra mấy chùm sáng đại diện cho phần thưởng, trong đó có một chùm sáng màu xanh lá, vô cùng thu hút ánh nhìn.
“Mở thành công bảo rương hắc thiết”
“Bản vẽ kiến tạo nhà dân cấp hai x1”
“Bánh mì tinh mạch x6”
“Giày da nhanh nhẹn (màu xanh lá) x1”
“Sổ tay sinh mệnh sơ cấp x1”
Lần này, chỉ có bốn loại phần thưởng, nhưng trong đó có một trang bị cấp tốt.
Sau đó Tông Thận phân giải bảo rương thành mười mảnh sắt.
“Để chút nữa xem lại sau.” Tông Thận thu thập phần thưởng trước, binh lính dưới quyền đều không bị thương nên không cần phải chỉnh đốn, Tông Thận quyết định tiết kiệm thời gian, tăng tiến độ thăm dò.
Trong địa lao quá u tối chật hẹp, ở lâu người cũng muốn bức bối tới nơi rồi.
Mau hoàn thành nhiệm vụ rồi quay trở lại mặt đất thôi, Colby đã nói rồi, bên trong trạm gác bỏ hoang trên đỉnh núi.
Có một đám thương nhân lữ hành đã chiếm cứ nơi đó rồi.
Tông Thận đang muốn thử tiếp xúc một chút với dân bản địa ở thế giới này, nhân tiện nhìn thử xem ở chỗ thương nhân lữ hành có đồ gì mình có thể mua hay không.
Thu thập xong bảo rương hắc thiết, Tông Thận lại tiến về phía bên trái.
Ở giữa cửa nhà giam thứ năm, hắn trông thấy túi đồ bị đánh rơi mà công lược nói đến.
Cái này thật sự chỉ là một cái túi đồ vải rách.
Lớp vải bên ngoài đã mục nát cả rồi.
Tông Thận đưa tay kéo lấy, mấy luồng ánh sáng nhảy lên.
Trong đó, lại có một chùm sáng màu tím.
Điều này có nghĩa là trong chiếc túi vải rách nát này lại có vật phẩm cấp hiếm.
“Sĩ Binh Cường Hóa châu (màu trắng) x3”
“Tinh thể nguyên tố sơ cấp x6”
“Ấn ký Cuồng Dã x1”
“Hạt giống Người bảo vệ Viễn cổ (màu tím)x1”
Lại thêm một đợt phần thưởng nữa, nhất là trong số đó còn có một phần thưởng cấp hiếm.
“Để ta xem thử…”
“Hạt giống Người bảo vệ Viễn cổ”
“Thụ linh loại phòng ngự của tộc Tinh Linh”
“Trồng nó vào trong đất, rồi tưới nước là có thể sinh trưởng thành một thụ linh. Hạt giống Người bảo vệ Viễn cổ, nó có thể bảo vệ lãnh địa của ngươi, đồng thời còn có thể di chuyển chậm, cắm rễ bố trí một lần nữa.”
(Có nó ngươi có thể yên tâm đi ngủ rồi)
Cái thứ đồ chơi này với kiến trúc tháp tiễn không khác nhau mấy, đều mang tính phòng ngự.
Chẳng qua cái thứ đồ chơi này có vẻ linh hoạt hơn tháp tiễn, có thể di chuyển chậm, thay đổi địa điểm bố trí.
Tông Thận lại lần nữa cất phần thưởng đi.
Phần thưởng nhiều rồi, hắn cũng lười lần nào cũng phải sửa soạn lại.
Đợi khi nào hoàn tất xong mấy nhiệm vụ này, quay trở lại mặt đất thì tiến hành chỉnh lý sau.
Lần thăm dò này thu hoạch không ít.
Chỉ là trong địa lao có không ít đồ tốt, lại càng không cần nói tới nhiệm vụ.
Hắn cầm kiếm German sắc bén, dẫn đầu đi về phía nơi tận cùng của địa lao này.
Lúc này Tông Thận đã xem như bắt đầu thích ứng với tiết tấu của thế giới này rồi.
Giống như hồi ban đầu nghe thấy âm thanh kia vang lên trong căn phòng trắng xóa đó vậy.
Đây là một thế giới toàn lãnh chúa!
Còn về việc tại sao ý chí Gaia lại ưu ái mình thì Tông Thận cũng không rõ lắm.
Hắn chỉ biết nhất định phải thành lập một lãnh địa đủ để hắn sống yên ổn, sống sót, sống sót thật tốt.
Dòng suy nghĩ của Tông Thận dần bay xa.
Rồi hắn bị Thiết Trụ bảo vệ bên người làm tỉnh hồn.
“Lãnh chúa đại nhân, phía trước chính là phòng tử hình, cũng là nơi cuối cùng chưa thăm dò trong địa lao này.” Thiết Trụ chỉ tay về phía trước, khẽ nói.
Tông Thận dừng bước.
Đám người đi theo cũng dừng lại.
Trong phòng tử hình chỉ một màu đen kịt.
Không có bất kỳ ánh nến nào.
Nhưng Tông Thận cũng không dám lơ là.
Hắn xoay người, phân phó với Tasia.
“Tasia, triệu hoán hai con cung tiễn thủ khô lâu đi do thám đường đi.” Pháp sư tử linh Tasia nghe vậy nhìn Tông Thận, hình như không tình nguyện lắm.
Dáng vẻ này thật ra không khác gì so với mấy người Thiết Trụ, Nhị Cẩu lúc trước.
Độ trung thành 70 điểm, khiến tính tích cực của nàng rất tệ.
Nhưng khi nàng nhìn thấy mang thâm ý khác của Tông Thận, nàng vẫn bắt đầu ngâm xướng.
Một luồng ánh sáng đen bay vụt ra ngoài từ trên pháp trượng cây khô kia, trực tiếp đáp xuống mặt đất phòng tử hình.
Mặt đất lập tức nứt ra, hai cung thủ khô lâu với hai mắt có ngọn lửa đỏ nhạt cháy hừng hực, cầm đoản cung trong cái tay bằng xương trắng bò lên từ dưới đất.
Sau một khắc, ánh sáng xanh lam trong phòng tử hình đột nhiên sáng lên, tất cả mọi người nhìn thấy trong màn ánh sáng xanh lam đó, một khô lâu người khoác áo giáp nhẹ màu đen, trên đầu có một cái sừng nhọn cong vèo, lôi theo một thanh khảm đao khổng lồ, chậm rãi đứng dậy.
Quả nhiên có thứ gì đó!
Lúc này trong phòng tử hình, ngoài cung thủ khô lâu mà Tasia triệu hoán ra, cũng chỉ có cái con này.
Mặc dù đều là khô lâu, nhưng khô lâu toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lam này xem ra không phải thứ mà hai con cung thủ khô lâu mỏng manh có thể sánh bằng.
Lúc này, hai con cung thủ khô lâu bắt đầu dựng cung bắn tên.
“Bang!”
“Bang!”
Sau hai tiếng vang của dây cung, hai mũi tên bắn vọt về phía khô lâu to lớn tỏa ra màu lam kia.
Dưới khoảng cách gần như thế, mũi tên nhanh chóng bắn đến người nó.
“- 6”
“- 6”
Hai con số giá trị thương tổn đáng thương nhảy lên trên đỉnh đầu nó.
“Xem ra khô lâu này không dễ xử lý đâu.” Tông Thận hơi nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.