Lãnh Chúa Cầu Sinh Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
Chương 45: Nhiệm Vụ Xuất Hiện, Chấp Niệm Của Thợ Săn Ác Quỷ
Trung Hoa Tiểu Thiết Tượng
07/10/2023
“Mệnh lệnh của ngài chính là mạng sống!”
“Mũi kiếm của ngài chỉ về đâu, đó chính là phương hướng của ta!”
Đám người lang kỵ binh và Thiết Trụ đều rất thức thời, hành lễ nói.
Sau một khắc, Tông Thận dời ánh mắt nhìn về phía Tasia, mặt hắn không thể hiện chút biểu cảm nào, cũng không lên tiếng nói lời nào.
Dường như hắn đang đợi chờ điều gì đó.
Tasia thấy thế, đưa tay đặt trước ngực.
Hơi khom người xuống, nói với Tông Thận.
“Tất thảy đều tuân theo ý muốn của ngài!”
Lúc này Tông Thận mới nở nụ cười, gật đầu.
“Tốt lắm.”
Bên trong thần miếu, sau khi đám người chết kia bị đánh tan rồi, hình như không còn chỗ nào đáng chú ý đến nữa.
Ngoài một thứ.
Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía nơi sâu nhất bên trong thần miếu.
Phía đó là chiếc quan tài bằng đá mang họa tiết điêu khắc rất nhiều ác quỷ bị chém đầu.
Dường như căn thần miếu này được kiến tạo nên để cúng bái chiếc quan tài đó.
Đột nhiên Tông Thận nhớ đến mặt nền đá ở cửa ra vào thần miếu, bức chạm khắc trận đại chiến có một không ai mà mình đã nhìn thấy.
Vị thợ săn cô độc ngồi bên vách núi, ngước nhìn ánh trăng.
Chẳng lẽ bên trong chiếc quan tài chính là di thể của hắn ư?
Tông Thần tập trung tinh thần nhìn vào.
Bảng công lược màu vàng nổi lên.
(Bên dưới quan tài nối liền đến một địa lao thần bí, có vong hồn của một vị thợ săn ác quỷ đang chờ đợi người có thế giúp hắn hoàn thành chấp niệm)
Khi hắn nhìn thấy bảng công lược này đã hơi thất vọng, nhưng lại thầm thấy hơi may mắn.
Hắn khẽ động tinh thần, xua tan phụ đề công lược đi.
“Chúng ta đi thôi, bên dưới quan tài cất giấu một địa lao cổ xưa, đi xem thử có thu hoạch được gì không.”
Tông Thận chỉ tay về phía chiếc quan tài nọ.
Nói xong, hắn đi thẳng về phía đó trước tiên.
Mấy tên lang kỵ binh và Thiết Trụ lần lượt đuổi theo.
Hộ vệ cũng thận trọng đi theo.
Tasia đi ở cuối cùng.
Nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo như cũ.
Mọi người đi đến trước quan tài.
Dưới mệnh lệnh của Tông Thận, ba tên lang kỵ binh xuống ngựa.
Chúng bắt đầu thử mở chiếc nắp quan tài nặng nề ra cùng nhau.
Cái nắp quan tài này vô cùng nặng.
Ít nhất cũng phải tận mấy trăm ki-lô-gram.
May mà người của Tông Thận đủ đông, nếu không chỉ với một mình hắn sợ là không mở nổi.
Dù là thế, ba tên lang kỵ binh cộng thêm Tông Thận và Thiết Trụ là năm người cũng phải dốc hết sức lực mới xốc được nắp quan tài lên.
“Cái thứ đồ chơi này sao lại nặng thế chứ?”
Tông Thận hơi nghi ngờ, độ nặng cỡ nào rõ ràng còn hơn cả tảng đá.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được tập trung tinh thần nhìn lại.
“Quan tài bằng Ma Văn thạch cao cấp”
“Toàn bộ quan tài được áp dụng bằng Ma Văn thạch cao cấp mà thành”
“(Ấn để phân giải)”
(Ma Văn thạch là một loại vật liệu trân quý, có thể dùng nó để khắc họa ma pháp trận, chế tác vật phẩm phụ ma hoặc là đạo cụ ma pháp)
(Mặc dù làm như thế có hơi thất đức, nhưng anh bạn trẻ à, đây chính là Ma Văn thạch cao cấp, cao cấp, cao cấp, rất cao cấp)
Tông Thận xem hết nhắc nhở mới phát hiện ra, chiếc quan tài này hóa ra được làm bằng vật liệu ma pháp cao cấp.
Hắn nhìn lại về phía trong quan tài.
Rồi phát hiện bên trong không có bất kỳ thứ gì.
Cũng không hề nhìn thấy lối vào địa lôi nào cả.
“Chẳng lẽ, ở bên dưới quan tài?”
Nghĩ đến đây, Tông Thận ấn chọn Phân giải.
Ngay lập tức, quan tài bằng Ma Văn thạch trước mặt hóa thành một luồng ánh sáng.
“Thu thập được Ma Văn thạch thạch cao cấp x187”
Tông Thận hơi vẫy tay, cất nó vào trong ô chứa đồ.
Quả nhiên, quan tài vừa mới biến mất bèn lộ ra một lối vào tối đen ở bên dưới.
“Lãnh chủ đại nhân, để chúng ta mở đường cho ngài!”
“Sói khổng lồ vẫn giữ được thị lực rất tốt trong bóng tối.”
Colby chủ động nói.
Cửa vào không tính là quá nhỏ hẹp, đủ để hình thể của sói khổng lồ chen được vào bên trong.
Tông Thận gật đầu, đồng ý với đề nghị của Colby.
Thế là ba vị lang kỵ binh đồng thời đưa ngón tay vào trong khoang miệng.
Huýt một tiếng sáo.
Một khắc sau, ba con sói khổng lồ nhận được chỉ lệnh, lần lượt chui vào bên trong cửa vào địa đạo một cách thuận lợi.
Ba lang kỵ binh cuồng tráng rút song đao ra, theo sát phía sau, tiến vào trong địa đạo.
Lúc này Tông Thận mới đi theo xuống bên dưới.
Thiết Trụ và Tasia đi ở cuối cùng.
Bên trong địa đạo thật ra cũng không âm u chật hẹp như trong tưởng tượng của Tông Thận.
Bên dưới thần miếu thật ra còn có huyền cơ khác.
Tiến thẳng vào bên trong cửa vào, không gian dưới chân đã trở nên rộng lớn, bậc thang bằng đá hướng thẳng về phía bên dưới.
Đủ để hai lang kỵ binh đi song song nhau.
Vào lúc mọi người bước xuống bậc thang, trước mắt chính là con đường kéo dài về phái trước.
Sâu hút, tăm tối, trong tầm mắt hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì.
Nhưng mà ngay khi Tông Thận vừa ngẩng đầu.
Hai bên hành lang đột nhiên bắt đầu chậm rãi phát sáng lên.
Từng cây nến màu trắng bắt đầu bốc cháy hừng hực, dần thắp sáng từ gần đến xa.
Mấy ngọn nến này cũng không cháy sáng rõ rệt lắm.
Trái lại đóm lửa màu trắng bệch nhảy lên, tràn ra ánh sáng ảm đạm.
Tựa như từng cánh từng cánh hồng trắng nhảy nhót trong bóng đêm, vừa quái dị lại vừa yêu diễm.
“Cảnh tượng này, đúng là đáng sợ quá thể…”
Mặc dù Tông Thận đã dám dùng tay đọ sức với xác khô.
Nhưng bỗng dưng tiến vào trong một nơi thế này vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Tông Thận chỉ cảm thấy trên cánh tay mình đang có từng mảng da gà nổi lên.
“Không ngờ, sau vạn năm, người đầu tiên đặt chân đến nơi này lại là một nhân loại.”
Một tiếng nói yếu ớt vang lên ngay bên tai Tông Thận.
Điều quái dị là những binh lính kia của hắn vậy mà lại hoàn toàn không hề phát giác.
Chỉ có trong ánh mắt Tasia xuất hiện một tia khác thường.
Nhưng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
“Ai?”
Tông Thận cầm lấy tấm khiên bất chợt xoay người lại.
Một tên thợ săn ác quỷ với khuôn mặt u sầu đã đứng ở ngay sau lưng hắn.
Hắn khiến Tông Thận giật nảy mình, rút thanh kiếm German bổ tới.
“Mũi kiếm của ngài chỉ về đâu, đó chính là phương hướng của ta!”
Đám người lang kỵ binh và Thiết Trụ đều rất thức thời, hành lễ nói.
Sau một khắc, Tông Thận dời ánh mắt nhìn về phía Tasia, mặt hắn không thể hiện chút biểu cảm nào, cũng không lên tiếng nói lời nào.
Dường như hắn đang đợi chờ điều gì đó.
Tasia thấy thế, đưa tay đặt trước ngực.
Hơi khom người xuống, nói với Tông Thận.
“Tất thảy đều tuân theo ý muốn của ngài!”
Lúc này Tông Thận mới nở nụ cười, gật đầu.
“Tốt lắm.”
Bên trong thần miếu, sau khi đám người chết kia bị đánh tan rồi, hình như không còn chỗ nào đáng chú ý đến nữa.
Ngoài một thứ.
Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía nơi sâu nhất bên trong thần miếu.
Phía đó là chiếc quan tài bằng đá mang họa tiết điêu khắc rất nhiều ác quỷ bị chém đầu.
Dường như căn thần miếu này được kiến tạo nên để cúng bái chiếc quan tài đó.
Đột nhiên Tông Thận nhớ đến mặt nền đá ở cửa ra vào thần miếu, bức chạm khắc trận đại chiến có một không ai mà mình đã nhìn thấy.
Vị thợ săn cô độc ngồi bên vách núi, ngước nhìn ánh trăng.
Chẳng lẽ bên trong chiếc quan tài chính là di thể của hắn ư?
Tông Thần tập trung tinh thần nhìn vào.
Bảng công lược màu vàng nổi lên.
(Bên dưới quan tài nối liền đến một địa lao thần bí, có vong hồn của một vị thợ săn ác quỷ đang chờ đợi người có thế giúp hắn hoàn thành chấp niệm)
Khi hắn nhìn thấy bảng công lược này đã hơi thất vọng, nhưng lại thầm thấy hơi may mắn.
Hắn khẽ động tinh thần, xua tan phụ đề công lược đi.
“Chúng ta đi thôi, bên dưới quan tài cất giấu một địa lao cổ xưa, đi xem thử có thu hoạch được gì không.”
Tông Thận chỉ tay về phía chiếc quan tài nọ.
Nói xong, hắn đi thẳng về phía đó trước tiên.
Mấy tên lang kỵ binh và Thiết Trụ lần lượt đuổi theo.
Hộ vệ cũng thận trọng đi theo.
Tasia đi ở cuối cùng.
Nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo như cũ.
Mọi người đi đến trước quan tài.
Dưới mệnh lệnh của Tông Thận, ba tên lang kỵ binh xuống ngựa.
Chúng bắt đầu thử mở chiếc nắp quan tài nặng nề ra cùng nhau.
Cái nắp quan tài này vô cùng nặng.
Ít nhất cũng phải tận mấy trăm ki-lô-gram.
May mà người của Tông Thận đủ đông, nếu không chỉ với một mình hắn sợ là không mở nổi.
Dù là thế, ba tên lang kỵ binh cộng thêm Tông Thận và Thiết Trụ là năm người cũng phải dốc hết sức lực mới xốc được nắp quan tài lên.
“Cái thứ đồ chơi này sao lại nặng thế chứ?”
Tông Thận hơi nghi ngờ, độ nặng cỡ nào rõ ràng còn hơn cả tảng đá.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được tập trung tinh thần nhìn lại.
“Quan tài bằng Ma Văn thạch cao cấp”
“Toàn bộ quan tài được áp dụng bằng Ma Văn thạch cao cấp mà thành”
“(Ấn để phân giải)”
(Ma Văn thạch là một loại vật liệu trân quý, có thể dùng nó để khắc họa ma pháp trận, chế tác vật phẩm phụ ma hoặc là đạo cụ ma pháp)
(Mặc dù làm như thế có hơi thất đức, nhưng anh bạn trẻ à, đây chính là Ma Văn thạch cao cấp, cao cấp, cao cấp, rất cao cấp)
Tông Thận xem hết nhắc nhở mới phát hiện ra, chiếc quan tài này hóa ra được làm bằng vật liệu ma pháp cao cấp.
Hắn nhìn lại về phía trong quan tài.
Rồi phát hiện bên trong không có bất kỳ thứ gì.
Cũng không hề nhìn thấy lối vào địa lôi nào cả.
“Chẳng lẽ, ở bên dưới quan tài?”
Nghĩ đến đây, Tông Thận ấn chọn Phân giải.
Ngay lập tức, quan tài bằng Ma Văn thạch trước mặt hóa thành một luồng ánh sáng.
“Thu thập được Ma Văn thạch thạch cao cấp x187”
Tông Thận hơi vẫy tay, cất nó vào trong ô chứa đồ.
Quả nhiên, quan tài vừa mới biến mất bèn lộ ra một lối vào tối đen ở bên dưới.
“Lãnh chủ đại nhân, để chúng ta mở đường cho ngài!”
“Sói khổng lồ vẫn giữ được thị lực rất tốt trong bóng tối.”
Colby chủ động nói.
Cửa vào không tính là quá nhỏ hẹp, đủ để hình thể của sói khổng lồ chen được vào bên trong.
Tông Thận gật đầu, đồng ý với đề nghị của Colby.
Thế là ba vị lang kỵ binh đồng thời đưa ngón tay vào trong khoang miệng.
Huýt một tiếng sáo.
Một khắc sau, ba con sói khổng lồ nhận được chỉ lệnh, lần lượt chui vào bên trong cửa vào địa đạo một cách thuận lợi.
Ba lang kỵ binh cuồng tráng rút song đao ra, theo sát phía sau, tiến vào trong địa đạo.
Lúc này Tông Thận mới đi theo xuống bên dưới.
Thiết Trụ và Tasia đi ở cuối cùng.
Bên trong địa đạo thật ra cũng không âm u chật hẹp như trong tưởng tượng của Tông Thận.
Bên dưới thần miếu thật ra còn có huyền cơ khác.
Tiến thẳng vào bên trong cửa vào, không gian dưới chân đã trở nên rộng lớn, bậc thang bằng đá hướng thẳng về phía bên dưới.
Đủ để hai lang kỵ binh đi song song nhau.
Vào lúc mọi người bước xuống bậc thang, trước mắt chính là con đường kéo dài về phái trước.
Sâu hút, tăm tối, trong tầm mắt hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì.
Nhưng mà ngay khi Tông Thận vừa ngẩng đầu.
Hai bên hành lang đột nhiên bắt đầu chậm rãi phát sáng lên.
Từng cây nến màu trắng bắt đầu bốc cháy hừng hực, dần thắp sáng từ gần đến xa.
Mấy ngọn nến này cũng không cháy sáng rõ rệt lắm.
Trái lại đóm lửa màu trắng bệch nhảy lên, tràn ra ánh sáng ảm đạm.
Tựa như từng cánh từng cánh hồng trắng nhảy nhót trong bóng đêm, vừa quái dị lại vừa yêu diễm.
“Cảnh tượng này, đúng là đáng sợ quá thể…”
Mặc dù Tông Thận đã dám dùng tay đọ sức với xác khô.
Nhưng bỗng dưng tiến vào trong một nơi thế này vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Tông Thận chỉ cảm thấy trên cánh tay mình đang có từng mảng da gà nổi lên.
“Không ngờ, sau vạn năm, người đầu tiên đặt chân đến nơi này lại là một nhân loại.”
Một tiếng nói yếu ớt vang lên ngay bên tai Tông Thận.
Điều quái dị là những binh lính kia của hắn vậy mà lại hoàn toàn không hề phát giác.
Chỉ có trong ánh mắt Tasia xuất hiện một tia khác thường.
Nhưng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
“Ai?”
Tông Thận cầm lấy tấm khiên bất chợt xoay người lại.
Một tên thợ săn ác quỷ với khuôn mặt u sầu đã đứng ở ngay sau lưng hắn.
Hắn khiến Tông Thận giật nảy mình, rút thanh kiếm German bổ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.