Lãnh Cúc Băng Tâm

Chương 6

Kí Thu

21/03/2013

Trời ơi! Cô nên dùng từ tượng hình nào để xưng hô cú cước thần thánh của anh, thật là khinh mạn thi thể, bất kính với người chết.

Cuồng ngông, tự đại, vô lễ, không coi ai ra gì, bây giờ lại thêm 1 tội: thô lỗ, gã “huynh đệ” tệ đến không thể tệ hơn, chỉ thích hợp làm đại ca mệnh lệnh người khác.

Nhưng cô lại thật không nên đã dấy lên nỗi cười từ tận đáy lòng, bội phục hành vi điên rồ của anh, Uyển Uyển tội nghiệp đã rên đau một tiếng lúc anh lên cơn, dường như thi thể cũng còn cảm thấy đau.

Không ai thấy thân thể của mình gặp phải cố ý tổ thương mà không nổi lửa, dù là ma nhát gan cũng còn 3 phần khí ma, làm nổi điên cô ấy thì vẫn gặp xui xẻo thôi, mặc cho anh là Cuồng Ưng, xấu xa Ưng.

Bây giờ cô không biết nên thương hại ai hơn, cuộc chiến giữa ma và người không liên quan tới cô, việc duy nhất cô nên làm là làm no nê bản thân, sau đó về nhà ngủ 1 giấc đẹp—một mình.

“Đừng tưởng anh không thấy em đang cười lén, em cười quá rõ ràng kìa.” Ả này thật muốn bị đánh.

Nhướng môi, cô cười thật đắc ý. “Thù tiên sinh đắc tội với ma, không thể trách ma không nói tính người.”

Ma chỉ có tính ma.

“Hình như em rất đắc ý, bộ dạng tả tơi của anh khiến em vui hả?” Tóc của anh vẫn còn ướt.

“Thật ra anh cũng né nhanh lắm rồi, mùi Oxy già tôi vẫn còn chịu được.” Dù gì cô cũng cả người mùi xác hôi.

“Vô duyên vô cớ để 1 đống chai chai bình bình, em muốn mưu sát ai?” Xác chết sao?

“Sao lại vô duyên vô cớ, công việc cần đó.” Cô đao pháp hoàn mỹ cắt nhát dao đầu tiên.

Uhm! Ngon, thịt bò chín vừa thật hợp khẩu vị.

“Em…hứ!” Thù Lang giơ tay kêu người đem lên 1 chai Whisky.

Ngôn Túy Túy mắc cười nhìn hành động bướng bỉnh của anh, sau đó nhìn vào mái tóc đen đã bị 6 chai oxy già tấn công đó, ý cười theo miếng thị bò nuốt vào bụng, cẩn thận duy trì vẻ mặt vô tình.

Anh nên cảm thấy may mắn là thứ Uyển Uyển ném không phải là chất rửa sạch hay cồn iot có độc, nếu không thứ nhiễu xuống sẽ không chỉ có “nước”, còn có màu sắc rửa không trôi, anh chắc sẽ 1 tuẩn không thể ra đường.

Ai kêu anh cứng miệng không tin tà, chuyện gì cũng tự làm theo ý mình không đối xử tốt với “xác chết”, mới dẫn đến thiên nộ quỷ oán.

“Thù tiên sinh đừng quên thân phận, anh không sợ bị người ta đánh lén sao?” Cô dùng dao đè lấy bàn tay đang định rót lý whisky thứ 3.

“Phụ nữ thì đừng nhiều lời, sợ anh say không bảo vệ được em sao?” Việc như thế sẽ không xảy ra nữa, anh không cho phép.

“Không, sợ là kẻ thù của anh chém nhầm người, tưởng tôi là người phụ nữ anh yêu.” Ân oán của đàn ông, kẻ chịu tội luôn là phụ nữ.

Anh liếc lạnh cô 1 cái, cô cứ khiến anh không thể tự tin mở miệng chửi. “Người đồng đạo ai cũng biết ý nghĩa của phụ nữ đối với anh là gì, sẽ không tìm đến em.”

“Chuyện này thì khó nói, tôi là hàng xài qua mà anh phá lệ tái sử dụng, trong mắt người không biết chuyện sợ là sẽ hiểu nhầm.” Lúc này không ít ánh mắt ghen ghét đang nhìn cô.

“Em cứ phải nhắc anh em không phải là gái trinh sao? Đừng bắt anh phải đi chém người đàn ông đầu tiên của em.” Anh dường như hận sự phóng đãng của cô.

Cô không nên trao cơ thể cô cho người đàn ông nào ngoài anh, cô chỉ có thể là của anh. Thù Lang không phát hiện trong lòng mình chứa đầy sự đố kị chua xót, hận mình không phải là người đàn ông đầu tiên của cô……không, là người đàn ông duy nhất.

“Thù tiên sinh, anh tỏ ra vẻ như người chồng đang ghen đấy, tôi gần như hiểu lầm là anh yêu tôi tận xương tủy.” Đàn ông, luôn nghĩ là mình che giấu rất tuyệt vời.

“Gặp ma, anh mà yêu loại phụ nữ thích chơi với xác chết sao?” Anh mất bình tĩnh nuốt hết 1 ly rượu, khinh bỉ lời cô nói.

Tiếng anh không lớn, nhưng đủ khiến những người xung quanh quay lại nhìn, dùng ánh mắt phán xét nhìn người phụ nữ “chơi với xác chết”, trong lòng dấy lên nghi vấn: Cô ấy là chị đại của bang nào, lấy xác chết làm trò chơi?

“Nói nhỏ thôi, càng nói càng lộ người ta tưởng anh yêu sâu sắc đến nỗi không biết cách nói ra.” Thì anh gặp ma rồi còn gì.

Thù Lang trầm mặt thì thầm. “Đừng lên mặt, anh không yêu em.”

“Rồi rồi, anh không yêu tôi, cũng như tôi không yêu anh, chúng ta chỉ là bạn cơm.” Làm bạn với phần tử xấu có bị liệt vào danh sách đối tượng của đội chống tội phạm không nhỉ?

“Biến cái bạn cơm của em đi, em dám không yêu anh.” Là phụ nữ thì đều nên yêu anh, thần phục dưới chân anh cầu xin tình yêu.

“Thù tiên sinh anh đang giận, khẩu khí của anh giống bé trai xin không được kẹo lắm đấy.” Cô không có lý do yêu anh.

Động lòng là nhất thời thôi, yêu thì đáng quý hơn nhiều, cô sao có thể hạ giá bố thí.

Anh đích thật là giận rồi, còn muốn phun lửa nữa. “Em phải yêu anh, anh cho phép em yêu anh.”

“Thù tiên sinh dí dỏm thật, anh không yêu tôi thì tại sao tôi phải yêu anh, cái anh muốn là cơ thể của tôi chứ không phải trái tim tôi.” Hương vị mới ra lò, bánh mì cũng rất ngon.

“Cơ thể của em, linh hồn của em, trái tim em anh muốn hết, em dám không cho thử xem.” Anh muốn lấy hết tất cả của cô.

Bất giác anh đã rơi vào cái bẫy cô đào sẵn, từng bước từng bước tự chôn bản thân.

Ngôn Túy Túy cười cười ghăm 1 miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng anh. “Bởi mới nói, anh không yêu tôi mà muốn tôi yêu anh.”

“Không sai, em thông minh ra rồi.” Rõ ràng là anh chiếm thượng phong, nhưng sao anh cảm thấy buồn ngực.

“Phụ nữ mất đi tình yêu sẽ bị chết khô chết héo, nói rõ rồi, anh muốn cái mạng của tôi.” Cô tỏ vẻ hiểu được âm mưu của anh than nhẹ.

Thù Lang sắp bị cô làm phát điên đập tay lên bàn ăn. “Em nói câu này nghĩa là sao?”

“Người không có linh hồn sao sống được, tôi hiểu anh muốn trả thù giùm An tiểu muội, dù sao hai người cũng cùng 1 loại người mà.” Cô không có nửa lời châm biếm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rõ ràng sự khác biệt tầng lớp.

“Em dám khinh thường anh—“ Anh biết ẩn ý của cô, cô đang châm biếm anh không có lòng.

“Thù tiên sinh, tôi vẫn chưa ăn no, xin anh trước khi lật bàn, hãy thông cảm cho tôi đói cả ngày rồi.” Anh dường như nóng nảy quá.

Đời người dài bao nhiêu, thức ăn ngon còn có cảnh đẹp, gần hồ bơi còn có cặp cặp đôi đôi khách mời gái gọi! Ah! Cách nói này thô thiển quá, là tửu khách và vũ nữ, không ngừng húp lấy rượu cay nóng bỏng và đang chơi trò rờ mó.

Không cần đạo đức hay xấu hổ, mục đích của ai cũng giống nhau, đến vì muốn vui vẻ, ném hết tiền bạc để làm đại gia.

Ai mà nghĩ rằng cô mặc thường phục đến dùng bữa ở CLBao cấp, người dưới đó thành đôi thành cặp đố nhau phạt rượu rất khoái lạc, bọn gái gọi thì càng vui vẻ, tiền xấp xấp nhét vào áo ngực họ.

Ngươi tình ta nguyện không ai quản được, Vương Lập Ủy uống rượu bằng miệng của thiếu nữ bằng tuổi con gái mình mà ông ta đang ôm lấy, Trần đại biểu thì đang xuýt xoa cô gái kiều diễm bên cạnh, cả lão quốc đại cũng đến rồi.

Nếu gọi điện báo người đến kiểm tra, đám quan này nhất định ăn không tiêu, đừng nói đến Sát Thủ Lâm một trong thập đại trọng phạm đang bị cảnh sát truy bắt cũng ngọa hổ tàng long ở đây, người tình của hắn chính là vũ nữ đang hot của CLB này.

Còn cô có thể bình yên ngồi trong phòng cao cấp nhất dùng bữa, toàn nhờ hậu ái của Thù tiên sinh, dẫn cô đi coi sản nghiệp của Ưng Bang, CLB ca múa này “vừa hay” nằm trong đó.

Nếu không gần 12 giờ đêm, còn nhà hàng nào mở cửa đâu, đâu phải PUB, tiệm thuốc lắc, những nơi chuyên kiếm tiền của bọn người đặc biệt.

“Ngôn Túy Túy, không được gọi ta là Thù tiên sinh nữa.” Thù Lang rống to tên cô, lập tức có người nhạy bén nhìn lên lầu 2.

Đại danh Ngôn Túy Túy không dưới Cuồng Ưng, chỉ là một hắc một bạch, hắc bạch lưỡng đạo đều biết sự tồn tại của đối phương.

“Thù tiên sinh nóng tính quá, anh nhìn Trương cục trưởng bị anh hù tới nhanh chân kéo vị tiểu thư kia tính tiền rời khỏi đây kìa, tiền tham ô anh kiếm sẽ ít đi đấy.” Uổng cô còn gọi ông ấy 1 tiếng Trương bá bá!

Gần chết còn vào vườn hoa, danh tiết không giữ.

“Em……” Thù Lang tức tới vết thương nhói đau, nhưng không khiến cô dừng ăn.

Vết thương của anh vốn chưa khỏi hẳn, dục hỏa tích lũy trong bụng, miễn cưỡng trút 1 ít lên An Điềm Hoa, vận động quá kịch liệt đụng tới vết thương, khiến anh mãi chưa khỏi hẳn.

Anh không hề cho phép cô rời khỏi Ưng Bang, tên bác sĩ kém cỏi Phùng Thạch Vũ đã trả giá, đem người phụ nữ của anh đi nên bị anh độc đánh 1 trận, 3 ngày không thể xuống giường, nằm đó rên rỉ gãy mất 2 khúc xương sườn.

Đối với bạn thân cũng không nể tình, chỉ đối với cô anh lại không thể làm ác, kêu la bằng miệng chỉ khiến anh thêm nội thương, cô rõ ràng là không ngứa không đau chỉ luôn miệng kêu anh đã yêu cô.

Cuồng Ưng là loại đàn ông tùy tiện yêu 1 người sao? Anh có hàng ngàn anh em phải dẫn dắt, làm gì có sức thừa đi yêu, cô thơ ngây đòi tình yêu không nghi ngờ gì là muốn phá anh, đợi lên giường rồi thì cũng chỉ là 1 dâm phụ thôi, thì thầm xin xỏ anh đừng rời đi.

“Con chó của Thù tiên sinh xích không chặt kìa, tôi vừa ăn no không muốn nhúc nhích, phiền anh ứng phó giùm nhé.” Chùi chùi miệng, Ngôn Túy Túy điềm tĩnh ăn lấy trái cây. Theo đúng ý anh.

Nheo mắt lại, anh nhìn xuống phía dưới. “Mặc kệ cô ta, anh sẽ xử lý.”

“Nếu cô ta lại muốn tôi đền mạng thì sao? Có phải tôi nên lau sẵn cổ đợi cô ta?” Khó trách thu phí cao ngất ngưởng, thì ra là thức ăn ngon miệng, đến trái cây cũng ngọt như mật.



“Túy Túy, có phải em rất muốn bị anh đánh không?” Kéo cô tới gần, Thù Lang hai tay ôm lấy eo cô.

Áh! Cô nhức đầu rồi, ngực anh lớn vậy, còn tiếng tim đập mạnh mẽ nữa. “Anh không giống xác chết.”

Cô nhất thời quên mất nói ra lời trong lòng, đổi lấy nụ hôn dài trừng phạt của anh, khiến cô càng thêm quay cuồng, toàn thân không còn sức dựa vào anh, trái tim đáng chết hình như có gì đó là lạ chạy vô.

Ấy! Cô có chút yêu anh rồi, tệ thật.

“Túy nhi. Em có 1 làn môi thích hợp đàn ông hôn.” Như 1 ly thuần Whisky, vào miệng say người.

Ngôn Túy Túy cười không ra. “Thù tiên sinh, anh hôn quá nhiều người, cơ quan miệng tê liệt hết rồi.”

Cô có làn môi thích hợp để hôn có ích gì, có tham gia cuộc thi hôn đâu mà.

“Vậy sao? Anh thử lại.” Không cho cô thời gian suy nghĩ, anh nhanh chóng đè môi mình xuống.

Nên hôn cô từ lâu rồi. Thù Lang lòng nghĩ vậy đó.

Có coi là bị xâm phạm không? Phạm vi giám định của pháp y rất khó phán định trinh tiết của môi. “Thù tiên sinh, trái cây của tôi vẫn chưa ăn xong.”

“Đút anh.” Ánh mắt pha chút trêu ghẹo, anh dùng con mắt săn bắn của minh chằm chằm vào đôi môi tươi tắn như anh đào của cô.

“Có tay có chân tự đi ăn……Đừng hôn tôi nữa, tôi đã trở thành kẻ địch của phụ nữ rồi.” Tại sao phòng không có cửa, cô trở thành mục tiêu đố kị của mọi người.

Trở thành người phụ nữ của kẻ cầm đầu hắc bang thật sự là chuyện tốt sao? Cô có thể hiểu được tâm trạng của những cô gái bán đứng thể xác và tâm hồn mình, nếu đã làm bẩn rồi, thì câu 1 chỗ dựa để né tránh ánh mắt của người khác và cuộc sống đau khổ.

Cuồng Ưng của Ưng Bang là đại ca trong đạo, nhiều vàng đẹp trai lại có quyền thế, cơ thể cường tráng lúc trên giường chắc chắn là 1 con rồng sống, những bái kim nữ, khổ tình hoa không ai không muốn dựa vào anh, đào không được tình thì cũng kiếm được chút tiền, ngày sau không lo không có cuộc sống tốt.

Bi ai của yên hoa nữ, khóc cười không do mình.

“Anh muốn ăn em.” Phụ nữ hận cô là đúng, bởi vì người đàn ông của cô là anh, Thù Lang.

Cô đã trở thành phượng hoàng trên cây.

Ngôn Túy Túy không thể nào duy trì thái độ lãnh nhiên đối mặt với anh. “Đợi tôi chết rồi đi chia xác thịt của tôi mà ăn, trong di chúc tôi sẽ để lại cho anh 1 phần.”

“Giả khờ không trốn tránh được số mệnh đã định, em sớm muộn cũng nằm trên giường của anh.” Anh sẽ không cho phép cô chết sớm hơn anh.

“Thương lượng đi, chúng ta sẽ quen nhau theo phương thức thông thường.” Vướng vào anh, cô đã giác ngộ khó giữ thân.

Coi như là 1 chuyến đi tăng trưởng tình dục, cảm hứng của anh đối với cô theo lí sẽ không kéo dài, quá lắm 1 năm là anh không chịu nổi.

“Đừng nói với anh là hẹn hò, đi chơi, uống cà phê gì gì đó, anh không hứng thú với màn đó.” Chỗ anh yêu nhất là giường.

“Tôi không uống cà phê, đi chơi quá mệt, hẹn hò thì không có thời gian, anh có thể yên tâm.” Cô có nguyên tắc của cô.

Trong Thù Lang nghe ra giống giao dịch. “Đến lên giường cũng không rảnh phải không?”

ô vừa định nói tiền bạc không thể mua được cô, muốn anh nhường nhịn chút, nào ngờ tiếng nữ hàm nộ và nghẹn ngào vang lên.

“Thù đại ca, anh cũng đã có em rồi, tại sao còn tìm đến ả tiện nhân không biết xấu hổ này?”

“Ah ah! Anh làm cô ta rồi.” Có chút bức bối.

“Ai bảo em chạy mất tiêu, làm anh phải tìm đại 1 sản phẩm tồi thay thế.” Anh không che giấu nói thẳng câu thế thân.

An Điềm Hoa mặt mất sắc, hình ảnh hạnh phúc đang tan vỡ gãy nứt trong cô……

Sao cô ta có thể, sao lại có thể……

Sao cô ta lại có thể công khai giành lấy vị trí của cô, xem cô như con chim nhỏ tựa vào lòng của anh, đó là cô đã rất khó khăn mới có được, cô lại quang minh chính đại lấy đi, cô rõ ràng là đê tiện.

An Điềm Hoa 2 mắt đỏ lên trong lòng cháy lên ngọn lửa giận trước giờ chưa có, toàn thân nóng ran chìm trong bóng tối, ác ma đang nảy nở sau lưng, in bóng lên tường giương nanh múa vút.

Vừa mất đi hình tượng mỏng manh cô cuối cùng cũng có được anh, giấc mộng xây dựng bao nhiêu năm đang từng bước thành hiện thực, sự cuồng bạo của anh khiến cô vẫn còn những vết thâm tím trên người, khiến người ta khó quên cảm giác khó chịu và khoái cảm lúc mới thành phụ nữ.

Là cô chủ động hiến thân thì sao, dương vật cứng cáp thô lỗ mở ra bảo địa của xử nữ, nhiệt tình ào ào khiến cô cứ lẩn quẩn quanh địa ngục và thiên đường, cùng lúc cảm nhận nỗi đau và niềm vui cực lạc.

Vết roi sau lưng vẫn chưa khỏi hẳn, sủng hạnh trong chốc lát biến thành băng vỡ ra, cái gì là thế thân? Cô là An Điềm Hoa độc nhất vô nhị trong trời đất, không ai có thể cướp lấy địa vị của cô, cũng không trở thành cái bóng của người khác, cô phải giành lại chủ quyền được cùng anh triền miên kề gối.

Chỉ vì cô đã yêu sự kết hợp của hai cơ thể, sự va chạm thô lỗ, không hề dịu dàng của thể xác, chỉ có anh có thể đưa cô trải nghiệm cảm giác khoái lạc cận kề cái chết.

Muốn anh, muốn anh, muốn anh……toàn thân đều kêu la muốn anh xuyên vào tim hoa, cô trở nên si mê tình dục kịch lịch giữa nam hoan nữ ái, không thể chịu đựng chiếc giường trống trải thiếu đi hơi ấm của anh.

Từ thiên đường tình dục trở về mặt đất, không thèm màng đến vết roi đau đớn, cô qua loa thoa thuốc tìm anh khắp nơi, cả đêm, cô ngọt ngào hồi tưởng lại cảm giác đôi tay ma quái chạy trên người cô.

Nhưng không nên, trong lúc cô chạy khắp cứ điểm của Ưng Bang, đổi lại lại là sự vỡ mộng, lòng đau như dao cắt—

“Thù đại ca, em không thỏa mãn nhu cầu của anh sao? Sao anh lại tìm đến ả đàn bà thối này?”

“Đạo lí 1 ấm trà 4 cái ly cô không hiểu hả? Đừng để ta nghe thấy những lời công kích cô ấy của ngươi nữ.” Anh không cho là sai, cùng lúc có nhiều phụ nữ là đặc quyền của đàn ông.

Trước khi Phương Hằng Tịnh phản bội anh. Anh cũng đang chu du trong vòng tay nhiều cô gái khác: chỉ là cơ hội được sủng hạnh của cô cao hơn người khác, những anh em bên ngoài còn tưởng cô là người anh yêu.

Đối với anh mà nói, con gái cũng như nhau, ngoan ngoãn, ôn thuận phục vụ cho dục vọng của anh, không nhiều lời chấp nhận bổn phận, anh sẽ không đối xử tệ với họ, tiền bạc, châu báu mua đứt cái tôi của con gái.

Không như ai đó cứ thích không ngừng chọc điên anh, 3 câu đã làm anh tức muốn thổ huyết, đánh chửi không được chỉ có thể hận trái tim yếu đuối này.

Sao anh phải chiều cô, đánh ngất rồi quăng lên giường làm việc là xong, sao phải lo cô có muốn hay không, có quan hệ thể xác rồi thì lo gì cô không chịu nhận, đến lúc đó chắc chắn suốt ngày níu lấy anh đừng xuống giường, muốn lại muốn nữa.

Phụ nữ đều như thế không dạy không ngoan, tham lam đòi hỏi kỹ thuật cao siêu trên giường của anh, anh đã nhìn rõ bản chất phụ nữ, bên trong lẳng lơ bên ngoài giả bộ.

“Thù tiên sinh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt mập mờ như thế, tôi đây không đồng tình với lý luận ấm trà.” Cô là tách cà phê, lúc nào cũng thay đổi những cái lót tách tinh tế.

Ngoài ra cô còn muỗng, sữa và đường bầu bạn, quá nhiều lựa chọn.

“Túy Túy của anh, em đang ám thị anh có em rồi thì không được ra ngoài tìm cỏ dại hả?” Nếu anh còn sống thì phải tìm cách tức chết cô.

Ấy! Anh coi cô là kẻ địch rồi, thật phiền phức. “Tôi là hy vọng Thù tiên sinh nhẹ tay, bên ngoài hoa thơm ngát mũi còn gì.”

Cô có thời gian yêu đương vớ vẩn nhàm chán sao? Cô hình như vĩnh viễn đang bận, cuộc đời chất đầy xác chết.

Ngôn Túy Túy nhìn vào người đàn ông cuồng ngông kiêu ngạo bên cạnh, trong lòng đang quay mồng mồng những ý nghĩ người ta nhìn không thấu, nhìn như bảo thủ thật ra thẳng tình, cô là 1 đóa Thiên Nhân cúc ương ngạnh.

“Hôm trước ăn thịt cua ăn ngán rồi, chung tình với mùi vị của em thôi, quên bẵng mùi hương hoa từ lâu rồi.” Nói đến hương hoa, sao anh ngửi thấy mùi hoa cúc rất nhẹ.

“Thù tiên sinh qua ít đi lại trong vườn hoa, ăn chay có ít lạ khỏe mạnh.” Mùi cơ thể của anh nhiễu loạn suy nghĩ của cô.

Thù Lang cười cười xoa lấy má hồng của cô và cắn 1 miếng. “Đừng dạy anh cách dùng phụ nữ.”

Dùng. Một từ xúc phạm.

“Đáng chết. Anh cắn tôi thật.” Sắc mặt biến đổi nhẹ, cô khẽ chửi rủa.

Bản tính của cúc, dã tính của hoa, hai thứ dung hợp thành một cúc hoa tiên tử thờ ơ, từng trưởng quản hoa cỏ 4 mùa trên thiên cung, chỉ là từ lâu cô đã quên đi chuyện tiên ngàn trăm năm trước.

Thiên Nhân cúc vốn là một loại cúc hoang cứng cỏi, nhụy hoa tròn đỏ như lửa nhỏ nhoi ẩn giấu vài chục hạt giống, quả đoàn một hạt tiếp một hạt, mầm non một nhánh tiếp một nhánh, càng lúc càng lan rộng đuổi đi những hoa cỏ sinh sống nơi đó.

Cũng có nghĩa vốn mang bản năng xâm lược, nhưng vẻ đẹp kiêu mỹ che giấu cho điều đó, trong tình huống không ai phát giác từ từ hình thành biển hoa, bá chiếm không gian sinh trưởng của loài hoa khác.

Vô hại nhưng xảo quyệt, trong ngoài không thống nhất, chỉ sống trong thế giới của riêng mình.

“Sai rồi, anh là đang yêu em, Túy nhi yêu dấu.” Thù Lang phát ra tiếng cười vui vẻ, đắc ý vì đã phá vỡ vẻ điềm nhiên của cô.



Cô rất muốn đập nát khuôn mặt của anh, gai mắt. “Thù tiên sinh, anh thích bàn mổ của tôi không?”

Càng nói càng quá đáng. “Không, tôi đang định thiến cắt bộ phận nào đó không an phận trên người anh.”

Một nhát cắt xuống vĩnh viễn yên bình, vĩnh viễn không tác quái.

“Người đẹp say rượu em sai rồi, bộ phận đó sẽ đưa em thăng thiên, chìm đắm trong đỉnh điểm của sex.” Phương diện đó anh rất tự hào.

Sex, là một trong những thủ đoạn chinh phục phụ nữ.

“Anh mục nát quá.” Nói nhẹ nhàng, Ngôn Túy Túy dời mắt chiêm ngưỡng đám đông đang điên cuồng phía dưới.

Con người tại sao luôn theo đuổi hư ảo?

“Cô ta không thích hợp với anh, Thù đại ca, em mới là người sống cùng thế giới với anh.” An Điềm Hoa nhẫn nại nhìn họ tán tỉnh nhau, cô không muốn chịu roi nữa.

Nóng nảy không thể thành đại sự, mặc cho cô hận tới cắn môi cắn tới đau.

Người cùng thế giới? Câu nói này khiến Thù Lang đang vui bỗng lạnh băng. “Thế giới của ta chính là thế giới của cô ấy, ai dám nhiều lời.”

Những đường ranh bày ra trước mắt, anh phải làm sao để xuyên qua hiện tượng đối lập nay, hắc mãi là hắc rửa không được, còn bạch?

“Cô ta đứng ở phía Tư pháp, còn chúng ta sống ở biên giới pháp luật, so với Phương Hằng Tịnh cô ta càng có khả năng bán đứng anh hơn, đưa anh vào tù ăn cơm miễn phí.”

“Em sẽ bán đứng anh sao? Tiểu Túy nhi.” Ánh mắt anh thâm trầm mê li, mắt ưng như nhìn xuyên linh hồn cô.

“Có, tôi sẽ bán đứng anh, nếu tôi nắm được chứng cứ phạm tội của anh, tôi sẽ trình lên Phòng Công Tố.” Duy trì trị an ai cũng có trách nhiệm.

Anh cười càng lạnh hơn. “Em chân thành khiến người ta mê mẩn, anh càng ngày càng thích em làm người của anh.”

“Thành thực là một đạo đức tốt, Thù tiên sinh từ nay hành sự phải cẩn thận, đừng để tôi có cơ hội bán đứng anh.” Trên nguyên tắc cô không thích nhiều chuyện.

Bởi mới nói xác chết đáng yêu hơn người sống, không cãi lại, không khiến cô phiền lòng, yên yên tĩnh tĩnh chờ mục rửa sinh sâu, lặng lẽ biến mất trên bàn mổ, sau đó chôn đi.

Trong hộp đêm người không nhiều, nhưng hoàn cảnh sương khói phảng phất khiến nuốt không trôi, tiếng ồn quấy nhiễu màng nhĩ, cô không biết bản thân có thể chịu bao lâu, không dùng rượu chai đi ném người.

Phiền! Muốn thanh tịnh thanh tịnh quá, cô đứng lên.

“Em muốn đi đâu?” Thu thập tội chứng của anh sao? Cả đời này cô đừng mong thoát khỏi anh.

Trong vô hình, Thù Lang đã nhận định Ngôn Túy Túy là người bạn cả đời.

“Toilet, Thù tiên sinh không cho người ta làm bẩn cái bồn cầu sạch sẽ sao?” Cô liếc người đàn ông dùng 5 ngón tay cầm tay cô lại.

“Mau đi mau về, đừng mong trốn đi.” Anh búng tay, ra lệnh cho 2 thủ hạ “hộ tống”.

Ngôn Túy Túy cười chớp chớp mắt. “Thật vui được anh coi trọng, cô cần tiện tay gắn vào cổ tôi sợi dây xích chó không?”

Muốn chạy không khó, anh thật nghĩ rằng cô chạy không thoát sao?

Ngôn Túy Túy bước ra khỏi hộp đêm, sau lưng bước theo là 2 người đàn ông, nhìn vào oai phong lẫm liệt, khí thế giống hệt người phụ nữ của anh lớn, khiến người nhận xét từ đầu tới chân, khẽ đoán thân phận cô cao cỡ nào, ngày sau có thể bao cô không.

Với cô gái “tuổi cao” 27 mà nói, đi trong đám em gái xinh đẹp mà không hề thua kém, không ít kẻ lang sói háo sắc còn hỏi những vũ nữ khác 1 đêm của cô tốn bao nhiêu.

Khi cô đi khỏi, dã tâm không giảm An Điềm Hoa lập tức ngồi vào, kiêu mỹ nũng nịu dựa vào bộ ngực rộng của anh, chỉ là cô có được 1 chữ “Cút”.

Có nên xin lỗi không?

Hay là thôi đi, vô tri là vui nhất, hà tất lấy đi yên tĩnh ngắn ngủi của anh, cái giá của 1 bữa ăn là im miệng không quá đắt đấy chứ! Bản thân anh cũng phải chịu tí trách nhiệm.

Phủi phủi cánh tay nhói đau, cô phải thừa nhận sức tay của đàn ông mạnh hơn phụ nữ, giải quyết 4 5 thằng đàn ông bự con khiến cô mất đi 15 phút quý báu, xem ra cô phải tìm thời gian tìm Giáo quan đội Đặc Huấn đặc huấn lại, nếu không cô thật sẽ thành nhân vật trong bản báo cáo giải phẫu của đồng nghiệp.

“Ủa, An muội muội đâu? Bị anh mổ xác hay là quăng xuống bể máu rồi.” Cô nhất định càng hận cô hơn.

Thù Lang ánh mắt tràn ra khí lạnh. “Sao đi lâu thế, Thanh Lâm và Thạch Bảo đâu?”

“Muốn nghe lời thật hay là mò hoa trong sương?” Chắc sắp tới rồi, anh sẽ tức điên cho coi.

“Mò hoa trong sương?!” Anh không hiểu vẫy vẫy tay muốn cô ngồi gần hơn.

“Rõ biết trước mắt có bụi hoa, mò sao cũng không mò tới được, hoa trong sương, sương trong hoa, phân không rõ là sương hay hoa.” Nói gọn ra là thật thật giả giả.

“Đừng có mà hoa với sương cho rối rắm thêm nữa…..em bị thương?” Mùi máu tuy nhẹ, nhưng không qua được con mắt tinh của anh.

Anh trở lại bá khí thường ngày tỏ vẻ đáng sợ, kéo cô lại gần nhìn cho kĩ, ngón trỏ chỉ vào vết máu trên trỏ tay cô chất vấn.

“Nếu nói là kì sinh lí của phụ nữ anh tin không? Lúc thay khó tránh không cẩn thận……” Khuôn mặt to quá, trên mũi có hột mụn nhỏ.

Ả đàn bà này không đánh không ngoan. “Em tốt nhất nên mười mươi nói rõ, đừng để anh tự kiểm tra.”

Cô như từ bỏ làm người tốt cười cười. “Với thế lực của Ưng Bang mà nói, tôi có kẻ địch không?”

“Ý gì?”

“Thù tiên sinh nên chỉnh đốn chỉnh đốn hệ thống an toàn trong toilet, mắc công người ta nói Ưng Bang của anh không có người tài.” Thay đổi thời đại là hiện tượng tất nhiên.

“Quay một vòng về ám thị coi anh là thần sao?” Ánh mặt trầm xuống, lời châm biếm cuồng ngông.

“Chúng ta nói cho rõ ra thôi! Có người muốn giết tôi, vả lại không giống bọn lưu manh háo sắc, thấy được là đã qua huấn luyện.” Tư chất không tệ, mài luyện thêm 5 năm nữa chắc cô không là đối thủ.

“2 gã thủ hạ của anh đang nằm trên nền đất ngoài phòng vệ sinh, nhất thời chưa tỉnh được, đối phương xuống tay không nhẹ nhưng không lấy mạng họ, chủ yếu là nhắm vào tôi.”

“Vết thương trên trỏ tay là bị người ta đánh?” Khẩu khí anh bình đạm, nhưng ánh mắt đen láy lãnh liệt đang sáng ánh sáng khát máu.

“Lúc tránh đạn va vào gương, họ bị thương thảm hơn.” Trị an bại hoại khiến cảnh sát có việc làm.

“Bọn họ?!” Tốt lắm, trên đất của ta nổ súng giết người phụ nữ của ta. “Toàn bộ đều đáng chết.”

Vẻ thận trọng lấp lên ánh mắt long lanh của Ngôn Túy Túy. “Anh đừng vội tức giận, lát nữa sẽ có việc cho anh xử lý.”

“Việc gì……” Còi cảnh sát cắt đi lời truy hỏi của anh, anh đột nhiên hiểu ra. “Em báo cảnh sát—”

“Thân là một người bảo vệ công quyền, tôi chỉ làm cái việc mà “người bị hại” nên làm.” Chiếc điện thoại phát huy công hiệu.

Điện thoại là do Thôi Tiểu Anh của Mạt Lị Cư tặng, tiết mục nhi đồng tặng điện thoại, vừa đúng dư 1 chiếc, thuận thủy nhân tình làm làm hàng xóm tốt.

“Em không tin anh có thể bảo vệ em?” Đáng ghét, là Hình nhị đại, cô được lắm.

Ngôn Túy Túy bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc. “Hôm nay may mà tôi từng học qua vài năm võ công, nếu đổi lại là người khác thì sao? Sự bảo vệ của anh có còn kịp không?”

“Anh—”

Cả hộp đêm vì lực lượng cảnh sát mà nhốn nháo hẳn lên, những doanh nhân bất chính, hay những đàn ông có vợ hoang mang tìm cửa sau trốn.

Trong đám cảnh sát mặc đồng phục, có 1 vị cảnh quan xinh đẹp như hoa cầm súng chạy lên lầu 2, thái độ kiêu ngạo gật đầu.

“Ngôn pháp y, cô không sao chứ?”

“Hình đại đội trưởng, anh vẫn xinh đẹp như xưa, phạm nhân đang diện bích (trong diện bích sám hối nhá) trong toilet.” Đứng lên, nhân lúc hỗn loạn thoát thân.

Vị cảnh quan “xinh đẹp” cắn răng muốn bẻ gãy cổ cô. “Xin tôn trọng giới tính của tôi.”

Ngôn Túy Túy chớp chớp mắt. “Chưa kiểm tra qua sao biết anh là nam hay nữ, Hình Thiên Băng tiên sinh.”

Anh đẹp đến khiến con gái hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Cúc Băng Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook