Lãnh Đạo

Chương 363: Anh em cả.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình đến đội cảnh sát quân sự thành phố Tiền Châu nhận chức, tất nhiên yến tiệc lúc trưa sẽ do đội cảnh sát quân sự Tiền Châu chuẩn bị. Vì vậy mà một nhóm lãnh đạo chạy một hàng xe dài đến một khách sạn lớn tương đối nổi tiếng ở thành phố Tiền Châu.

Nghe nói bà chủ khách sạn Việt Tương là một nữ đặc công nghỉ việc, sau khi thất nghiệp thì nàng mới lao vào kinh doanh. Coi như mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ tron vài năm ngắn ngủi mà nàng đã biến một quán cơm nhỏ thành một khách sạn phát triển với quy mô lớn ở thành phố Tiền Châu.

Cũng thường xuyên có người với danh dự và uy tín cao ở tỉnh ủy và thị ủy lộ diện ở khách sạn Việt Tương, vì vậy có thể thấy nơi đây làm ăn tốt đẹp thế nào.

Những nữ tiếp tân đứng ở trước cổng khách sạn đều đẹp đẽ tươi sáng, khi thấy một hàng xe với biển số của cục công an thành phố Tiền Châu, cảnh sát quân sự tỉnh và thành phố, các nàng nhanh chóng dùng bộ đàm báo cáo với tổng giám đốc.

Phòng đã được đặt tốt, Chu Hướng Hồng, Lương Hồng Kỳ và Vương Học Bình xuống xe thì được một đội trưởng dẫn vào trong phòng.

Khách sạn Việt Tương tuy kinh doanh rất tốt nhưng những tình huống tiếp kiến một vị lãnh đạo cấp thiếu tướng như Chu Hướng Hồng cũng là rất ít.

Mặt khác Vương Học Bình vì đến đây nhận chức nên không mặc thường phục, mặc một bộ đồng phục cảnh sát, quân hàm đại tá như là một thông cáo với đám người trong đại sảnh.

Người sáng suốt cũng hiểu vấn đề, đó là lãnh đạo trung đoàn cảnh sát quân sự tỉnh cùng lãnh đạo cục công an tỉnh hoặc cục công an thành phố dắt tay nhau hạ giá.

Đoàn người đi qua đại sảnh, đám người nơi đây bắt đầu bạo động, có người thầm chỉ trỏ, há hốc miệng, có kẻ túm tụm bàn luận.

Sau khi vào phòng, Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ cứ nhường lẫn nhau, không ai chịu ngồi vào bàn.

Hai vị này, một là lãnh đạo trung đoàn cảnh sát quân sự tỉnh, một vị là lãnh đạo ủy ban tư pháp thành phố, nếu muốn phân chia địa vị thì thật sự rất khó. Mà người ở đây cũng không ai dám chen vào, mọi người đều nhìn về phía một người có địa vị tương đối cao khác, đó là Vương Học Bình.

Vương Học Bình biết rõ mình trách không thoát, vì vậy cười nói;- Trung đoàn trưởng Chu, tôi có đề nghị thế này, nếu hôm nay tất cả đều vui vẻ thì cứ ngồi tùy tiện, chẳng phân biệt ghế thủ tịch làm gì.

Chu Hướng Hồng nghe nói vậy thì cảm thấy vui sướng, vì vậy hắn tiện tay kéo ghế ngồi xuống, Lương Hồng Kỳ thấy Chu Hướng Hồng có biểu hiện như vậy thì không nói gì, cũng ngồi xuống.

Tuy không chia ghế nhưng bàn tiệc vẫn phân biệt rõ ràng, đám lãnh đạo hệ thống cảnh sát quân sự ngồi một bên, lãnh đạo địa phương ngồi một bên.

Vương Học Bình định đi sang bàn bên kia, nhưng hắn bị Chu Hướng Hồng chụp tay lại, Chu Hướng Hồng cười tủm tỉm nói:- Học Bình, hôm nay cậu nhận chức, tôi là anh mà chưa có lễ vật gì cho cậu, thôi thì trưa nay uống cho thoải mái.

Chu Hướng Hồng nói rồi kéo Vương Học Bình đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, đúng vị trí chính giữa hắn và Lương Hồng Kỳ.

Lương Hồng Kỳ trong lòng thầm cảm thấy bực bội, Vương Học Bình trước kia luôn ở dưới huyện Nam Vân, sao có thể thân thiết với bộ đội như vậy? Vi thế trong lòng hắn có chút cảm giác đề phòng.



Nếu nói thật lòng, Lương Hồng Kỳ không tình nguyện làm thường ủy thị ủy, cũng không muốn bỏ qua vị trí cục trưởng cục công an.

Tiền Châu là một thành phố cấp hai trung ương, thường ủy thị ủy là quan lớn cấp chính sảnh, nhưng trong quan trường cũng không chỉ nhìn vào cấp bậc, quan trọng là thực quyền, hơn nữa còn là những người nhất ngôn cửu đỉnh, nắm vận mệnh của người khác.

Nhưng Lương Hồng Kỳ làm công tác nhiều năm, trong lòng sao không hiểu rõ, nếu cục trưởng cục công an mà không kiêm nhiệm vị trí thường ủy thị ủy, như vậy thực quyền cũng bị hạn chế rất lớn.

Dù Lương Hồng Kỳ còn là bí thư ủy ban tư pháp, đám lãnh đạo viện kiểm sát và tòa án phải nhìn mặt làm việc, nhưng thật ra cũng không dễ sai khiến như tưởng tượng.

Lương Hồng Kỳ nghĩ đến đây mà không khỏi cười khổ một tiếng, sau này hắn muốn nhúng tay vào trong cục công an thành phố đều phải được Vương Học Bình gật đầu mới được.

Tất nhiên lúc này Lương Hồng Kỳ là thường ủy thị ủy, đây chính là dư âm có thể chế trụ Vương Học Bình, nếu chỉ là danh hiệu bí thư ủy ban tư pháp, sẽ khó làm cho người ta phục tùng.

Mọi người ngồi xuống, lúc này nữ nhân viên phục vụ ở bên ngoài chờ sẵn đã mỉm cười tiến vào, nhanh chóng dâng trà cho lãnh đạo.

Chu Hướng Hồng nhấp một ngụm trà thơm rồi dùng giọng oán trách nói với Vương Học Bình:- Gần đây không thấy bóng dáng của anh Văn Thiên, cũng không biết bận rộn điều gì?

Vương Học Bình chỉ dựa vào lời này đã hiểu rõ sự khác biệt về thân phận và địa vị.

Trước đó Chu Hướng Hồng khách khí với Vương Học Bình nhưng chẳng qua chỉ là nể mặt Trương Vân Thiên mà thôi.

Hôm nay Chu Hướng Hồng thuận miệng nói lại cố tình kéo Vương Học Bình vao trong vòng quan hệ của mình, khác biệt là rất lớn.

Vương Học Bình cười nói:- Hôm qua tôi đã gặp mặt anh Trương, còn xử lý chút tranh cãi quân quan nho nhỏ.

Chu Hướng Hồng cười ha hả, hắn thầm hiểu, cái gọi là tranh cãi quân quan, chẳng qua chỉ là bộ đội và địa phương có xích mích, chuyện này thật sự không thiếu.

Vương Học Bình nghe tiếng cười của Chu Hướng Hồng, hắn chợt nhớ đến một vấn đề, hắn cười đề nghị:- Trung đoàn trưởng Chu... ....

Chu Hướng Hồng không cho Vương Học Bình nói hết lời, hắn cố ý trầm mặt nói:- Cậu có phải muốn tôi gọi là đại cục trưởng Vương không?

Vương Học Bình cười cười, hắn tranh thủ thời gian đổi giọng nói:- Anh Hướng Hồng, tôi có một ý nghĩ, muốn cùng anh thương lượng.

- Hì hì, như vậy là được, tất cả mọi người là anh em, có lời gì cứ nói thoải mái.Chu Hướng Hồng tỏ ra thô lỗ vỗ vào bả vai Vương Học Bình.

- Tôi muốn thành lập một độ ngũ chấp pháp bao gồm cảnh sát quân sự, quân dã chiến trú trong tỉnh, do lãnh đạo phân khu nắm quyền chủ đạo, trước tiên sẽ duy trì trật tự ở trong thành phố, với kỷ luật nhà binh và kỷ luật cảnh sát.Dựa theo truyền thống, hễ là những việc lớn nhỏ gì cũng đều được đàn phán tốt trên bàn rượu, Vương Học Bình cũng muốn nhân cơ hội bầu không khí hòa hợp để giải quyết mâu thuẫn.



Chu Hướng Hồng híp mắt nhìn Vương Học Bình, sau đó lại nhìn Lương Hồng Kỳ, cuối cùng hắn quay đầu nhìn Tô Chí Lương nói:- Anh Tô, cậu Học Bình có ý như vậy, anh thấy thế nào?

Tô Chí Lương cười nói:- Làm sao bây giờ? Trộn lẫn như vậy sẽ không ổn, bộ đội chúng tôi không gian xảo như địa phương, dựa theo ý kiến của tôi, chúng ta uống rượu luận anh hùng, nếu cậu Học Bình có thể làm cho hai anh như chúng tôi gục trên bàn rượu, sau khi quay về tôi sẽ thảo văn kiện, xem xét lời đề nghị của cậu.

Vương Học Bình dù tửu lượn rất tốt nhưng nếu so sánh với cán bộ lãnh đạo quân đội, hắn thật sự cảm thấy da dầu tê dại. Hắn đang định phản đối thì Chu Hướng Hồng đã hào hứng tiếp nhận:- Cứ xử lý như lời anh Tô.

Vương Học Bình thầm hiểu, Chu Hướng Hồng thật ra đã đồng ý lời đề nghị của mình, vì vậy hắn nói:- Hai vị lão ca, trước tiên tôi chỉ dám dùng rượu để là vừa lòng mọi người, nhưng dù thế nào cũng không dám so sánh tửu lượng với hai anh được.

Vương Học Bình thầm nghĩ, vì vấn đề bảo đảm trật tựt trị an, hôm nay dù thế nào cũng liều mạng.

- Tốt, tốt, tốt, cậu Học Bình đã sảng khoái như vậy, tôi cũng nói rõ, uống rượu phải có nguyên tắc.Chu Hướng Hồng vốn có cá tính sảng khoái, tuy sau khi trở thành trung đoàn trưởng thì đã cố gắng ẩn giấu một chút, nhưng khí chất quân nhân đã thấm vào tận xương tủy, vì thế mà khó sửa ngay được.

Đội trưởng đội cảnh sát quân sự thành phố Tiền Châu là Hạng Minh Ba, nãy giờ hắn quan sát tình huống giữa Vương Học Bình và Chu Hướng Hồng, hắn nhạy cảm phát hiện, anh Chu cố tình muốn kết giao rộng với vị cục trưởng trẻ tuổi kia. Vì thế mà hắn thầm đưa ra quyết định, sau này tuyệt đối không nên đắc tội với Vương Học Bình.

Hạng Minh Ba có nhận thức này thì rất phối hợp hành động, sau này hắn sẽ cố gắng tạo nên mối quan hệ đồng minh thân mật với Vương Học Bình.

Đội cảnh sát quân sự thành phố Tiền Châu vốn là biên chế riêng lẻ, vì lệ thuộc trực tiếp vào trung đoàn tỉnh nên được phê chuẫn làm lữ đoàn, đơn vị cấp phó sư. Đội trưởng và chính ủy đều là đại tá, tất nhiên cấp bậc cao hơn một bậc so với các thành phố khác.

Lương Hồng Kỳ thấy Chu Hướng Hồng và Vương Học Bình nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cực kỳ cao hứng thì trong lòng cũng có chút cảm giác, cũng may hắn chưa tìm đến nói với phó cục trưởng thường vụ Cảnh Kiếm Phong, nếu không sẽ sinh ra tình huống xấu hổ.

Lúc này Vương Học Bình cũng phát hiên Lương Hồng Kỳ bị lạnh nhạt, hắn biết lúc này không nên đắc tội với đối phương, vì vậy cười nói với Chu Hướng Hồng:- Anh Hướng Hồng, bí thư Lương tửu lượng cũng không tồi.

Tửu lượng của Lương Hồng Kỳ thật sự không tệ, nhưng lại rất sợ bị đẩy ngã, vì vậy liên tục khoát tay nói:- Gần đây tôi đau bao tử, kiêng đồ chua cay, không thể uống nhiều rượu.

Chu Hướng Hồng thấy Vương Học Bình nháy mắt với mình thì trong lòng hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn cười nói:- Tôi và bí thư Lương là người quen cũ, mọi người là một nhà, đừng khách khí, cố gắng đi.

Phó cục trưởng cục công an Cảnh Kiếm Phong đang ngồi ở bên kia tiếp khách, hôm nay xem như hắn cũng được mở rộng tầm mắt. Hắn hoàn toàn không ngờ Vương Học Bình lại có mối liên hệ sâu xa với quân đội như vậy, vì thế trong lòng tỉnh táo vài phần.

Cảnh Kiếm Phong giả vơ lơ đãng đưa mắt nhìn Lương Hồng Kỳ, trong lòng có chút lo lắng. Ai cũng biết Lương Hồng Kỳ là người của bí thư Phùng Sở, mà dựa vào tin tức tối hôm qua, Cảnh Kiếm Phong lại biết Vương Học Bình là người của thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ Hà Thượng Thanh.

Nếu hai vị lãnh đạo lớn này mà đấu với nhau, cục công an thành phố sẽ có bộ dạng gì?

Thức ăn của khách sạn Việt Tương được đưa lên rất nhanh, chỉ sau mười phút thì đủ món sơn hào hải vị đã được đưa lên.

Rượu là Mao Đài mười lăm năm chính tông, món ăn thì không cần phải nói, đủ mọi loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook