Lãnh Đạo

Chương 239: Ban chỉ huy phòng chống lụt bão.

Đại Tư Không

20/03/2013



Đến tháng bảy, toàn tỉnh Trung Hạ gặp phải những cơn mưa lớn, đã hơn một tháng mà hiện tượng này còn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Mực nước sông Nam Hà liên tục tăng lên, trong huyện thành xuất hiện hiện tượng lụt lội nghiêm trọng, nhà của dân mới hôm qua còn chưa kịp rút hết nước, hôm nay nước mưa lại tràn vào nhà, cực kỳ ai oán.

Mạnh Thu Lan đã hỏi qua trưởng phòng thủy lợi, dưới tình huống bình thường thì tháng bảy tháng tám hằng năm là mùa mưa ở huyện Nam Vân, lượng mưa cực kỳ phong phú, nhưng tình huống năm nay cũng không còn như xưa.

Dựa theo tư liệu thống kê, lượng mưa lúc này đã vượt qua số liệu lớn nhất trong thời gian năm mươi năm qua, tình hình phòng chống lụt lội đang rất nghiêm trọng.

Mạnh Thu Lan chủ trì hội nghị thường ủy, ngoài các lãnh đạo thường ủy huyện ủy còn có các đồng chí khối chính quyền, hội đồng nhân dân, mặt trận tổ quốc, cùng với lãnh đạo phòng xây dựng, phòng thủy lợi, cục công an huyện, phòng tài chính, phòng khí tượng thủy văn đến dự thính hội nghị.

- Thưa các đồng chí, điều kiện chủ yếu nhất chính là mực nước sông Nam Hà đã vượt qua báo động ba, tình huống rất nghiêm trọng. Xét tình huống phòng lụt quá căng thẳng, vì vậy tôi yêu cầu chính thức vận hành hệ thống phòng chống lụt bão trong huyện, tôi đề nghị... ....

Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn qua mặt của Tôn Tuyền và Vương Học Bình, nàng hạ quyết tâm, tiếp tục nói:

- Đồng chí Tôn Tuyền làm trưởng ban phòng chồng lụt bão.

Tiếu Nam quan sát vẻ mặt Vương Học Bình, thấy vẫn rất bình tĩnh, không chút dấu hiệu tức giận.

Tiếu Nam không khỏi thầm bội phục Vương Học Bình, người này có lẽ trời sinh làm quan, tuổi còn nhỏ mà đã rèn luyện đến cảnh giới vui buồn không lộ ra trên vẻ mặt, rõ ràng tương lai là vô hạn.

Vượt ra ngoài dự đoán của Mạnh Thu Lan, Tôn Tuyền lập tức đưa ra ý kiến trái ngược:

- Bí thư Mạnh, các vị lãnh đạo, dựa theo lệ cũ trong huyện thì chỉ huy công tác phòng chống lụt bão thường do chủ tịch hoặc phó chủ tịch thường vụ huyện đảm nhiệm. Tôi là người được phân công công tác đảng, cũng không quen thuộc nghiệp vụ khối chính quyền, nếu chỉ huy sai lầm và sinh ra hậu quả nghiêm trọng, chỉ sợ sẽ chọc ra lỗ hổng lớn. Chuyện vinh nhục cá nhân của tôi cũng không là vấn đề, nhưng nếu tạo nên tổn thất lớn cho công tác phòng chống lụt bảo trong huyện, như vậy chế trăm lần cũng chưa hết tội.

Mạnh Thu Lan cộng sự với Tôn Tuyền không phải thời gian ngắn, nàng hiểu tâm tính của đối phương, người này cũng không phải muốn ra mặt chống đối mình, mà không muốn gánh chịu trách nhiệm phòng chống lụt bão.

- Anh Tôn, anh là cán bộ được thị ủy quyết định chủ trì công tác khối chính quyền huyện Nam Vân, để anh chủ trì công tác phòng chống lụt bão, như vậy không phải danh chính ngôn thuận rồi sao?

Mạnh Thu Lan cũng không muốn đơn giản bỏ qua cho Tôn Tuyền, vì vậy quyết định lên tiếng đưa đối phương vào ngõ cụt.

Vương Học Bình có thể nghe rõ ý nghĩa lời nói của Mạnh Thu Lan, công tác phòng chồng lụt bão lần này có thể nói là một kỳ ngộ khó kiếm, nếu thuận lợ hoàn thành nhiệm vụ, Tôn Tuyền hoàn toàn có cơ hội tiến lên một bước.

Dù là người nào cũng hiểu tâm tư của Mạnh Thu Lan, vì chặn lực ảnh hưởng của Vương Học Bình mà nàng quyết định lôi kéo Tôn Tuyền.

Lời lẽ của Mạnh Thu Lan khá nặng, hơn nữa lại rất có lý, Tôn Tuyền chợt đứng thẳng người mà không dám phản bác, nếu không sẽ trở thành người chẳng biết điều.

Tôn Tuyền suy xét một lúc, cuối cùng lão đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan rồi nghiêm mặt đưa ra lời đề nghị:



- Bí thư Mạnh, nếu được huyện ủy tín nhiệm, vì vấn đề bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, tôi xin dũng cảm đứng ra nhận trọng trách. Nhưng tôi có lời đề nghị, yêu cầu bí thư Mạnh kiêm nhiệm trưởng ban phòng chống lụt bảo.

Lúc này Tôn Tuyền lại đá quả bóng vào chân Mạnh Thu Lan, Tôn Tuyền rõ ràng không muốn mình là người chịu trách nhiệm, điều này thật sự làm Mạnh Thu Lan đau đầu.

Thật sự trong lòng Mạnh Thu Lan cũng cảm thấy Vương Học Bình là một nhân tuyển tốt nhất cho vị trí trưởng ban phòng chống lụt bão huyện Nam Vân.

Nhưng Vương Học Bình lại là kẻ đứng trên trận địa chính trị đối lập với Mạnh Thu Lan, vì vậy nàng không muốn để Vương Học Bình có thêm cơ hội tiến thêm một bước để mở rộng lực ảnh hưởng chính trị.

Mạnh Thu Lan không phải người mới trong quan trường, trong lòng nàng biết rất rõ, phòng chống lụt bão là con dao hai lưỡi, nếu làm không tốt mà sinh ra hậu quả nghiêm trọng thì xử phạt mất chức vẫn còn có thể nói là may mắn.

Nhưng nếu dưới sự chủ trì của Vương Học Bình mà công tác phòng chống lụt bão có được thành tích lớn, đây không phải Mạnh Thu Lan đã giúp Vương Học Bình tăng thêm uy tín trong lòng cán bộ và quần chúng huyện Nam Vân sao?

Đây cũng là nguyên nhân mà Mạnh Thu Lan không thể nào bỏ qua cho Vương Học Bình.

Ngày thường dân chúng sẽ chẳng cần biết đám quan lại đang làm gì, nhưng khi có vấn đề về lũ lụt thì bọn họ sẽ cực kỳ mẫn cảm.

Mạnh Thu Lan suy xét lại và cảm thấy nếu tiếp tục điều một Tôn Tuyền có ý chí không kiên định đi chỉ huy chiến tuyến phòng chống lũ lụt thì thật sự khó thể yên tâm.

Mạnh Thu Lan cắn răng và quyết định phá vỡ quy luật thông thường, nàng bình tĩnh nói:

- Thời gian rất gấp, tôi là bí thư cũng không nên nhường ai, tôi sẽ kiêm nhiệm trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, các đồng chí có ý kiến bổ sung gì không?

Lúc này đám lãnh đạo huyện ủy chỉ biết suy xét sự việc, ngoài những tên đầu óc có vấn đề, ai dám chống lại ý kiến của Mạnh Thu Lan? Vì vậy mà quyết nghị được hội nghị thường ủy thông qua.

Mạnh Thu Lan là chính ủy kiêm trưởng ban phòng chống lụt bảo; Tôn Tuyền là phó trưởng ban thường trực, chủ trì công tác bình thường; thường ủy huyện ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hoa Thiên là tổ trưởng kiểm tra kỷ luật.

Sau khi vấn đề bổ nhiệm nhân sự ban chỉ huy phòng chống lụt bảo kết thúc thì người sáng mắt sẽ phát hiện, vị tổng phụ trách thực tế của khối chính quyền vào lúc này là phó chủ tịch thường vụ Vương Học Bình ít nhất cũng nên là phó trưởng ban chỉ huy, nhưng hắn chỉ là một tổ trưởng tổ cứu tế và cứu nguy, được sắp xếp vào một thôn xóm ở nông thôn xa xôi, giám sát công tác phòng chống lụt bão.

Đây là một tín hiệu rất rõ ràng, chỉ cần là người chút hiểu biết đều thấy rõ vấn đề, rõ ràng bí thư huyện ủy Mạnh Thu Lan uốn ép chết Vương Học Bình.

Sau khi tan họp thì Mạnh Thu Lan tuyên bố ban phòng chống lụt bảo chính thức khởi động công tác, các thành viên tương quan phải lập tức tiến vào trạng thái công tác ngay lập tức.

Dựa theo quy củ, văn phòng của ban chỉ huy được thiết lập ở trong phòng thủy lợi, vì thế ngay từ lúc bắt đầu thì phòng thủy lợi huyện Nam Vân đã nhanh chóng trở thành một cơ quan cực kỳ bận rộn và náo nhiệt.

Sau khi Mạnh Thu Lan rời khỏi phòng họp thì Vương Học Bình mở lời dặn dò phó chủ nhiệm văn phòng huyện Hà Tử Giang, thông báo cho các vị lãnh đạo đảng của các xã thị trấn mà mình được phân công quản lý cứu tế và cứu nguy đến phòng làm việc của mình.

Vì Vương Học Bình đưa ra thông báo triệu hồi, vì vậy đám lãnh đạo tuyến dưới lập tức chạy đến phòng làm việc của hắn không chút chậm trễ.

Thần tiên đánh nhau là sự việc của thiên đình, điều này không liên quan gì đến đám tiểu quỷ bên dưới, mọi người cũng không phải là kẻ ngu, nhìn qua thì thấy giống như gió tây áp đảo gió đông, nhưng năm xưa Lý Đại Giang rơi đài cũng để lại bài học cực kỳ sâu sắc.



Bộ mặt bá đạo của Vương Học Bình thật sự lan truyền khắp huyện Nam Vân, dù Mã Tam Cao một không tham tài hai không háo sắc nhưng cuối cùng cũng chỉ có kết cục bi thảm, đây là một ví dụ cực kỳ rung động.

Hơn nữa lúc này Nghiêm Minh Cao đã là phó chủ tịch thường vụ thành phố, có ai nghĩ rằng Vương Học Bình sẽ gục ngã dưới huyện?

Vương Học Bình nhìn mặt đám lãnh đạo đảng dưới xã thị trấn mà thả ra một hơi thuốc rồi cười nói:

- Tất cả mọi người đều là quen biết, cũng không nói lời khách sáo, mọi người có gì cứ nói, có khó khăn gì chúng ta cùng thương lượng giải quyết.

Bây giờ đám lãnh đạo tuyến dưới không ai không biết Vương Học Bình là thần tài, hắn nắm giữ khu quy hoạch và khu phố cổ, đều là những đơn vị cống tiền cho huyện, nếu không thừa dịp này mà tìm chút tài chính thì còn đợi khi nào?

Bí thư Chu Đạt của xã Lý Quan trước đó đã từng có quan hệ tốt với bí thư Nghiêm Minh Cao, hắn ỷ vào quan hệ rất tốt với Vương Học Bình mà đánh bạo nói:

- Chủ tịch Vương, anh cũng biết đấy, vấn đề kiến thiết thủy lợi của xã Lý Quan nhêều năm qua đã nợ nần chồng chất, trong xã có vài đập chứa nước nhiều năm chưa tu sửa tốt, nếu lúc này mà có vấn đề thì thật sự rất phiền toái.

Chu Đạt bắn pháo, đám người thấy Vương Học Bình chỉ lắng nghe, dù không đồng ý nhưng cũng không phản đối, vì vậy mà ai cũng có thêm dũng khí, ai cũng kêu khổ, bắt đâu thi nhau càu nhàu.

Vương Học Bình thật sự biết rất rõ về vấn đề thiếu tiền trong công tác thủy lợi, từ khi Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, dưới sự trợ giúp của Vương Học Bình thì tài chính cho thủy lợi của các xã đã được tăng lên.

Mạnh Thu Lan phân cho Vương Học Bình vài xã thị trấn, dù có vấn đề nhưng cũng chỉ có vài đập nước mà thôi, không có gì lớn.

Những năm nay trên quan trường có một hiện tượng kỳ quái, đám lãnh đạo tuyến dưới có một tâm lý rất âm u, khi khu vực xuất hiện thiên tai thì biểu hiện của bọn họ rất đau thương nhưng trong lòng rất vui sướng.

Xét đến cùng thì một khi gặp thiên tai thì thượng cấp sẽ ném xuống chút tài chính để giải nguy cứu tế.

Khi lãnh đạo thôn xóm lấy được tài chính cứu tế thì sẽ tham ô một phần, hoặc dùng một phần để trả nợ, hoặc dùng để giàn trải cho khoản phí tiếp đãi, thậm chí còn có tên lớn gan dùng tiền mua xe.

Vương Học Bình không có khả năng chặn những lời nói của đám lãnh đạo tuyến dưới, hắn biết rất rõ, đám người này không phải lợi dụng thiên tai để kiếm chút tài chính sao?

Vương Học Bình khẽ gạt tàn thuốc rồi cười nói:

- Các anh là người thường niên ở cơ sở, tất cả những lời phản ánh đều là thực tế, còn phương diện tài chính, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của các anh.

Đám lãnh đạo tuyến dưới vừa vui sướng được vài giây thì Vương Học Bình đã nói:

- Có câu nói rất hay, mua nhiều sẽ có giá ưu đãi, các vị đều là thành viên trong tổ cứu nguy cứu tế của tôi, như vậy cũng không ngại chọn lựa mua sắm vật tư cứu nguy, tôi sẽ để phòng tài chính thống nhất với công ty cung ứng vật tư, sẽ giải quyết vấn đề cho các anh.

Vương Học Bình nói ra những lời này thì Chu Dạt vốn đang vui sướng đã giống như rơi từ trên cao xuống đất, không thể vui nổi.

Có người thầm nghĩ, chủ tịch Tiểu Vương, anh cũng quá tàn nhẫn rồi, nếu bọn tôi không được cầm tiền, như vậy còn ý nghĩa gì nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook