Chương 81: Bất Dạ Thiên.
Đại Tư Không
20/03/2013
Hơn mười giờ tối, ba người Vương Học Bình, Hác Cương và Liễu Sướng mặc quần áo bình thường đi dạo vào trong tụ điểm vui chơi giải trí "Bất Dạ Thiên" ở huyện thành.
Đây là một tòa nhà năm tầng, dưới ánh đèn nê ông lấp lánh cũng bùng ra khí chất bất phàm.
Cửa ra vào có hai hàng người đẹp chân dài mặc sườm xám màu hồng phấn, đùi đẹp lộ ra bên ngoài rất chói mắt, non mềm giống như có thể véo ra nước.
Khi thấy ba người tiến vào thì các người đẹp đều cúi đầu chào rồi đồng thanh:
- Hoan nghênh khách quý, xin quan tâm nhiều hơn.
Lúc này một tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt với mặt mũi tràn đầy nụ cười tiến lên dùng giọng khách khí nói:
- Ba vị tiên sinh, xin hỏi có đặt phòng trước hay chưa?
Vương Hòa Bình cười nhạt, hắn hỏi ngược lại:
- Còn phòng không?
Nụ cười trên mặt tên thanh niên chợt giảm đi ba phần, hắn khẽ cười nói:
- Thật sự xin lỗi, phòng đều phải do khách đặt trước, ba vị cứ vào đại sảnh trước, nếu có phòng trống tôi sẽ thông báo ngay.
- Được, ngồi ngoài sảnh cũng được.
Vương Hòa Bình cũng không quan tâm là ngồi ở chỗ nào, hôm nay hắn chỉ muốn đến thăm dò mà thôi.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, âm thanh kêu gọi, nhiều tiếng hô lớn, tiếng hát hò, tất cả đan xen vào nhau tạo nên một vũ khúc cuồng hoan.
Tên thanh niên tìm một chỗ trống mời ba người Vương Hòa Bình ngồi xuống, sau đó cười hỏi:
- Xin hỏi ba vị muốn uống gì?
Liễu Sướng vì phá án nên từng nhiều lần vào những nơi thế này, coi như không có gì quá mới mẻ. Hác Cương thì lần đầu tiên đến đây, cảm thấy có chút gò bó, hắn chỉ ngồi cúi đầu mà không nói một lời.
- Có rượu gì ngon không?
Vương Hòa Bình cố ý dùng giọng phổ thông hỏi tên thanh niên.
- Có rượu Thanh Ti bình thường, còn có cả Gia Sĩ Bá từ Giang Đông đưa đến, có Châu Ti, rượu Tây thì có Chivas... ....
Tên thanh niên giới thiệu thao thao bất tuyệt.
Vương Học Bình phát giác phong cách phục vụ nơi này có hơi giống hình thức ban đầu của kiếp trước, nhưng vẫn còn có chút đơn điệu.
- Không có Louie XIII sao?
Vương Hòa Bình cố ý hỏi ngược lại một câu.
Tên thanh niên không khỏi ngây người, hắn là người phía nam được tuyển đến, cũng đã được huấn luyện, tất nhiên biết Louie XIII là thứ gì.
Tên thanh niên dùng ánh mắt đánh giá Vương Hòa Bình từ đầu đến chân, sau đó dùng giọng sâu sắc nói:
- Có, nhưng dựa theo quy củ của chúng tôi thì phải thanh toán trước mới giao hàng.
Vương Hòa Bình đưa mắt nhìn Hác Cương, Hác Cương hiểu ý mở bóp da bên hông ra, bên trong là một xấp tiền mặt.
- Ông chủ của chúng ta có rất nhiều tiền, cậu nói giá đi.
Hác Cương lần đầu tiên cầm nhiều tiền như vậy, trong lòng có chút căng thẳng, cố gắng trấn định hỏi giá.
Tên thanh niên thầm nghĩ, một con dê béo đến đây, không làm thịt loại người này thì đúng là không có thiên lý. Vì vậy hắn lập tức thay đổi thành bộ mặt tươi cười nóng hổi, hắn cung kính nói:
- Dựa theo quy củ ở đây, hễ là khách thưởng thức Louie XIII thì đều là khách quý nhất, mời ba vị theo tôi, chúng ta đã đủ tư cách vào phòng số sáu.
Nếu không phải tận mắt thấy bọc tiền lớn của đối phương, tên thanh niên cũng không dám tự ý đưa khách đến phòng số sáu.
Dựa theo yêu cầu của ông chủ Ngô Giang của khu giải trí, anh Giang đã ra lệnh, hễ là khách đến phòng số sáu thì đêm đó phải tiêu phí vượt mức năm nghìn.
Thời này không giống với thời sau, nếu một đêm tiêu phí năm nghìn trong một tụ điểm giải trí, ngoài đám nhà giàu mới nổi thì đám người bình thường căn bản khó thể tưởng được.
Vương Học Bình cũng là lần đầu tiên đến Bất Dạ Thiên, sau khi hắn ngồi vào phòng mới phát hiện nơi đây có chút khác biệt với những tụ điểm ăn chơi kiếp trước, bản chất khác biệt.
Cái gọi là phòng, chẳng qua chỉ là một gian phòng hơi lớn ở lầu hai mà thôi.
Gian phòng khoảng năm mươi mét vuông, ghế sa lông da thật, trung tâm gian phòng là một chiếc tivi 29in, bên dưới là một đầu đọc đĩa. Vương Hòa Bình nhìn kỹ lại, hắn phát hiện đó là đầu đĩa VCD nhãn hiệu Vạn Yến.
Nếu hắn nhớ không lầm thì tháng 9 năm 1993 công ty Vạn Yến ở Quảng Đông sản xuất ra đầu đĩa VCD gia đình.
Trước mắt chỉ là tháng 11, trong một tụ điểm giải trí nho nhỏ của một huyện thầnh, trong một gian phòng được gọi là đỉnh cấp đã xuất hiện đầu đĩa VCD, điều này làm Vương Hòa Bình không khỏi sinh ra hứng thú với Ngô Giang, tên này cũng coi như có đầu óc kinh doanh.
Những gian phòng thế này vào đời sau thường là hình thức karaoke, nhưng phòng rộng năm mươi mét vuông, xem như là phòng lớn.
Sau khi đưa khách vào phòng thì tên thanh niên nhanh chóng đưa đến một chai Louie XIII, Vương Hòa Bình nhìn rượu, hắn phát hiện đây nhất định là hàng giả.
Louie XIII chính cống phải có màu vàng óng, sáng, rượu giả thì chất lỏng ảm đạm, độ sáng kém.
Điều này còn chưa quan trọng, thật sự là rượu Louie XIII thì phần tem chống hàng giả có một hình ảnh nhìn vào luôn biến đổi, rượu giả thì phần tem này không biến đổi rõ ràng.
Vương Hòa Bình thả chai rượu xuống rồi cười hỏi:
- Không phải rượu giả đấy chứ?
Tên thanh niên vỗ ngực dùng giọng sắt son nói:
- Chúng tôi ở đây sao có thể xuất hiện rượu giả? Quy định của ông chủ, giả thì một phạt mười.
Vương Hòa Bình cười cười, hắn tỏ ra vô ý nhìn Liễu Sướng, lúc này Liễu Sướng cũng khẽ gật đầu, tỏ ý máy ghi âm đã được mở.
Tên thanh niên đang định mở rượu thì Vương Hòa Bình tiện tay nói:
- Đưa lên trước vài chai Gia Sĩ Bá, coi như súc miệng.
Tên thanh nhiên nghe Vương Hòa Bình nói vậy thì vẻ mặt biến đổi, cũng có chút chần chừ.
Vương Hòa Bình biết rõ đối phương nghĩ gì, hắn cũng không vạch trần mà nháy mắt với Hác Cương.
Hác Cương lập tức mở bóp lấy ra một xấp tiền mặt đưa đến tay tên thanh niên, còn lớn tiếng nói:
- Ông chủ của chúng tôi có rất nhiều tiền, cậu đếm cẩn thận, đừng nghĩ là tiền giả.
Tên thanh niên thường xuyên tiếp xúc với tiền, tất nhiên hắn vừa sờ vào tờ tiền là biết ngay, hắn khẽ cười nói:
- Ha ha, có chút quy củ không thể không theo, xin quý khách tha thứ.
Vương Hòa Bình chỉ cười cười mà không nói lời nào, Liễu Sướng tương đối quen thuộc quy củ nơi đây, hắn cười nói:
- Gọi công chúa ra đây, nhanh lên.
Vào thời này thì nghề "công chúa" đã bắt đầu lưu hành ở các tụ điểm giải trí phương nam.
Nói một cách dễ nghe mà thôi, công chúa thật ra chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng thường đi ven sông, sao giày không ướt? Nghề nghiệp này dễ bị người ta kéo xuống nước, hoặc bị kẻ có tiền bao nuôi, hoặc lưu lạc thành nữ nhảy thoát y.
Liễu Sướng ra mặt gọi vài món nhắm và điểm tâm, sau đó ba người bắt đầu tự mình tìm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.