Lãnh Đạo

Chương 167: Bất lợi.

Đại Tư Không

20/03/2013



Dương Chính Hoa đi đến bên bậc thang, khi định đi vào cửa chính thì hắn phát hiện một bàn tay nhỏ vung lên chặn lại.

Dương Chính Hoa hiểu đây có nghĩa là dừng lại, vì thế hắn tức tối dừng lại, sau đó xoay người xấu hổ đi về đứng bên cạnh Vương Học Bình.

Vương Học Bình nhìn Dương Chính Hoa với vẻ mặt âm trầm, hắn thầm nghĩ, làm thư ký qun trọng là ngộ tính, nếu không phỏng đoán được ý đồ của lãnh đạo thì không giữ vị trí lâu dài.

Khoảnh khắc khi tiến vào khu nhà thì Mạnh Thu Lan cố ý nghiêng mặt nhìn, nàng phát hiện Vương Học Bình vẫn đứng bên cạnh xe, cũng không đi theo, vì vậy thầm nghĩ, tên thư ký trước đây của Nghiêm Minh Cao thật sự rất thức thời.

Thư ký Lâm Yến của Tạ Hàn Yên nhìn bóng lưng Mạnh Thu Lan và Tôn Mị biến mất trong khu nhà, nàng đi về phía Vương Học Bình, sau đó duỗi bàn tay khẽ bắt tay với hắn.

- Chủ nhiệm Vương, thời gian ngắn không gặp, đa tạ anh đã ra sức giúp đỡ công ty điện tử Giai Sang.

Lâm Yến mỉm cười thăm hỏi Vương Học Bình.

Vương Học Bình chỉ khẽ nắm chặt rồi buông bàn tay nhỏ của Lâm Yến ra, hắn cười nói:

- Cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất cho xí nghiệp trong khu vực chính là phương hướng cố gắng của toàn thể cán bộ hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng tôi, có gì mà cảm tạ?

Lâm Yến hoàn toàn khác với một người như Tạ Hàn Yên, nàng là người làm công từ cơ sở đi lên, nàng hiểu đạo lý cường long không ép địa đầu xà.

Có thể nói là như vậy, nếu không có sự trợ giúp hết mình của Vương Học Bình, Lâm Yến tuyệt đối không thể nào hoàn thành công tác xây dựng xong nhà xưởng trong thời gian một tháng.

Vì liều mạng làm tốt công tác đúng thời hạn nên Lâm Yến tọa trấn ở huyện Nam Vân nhận được sự tán thưởng của Tạ Hàn Yên, nàng sắp được nhận lệnh trở thành tổng giám đốc nhà máy của tập đoàn Giai Sang ở huyện Nam Vân này.

Nhận lời mời của Lâm Yến, Vương Học Bình đi đến phòng làm việc của nàng, mà Dương Chính Hoa không được mời chỉ có thể đợi ở chỗ cũ. Dương Chính Hoa dùng ánh mắt cực kỳ ghen tị nhìn bóng lưng Vương Học Bình, trong lòng bùng lên cảm xúc khác thường.

Trên đường đi Vương Học Bình luôn có chút kỳ quái, đáng lý dựa theo lẽ thường thì Lâm Yến phải biết thân phận chủ tịch huyện của Mạnh Thu Lan, nàng không đi với chủ tịch huyện thì cũng phải tiếp con tôm nhỏ Dương Chính Hoa chứ? Tình huống lúc này là thế nào?

- Ha ha, thư ký Lâm, vừa rồi người mới đến chính là chủ tịch huyện mới của chúng tôi.

Vương Học Bình sợ Lâm Yến không biết thân phận của Mạnh Thu Lan, vì vậy cố ý nhắc nhở.

Ánh mắt Lâm Yến khẽ xoay chuyển, nàng nhìn Vương Học Bình rồi cười nói:

- Anh cũng không biết, chủ tịch Mạnh mỗi lần đến gặp tổng giám đốc Tạ của chúng tôi, đều chỉ cần Tôn Mị đi cùng là được.

Vương Học Bình có thể thấy hương vị chua trong lời nói của Lâm Yến, trong lòng cũng thầm hiểu, hơn phân nữa là Mạnh Thu Lan và Lâm Yến có xảy ra chút chuyện không vui.



Có một số việc không biết thì tốt hơn, Vương Học Bình rút thuốc làm một điếu, nhưng sau khi châm thuốc hắn mới hỏi Lâm Yến:

- Có được phép hút thuốc không?

Lâm Yến trừng mắt nhìn Vương Học Bình rồi cười nói:

- Anh đã hút rồi, còn hỏi tôi sao?

Vương Học Bình đã liên hệ với Lâm Yến khá nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hai bên ngồi gần như vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau, Vương Học Bình phát hiện Lâm Yến thật ra là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tướng mạo rất tốt, dáng người thon thả, điều không hoàn mỹ chính là dưới mắt trái có một chiếc mụn ruồi đen ảnh hưởng nghiêm trọng đến gương mặt.

Lâm Yến lớn hơn Vương Học Bình hai tuổi, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, vì vậy Vương Học Bình cảm thấy nhàn rỗi mà nói đùa:

- Chị Lâm, có bạn trai chưa? Nếu không có thì tôi sẽ đề cử cho một nhân tuyển cực kỳ ưu tú.

Vương Học Bình còn chưa dứt lời thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng:

- Nơi này là xí nghiệp, nếu muốn làm bà mai thì về nhà mà làm.

Vương Học Bình quay đầu nhìn, lúc này hắn phát hiện Tạ Hàn Yên với gương mặt lạnh như băng đang đứng ngoài cửa, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào hắn.

Vương Học Bình thầm cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, mình hình như không được may mắn cho lắm, chỉ đùa một câu mà đúng lúc chính chủ đến sao?

Lâm Yến đỏ mặt, nàng nhanh chóng đứng lên đi đến bên cạnh Tạ Hàn Yên, sau đó nàng cúi đầu khẽ nói:

- Giám đốc Tạ, tôi... ....

- Liếc mát đưa tình cũng phải tìm địa điểm thích hợp chứ? Lâm Yến, tôi thất vọng với cô quá rồi.

Tạ Hàn Yên căn bản không cho Lâm Yến cơ hội giải thích, nàng nói xong thì xoay người bỏ đi.

Gương mặt Lâm Yến chợt trắng bệch không còn chút máu, nước mắt bừng lên, rất uất ức.

Lý trí nói cho Vương Học Bình biết, hắn nên tránh xung đột chính diện với Tạ Hàn Yên, dù hắn có bối cảnh hùng mạnh cũng không nên trêu vào người phụ nữ điên kia.

Vương Học Bình hít vào một hơi thật sâu rồi đi đến bên cạnh Lâm Yến lúc này hai mắt đã mờ ảo, hắn trầm giọng nói:



- Chị Lâm, đều là tôi không tốt, đã làm chị uất ức.

Lâm Yến nở nụ cười đau khổ:

- Giám đốc Tạ thứ gì cũng tốt nhưng...Ôi, sau này tôi không còn khả năng làm giám đốc chi nhánh này nữa rồi.

Lâm Yến nói xong thì chợt bừng tỉnh, nàng ngậm miệng không tiếp tục.

Vương Học Bình là người thông minh, tất nhiên hắn hiểu ý Lâm Yến, ý nghĩa đầy đủ chính là Tạ Hàn Yên trước nay luôn cao cao tại thượng, không hiểu khó khăn của hạ tầng xã hội, cũng không hiểu hoạt động xã giao với các nhân vật hạ tầng.

Vương Học Bình khẽ có ý nghĩ, hắn cười nói với Lâm Yến:

- Chị Yến, tôi biết một vị giám đốc công ty, nếu chị không muốn tiếp tục phục vụ công ty Giai Sang, tôi có thể đề cử chị.

Lâm Yến thở dài ảm đạm, nàng lẩm bẩm:

- Cám ơn ý tốt của anh, tôi có chút thành tựu hôm nay cũng nhờ sự dạy bảo của giám đốc Tạ, chỉ cần chị ấy không khai trừ tôi, thì tôi tuyệt đối không bỏ đi.

Hai mắt Vương Học Bình như tỏa sáng, trong lòng lại thầm đánh giá Lâm Yến cao hơn một bậc.

Vương Học Bình thở dài, trò nắm giữ nhân tâm của Tạ Hàn Yên cũng không kém.

Nếu chủ nhân nơi đây đã nổi giận thì Vương Học Bình cũng không thể tiếp tục ở lại, hắn an ủi Lâm Yến vài câu, sau đó vội vàng rời khỏi phòng làm việc của nàng.

Vương Học Bình đi ra khu văn phòng thì chợt phát hiện chiếc xe và Dương Chính Hoa đã biến mất, trên bãi đậu xe chỉ còn chiếc Santana của hắn và tài xế Lưu.

Chủ tịch Mạnh đến đây thị sát đã đi, nhưng Vương Học Bình cùng đi theo lại bị đá lại, có chuyện gì xảy ra?

Vương Học Bình ngồi vào xe mình mà hít vào một hơi, cẩn thận suy xét thì thấy rõ ràng Dương Chính Hoa đang chơi xấu mình.

- Tài xế Lưu, khi chủ tịch Mạnh đi ra có để lại câu nói nào không?

Vương Học Bình quay sang hỏi tài xế Lưu.

Tài xế Lưu chạy chậm lại rồi cẩn thận suy nghĩ nói:

- Tôi luôn ngồi trong xe, thấy chủ nhiệm Dương nói vài câu với chủ tịch Mạnh, sau đó chủ tịch lên xe, không nói lời nào.

Hừ, hay cho Dương Chính Hoa, lên làm thư ký của chủ tịch thì dám âm thầm chơi mình, vậy thì đợi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook