Chương 393: Bí quyết phân chia lợi ích.. (1+2)
Đại Tư Không
20/03/2013
- Học Bình, làm rất tốt, vung tay nhấc chân đã tiêu diệt vài tên cứng đầu, rất thống khoái.
Chủ tịch Tư Hiểu Đông nâng ly rượu dùng giọng xúc động khen ngợi, Lý Bân ngồi bên cạnh cũng thấy, tâm tình của lãnh đạo rất vui, vì vậy sau khi ngồi vào phòng thì trên mặt luôn nở nụ cười.
- Chủ tịch, tôi chẳng qua chỉ mượn gió đông của anh mà thôi, không có anh cầm lái phía trước, cục diện sao có thể được như vậy?
Vương Học Bình đứng trước mặt một nhân vật đa mưu túc trí như Tư Hiểu Đông cũng không dám tự cao tự đại, dùng hai tay nâng ly khẽ cụng ly với lãnh đạo.
Tư Hiểu Đông uống cạn ly sau đó khoát tay áo cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ đưa ra một phần văn kiện mà thôi, nhưng thứ khác chưa nói, nhưng Học Bình cậu thật sự là người tài, khó trách bí thư Hà luôn nhắc đến cậu không dứt miệng.
Vương Học Bình điều chỉnh sắc mặt, hắn chân thành nói:
- Chủ tịch, tôi có được chút thành tựu hôm nay cũng không ly khai khỏi sự đề bạt và thưởng thức của bí thư Hà, nhưng sau này cũng không thể nào ly khai khỏi sự ủng hộ và quan tâm của lãnh đạo thị ủy.
Tư Hiểu Đông mở miệng cười lớn, Vương Học Bình tỏ ra thân cận, điều này thật sự nói ra tiếng lòng của hắn.
Nói thật lòng, Tư Hiểu Đông đã sớm muốn nhằm vào địa bàn cục công an thành phố. Nhưng trước đó Lương Hồng Kỳ được Phùng Sở giúp đỡ, luôn nắm những sự việc lớn nhỏ ở cục công an như thùng sắt.
Dù có Lý Bân làm nội ứng nhưng cũng không dùng gì được, Tư Hiểu Đông cố tình nhúng tay cũng chỉ có thể khóc mà không làm gì được, thúc thủ vô sách.
Bây gời Vương Học Bình với chiến lực cường hãn đã xuất hiện, chỉ cần lợi dụng một thông báo xuống giúp đỡ người nghèo để đẩy những thành viên quan trọng của Lương Hồng Kỳ trong cục công an ra ngoài, coi như chia năm xẻ bảy lực lượng của đối phương.
"Người cán bộ thanh niên này rất có tài!"
Tư Hiểu Đông nheo mắt cẩn thận đánh giá Vương Học Bình, trong lòng cũng đang xem xét một chuyên khác.
Ngày đó từ trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy đi ra, Vương Học Bình đã từng nhờ Tư Hiểu Đông vốn là tổ trưởng tổ công tác giúp đỡ người nghèo cho ra một văn kiện để đẩy mạnh công tác tuyến dưới.
Lúc đó Tư Hiểu Đông cũng nghi ngờ Vương Học Bình có chút mưu đồ, nhưng không ngờ người này lại lợi dụng văn kiện đó để làm ra một vở kịch hay như thế.
Hậu sinh khả úy.
Ánh mắt Tư Hiểu Đông nhìn về phía Vương Học Bình đã rất ôn hòa, hắn đặt ly rượu trong tay xuống rồi liếc mắt nhìn Lý Bân ngồi ngay ngắn bên cạnh mà không khỏi thở dài. Lý Bân cũng theo hắn khá lâu, tuổi lớn hơn Vương Học Bình khá nhiều, nhưng nói về năng lực chính trị và ra tay quyết đoán lại không thể nào bằng Vương Học Bình.
Chênh lệch giữa người và người sao lại lớn như vậy?
Hôm nay Vương Học Bình kéo Lý Bân cùng mở tiệc chiêu đãi Tư Hiểu Đông, tất nhiên muốn cùng tiến thêm một bước thân cận với chủ tịch thành phố. Tuy hắn ngồi lên bảo tọa cục trưởng cục công an thành phố, nhưng lại được sự giúp đỡ mạnh mẽ của Hà Thượng Thanh, nhưng dù sao thì cục công an thành phố cũng nằm dưới sự chỉ đạo của lãnh đạo thị ủy.
Hôm nay Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ đã xé mặt nhau, chẳng khác nào Vương Học Bình đắc tội với lãnh đạo đứng sau lưng Lương Hồng Kỳ, là bí thư thị ủy Phùng Sở.
Tư Hiểu Đông là phó bí thư thị ủy và kiêm chủ tịch thành phố, là minh hữu có quan hệ thân mật với Hà Thượng Thanh. Có quan hệ sâu xa như vậy, Vương Học Bình tất nhiên sẽ có cơ sở kết minh với Tư Hiểu Đông.
Xem xét từ cục diện chính trị ở thị ủy, Tư Hiểu Đông cần những ban ngành có thực quyền như cục công an thành phố ra mặt giúp đỡ, tăng cường lực ảnh hưởng, vì thế mới kèm cặp được Phùng Sở. Coi như tạo nên cơ sở lớn cho thời điểm tiến lên tiến lên vị trí bí thư thị ủy.
Mà Vương Học Bình thì cần sự giúp đỡ của Tư Hiểu Đông ở hội nghị bí thư và hội nghị thường ủy, như vậy mới có thể đối mặt với áp lực từ Phùng Sở và Lương Hồng Kỳ.
Dưới điều kiện cùng chung lợi ích, Vương Học Bình và Tư Hiểu Đông ăn ý với nhau, nhanh chóng trở thành chiến hữu kề vai sát cánh.
Tư Hiểu Đông liếc mắt nhìn Lý Bân đang kích động, lại đảo mắt nhìn Vương Học Bình ung dung bình tĩnh, so sánh giữa hai người với nhau, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tư vị.
Nếu hai bên đã kết liên minh, như vậy phải thỏa hiệp trên phương diện lợi ích, tất nhiên đây là sự thật khó chối cãi. Với trí tuệ chính trị của Vương Học Bình, không thể nào không biết ý nghĩ của Lý Bân.
Mọi người đều biết Lý Bân là quân cờ quan trọng của Tư Hiểu Đông gài vào cục công an thành phố, nói trắng ra thì Lý Bân chính là người phát ngôn cho Tư Hiểu Đông ở cục công an.
Bây giờ Vương Học Bình đá văng Hạ Tân, thu được Cảnh Kiếm Phong, lại nắm lấy một đám ủy viên đảng ủy. Rõ ràng lúc này cơ cấu quyền lực ở cục công an thành phố đã biến đổi.
Vào thời điểm mẫn cảm này, Vương Học Bình và Tư Hiểu Đông lại ngồi xuống cùng bàn, thật ra mục đích chính là muốn tỏ thái độ rõ ràng trong lúc chia xẻ tài nguyên.
"Ôi, Lý Bân này làm lãnh đạo nhiều năm, sao không thể nhìn rõ huyền cơ trong sự kiện ăn uống lần này?"
Quả nhiên không đợi Tư Hiểu Đông lên tiếng, Vương Học Bình đã đưa ra cành ôliu, hắn cười nói:
- Có câu không điều tra nghiên cứu thì chẳng có quyền lên tiếng. Trước kia tôi làm chủ tịch huyện, tuy có chút hiểu biết về cục công an, nhưng dù sao cũng là một người truyền thống phát triển kinh tế, vì thế sau khi nhận chức ở cục công an thì luôn lấy ổn định làm việc chính.
Vương Học Bình nói và cố ý dừng lại một chút, coi như cho Tư Hiểu Đông tiêu hóa ám hiệu của mình.
Đến khi Tư Hiểu Đông tỏ ra vui vẻ thì Vương Học Bình mới tiếp tục:
- Bây giờ sau khi trải qua một thời gian ngắn tìm hiểu nghiên cứu, tôi đã hiểu tình huống trong cục, đang dự tính tiến hành điều chỉnh phân công thành viên ban ngành. Anh Tư là lãnh đạo đức cao vọng trọng ở thị ủy, tất nhiên sẽ hiểu rõ tình huống ở cục công an hơn tôi rất nhiều... ....
Những lời nói đặc sắc như vậy, nếu không phải chính mình được nghe, sợ rằng Tư Hiểu Đông rất khó tin nó được một cán bộ trẻ chưa đến ba mươi nói ra khỏi miệng, đúng là nhân tài.
- Ha ha, Học Bình, hôm nay là một cuộc gặp gỡ tư nhân, chúng ta cũng đừng nói đến những việc vặt thế này, uống, uống thôi.
Tư Hiểu Đông cố ý lãng tránh, chỉ hăng say mời rượu.
Lý Bân nghe ra điểm mấu chốt, vì vậy mà tâm tình ngứa ngáy, dùng ánh mắt rất có ý nhìn Tư Hiểu Đông.
Tư Hiểu Đông giống như không phát hiện ra điều gì, hắn nâng ly rượu cười nói:
- Cảm tình sâu sắc thì cạn ly, cảm tình nông cạn thì làm một hớp, ha ha, Học Bình, chúng ta cạn ly.
Đường đường là một vị cán bộ lãnh đạo cấp phó tỉnh nhưng lại dùng câu nói mời rượu thô lỗ, Vương Học Bình thầm biết rõ, Tư Hiểu Đông muốn thân cận với mình, vì thế cũng chỉ có thể cụng ly mà thôi.
Lý Bân có chút ngồi không yên, nếu Vương Học Bình đã nói có ý đồ điều chỉnh phân công thành viên ban ngành, như vậy phải chia phần thế nào? Điều này rất quan trọng, sao hắn không vội cho được?
- Cục trưởng Vương, tôi tin dưới sự lãnh đạo của anh thì các hạng mục công tác trong cục sẽ phát triển không ngừng, giống như hoa nở, liên tục lên cao.
Thừa dịp Tư Hiểu Đông gắp rau, Lý Bân nâng ly lên dùng giọng nịnh nọt nói với Vương Học Bình.
Tư Hiểu Đông không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lý Bân, ánh mắt có chút mất vui, có ý vị chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Tiểi Lý Tử, tôi và anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Chơi chính thị thì kiến thức cơ bản nhất là bảo trì sự bình thản, sao anh không học được?"
Tư Hiểu Đông biết rất rõ, Lý Bân thuộc về loại cán bộ chung hoạn nạn nhưng không thể nào cùng hưởng lạc.
Vì tương lai, Lý Bân cũng biết kiên nhẫn chờ thời cơ đến, nhưng một khi đạt được thắng lợi, sắp đến cửa khẩu thì Lý Bân giống như thay đổi là một người khác, sợ người ta quên công của mình, rất khó coi.
Tất nhiên ngoài tư tưởng lợi ích và hiệu quả quá nghiêm trọng thì Lý Bân rất kính trọng Tư Hiểu Đông, chưa đến mức nói gì nghe nấy, nhưng ít nhất ở phương diện đại cục, Lý Bân cũng tuân thủ theo ý đồ của Tư Hiểu Đông.
Nước trong quá sẽ không có cá, người theo quá sát sẽ chẳng có tiền đồ, con người không thể thập toàn thập mỹ, chỉ cần làm đại sự không hồ đồ thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ nhặt, cần gì phải quan tâm?
Nhưng hôm nay đối thủ là hồ ly ngàn năm Vương Học Bình, có những lời không cần nói ra khỏi miệng, Tư Hiểu Đông cần gì phải làm thừa?
Tư Hiểu Đông trước nay luôn muốn ngồi yên câu cá, trong lòng ít nhiều cũng có tâm tư, hắn muốn xem Vương Học Bình muốn chia lợi ích với minh hữu thế nào, rốt cuộc có đạo hạnh cao sâu ra sao?
Căn cứ vào những vấn đề trên, Tư Hiểu Đông hoàn toàn có thể ép một Lý Bân đang gấp gáp sang một bên.
Vương Học Bình kép một miếng cánh gà, hắn tinh tế nhai nuốt, sau đó đặt đũa xuống dùng giọng khó khăn nói với Tư Hiểu Đông:
- Bây giờ tôi kiêm ba chức, ngoài việc làm công tác hằng ngày ở cục công an, còn phải quan tâm đến công tác đảng, không những thế mà thỉnh thoảng còn phải làm những chuyện vụn vặt bên cục công an tỉnh, cuối tuần tăng ca là chuyện bình thường. Ôi, tôi rất mệt mỏi, tôi luôn lo lắng lãnh đạo tỉnh và thị ủy khổ tâm, vì vậy cho tới nay rất muốn tìm một trợ thủ đắc lực cho mình.
Tư Hiểu Đông thầm trầm trồ khen ngợi, lời nói của Vương Học Bình nhìn có vẻ là kêu khổ, thực chất chính là cho Tư Hiểu Đông lựa chọn Lý Bân.
Vương Học Bình bây giờ là cục trưởng cục công an thành phố kiêm phó cục trưởng cục công an tỉnh, dựa theo ý nghĩ của hắn, chức vụ cục trưởng cục công an thành phố là không thể buông tay.
Như vậy chức vụ bí thư đảng ủy khối chính là một thứ có thể chia sẻ.
Không chỉ là như vậy, Tư Hiểu Đông còn có thể tìm được một tầng ý nghĩ khác của Vương Học Bình, đó chính là vấn đề sắp xếp cho phó cục trưởng thường vụ Cảnh Kiếm Phong.
Theo báo cáo tình huống của Lý Bân với Tư Hiểu Đông, Cảnh Kiếm Phong vừa rồi đã lựa chọn phương án đứng về phía Vương Học Bình.
Lúc này Vương Học Bình ném ra hai khúc xương, đó là bí thư đảng ủy khối cơ quan và phó cục trưởng thường vụ, chọn một trong hai.
Bí thư đảng ủy khối cục công an thành phố cũng có cấp phó phòng, tuy chỉ phụ trách công tác đảng, quyền lực khá nhỏ, nhưng dù sao cũng là cán bộ nằm dưới sự quản lý của tỉnh.
Phó cục trưởng thường vụ phụ trách công tác hằng ngày trong cục công an, quyền lực nặng hơn bí thư đảng ủy khối rất nhiều.
Nhưng chỉ cần Vương Học Bình còn là cục trưởng cục công an thì phạm vi thế lực giữa các vị trợ thủ thật ra đều khó nói, nhưng kết quả là không khác biệt quá lớn, không ai quá mạnh.
Tư Hiểu Đông không phải là cán bộ bình thường, hắn đã lăn lộn quan trường vài chục năm, đã sớm thành tinh.
Tư Hiểu Đông xem xét những sắp xếp thể hiện trí tuệ chính trị cực cao của Vương Học Bình, hắn thầm xem xét, cũng hiểu những suy xét của Vương Học Bình: Chỉ cần hai phái liên hợp lại và dùng sức đẩy ngã Lương Hồng Kỳ, như vậy vị trí thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp sẽ nằm trong tay Vương Học Bình, như vậy không gian cho Lý Bân đi lên sẽ rộng mở hơn.
Nói cách khác, chỉ cần Lý Bân có thể đi lên, lại phối hợp chặt chẽ với quá trình thăng chức của Vương Học Bình, những gì Vương Học Bình để lại sẽ được Lý Bân tiếp nhận, như vậy chuyện không thể hoàn toàn biến thành có thể.
Nhưng bây giờ vấn đề là chức vụ bí thư đảng ủy khối cục công an phải được thông qua hội nghị bí thư thị ủy, sau đó lại phải được hội nghị thường ủy quyết định, cuối cùng còn phải được phòng tổ chức tỉnh ủy phê chuẩn, kết quả mới xong.
Đây là một chức vụ dai như gân gà, thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa trong đó còn liên quan đến vấn đề sắp xếp cho Cảnh Kiếm Phong, không phải phiền toái bình thường.
Rõ ràng Vương Học Bình đã sớm nắm bắt bí quyết bên trong, hắn cố ý ném thực đơn ra mặt bàn, vì Tư Hiểu Đông thật sự cũng có ý nghĩ muốn thử Vương Học Bình.
Tất nhiên đáp án cuối cùng sẽ không rõ ràng, điều này làm cho phạm vi của Lý Bân phì ra, trước mắt rất khó lựa chọn.
Sau khi nghĩ kỹ thì mí mắt cụp xuống, trong lòng thầm nghĩ, Vương Học Bình này cuối cùng cũng không phải thứ trong ao, không vào lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không đơn giản đắc tội.
Tư Hiểu Đông thầm thở dài với ánh mắt tràn đầy khát vọng của Lý Bân, được bao nhiêu năm rồi? Một thư ký chủ tịch huyện nho nhỏ đã biến thành mọt cao thủ trong chính trường.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, sao lại có khác biệt quá lớn như vậy? Tư Hiểu Đông trừng mắt tức giận nhìn Lý Bân, kịp thời ngăn cản cảm giác đắc ý của đối phương.
- Học Bình, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chúng tôi đã già rồi, không còn dùng được nữa.
Tư Hiểu Đông vẫn chưa thỏa mãn mà bổ sung:
- Chỉ có thể chết vùi trên bờ cát mà thôi.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn nói:
- Chủ tịch, anh cũng không nên nói như vậy, gừng càng già càng cay, đưa mắt nhìn lại, không phải các vị lãnh đạo đều là các cán bộ già lão, các cựu chiến binh sao?
Lý Bân mơ hồ cảm thấy không đúng nhưng thật sự không quá rõ ràng, giữa chủ tịch Tư và Vương Học Bình có thứ gì bí hiểm cần che giấu?
Tiệc rượu kết thúc, lúc chia tay Tư Hiểu Đông cầm tay Vương Học Bình cười nói:
- Tiểu Lý nhiều năm theo tôi, khá tốt về đại cục, chẳng qua có chút xao động. Học Bình, cậu cần phải hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Tối nay Tư Hiểu Đông xem như đã nhìn thấu vấn đề, dựa vào Lý Bân để làm rung chuyển địa vị của Vương Học Bình ở cục công an thành phố, điều này như mò trăng đáy nước, rất có thể trộm gà không được còn mất đi nắm gạo.
Tất nhiên lần này Tư Hiểu Đông tỏ thái độ chẳng qua chỉ thừa nhận thân phận liên minh hợp tác cùng hưởng lợi của Vương Học Bình mà thôi, cũng không có nghĩa là hắn sợ Tiểu Vương.
Đã là hợp tác thì phải cùng có lợi, đây chính là kết quả mà Vương Học Bình muốn, nếu Tư Hiểu Đông đã tán thành như vậy, hắn cũng không phải loại người quá mức, vì thế cười nói:
- Tuy tôi đến cục công an chưa lâu nhưng cũng biết anh Lý là đồng chí tốt.
- Ha ha, đồng chí Học Bình rất tốt, rất tốt.
Tư Hiểu Đông cười to ba tiếng rồi tiến vào trong xe nghêng ngang bỏ đi.
Lúc chia tay Lý Bân vẫn chưa hiểu làm sao, hoàn toàn không rõ Vương Học Bình đã cùng Tư Hiểu Đông bàn bạc về tương lai cho mình.
Vài ngày sau ở hội nghị ban ngành đảng ủy khối, Vương Học Bình chủ trì và đưa ra quyết nghị sắp xếp phân công ban ngành, được thông qua.
Cảnh Kiếm Phong vì lâm trận quay đầu về bến đổ đúng đắn nên lập được công lớn, ngoài được phân công chủ trì công tác toàn cục, hơn nữa còn được sắp xếp quản lý phòng cán bộ lão thành, để cho các cán bộ lão thành yên lòng.
Lý Bân vốn là một phó cục trưởng được phân công quản lý văn phòng, bây giờ lại nắm trong tay hai ban ngành có thực quyền, một là phân cục, hai là phòng cảnh sát kinh tế của Lưu Bảo Quốc.
Trước kia phòng giám sát vốn thuộc về ủy ban kỷ luật cục công an được Lương Hồng Kỳ sắp xếp cho Hạ Tân, lần này Vương Học Bình kéo về giao vào trong tay bí thư ủy ban kỷ luật cục công an là Chu Tân Hoa, là người của lão cục trưởng Văn Tiên.
Căn cứ vào vấn đề đoàn kết ban ngành để đối kháng với Lương Hồng Kỳ, Vương Học Bình cũng không sửa chữa phạm vi phân công của các thành viên ban ngành khác, trên cơ bản vẫn giữ nguyên trạng.
Những người này phần lớn chỉ chạy theo dòng nước mà thôi, bọn họ căn bản chỉ được phân công quản lý những ban ngành không quá quan trọng, có thu hoạch ít hay nhiều cũng không thể phàn nàn.
Lần này chỉnh đốn quyền lực thì kẻ bị thiệt hại nhiều nhất là Hạ Tân, hai là Lưu Bảo Quốc bị rút bớt quyền lực.
Trước đó Lưu Bảo Quốc được phân công xem xé vài phân cục, nhưng hôm nay trên tay chỉ còn vài phòng ban lặt vặt như công đoàn, hội cựu chiến binh. Lúc này phân cục tuyến dưới cũng gặp chuyện không may, tổn thất rất nặng.
Dù biên độ điều chỉnh cũng không lớn nhưng bầu không khí và sinh thái của cục công an thành phố đã biến đổi kinh người: Vài vạn cảnh sát trong thành phố đều hiểu rõ một vấn đề, đó là giang sơn đã đổi, đã là thời đại của cục trưởng Vương Học Bình.
Sau đó Lương Hồng Kỳ ở bên phía ủy ban tư pháp nổi giận đùng đùng vỗ bàn đá ghế, nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên.
Có người chạy đến đâm thọc nhưng vẻ mặt Vương Học Bình vẫn như thường, căn bản không có gì khác lạ.
Vài ngày sau, vào một buổi sáng.
- Lãnh đạo, đã đến giờ.
Thư ký Liễu Sướng nhanh tay nhanh chân đi đến trước bàn làm việc của Vương Học Bình rồi khẽ nhắc nhở.
Dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình trước đó, mười giờ sáng nay sẽ tham gia cuộc họp đưa Nam Lâm xuống nhận chức phó đại đội trưởng đặc công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.