Chương 224: Bối cảnh quân đội.
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Học Bình cũng nhanh chóng cười nói theo lời giới thiệu của Mạnh Thu Lan:
- Huyện Nam Vân chúng tôi có truyền thống khá lâu đời, nhưng vấn đề xây dựng viện an dưỡng sẽ liên quan đến vấn đề đất đai khá lớn, trong huyện cũng không tự mình làm chủ được.
Trương Vân Thiên nở nụ cười cởi mở:
- Phân khu có một kho hàng vật tư trong huyện thành, nếu lãnh đạo huyện đồng ý, chúng ta có thể trao đổi, mọi người thấy thế nào.
Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đưa mắt nhìn nhau, nàng có chút do dự, kho hàng của quân đội chuyển giao cho địa phương, trong đây có nhiều vấn đề về thủ tục, nhưng nàng hoàn toàn không biết về những thứ này.
Vương Học Bình xem như hiểu rõ sự khó xử của Mạnh Thu Lan, hắn cười nói với Trương Vân Thiên:
- Trưởng phòng Trương, chỉ cần tỉnh có thể làm tốt thủ tục, trong huyện chúng tôi sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Trương Vân Thiên đưa ra yêu cầu trao đổi kho hàng ở trong huyện thành, Vương Học Bình nghĩ rằng chỉ cần lãnh đạo phân khu trên tỉnh làm tốt là được.
Trương Vân Thiên hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Học Bình, ánh mắt hắn chợt lóe lên, thầm nghĩ tên chủ nhiệm họ Vương này khá lợi hại, chỉ một câu đã đổ tất cả vấn đề khó khăn về phía phân khu tỉnh.
Nếu quân đội muốn chuyển giao kho hàng cho địa phương thì thủ tục tương đối rườm rà, với lực lượng của huyện Nam Vân thì căn bản không thể nào hoàn thành nhiệm vụ quá cao này.
Vì vậy Vương Học Bình không muốn dây dưa ở vấn đề chi tiết, quân đội có một kho hàng trong huyện thành, như vậy diện tích của nó phải là rất lớn, có lẽ phải chiếm một phần mười diện tích của huyện thành.
Kho hàng kia của quân đội đã được lập ra từ thời kiến quốc đến nay, đã có vài chục năm lịch sử, dân chúng trong huyện thành không ai không biết. Khi Vương Học Bình còn đang học tiểu học thì đã từng cùng nhóm bạn chạy vào đó chơi đùa vài lần.
Mạnh Thu Lan liếc mắt nhìn Vương Học Bình rồi thầm thở dài một tiếng, người này có ý nghĩ khoáng đạt, đã có năng lực lại rất biết cách làm quan, nếu không phải đứng về phía đối lập thì quá tốt.
Trương Vân Thiên cố ý tránh đưa ra câu trả lời thuyết phục, hắn đưa tay chỉ vào dòng người trước cổng khu phố cổ, hắn cười nói:
- Chu Huyền Vương, chỗ các anh đúng là làm ăn quá tốt.
Vương Học Bình chỉ cười cười, hắn cố ý đùa giỡn, vì vậy mà nhổ ra nước đắng:
- Người đến nhiều mà năng lực tiếp đón của khu phố cổ chúng tôi chỉ có hạn, đáng tiếc là quyền hạn trong huyện quá nhỏ và không thể nào thông qua vấn đề viện an dưỡng.
Vương Học Bình đã phân tích rất rõ ràng, Trương Vân Thiên cố ý đặt vấn đề để thăm dò ý tứ của huyện mà thôi.
- Chủ tịch Mạnh, chị có ý kiến gì với vấn đề viện an dưỡng không?
Trương Vân Thiên cảm thấy Vương Học Bình rất khôn khéo, nếu tiếp tục đôi co sẽ chẳng có được chút tiện nghi nào, vì vậy mới chĩa đầu mâu về phía Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cũng không ngốc, nàng cũng học theo Vương Học Bình mà cười nói:
- Chúng tôi là đơn vị cấp huyện, tất nhiên sẽ rất mong muốn xây dựng khu an dưỡng lúc về già cho các vị lãnh đạo quân đội, nhưng thật sự quyền hạn của huyện là có hạn.
Mạnh Thu Lan nói như vậy chẳng khác nào chưa nói.
Trương Vân Thiên cũng biết hạch tâm của vấn đề là chuyện thủ tục chuyển giao kho hàng, trước khi đến thì lãnh đạo phân khu đã từng nói vài lời, chuyện thủ tục kho hàng sẽ làm tốt trong thời gian ngắn, nhưng nhất định phải làm tốt công tác tìm địa điểm xây dựng viện an dưỡng.
Phân khu tỉnh luôn nhắc đến vấn đề viện an dưỡng, tuy không nói đến vấn đề cá nhân gì, nhưng Trương Vân Thiên thân là phó phòng hậu cần, trong lòng hắn biết rất rõ, có vị khai quốc tướng quân cấp thượng tướng muốn an dưỡng tuổi già ở đây.
Vị tướng quân kia vì vấn đề về sức khỏe mà không khỏi chủ động đề cử với quân ủy trung ương xin được về hưu, mà bộ hạ của tướng quân lại trải rộng khắp thiên hạ.
Chưa nói đâu ra, thượng cấp ở phân khu tỉnh Trung Hạ đang giữ chức vụ tư lệnh viên chính là bộ hạ cũ của vị thượng tướng kia.
Tư lệnh quân khu định cấp cho lãnh đạo một khu an dưỡng ở phía nam, không biết vì sao lão tướng quân lại chọn trúng viện an dưỡng của phân khu Trung Hạ, hơn nữa vừa ở đã là ba năm.
Lúc này phân khu tỉnh vất vả lắm mới tìm được một khu phố cổ, vì vậy mà lãnh đạo phân khu quyết định dời viện an dưỡng ra khỏi tỉnh thành, chuyển đến vùng có nhiều truyền thống, có phong cảnh tuyệt trần, đó chính là huyện thành huyện Nam Vân.
Trương Vân Thiên chủ động ném ra ngoài chuyện viện an dưỡng cũng không phải xúc động nhất thời, là một kết quả đã suy xét khá lâu.
Trương Vân Thiên thấy nếu lãnh đạo đã có yêu cầu thì mình cũng chỉ có thể trăm phương ngàn kế thực hiện nó mà thôi.
Kho hàng quân dụng của quân đội muốn chuyển giao cho địa phương thì phải giải quyết dựa theo thủ tục bình thường, đó là chuyện của quân đội, địa phương chỉ có thể giơ mắt nhìn, không thể nhúng tay vào.
Vì vậy Trương Vân Thiên cảm thấy nếu cứ che giấu thì không bằng trước tiên tỏ ra thái độ, để xem phản ứng của lãnh đạo trong huyện Nam Vân là thế nào.
Vương Học Bình tuy dùng giọng đẩy đưa để trả lời nhưng Trương Vân Thiên cũng thấy được tiền cảnh hợp tác, có cơ sở này thì thật sự quá tốt rồi.
Hác Cương có được lều bạt thì dựa theo những bố trí trước kia của Vương Học Bình mà sử dụng hệ thống loa trong khu phố cổ để thông báo với các du khách, để bọn họ có thể đến nhận lều bạt.
Nữ nhân viên công tác nói rõ công dụng của lều bạt, thậm chí còn có hương vị giống như quân Mông Cổ viễn chinh năm xưa.
Thời đại này quan niệm của khách du lịch vẫn không thoáng như đời sau, có rất ít người từng ở trong lều bạt, nhưng khu phố cổ tuyên truyền mạnh tay và du khách cũng dần đi sang nhận lều bạt.
Trương Vân Thiên chống hai tay lên eo nhìn tình cảnh náo nhiệt trước mắt, tâm tình không khỏi có chút kích động. Hắn thầm nghĩ lãnh đạo phân khu thật sự nhìn xa trông rộng, nếu thuận lợi di chuyển viện dưỡng lão đến khối bảo địa thế này, như vậy tâm tính của các vị lãnh đạo đã về hưu sẽ ngày càng tốt, căn bản không thể nào chuyển biến xấu.
Nếu xét từ phương diện lâu dài, nếu tương quân vui vẻ thì tương lai của đám lãnh đạo phân khu còn gì phải lo nữa?
Vương Học Bình cũng không suy nghĩ phức tạp như vậy, nhưng hắn cũng có chút kỳ quái, diện tích của kho hàng kia ở huyện thành là rất rộng, vị trí địa lý tuyệt hảo, tần suất sử dụng lại rất nhỏ, hầu như có thể nói là bỏ hoang.
Trước khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức chủ tịch huyện Nam Vân, nàng đã từng có ý với kho hàng kia của quân đội, nhưng đây là tài sản của quân đội, nếu phân khu tỉnh không buông tay thì địa phương căn bản không có biện pháp nào khác.
Lúc này du lịch là một con gà đẻ trứng vàng, Mạnh Thu Lan cũng không kìm lòng được mà nghĩ đến đề nghị của Vương Học Bình trước đó, sự thật chứng minh hành động khai phá khu phố cổ là cực kỳ chính xác và kịp thời.
Vốn trong tỉnh Vân Châu thì có nhiều quận huyện và Nam Vân trước nay luôn nằm ở vị trí gần áp chót, bây giờ có cải cách thuế của trung ương, trong huyện có thể chi phối được tài chính, có khả năng đứng vào hàng ngũ ba vị trí đứng đầu.
Hơn nữa thời gian dần trôi qua, huyện Nam Vân hoàn toàn có thể tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này tâm tình của Mạnh Thu Lan rất phức tạp, nếu nàng tiến cử nhà máy xi măng và sắt thép, sợ rằng vấn đề thuế má sẽ rất mệt mỏi.
Thu vào không cao, lại ô nhiễm trầm trọng, Mạnh Thu Lan cảm thấy nếu Vương Học Bình không ngăn cản mình, sợ rằng lòng tốt sẽ thành chuyện xấu, được không bù mất.
Trương Vân Thiên được Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình mời vào nhà khách huyện, được vào trong phòng cao cấp, mà mười binh sĩ đi theo cũng được nhân viên công tác sắp xếp ngồi quanh đại sảnh.
Trương Vân Thiên ở trên bàn rượu có thể nói là uy phong bốn phía, rất hào khí, liên tục nâng ly, cực kỳ khí thế, giống như một mình có thể chống lại tất cả đám cán bộ trong huyện.
Mạnh Thu Lan thân là lãnh đạo cao nhất của huyện Nam Vân đang ngồi trên bàn rượu, nhưng nàng lại là một tiểu mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu của Trương Vân Thiên.
Sau khi uống vào nửa cân rượu, Mạnh Thu Lan cảm thấy dạ dày nóng bỏng, bên tron quay cuồng, cực kỳ không thoải mái.
Nhưng Trương Vân Thiên không có ý muốn buông tha cho Mạnh Thu Lan ở trên bàn tiệc, vẫn tiếp tục mời rượu.
Dương Chính Hoa rất muốn hỗ trợ cho lãnh đạo, nhưng chỉ sau vài vòng rượu, Dương Chính Hoa tửu lượng có hạn đã nằm đo đất.
Nếu đổi lại là người khác, Mạnh Thu Lan hoàn toàn có thể dùng thái độ qua loa, nói trái nói phải. Nhưng Trương Vân Thiên thì khác biệt, hắn không chỉ là phó phòng khối hậu cần phân khu Trung Hạ, hơn nữa còn có lai lịch.
Dựa theo những gì bác trai đã nói, Mạnh Thu Lan biết người này không thể đắc tội.
Mạnh Thu Lan cũng không còn cách nào khác, nàng phải quăng ánh mắt về phía Vương Học Bình nãy giờ vẫn không nóng không nguội.
Vương Học Bình hiểu rõ ánh mắt của Mạnh Thu Lan nhưng lại tỏ ra không biết, hắn duỗi đũa kẹp một phần thức ăn rồi bỏ vào miệng nhấm nháp.
Nếu đổi lại là bình thường thì Mạnh Thu Lan cũng thấy được vấn đề, Vương Học Bình rõ ràng đang kênh kiệu, đáng tiếc hôm nay nàng bị Trương Vân Thiên ép rượu làm cho đầu váng mắt hoa, tâm tình nôn nóng bất an, ngược lại cũng không chú ý đến chi tiết này, chỉ cho rằng Vương Học Bình không thấy ánh mắt của mình.
Dưới tình thế cấp bách, Mạnh Thu Lan chỉ có thể dùng chân đá vào chân Vương Học Bình.
Tuy Vương Học Bình bị đá trúng nhưng lại thầm cảm thấy buồn cười, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, kịch hay còn ở phía sau.
- Trưởng phòng Trương, anh cũng đừng chăm chăm vào chủ tịch Mạnh, anh cũng không thể quan liêu như vậy được.
Vương Học Bình nâng ly lên trước mặt Trương Vân Thiên.
Trước đó Trương Vân Thiên đã uống vài vòng với Vương Học Bình, đã đại khái biết rõ tửu lượng của đối phương, ít nhất cũng là hai cân. Bây giờ Vương Học Bình chủ động khiêu chiến, Trương Vân Thiên lại có ý nghĩ hiếu chiến, vì vậy hắn cũng nâng ly nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói lãnh đạo địa phương đều rất rộng lượng, một ly cũng không hay, nếu coi trọng họ Trương này, chúng ta mỗi người ba ly một lượt, uống cho thoải mái.
Trong lòng Vương Học Bình lại có ý khác, hắn cố gắng nở nụ cười nói:
- Xem như hôm nay tôi liều mình cùng quân tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.