Chương 216: Cảm giác kinh diễm.
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Học Bình từ trong mộng tỉnh lại, mùi hương bùng lên trong lòng, hắn cúi đầu nhìn người đẹp vẫn nằm trong lòng, khóe mắt có chút ẩm ướt. Lúc này bộ ngực cao ngất của nàng đang ép lên ngực hắn, bầu không khí trong phòng cực kỳ hương diễm.
Vương Học Bình đưa tay vuốt ve phần da thịt sáng bóng trên lưng Lý Tiểu Linh, sau đó khẽ hôn lên bờ môi của nàng.
- Ư!
Lý Tiểu Linh bị đánh thức, nàng mở to mắt nhìn, nàng thấy Vương Học Bình đang nở nụ cười nhìn chằm chằm vào mình.
Lý Tiểu Linh phát giác mình trần như nhộng, nàng ngượng ngùng chui vào trong lòng Vương Học Bình, toàn thân nóng như than.
Vương Học Bình mỉm cười ôm sát Lý Tiểu Linh, hắn khẽ nói:
- Đợi chút nữa anh xin cho em nghỉ vài ngày, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.
Gò má của Lý Tiểu Linh chợt đỏ hồng, giống như muốn nhuộm vải đỏ, nàng núp trong lòng Vương Học Bình rồi khẽ lắc đầu nói:
- Em chưa từng xin nghỉ, nếu bây giờ đột nhiên nghỉ làm thì các đồng nghiệp sẽ biết ngay, bọn họ sẽ cười em.
Tối qua quá điên cuồng, Vương Học Bình sau khi tiến vào thì cảm thấy giống hệt như kiếp trước, chỉ cảm thấy căng cứng chật chội, mỗi khi tiến vào đều gian nan và cố sức, vì vậy thiếu chút nữa đã giống như kiếp trước, hạ súng đầu hàng sớm.
Dù đã ở với nhau hơn chục năm vào kiếp trước, nhưng bây giờ Lý Tiểu Linh vẫn thật sự cực kỳ quyến rũ Vương Học Bình, và sau khi mây mưa thì nụ hoa mới nở của Lý Tiểu Linh cũng ăn không tiêu.
Vương Học Bình đưa tay lên nhìn giờ, bây giờ đã sắp đến tám giờ, vì vậy hắn thanh thủ bước xuống giường. Sáng hôm nay có một hội nghị khối chính quyền, Mạnh Thu Lan sẽ tự mình chủ trì, hắn là quan mới nhận chức, cũng không nên đến muộn.
Lý Tiểu Linh cũng rời khỏi giường, nàng còn chưa bước chân xuống thì đã không nhịn được mà kêu lên đau đớn.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian chạy đến ôm lấy nàng rồi dịu dàng hỏi:
- Em sao vậy?
Lý Tiểu Linh tức giận liếc mắt nhìn Vương Học Bình, nàng oán giận nói:
- Còn không phải là chuyện tốt anh làm ra sao?
- Để anh xem.
Vương Học Bình chợt hiểu ra, hắn lại vươn tay vào trong chăn mà xoa nắm.
Lý Tiểu Linh đè ma trảo của Vương Học Bình xuống, nàng cầu khẩn nói:
- Chồng, van anh, đừng loạn.
Vương Học Bình thầm buồn cười, tất nhiên hắn hiểu rõ tính tình của vợ mình. Kiếp trước Tiểu Linh và hắn kết hôn sau ba năm, dưới sự chỉ dẫn của Vương Học Bình, dần dần nàng mới đỡ xấu hổ hơn, biết hưởng thụ cảm giác hơn.
Khoảng thời gian trước đó Lý Tiểu Linh luôn rất bảo thủ với vấn đề chăn gối, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Tiểu Linh, em thế này thì xin nghỉ vài ngày đi. Nếu em đi làm, không bị người ta cười mới là lạ.
Vương Học Bình đau lòng thay cho Lý Tiểu Linh, hắn cố ý dọa nàng.
Cô bé bên dưới truyền đến cảm giác đau nhức, Lý Tiểu Linh suy xét lại, chỉ có thể đồng ý lời đề nghị của Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhanh chóng rửa mặt và kẹp cặp công văn ra khỏi cửa đi làm. Hắn đi ra ven đường gọi một chiếc xe ôm, hắn ngồi phía sau rồi dặn:
- Đến rạp chiếu phim.
Tên xe ôm thầm nói:
- Sớm thế này đến rạp chiếu phim làm gì? Còn chưa mở cửa đâu.
Vương Học Bình cũng không nói lời nào, khoảng cách từ rạp chiếu phim đến khu hành chính khối chính quyền huyện chỉ là một dãy phố, đi đường chưa mất một phút. Với thân phận của hắn vào lúc này thì cũng cần chú ý lực ảnh hưởng.
Khoảnh khắc khi xe chạy vào ủy ban, Mạnh Thu Lan ngồi phía sau chợt phát hiện Vương Học Bình đang cắp bao da sải bước từ bên ngoài đi vào.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua Vương Học Bình, sau đó nàng nghiêng đầu, cũng không tiếp tục nhìn.
Xe chạy đến cổng chính khu nhà khối chính quyền, Mạnh Thu Lan thu thập văn kiện rồi bước xuống xe.
Lúc này Vương Học Bình cũng đi đến cổng của khu nhà khối chính quyền, hắn chợt thấy một cặp chân được bọc trong tất đen xuất hiện trước mắt, rất có sức quyến rũ.
Một cảm giác kinh diễm bung lên trong lòng Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan quả nhiên cực kỳ xinh đẹp, có hương vị vô song của phụ nữ trưởng thành. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cặp chân tuyệt đẹp của nàng, hơn nữa còn bộc lộ trước mắt ở khoảng cách gần.
Nếu kéo một người phụ nữ tuyệt vời như vậy lên giường sẽ có ý vị gì? Vương Học Bình thầm có ý nghĩ quái dị.
Vương Học Bình cười ung dung rồi lắc đầu, hắn xua tan ý nghĩ bậy bạ, bàn chân cũng không ngừng lại mà đi về phía trước.
Mạnh Thu Lan vừa xuống xe, nàng ngẩng đầu thấy Vương Học Bình đến ngay bên cạnh, dù trong lòng nàng có ý nghĩ gì về hắn thì cũng phải nể mặt nhau. Vì thế nàng nở nụ cười và gật đầu với Vương Học Bình:
- Chủ tịch Vương đi làm sớm nhỉ?
- Chào chủ tịch.
Vương Học Bình vươn hai tay, Mạnh Thu Lan cũng đành vươn tay nắm chặt tay Vương Học Bình.
Bàn tay nhỏ bé của Mạnh Thu Lan giống như một khối ngọc mềm trơn bóng, Vương Học Bình thầm sinh ra xúc động, chồng nàng thật sự có phúc.
Mạnh Thu Lan rút tay về cười nói:
- Chủ tịch Vương, công tác trù bị ở khu phố cổ đã được tiến hành thế nào rồi?
Sau khi trải qua một thời gian ngắn suy xét cẩn thận, Mạnh Thu Lan thấy nếu Vương Học Bình đã mở ra cục diện như vậy, nàng dù có chút vấn đề về mặt mũi nhưng lại có được lợi ích về kinh tế.
Vì thế mà Mạnh Thu Lan tránh ra cũng chẳng bằng cùng tham gia, coi như cố gắng làm ra thành tích.
- Ha ha, tiến triển coi như thuận lợi, tôi cũng đang định báo cáo với chị.
Vương Học Bình mỉm cười trả lời.
- Được rồi, sau hội nghị thường vụ thì anh đến phòng làm việc của tôi, nơi đó sẽ có trà ngon chiêu đãi.
Mạnh Thu Lan cũng không nhường ai, quyết định hẹn thời gian và địa điểm.
Làm quan với chức phó, nếu lớn tuổi thì không có hy vọng lên chức, chỉ có thể dành cho các vị lãnh đạo muốn an dưỡng tuổi già. Đối với một cán bộ trẻ tương lai đầy hứa hẹn như Vương Học Bình, thật ra cũng rất khó khăn khi làm cấp phó. Nếu có thành tích thì sẽ là của lãnh đạo, nếu xảy ra vấn đề thì mình ôm, nếu không phải huyện Nam Vân là địa bàn của Nghiêm Minh Cao, sợ rằng cũng không dễ dàng như bây giờ.
Mạnh Thu Lan đi vào bên trong, Vương Học Bình cất bước theo sau, đi ở phía bên trái. Trong mũi hắn bùng lên hương thơm ngát, có lẽ là nước hoa Chanel số 5.
Vương Học Bình thầm nghĩ, dù sao đây cũng là nữ cán bộ từ trên tỉnh thành đi xuống, tầm mắt thoáng đạt, thưởng thức cao, hiểu cuộc sống. Đối với loại nước hoa thế này thường chỉ có thể nhờ người xách tay từ Hongkong vào nội địa, trong nước còn chưa sử dụng vật phẩm xa xỉ như vậy.
Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình hầu như cùng xuất hiện trước cửa phòng hội nghị, đám lãnh đạo đến sớm đều có chút kinh ngạc, một đôi đối thủ một mất một còn tại sao lại đến cùng nhau thế này?
Mạnh Thu Lan trực tiếp đi về phía chiếc chế của lãnh đạo đứng đầu, Vương Học Bình đi đến chiếc ghế cuối cùng của mình, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nam.
Tiếu Nam cười hỏi:
- Sau khi vào cửa thì gặp nhau sao?
Vương Học Bình cười nói:
- Người hiểu tôi chỉ có anh Tiêu.
Tiếu Nam khẽ liếc mắt qua Mạnh Thu Lan rồi nói với Vương Học Bình:
- Cậu đã biết chủ đề của hội nghị thường vụ hôm nay chưa?
Vương Học Bình dùng giọng kỳ quái hỏi Tiếu Nam:
- Không phải đã có thông báo rồi sao?
Tiếu Nam phát hiện Vương Học Bình vẫn còn chưa biết sự kiện phát sinh tối qua, vì thế hắn khẽ nói:
- Tối qua khối chính quyền huyện tự dưng bị trộm.
Vương Học Bình không khỏi kinh hoàng, hắn vô thức quét mắt nhìn chủ nhiệm Trương Vận Cao của văn phòng huyện, quả nhiên anh Trương đang ngồi buồn bực hút thuốc với vẻ mặt tái nhợt.
Khối chính quyền huyện nếu không canh phòng nghiêm mật thì những người không phận sự sẽ dễ dàng đi vào, vào thời đại này thì quần chúng kêu oan thường vượt qua khối chính quyền cơ sở mà trực tiếp khiếu nại lên lãnh đạo huyện, hơn nữa số lần kêu oan còn liên tục tăng lên theo thời gian.
Vì đối phó với sự kiện kêu oan ngày càng nhiều, trong huyện có một quy định nghiêm khắc, đó là cảnh sát gác cổng phải nghiêm, hơn nữa những cán bộ được nhân viên công tác tương quan của khối chính quyền đưa vào mới có thể được cho qua.
Không chỉ có thế, ngay cả thời gian đến và đi cũng được ghi vào sổ.
Khó thể tưởng dưới biện pháp bảo vệ chặt chẽ như vậy mà khối chính quyền huyện còn bị trộm.
Vương Học Bình thầm nghĩ, có lẽ Mạnh Thu Lan đã biết tin tức này, nhưng vừa rồi gặp mặt chào hỏi mà không bộc lộ ra chút biểu cảm nào, rõ ràng nàng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Mạnh Thu Lan chủ trì sẽ hoàn toàn không nhắc đến chuyện khối chính quyền bị trộm, nàng bình tĩnh nói:
- Hôm nay gọi các đồng chí đến là vi muốn tiếp thu ý kiến của mọi người, tập thể cùng nhau thương lượng về vấn đề vệ sinh xuống cấp của huyện thành. Ngày hôm qua tôi thấy có người tiểu tiện ven đường, đây là điều có hơi quá đáng, tình huống có vẻ không xong, nhưng cũng chưa đến tình huống không thể quản được. Tất cả mọi người nói xem thế nào, chúng ta xử lý ra sao?
Lĩnh vực văn hóa giáo dục và vệ sinh nằm trong phạm vi quản lý của Tiếu Nam, Mạnh Thu Lan chỉ trích không chút lưu tình, có chuyện gì đây?
Vương Học Bình nháy mắt với Tiếu Nam, tỏ ý cho đối phương đừng xúc động. Tiếu Nam khẽ ho một tiếng rồi giải thích:
- Tổng hợp lại thì đây là vấn đề về ý thức con người, nhưng tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Mạnh, cần nên đưa ra những biện pháp mạnh tay để xử phạt.
Sau lưng Vương Học Bình có Nghiêm Minh Cao, Tiếu Nam cũng chỉ có thể hòa giải. Dù Vương Học Bình không đề tỉnh, hắn cũng không muốn náo loạn với Mạnh Thu Lan, vì thế mà cúi đầu khá thấp.
Vương Học Bình không sợ Mạnh Thu Lan, nhưng hắn thấy tình huống trước mắt mà náo loạn với nàng thì chẳng đáng là gì.
Liễu Ngân Hà ngồi gần Mạnh Thu Lan cũng cảm thấy căng thẳng, lúc đầu hắn cũng không ngờ Mạnh Thu Lan chĩa đầu mâu về phía Tiếu Nam.
Khối chính quyền huyện bị trộm, Liễu Ngân Hà nhận áp lực rất lớn, nếu không nhanh chóng phá án thì sẽ để lại câu chuyện bàn tán cho mọi người.
Mạnh Thu Lan thấy Tiếu Nam cúi đầu thì cũng không quá áp chế, nàng không muốn tiép tục mượn đề tài để nói chuyện, vì thế mà dựa theo trình tự trước mắt để phân công chỉnh đốn hoàn cảnh vệ sinh trong tỉnh.
Lúc chạng vạng tối, Vương Học Bình ngồi xuống bàn cơm, tay cầm bát cơm nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tivi.
Chỉ thấy biên tập viên nữ dùng giọng ngọt ngào nói:
- Sáng hôm nay chủ tịch Mạnh Thu Lan đã chủ trì hội nghị thường vụ khối chính quyền huyện Nam Vân, nhân viên tham dự hội nghị có: Phó chủ tịch Tiếu Nam, trợ lý chủ tịch Vương Học Bình, chủ nhiệm văn phòng huyện Trương Vận Cao, trưởng phòng tài chính Triệu Hồng Dương, trưởng phòng giám sát và pháp chế. Sau đó là các lãnh đạo đến dự thính, bao gồm phòng vệ sinh, phòng dân số kế hoạch hóa gia đình, phòng tài nguyên môi trường, phòng thủy lợi, cục công an, phòng giao thông, phòng xây dựng, phòng đất đai. Đồng thời còn có các lãnh đạo thị trấn tham gia dự thính, bao gồm thị trấn huyện thành, thị trấn Tân Điếm, kèm theo đó là lãnh đạo phòng nông nghiệp, phòng chăn nuôi, phòng thủy sản, phòng điện lực, phòng văn hóa, ủy ban tư pháp, hiệp hội quản lý khu quy hoạch, phòng tổ chức...Cũng được mời dự thính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.