Lãnh Đạo

Chương 297: Chinh phục.

Đại Tư Không

20/03/2013



Hai người trước kia vốn cũng không hợp nhau cho lắm, bây giờ lại tiếp xúc thân mật, đại quân chỉ còn cách một khoảng ngắn là nhập vào trong thành. Lúc này Mạnh Thu Lan cũng đuỗi hai tay mềm nhũn đẩy ngực Vương Học Bình, nàng khẽ khẩn cầu.

Lời nói mơ hồ của Mạnh Thu Lan rơi vào trong tai Vương Học Bình giống như mời quân vào thành, rất thú vị.

Lúc này đã là thời điểm mấu chốt, Vương Học Bình tuyệt đối không thể nào buông tha thức ăn ngon đã đưa lên đến miệng. Hai bàn tay lớn của hắn liên tục xoa bóp nơi hạ thể Mạnh Thu Lan, bao vây tấn công, đặc biệt là chà xát hoặc xoa nhẹ lên những vị trí yếu hại, làm cho toàn thân nàng run lên cầm cập.

Đột nhiên thân thể Mạnh Thu Lan chợt cứng đờ, nàng ôm chặt cổ Vương Học Bình, hít thở như ngừng lại, bộ ngực trong suốt run rẩy với biên độ rất lớn.

Một lúc lâu sau Mạnh Thu Lan mới thở ra một hơi dài, giống như một con rắn mềm mại nằm xụi lơ trong vòng tay Vương Học Bình.

Chút nắng chiều chiếu qua khe hở tấm màn lướt qua giường, Vương Học Bình nương theo ánh sáng mà thấy rõ mỹ nhân bên dưới, da thịt như lụa đã nhuốm màu đỏ tươi, rất chói mắt, rất dụ hoặc.

Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười tà dị, Mạnh Thu Lan rõ ràng cực kỳ mẫn cảm, nãy giờ hắn chỉ ve vuốt mà nàng đã lên đến đỉnh cực lạc.

Vương Học Bình nắm bắt đúng thời cơ, hắn gác hai chân thon dài của nàng lên đầu vai, sau đó nhắm trúng mục tiêu, tiến vào.

Dù đã làm đủ phương án xúc tác phía trước nhưng cổng thành vẫn rất chật chội, thiếu chút nữa đã làm cho đại quân phải ném nón cởi giáp.

- Á, trời...Đau, nhẹ thôi, đau quá.

Khi mỹ nhân rên rỉ thành tiếng, Vương Học Bình cảm thấy mình phá tan một lớn ngăn cách, trong lòng không khỏi vui mừng như điên.

Vương Học Bình ngoài vui sướng cũng có chút áy náy, hắn vốn tưởng rằng nàng là quả táo chín đỏ, để mặc mình tung hoành ngang dọc.

Có thể thấy Mạnh Thu Lan đã qua ba mươi mà vẫn còn được như thế này, thật sự là nhặt được bảo vật.

Với kinh nghiệm của Vương Học Bình, phụ nữ thường có cảm giác nhung nhớ khó thể giải thích được với người đàn ông đầu tiên của mình.

- Buông lỏng, cố gắng buông lỏng!

Vì không muốn Mạnh Thu Lan sinh ra cảm giác sợ hãi với hoan ái, Vương Học Bình không dám tiếp tục hoạt động, hắn vừa nói lời yêu thương vừa vuốt ve những bộ vị mẫn cảm trên người nàng.

Một lúc sau trên gương mặt xinh đẹp của Mạnh Thu Lan đã tràn đầy những cảm giác thoải mái và đau đớn nói không nên lời, cặp mắt đẹp híp lại thành đường, mơ hồ bùng lên ánh nước, cặp mày thanh tú chau lại, thật sự khiến cho đàn ông phải điên cuồng.

Mạnh Thu Lan tự nhiên giang rộng chân, bên dưới lại tiếp tục xâm nhập rất có lực, điều này làm mái tóc nàng tán loạn, gò má đỏ ửng, cặp môi hồng cực kỳ ướt át. Lúc này hai mắt nàng giống như có sương mù, ánh mắt nhìn người đàn ông bên trên có chút khát vọng.

Đây rõ ràng là ánh mắt có thể làm cho thánh nhân phải quay cuồng, không có người đàn ông nào chống đỡ được.

Vương Học Bình chỉ có thể cúc cung tận tụy, bắt đầu tấn công mạnh.

Không biết bao lâu sau, khi một tiếng rên rỉ trí mạng vang lên, Mạnh Thu Lan cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cảm thấy linh hồn nhỏ đã bay lên, thể xác và tinh thần bị vò nát, chút ý thức cuối cùng cũng liên tục co rút.

Khi tất cả cảm giác qua đi, Mạnh Thu Lan rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, nàng tiêu hao tất cả thể lực, cũng không muốn nhấc mí mắt lên.

Mạnh Thu Lan giống như một đứa bé mới sinh, nàng nằm vào trong lòng tình lang, hưởng thụ những cái vuốt ve mơn trớn, đồng thời cũng rơi vào giấc mộng.

Mạnh Thu Lan dần hít thở ổn định trở lại, những giọt nước mắt có thể nói là uất ức và hạnh phúc từ hàng mi chảy ra, ngưng tụ thành trân châu trên gương mặt đẹp, sau đó lại chảy theo hai gò má tinh xảo, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

Vương Học Bình giương mắt nhìn đồng hồ, hắn dịu dàng đắp một lớp chăn mỏng lên người Mạnh Thu Lan, sau đó đứng lên, mặc quần áo, đi giày.



Dù sao đây cũng là một gian phòng trong khu thường trú huyện Nam Vân ở thủ đô, thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, hắn không thể ở trong này quá lâu.

Vương Học Bình trở về phòng mình, hắn nằm trong bồn tắm rửa sạch vệt máu dưới hạ thể, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

Không cần nói nhiều, lần này Vương Học Bình thật sự nhặt được bảo vật.

Vương Học Bình là người đầu tiên của Mạnh Thu Lan, như vậy sau này khả năng chinh phục nàng sẽ ngày càng lớn.

Theo số liệu nghiên cứu khoa học vào đời sau, nữ tính chung thủy với người đàn ông đầu tiên của nàng thường có tỉ lệ rất cao.

Vương Học Bình châm điếu thuốc và cảm thấy buồn cười, lúc bắt đầu Mạnh Thu Lan có hơi ngây ngốc, bị động tiếp nhận thế công của Vương Học Bình. Nhưng càng về sau thì nàng thông qua cảm giác mà có một chút kỹ thuật lắc hông, dần dà lấy được chút quyền chủ động, thậm chí còn có thể leo lên trên.

Nếu không phải sợ trên giường để lại ký hiệu đỏ tươi, Vương Học Bình rất khó tưởng tượng một Mạnh Thu Lan thục nữ lại có những biểu hiện tốt như thế.

Vương Học Bình lên giường nằm, vừa nhắm mắt thì điện thoại trên đầu giường vang lên, hắn nhấc lên nghe, bên trong vang lên giọng nói thấp thỏm lo âu của Mạnh Thu Lan:

- Chồng, anh...Sao anh lại đi?

Vương Học Bình nghe thấy tiếng thút thít của Mạnh Thu Lan, trong lòng khá thoải mái, nàng thật sự đã có cảm giác ỷ lại khá mạnh với hắn.

- À, đây là khu thường trú, anh sao có thể ở trong phòng em?

Vương Học Bình có lý do quang minh chính đại, hắn cố ý dò xét Mạnh Thu Lan.

- Điều này... ....

Mạnh Thu Lan tiếp tục nói:

- Chồng, em rất sợ... ....

Vương Học Bình nghe thấy âm thanh làn nũng của Mạnh Thu Lan mà trong lòng chợt bùng lên cảm giác có chút thỏa mãn, đúng là khó thể dùng lời để miêu tả.

Em rất sợ là một lời có ám hiệu, đó chính là đừng vứt bỏ em.

- À, nếu khống có phiền toái, anh có thể đưa em ra ngoài dạo chơi.

Vương Học Bình cố ý ném ra con mòi, ngay sau đó lại tự mình chối bỏ lời đệ nghị cực kỳ hấp dẫn này:

- À, vừa rồ hoạt động mạnh, thân thể của em.

- Chồng, em sẽ thức dậy, sẽ rời khỏi giường.

Trong điện thoại vang lên giọng nói phấn chấn của Mạnh Thu Lan, sau đó Vương Học Bình nghe thấy một tiếng động lớn, giống như có người rơi xuống sàn nhà.

Hai giờ sau, Mạnh Thu Lan xinh đẹp dùng tư thái đoan trang xuất hiện bên ngoài ngôi biệt thự thuộc tài sản riêng của Vương Học Bình ở thủ đô.

Dựa theo giao ước trước đó, Vương Học Bình đã sớm rời khỏi khu thường trú chạy đến nơi này.

Khoảnh khắc khi cửa mở, Mạnh Thu Lan nhìn thấy rõ hình bóng của tình lang, nàng cũng bất chấp hình tượng thục nữ mà lao vào lòng hắn rồi rù rì nói:

- Chồng, em buồn ngủ.



Vương Học Bình đóng cửa, hắn hầu như ôm Mạnh Thu Lan lên phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Học Bình thức giấc vì cảm giác ngứa ngáy, hắn mở mắt và thấy cơ thể trần truồng trắng nõn của Mạnh Thu Lan đang áp sát vào người mình, bàn tay đang cầm một nhúm tóc quét lên người hắn.

Hai hàng chân mày như vẽ của nàng rất hàm xuân, chiếc miệng nhỏ nhắn hình thoi hơi vểnh lên, rõ ràng mang theo chút vui vẻ.

Tình cảnh như vậy trừ khi Vương Học Bình không phải là đàn ông, nếu không sẽ tuyệt đối chẳng thể thờ ơ.

Vương Học Bình không nói nhiều lời mà kéo Mạnh Thu Lan vào trong lòng, hai bàn tay cũng phủ lên cặp núi trước ngực nàng, sau đó khẽ xoa bóp.

- Ôi!

Mạnh Thu Lan bị đau và khẽ kêu lên một tiếng.

Vương Học Bình đặt Mạnh Thu Lan xuống bên dưới, hắn cười xấu xa rồi khẽ hỏi:

- Còn chưa ăn no sao?

Mạnh Thu Lan phát giác bàn tay to của Vương Học Bình đã trượt xuống bên dưới, nàng khẽ vùng vẫy và dùng giọng đáng yêu nói:

- Chồng, Lan Lan sai rồi, cũng không dám như vậy nữa.

Lúc này những diễn xuất đáng yêu của Mạnh Thu Lan thật sự làm cho Vương Học Bình cảm thấy khá thỏa mãn và tự hào.

Ai có thể tưởng được, một người phụ nữ mạnh mẽ nghiên trang và cực kỳ uy nghiêm lúc này lại nằm cầu khẩn trong lòng hắn?

Vương Học Bình đưa tay vỗ một cái thật mạnh lên mông Mạnh Thu Lan, trên đó chợt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Vương Học Bình biết rõ hôm qua Mạnh Thu Lan bị thương khá nặng, không thể nào tiếp tục hoạt động, vì thế hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng mà cảm nhận cảm giác ấm áp khó có được.

Nhưng không bao lâu sau, Vương Học Bình cảm thấy bên dưới có chút ẩm ướt.

Ngay sau khi Vương Học Bình kinh ngạc phát hiện ra vấn đề, Mạnh Thu Lan đã nói lớn:

- Đừng, đừng sờ vào đó.

Mạnh Thu Lan nắm chặt lấy hai tay Vương Học Bình, nàng chết sống không cho hắn dịch chuyển bàn tay, gương mặt nóng hổi của nàng giấu bên cổ hắn, bộ dạng hoàn toàn xấu hổ. Lúc này làn da trên người nàng cũng chợt đỏ tươi khá kỳ dị.

Vương Học Bình lập tức hiểu ra những biến hóa trên người Mạnh Thu Lan, trong lòng chợt vui vẻ, xem ra hôm qua cúc cung tận tụy cày cấy cũng không uổng phí.

Vương Học Bình biết da mặt của Mạnh Thu Lan vẫn còn khá mỏng, vì thế hắn cũng cố ý giả ngu, không những không cười nhạo, còn vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của nàng.

Có lẽ cảm nhận được tình cảm của tình nhân, thân thể Mạnh Thu Lan dần mềm nhũn, hai tay nàng giữ chặt cổ Vương Học Bình, nàng chán ngán nói:

- Chồng rất tốt.

Vương Học Bình dùng nụ hôn nóng bỏng trả lời Mạnh Thu Lan, vô tình trong phòng tràn đầy xuân ý.

Khi bình tĩnh trở lại, người ngọc tiếp tục co rúc trong lòng Vương Học Bình, ngủ như một con mèo nhỏ.

Vương Học Bình nghỉ ngơi một lúc và khẽ rời giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook