Chương 277: Chó ngáp phải ruồi.
Đại Tư Không
20/03/2013
- Vừa rồi mọi người nói rất đúng, rất có ý tham khảo.
Vương Học Bình cố ý dừng lại, ánh mắt quét một vòng khắp toàn trường, sau đó còn cười nói:
- Nói thẳng ra thì chạy hạng mục sẽ có cơ may, không chạy sẽ chẳng có hạng mục. Đây là một cây cầu huyết mạch kinh tế, là một công trình lớn, nếu chúng ta không nhanh chóng chộp vào tay, sau này kinh tế trong huyện sẽ lạc hậu nhiều năm.
Mạnh Thu Lan liên tục gật đầu, lời nói của Vương Học Bình đã động đến tâm khảm của nàng. Vì có kinh nghiệm công tác trên tỉnh ủy, Mạnh Thu Lan rất hiểu những phương án nắm hạng mục, đặc biệt là các hạng mục lớn.
Nhưng sau khi Mạnh Thu Lan hàng không xuống huyện Nam Vân, nàng gặp một Vương Học Bình có năng lực phát triển kinh tế quá kinh người, hắn sáng tạo ra quá nhiều cơ hội đẩy mạnh tài chính. Điều này làm nàng lạc quan vào thành tích tương lai, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sinh ra cảm giác mất mát.
Thứ gì cũng do Vương Học Bình làm ra, như vậy một vị lãnh đạo huyện ủy như nàng rất có thể bị người ta xem thường.
Tâm chí mạnh mẽ của Mạnh Thu Lan chợt bị những lời nói của Vương Học Bình làm cho kích động, vì thế nàng cũng không quan tâm đến quy củ quan trường mà chen lời:
- Tôi rất đồng ý với quan điểm của chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta nên thành lập một chuyên ban, nhanh chóng đến thủ đô, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất để nắm bắt hạng mục này.
Tôn Tuyền suy xét rồi tiếp lời:
- Bí thư Mạnh, hạng mục lớn như vậy thì chúng ta cũng không nên sắp xếp cán bộ cấp bậc thấp đến thủ đô.
Tôn Tuyền giống như vẫn chưa thỏa mãn, lão tiếp tục bổ sung:
- Đến thủ đô thì đầy đường là cán bộ cấp chính sảnh, mà cấp huyện chúng ta lớn nhất mới chỉ là cấp xứ.
- À, bí thư Tôn nói cũng đúng, tôi đề nghị lập tức thành lập bộ chỉ huy xây dựng cầu đường, do đồng chí Vương Học Bình làm tổng chỉ huy, huyện ủy bên này sẽ tích cực phối hợp.
Mạnh Thu Lan lúc này cũng biểu lộ thái độ.
Vương Học Bình hít vào một hơi thuốc, hắn lơ đãng nhìn Tôn Tuyền và thầm nghĩ:
- Anh Tôn này rõ ràng chơi trò thủ đoạn nham hiểm, người khác không biết rõ nhưng đừng hòng gạt được ánh mắt của tôi.
Tôn Tuyền gần đây tỏ ra không thích dính vào thị phi, lão sợ Mạnh Thu Lan sẽ ép mình chạy đi làm người chỉ huy hạng mục, vì vậy cố ý chọn sách lược lấy tiến làm lùi, ép Mạnh Thu Lan phải nhìn về phía Vương Học Bình.
Chỉ cần vào đúng thời điểm này sẽ thấy rõ sự thiếu hụt về năng lực chính trị của Mạnh Thu Lan, đồng thời cũng thiếu kinh nghiệm tổ chức cơ sở đảng.
Đứng trên lập trường của Vương Học Bình thì tất nhiên sẽ không thể nhắc nhở nàng vào lúc nay, chỉ cần ghi lại trong lòng là được.
Tôn Tuyền có chút đắc ý, Mạnh Thu Lan gọi là huyện ủy sẽ ra sức giúp đỡ, lão thấy rất rõ ràng, nhưng thật ra Mạnh Thu Lan lại kéo Vương Học Bình lên đài, do chính hai người phụ trách chạy hạng mục cầu đường lần này.
Vì vậy Tôn Tuyền đã không còn vấn đề gì, chẳng phải thoát khỏi tình cảnh ôm đồ sứ chạy ngoài đường sao?
Mạnh Thu Lan dùng giọng dõng dạc lên tiếng, trong hội trường liên tục vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều cảm thấy có chút kích động vì lời lẽ của bí thư.
Vương Học Bình lẳng lặng dựa trên mặt ghế, hắn vừa uống trà vừa quan sát động tĩnh. Hắn thầm nghĩ, đám lão già quan trường này những việc có lợi thì xung phong đi trước, khi có khó khăn thì kẻ nào cũng co lại, dưới gầm trời sao có chuyện dễ dàng như vậy?
Vương Học Bình thừa dịp Lưu Tử vừa dứt lời thì đưa ra lời đề nghị:
- Bí thư Mạnh, hạng mục này quá lớn, nếu nói về góc độ nào đó thì hầu như quyết định vận mệnh tương lai vài chục năm của cả triệu người trong huyện. Tôi thấy thế này, mọi người nên tiếp thu ý kiến của quần chúng, hợp mưu hợp sức, tích cực tham dự và phối hợp lẫn nhau. Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực sức mạnh thàn đồng, như vậy không có gì không thể hoàn thành.
Tôn Tuyền vừa nghe đến đây thì lập tức ý thức được, ý nghĩ trong lòng mình đã bị Vương Học Bình nhìn thấu, vì thế mặt già không khỏi ửng hồng, lão giả vờ cúi đầu xem văn kiện.
Vương Học Bình tuy nói rất uyển chuyển nhưng Mạnh Thu Lan cũng không ngốc, nàng lập tức ý thức được vấn đề, phải nhét tất cả mọi người vào trong công tác, như vậy mới có một tia hy vọng.
Một hạng mục lớn như thế này, trong huyện chỉ cần có vài âm thanh trái ngược, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
- Đồng chí Học Bình nó rất đúng, tất cả lãnh đạo thường ủy huyện ủy chúng ta đều phải tiến vào bộ chỉ huy, đều phải dựa theo phân công của mình để phối hợp với nhau, cố gắng tiến cử hạng mục.
Mạnh Thu Lan hời hợt nói một câu đã kéo tất cả mọi người vào mà không cho ra ngoại lệ.
Bí thư và chủ tịch đã thống nhất sẽ chạy hạng mục, như vậy sẽ biến thành chỉ thị cực kỳ xác thực, không ai dám phản đối.
Sau đó Mạnh Thu Lan lại yêu cầu biểu quyết, sau khi được thông qua thì nàng dặn dò chủ nhiệm Lưu Tử:
- Chủ nhiệm Lưu, đề nghị anh ghi chép lại đề tài thảo luận hôm nay, tôi và chủ tịch Học Bình sẽ làm báo cáo chuyên đề cho lãnh đạo thị ủy.
Vương Học Bình thầm tán thưởng, chỉ cần hành động này cũng đủ để kéo tất cả vào vòng trong, không kẻ nào chạy thoát, cũng không thể không quan tâm.
Trước khi tan họp, Mạnh Thu Lan nhìn Vương Học Bình rồi mỉm cười đề nghị:
- Đồng chí Học Bình, một tổng chỉ huy như anh nói xem khi nào chúng ta nên khởi hành? Tôi cũng đã có một thời gian ở thủ đô, cũng xem như hiểu chút tình huống.
Ý nghĩ của Mạnh Thu Lan rất rõ ràng, Vương Học Bình cũng biết thời thế, hắn cười đề nghị:
- Các đồng chí, nếu không có sự giúp đỡ to lớn từ huyện ủy, tôi dù có biện pháp cũng khó thể nào thực hiện được. Bây giờ tôi xin nói ra để mọi người cùng tham khảo.
Sau khi hấp dẫn ánh mắt mọi người, Vương Học Bình cũng không vội vàng nói ra ý kiến của mình, ngược lại còn nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Sau đó Vương Học Bình mới chậm rãi nói:
- Các đồng chí, nếu bí thư Mạnh kiêm nhiệm vị trí chính ủy bộ chỉ huy cầu đường lần này, công tác của chúng ta nhất định sẽ được tăng cường, có phải vậy không?
Mạnh Thu Lan rất vui mừng, nàng trừng cặp mắt đẹp, cẩn thận đánh giá gương mặt Vương Học Bình.
Dựa theo quy củ thì chính quyền sẽ quản túi tiền, huyện ủy trông nom nhân sự, Mạnh Thu Lan dù là nhân vật số một huyện ủy cũng không thể nhúng tay vào phạm vi chức quyền của Vương Học Bình.
Hôm nay Vương Học Bình chủ động mời nàng tham gia tổ lãnh đạo công tác, tất nhiên Mạnh Thu Lan ý thức được vấn đề, Vương Học Bình rõ ràng có ý muốn ném công lao cho mình.
Mạnh Thu Lan hiểu được thiện ý của Vương Học Bình thì tâm tình tốt hơn trước khi họp rất nhiều, nhưng không biết vì sao nàng lại chợt nghĩ đến tên khốn phụ lòng mình trước kia, vì vậy mà vẻ mặt trở nên âm trầm.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan chỉ ngồi cách nhau một khoảng ngắn, vì vậy mà tâm tình của nàng có sự chuyển biến, tất nhiên hắn không thể không hiểu rõ. Vương Học Bình mơ hồ đoán được tâm tình của nàng sinh ra dao động cũng vì vết thương lòng nào đó.
Tuy Vương Học Bình không biết gảy đàn tranh, nhưng tối qua hắn có thể nghe được những ưu thương nồng đậm trong tiếng đàn của Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Mạnh Thu Lan, hắn thầm nghĩ, Thu Lan, sau này em cứ an tâm dựa vào lòng anh, khóc một lúc lâu, như vậy sẽ rất tốt cho sức khỏe.
Lúc này gương mặt của Mạnh Thu Lan hoàn toàn khác với trước đó, giống như có biến hóa kinh người, gương mặt trái xoan tinh xảo chợt âm trầm và gầy gò hơn.
Vương Học Bình nhìn bằng mắt mà ghi bằng lòng, người phụ nữ này nhìn có vẻ kiên cường, thật ra trong lòng rất suy yếu.
Nếu cứ tiếp diễn tình huống thế này, sẽ có ngày Mạnh Thu Lan không chống đỡ nổi mà sụp đổ.
Vương Học Bình dù có mục đích không muốn có người nào biết với Mạnh Thu Lan, nhưng hắn cũng là kẻ thương hoa tiếc ngọc.
Tất nhiên Vương Học Bình càng không phải là thánh nhân, trong lúc thu gom quyền lực, hắn cảm thấy mình nên làm tất cả những gì có thể, đồng thời cũng có quyền hưởng thụ nhân sinh.
Trong lòng mỗi người đều có một tư tưởng "độc tài", Vương Học Bình tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng Vương Học Bình cũng có suy nghĩ và mong ước đúng đắn, chỉ muốn liên tục phát triển để cải cách, để mang lại lợi lộc cho nhân dân.
Nhưng nếu muốn quyền lực thì khó trách khỏi những việc hắc ám trái với lương tâm, Vương Học Bình cũng không ngại vung tay máu tanh và tàn khốc.
Biết đâu Vương Học Bình hắn cũng sẽ là một người nắm quyền thiên hạ say gối mỹ nhân? Mãi đến giờ này thì đó luôn là ước mơ của hắn.
Đàn ông mà luôn mồn nói không thích người đẹp, đúng là mặt người dạ thú, Vương Học Bình thấy làm một kẻ tiểu nhân thật sự cũng không muốn làm ngụy quân tử.
Chủ tịch huyện lên tiếng tâng bốc bí thư, đám người nơi đây trừ khi là cực kỳ ngu ngốc mới lên tiếng phản đối. Vì vậy để ngụy trang dân chủ, mọi người lại biểu quyết thông qua đề nghị thứ ba của hội nghị thường ủy.
Lúc này ai cũng vui vẻ, đặc biệt là Mạnh Thu Lan, ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Học Bình cũng ôn hòa hơn.
Mạnh Thu Lan là lãnh đạo từ trên tỉnh ủy hàng không xuống huyện Nam Vân, nàng có lòng tự trọng và khát vọng của riêng mình, nàng trước nay luôn cố gắng tìm được sự tán thành và thừa nhận của cán bộ và quần chúng huyện Nam Vân.
Nhiều năm qua Mạnh Thu Lan luôn dựa vào công tác bận rộn để làm tê dại trái tim của chính mình, chỉ có làm việc thì nàng mới tìm được cảm giác an ủi và vui sướng.
Sau khi tan họp, Vương Học Bình nâng ly trà đi về phía phòng làm việc của mình.
Vương Học Bình đi qua phòng của thư ký Hà Tử Giang, hắn chợt nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nữ:
- Chủ nhiệm Hà, đại chủ tịch Vương của chúng ta khi nào mới quay về?
Đây không phải là bạn tốt của Lý Tiểu Linh, cũng là ngôi sao đài truyền hình huyện, là Giang Hoa sao?
- Ha ha, đại chủ nhiệm Giang, chủ tịch Vương làm gì, chẳng lẽ phải đến báo cáo với thư ký như tôi sao? Chị đấy, hoàn toàn tìm lầm bến.
Vương Học Bình có thể thấy Hà Tử Giang cam tâm tình nguyện đùa giỡn với một người đẹp như Giang Hoa.
- Giang Hoa, soa hôm nay cô lại rãnh rổi đến đây thế này?
Vương Học Bình đi đến bên cửa mỉm cười nhìn Giang Hoa.
Vợ Lý Tiểu Linh có độ nặng rất lớn với Vương Học Bình, tuy hắn vì háo sắc mà phản bội nàng, nhưng trong lòng luôn đặt nàng và vị trí cực kỳ quan trọng.
Vương Học Bình không cần suy xét cũng hiểu vài phần mục đích của Giang Hoa khi đến đây, nhưng suy xét đến vấn đề Giang Hoa là bạn tốt của Lý Tiểu Linh, hắn cũng phá lệ tỏ ra thân thiết.
- Ôi da, đại chủ tịch Vương, cuối cùng cũng thấy anh, đúng là trông mông mỏi mắt.
Khác biệt với một người hướng nội như Lý Tiểu Linh, Giang Hoa là điển hình của cô gái hướng ngoại, nàng thấy Vương Học Bình thì cũng không quan tâm mình đeo giày cao gót mà chạy về phía trước như gió, đồng thời cũng kéo tay hắn không chút e dè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.