Lãnh Đạo

Chương 346: Chuẩn bị súng.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình lợi dụng cơ hội nhấp ngụm trà mà quét mắt nhìn các thành viên ban ngành, cảm thấy có vài người nhắm mắt dưỡng thần, cũng có vài người lén đưa mắt làm tín hiệu.

Như vậy là tốt, Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu bây giờ là thời chiến loạn năm xưa, trên bàn hội nghị này, hắn sẽ là Tần quốc mà những người còn lại chính là sáu quốc gia sắp bị diệt.

Vương Học Bình ngồi ổn định trên ghế, hắn nâng ly trà nhấp một ngụm,t uy hắn tạm thời chưa nhìn rõ vị nào có thể đoàn kết, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, ban ngành không thể nào bền chắc như thép, không thể nfao mọi người cùng liên hợp chống mình, sẽ có người dựa vào mình.

Trong một tập thể, lãnh đạo chủ trì công tác có quyền lực cao nhất, các phụ tá chỉ có thể đi theo ăn canh, nếu không sẽ loạn.

Vương Học Bình dù rất thanh tỉnh nhưng đây là ban ngành có tính kỹ thuật chuyên nghiệp quá mạnh, hắn là cục trưởng mới đến nhận chức, không thể nào chỉ huy mò mẫn được.

Trong quan trường thì mạng lưới quan hệ rất quan trọng, nhân mạch cũng chính là tiền mạch và quyền mạch.

Vương Học Bình cũng không phải một vị cán bộ thiếu kinh nghiệm như hai năm trước, hắn đã rèn luyện thành một cáo già lão luyện.

Vương Học Bình suy xét rất kỹ càng, nếu muốn cải cách thì nhất định phải tìm hiểu tình huống nông sâu của các thành viên ban ngành, nói trắng ra thì ném ra chỗ dựa cho trợ thủ của mình.

Đừng xem thường điêu này, Vương Học Bình mà cải cách sẽ động chạm đến lợi ích của nhiều người.

Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, Vương Học Bình nghĩ kỹ, nếu không thăm dò mạng lưới quan hệ trong cục mà đắc tội với quá nhiều người, không những chẳng chấp hành được biện pháp chính trị, mà căn bản vị trí cục trưởng của hắn cũng không ngồi vững.

Khi bầu không khí càng lúc càng nặng nề, lúc này ủy viên đảng ủy khối, phó cục trưởng Lý Bân chợt mở miệng:- Cục trưởng Vương vừa mới đến nhận chức, cũng còn chưa hiểu rõ tình huống, cũng không thể nào làm quyết sách ngay được. Các thành viên ban ngành chúng ta nên nhanh chóng giúp cục trưởng hiểu rõ tình huống, mọi người nói xem có đúng không?

Lời nói này quá chính xác, ai dám chối bỏ hoặc phản đối?

Lý Bân mở đầu, sau đó các thành viên ban ngành cũng phụ họa theo, vô tình trở nên đồng nhất.

Rõ ràng có chút ý tứ, Vương Học Bình lợi dụng cơ hội đốt thuốc để liếc mắt nhìn Lý Bân.

Trung hợp là đúng lúc Lý Bân đưa mắt đến, ánh mắt hai người giao vào nhau.

Vương Học Bình mỉm cười với Lý Bân, tỏ ý thân cận. Thật ra trong lòng hắn cũng không dám coi cục trưởng Lý này là đối tượng có thể tín nhiệm.

Trong quan trường thì làm một con lật đật là một tuyệt kỹ, một người có thể giẫm chân trên một, hai hoặc ba bốn năm thuyền, như vậy mới có thể đảm bảo, dù ai lên đài thì bọn họ cũng đứng vững mà không ngã.

Không phải trắng thì là đen, không phải địch thì là bạn, Vương Học Bình là ai? Sao hắn có thể dễ dàng tin tưởng một thành viên ban ngành vào lúc ban đầu?



Sau khi tan họp, Vương Học Bình được Ngô Dật Kiệt dẫn đường đi về phía phòng làm việc của cục trưởng.

Vương Học Bình vừa vào cửa xem xét, dù hắn có kiến thức rộng rãi cũng không khỏi bị những bố trí xa hoa trong phòng làm cho kinh ngạc.

Trong phòng ngoài một phòng chính trên trăm mét vuông, còn có một phòng khách hơn tám mươi mét vuông.

Ghế sa lông trong phòng khách là da thật nhập khẩu từ Ý, với ánh mắt của Vương Học Bình, chỉ cần bộ ghế sa lông kia cũng có giá vài chục ngàn đô.

Thiết bị trong nhà, đặc biệt là nhà vệ sinh lại càng tốt, ngay cả bồn cầu cũng là hàng nhập khẩu, giá trị không nhỏ.

Trong cùng là phòng ngủ, tất cả dụng cụ cùng một màu, có tủ lạnh lớn, tivi màn hình rộng, tủ đứng, đầu đĩa, giường lớn kiểu Pháp, thứ tốt nào cũng có, căn bản đều là hàng xa xỉ.

Sau khi đi xem xét chỉnh thể thì Vương Học Bình hỏi Ngô Dật Kiệt:- Anh cảm thấy tôi nên ở trong căn phòng này sao?

- Cục trưởng, tôi là cán bộ được phân công quản lý xe cộ, chỗ này là anh Hào sắp xếp, tôi cũng lần đầu tiên đến đây.Chủ nhiệm Hào là lãnh đạo khối văn phòng, không có bất kỳ quan hệ tốt đẹp gì với Ngô Dật Kiệt, vì thế trong lòng hắn cảm thấy rất bình thường nhưng lại tỏ ra kinh ngạc.

- À, cho anh một tiếng đồng hồ, nhanh chóng sắp xếp cho tôi một phòng làm việc thích hợp.Vương Học Bình cố tình khảo sát năng lực chấp hành của Ngô Dật Kiệt, cố ý ném cho đối phương nan đề không nhỏ.

Ngô Dật Kiệt thầm cảm thấy vui sướng như điên, trước đó hắn là phó chủ nhiệm văn phòng, tuy trên danh nghĩa được phân công xe cộ, thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to, thực quyền đều nằm trên tay của Hào Giai.

- Vâng!Nước giải khát nhanh chóng khép chân chào:- Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

- Tôi ở trong phòng họp chờ anh.Vương Học Bình xoay người đi khỏi gian phòng xa hoa, quay về phòng họp.

Bốn mươi phút sau Ngô Dật Kiệt chạy đến, nó rằng đã sắp xếp xong phòng làm việc.

Vương Học Bình đi phía trước, Ngô Dật Kiệt đi theo bên cạnh dẫn đường, hắn cẩn thân nói:- Gian phòng đó là một gian kém cỏi nhất trong tầng lầu dành cho cục trưởng.

Đây cũng là phòng lớn, bên trong có phòng ngủ và nhà vệ sinh, nhưng bài trí không xa hoa như trước, Vương Học Bình dù có chút không hài lòng nhưng cũng vui vẻ tiếp nhận.

Dù sao thì Ngô Dật Kiệt cũng đã nói rất rõ ràng, dưới tình huống quyền vị của Vương Học Bình chưa chắc chắn, hắn không thể nào làm ra chuyện ngốc đắc tội với các thành viên ban ngành.

Vương Học Bình ngồi xuống ghế da, hắn tiện tay ném thuốc cho Ngô Dật Kiệt đang đứng nghiên chỉnh trước mặt rồi cười nói:- Dật Kiệt, anh ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lúc.

Vào lúc thích hợp phải cho cán bộ theo sau mình chút cổ vũ, đây là một trong những thủ đoạn của lãnh đạo.

Ngô Dật Kiệt áp chế kích động, hắn cúi người cung kính đốt thuốc cho Vương Học Bình, sau đó mới ngồi xuống đối diện.



- Dật Kiệt, anh công tác trong cục công an đã lâu chưa?Vương Học Bình cười nhìn Ngô Dật Kiệt rồi hỏi.

- Báo cáo cục trưởng Vương, cách đây hai năm tôi đã được điều đến cục công an thành phố, trước kia tôi công tác ở phòng công an giao thông, là phó đại đội trưởng đại đội công an giao thông ở quận Liền Tây, vì tố cáo hành vi vô pháp của đại đội trưởng, vì thế mới bị điều về cục công an thành phố.Vương Học Bình bảo nói chuyện cho vui, Ngô Dật Kiệt cũng không phải thằng ngu, tất nhiên nói rõ kinh nghiệm công tác của mình cho lãnh đạo.

Thì ra cậu của Ngô Dật Kiệt công tác ở phòng chính trị cục công an thành phố, xem như là cán bộ lãnh đạo có thực quyền.

Nhưng cậu của Ngô Dật Kiệt đã sớm phạm sai lầm mà lui xuống, vì thế hắn mất đi chỗ dựa, lại đắc tội với lãnh đạo trực tiếp, vì thế mà càng thảm bại. Ngay cả chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng cũng vì có lý lịch dày mới lấy được.

Vương Học Bình có lý do để tin, kinh nghiệm công tác của Ngô Dật Kiệt là thật, trừ khi Ngô Dật Kiệt là kẻ ngốc, nếu không sẽ chẳng làm giả trên phương diện này.

Tất nhiên Ngô Dật Kiệt cũng chưa hoàn toàn nói thật, ít nhất cũng đánh mai phục ở phương diện làm sao tiến lên chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố.

Cục công an thành phố không phải là một ban ngành chức năng thông thường, đây là địa phương mà những kẻ đầu đường xó chợ không thể ở lâu, huống chi là Ngô Dật Kiệt?

Vương Học Bình đơn giản tính toán kỳ hạn của các vị cục trưởng ở cục công an thành phố Tiền Châu, hơn nữa còn kết hợp thời gian Ngô Dật Kiệt lên làm phó chủ nhiệm, vì thế hắn cười:- Dật Kiệt, cục trưởng tiền nhiệm rất coi trọng anh thì phải.

Ngô Dật Kiệt thầm kêu sợ hãi, lại hít vào vài luồng hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ, vị cục trưởng mới này thật sự không phải lợi hại bình thường.

- Cục trưởng Vương, vì cục trưởng Đường có quan hệ rất tốt với cậu tôi, vì vậy... ....Ngô Dật Kiệt dứt khoát gảii thích, nhưng Vương Học Bình cười nói:- Chuyện đã qua không nên nhắc lại, nhưng tôi không thích những người chần chừ, anh hiểu chứ?

Vẻ mặt Ngô Dật Kiệt chợt tái nhợt, hắn tranh thủ đứng lên tỏ thái độ:- Cục trưởng Vương, không, lãnh đạo, sau này anh sẽ là lãnh đạo duy nhất của tôi.

- Ngồi, ngồi đi, Dật Kiệt, thời gian còn dài, anh sẽ biết, tôi có một tật xấu, đó là chỉ xem vào hành động thực tế, căn bản không thích những lời nói suông.Vương Học Bình cố ý gõ đầu Ngô Dật Kiệt, để cho đối phương sau này không sinh thói hai lòng.

- Lãnh đạo, anh cứ chờ xem hành động của tôi.Ngô Dật Kiệt đứng lên, kiên định bày ra thái độ thuần phục. Hắn đã bị ghẻ lạnh khá lâu, vất vả lắm mới có được kỳ ngộ, sao đơn giản bỏ qua cho được?

- À, tôi tín nhiệm anh.Vương Học Bình không tiếc rẻ mà ném ra lời cổ vũ với Ngô Dật Kiệt, điều này làm cho Ngô Dật Kiệt cảm thấy toàn thân thoải mái, nếu không kiêng kỵ Vương Học Bình, sợ rằng hắn khó thể cưỡng chế cảm giác bùng lên trong lòng.

- Dật Kiệt, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, trong thời gian một tuần, gom tất cả văn kiện trong thời gian năm năm gần đây cho tôi, có thể không?Vương Học Bình cố ý sắp xếp một nhiệm vụ không nhỏ tạo điều kiện cho Ngô Dật Kiệt bán mạng.

- Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.Ngô Dật Kiệt đang lo Vương Học Bình không săp xếp công tác cho mình, hắn bức thiết hy vọng lãnh đạo Vương có thể đưa ra trọng trách, vì vậy hắn nào từ chối? Đồng ý ngay.

Sau khi Ngô Dật Kiệt nhận nhiệm vụ thì vui sướng bỏ đi, mãi đến khi đến bên cửa thì hắn mới tranh thủ thời gian quay lại đứng bên cạnh Vương Học Bình nói:- Lãnh đạo, đã làm giấy chứng nhận sử dụng súng cho anh, khi nào anh rảnh thì sẽ đưa đến.

Vương Học Bình ngây ra, sau đó bừng tỉnh, đường đường là cục trưởng cục công an, sao không có súng?

Dù trong lòng có chút chờ mong nhưng Vương Học Bình bận tâm đến thân phận cục trưởng, hắn cũng không tỏ ra vui sướng mà nói:- Biết rồi, để bọn họ xế chiều đưa đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook