Chương 211: Cò kè mặc cả.
Đại Tư Không
20/03/2013
- Anh Tôn, anh Lưu, hiệp hội quản lý coi như chính thức tiến vào trong thị trấn Hồng Khẩu, các vị có ý kiến gì không?
Vương Học Bình mỉm cười hỏi Tô Ái Sơn và Lưu Phong.
Tô Ái Sơn năm nay bốn mươi tám tuổi, Lưu Phong cũng đã hơn bốn mươi, bọn họ đều lãnh đạo xã thị trấn trẻ trung. Tuy địa vị của Vương Học Bình cao hơn bọn họ nhưng lý lịch lại mỏng hơn, vì vậy cũng chỉ có thể gọi bằng anh, bày ra ý nghĩ thân cận.
Lưu Phong là người trông coi tài chính, hắn cả ngày sầu vì tiền, tất nhiên sẽ có chút ý nghĩ trông ngóng vào việc trợ giúp địa phương của hiệp hội quản lý. Nhưng vì có Tô Ái Sơn ở đây nên hắn không dám cướp lời, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn anh Tô.
Sau khi Vương Học Bình cải trang vi hành đến thăm khu phố cổ thì Tô Ái Sơn đã linh hoạt nhận ra vấn đề.
Trước khi được điều động làm bí thư thị trấn Hồng Khẩu thì Tô Ái Sơn đã từng là một trưởng khoa của phòng tuyên truyền huyện ủy, vì tính chất của cương vị nên đã từng gặp mặt nhiều người và nhiều tình huống.
Tô Ái Sơn biết rõ khu phố cổ nằm trong phạm vi quản hạt của thị trấn Hồng Khẩu, dù có đào ra cũng không được. Mà hắn cũng thấy rất rõ địa vị của Vương Học Bình, với lực lượng của hắn thì căn bản chẳng thể nào cản chân Vương Học Bình đưa khu phố cổ ra ngoài.
Nhưng nếu khu phố cổ bị chia cắt ra khỏi thị trấn Hồng Khẩu, như vậy phải có kinh phí gọi là tiền đền bù tổn thất, phải để lại đường sống cho nhau chứ?
Bây giờ tất cả địa phương đều coi tụ điểm du lịch là lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước, vì thế Tô Ái Sơn đã từng tính toán, khu phố cổ gần ngay bên cạnh, nếu thị trấn gom góp tài chính xây dựng khách sạn hoặc nhà hàng, như vậy có thể hóa giải áp lực ở phương diện tài chính.
Nhưng những thứ như khách sạn hay nhà hàng đều phải do thị trấn trực tiếp thu vào tay, hoàn toàn không cần Vương Học Bình đến hiệp thương.
Nếu xét sâu sắc hơn một chút, mục tiêu của Tô Ái Sơn chính là thu chút tiền từ vé vào cổng, dù một năm thu vào bao nhiêu, ít nhất cũng phải bỏ ra cho chính quyền thị trấn một trăm ngàn.
Một trăm ngàn chính là giới hạn thấp nhất của Tô Ái Sơn, nhưng dựa theo phong cách đặt giá trên trời thì hắn suy xét một lúc rồi sầu khổ nói với Vương Học Bình:
- Chủ tịch Vương, anh cũng hiểu tình huống của thị trấn chúng tôi gần đây rồi đấy, sản phẩm nông nghiệp không đáng tiền, chúng tôi còn không cáng đáng được tiền lương cho cán bộ công nhân viên, đúng là quá khó khăn.
Tô Ái Sơn khóc than cũng nằm trong dự đoán của Vương Học Bình, bên miệng có miếng thịt béo mà không khóc không làm loạn thì không phải là Tô Ái Sơn.
Tô Ái Sơn đánh phủ đầu thì Lưu Phong cũng thuận thế theo sau, hắn than thở:
- Chủ tịch Vương, anh cũng không biết đâu, tôi và anh Tô suốt ngày chạy đông chạy tây, chỉ sợ chủ nợ đến xiết văn phòng, đôi khi cũng không dám đi đâu.
Vương Học Bình thầm buồn cười, chính quyền xã thị trấn tuyến dưới thật sự là có vấn đề rất lớn, nhưng cũng chưa đến mức không thể chịu nổi. Dù sao cũng là chính quyền một địa phương, chủ nợ chẳng lẽ dám đến giương oai với chính quyền?
- Như vậy ý kiến của các anh là gì?
Vương Học Bình vẫn luôn nắm quyền chủ động, hắn ép Tô Ái Sơn và Lưu Phong ra bài trước.
Tô Ái Sơn thầm nghĩ, quan lớn đè chết người, anh là lãnh đạo huyện, lại là tâm phúc của bí thư huyện ủy, tôi rất muốn có tiền, dù mất mặt cũng nói cho rõ ràng.
Khi thấy Tô Ái Sơn nháy mắt thì Lưu Phong thầm mắng, lão già kia lại dối trá, chuyện khó hắt lên người mình.
Tô Ái Sơn có thể chơi trò Thái Cực Quyền nhưng Lưu Phong lại không thể làm được, vì chính quyền trông nom kinh tế tài chính, xài bao nhiêu giữ bao nhiêu cũng đủ điên đầu.
Lưu Phong suy xét đến tiền cảnh kinh tế vào lúc này, hắn thấy khu phố cổ tuy mang đến một phần thu nhập nhưng không quá lớn.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng biết khu phố cổ là trăm phế đợi hưng, cần rất nhiều tiền để đầu tư, nếu như có thể nói ý kiến của mình, khu phố cổ chỉ cần mỗi tháng phụ cho thị trấn một trăm ngàn, nếu không được thì nên hiệp thương lại.
Lưu Phong đánh bạo nói ra cái giá trên trời của mình.
Dù Vương Học Bình đã lớn lối nói trong hội nghị khối chính quyền là nửa năm sẽ nộp lên cho phòng tài chính một trăm triệu, nhưng kể cả Tô Ái Sơn và Lưu Phong đều không cho là đúng.
Dựa vào một khu phố cổ trời ơi như vậy mà kiếm được một trăm triệu trong thời gian nữa năm? Chỉ có thằng ngu mới tin chuyện ma quỷ này.
Toàn thị trấn cả năm chỉ thu vào được ba bốn trăm ngàn, Lưu Phong mở miệng là một trăm ngàn, điều này cũng nằm trong dự đoán của Vương Học Bình.
Theo tính toán của Lưu Phong, dù Vương Học Bình có hạ xuống một nửa thì thị trấn cũng kiếm được khá nhiều, dù chợt đi bốn phần ba thì thị trấn mỗi năm cũng có thể thu vào hơn hai trăm ngàn, dù tính toán thế nào cũng là buôn bán có lợi.
Tô Ái Sơn đã đề nghị với Lưu Phong, lý tưởng của hắn chính là mỗi năm thu vào được năm trăm ngàn, như vậy thì quá vừa lòng rồi.
Vương Học Bình thầm buồn cười, đây là điển hình của tình huống không cân xứng về tin tức, nếu Tô Ái Sơn và Lưu Phong biết nửa năm sau khu phố cổ sẽ xuất hiện tình huống giếng phun tiền thì sẽ rất hối hận về quyết định ngày hôm nay.
- Anh Tô, anh có ý gì không?
Vương Học Bình hỏi Tô Ái Sơn với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tô Ái Sơn có chút do dự, hắn cả gan nói:
- Chủ tịch Vương, anh đã hiểu rõ tình huống của thị trấn chúng tôi rất rõ ràng, nếu có thể nó ý kiến, tôi xin anh có thể quan tâm đến tình huống thực tế của thị trấn.
- Sao?
Vương Học Bình cố ý buồn bực hừ một tiếng, Tô Ái Sơn tranh thủ cười nói:
- Thật ra tình huống của thị trấn Hồng Khẩu rất khó khăn, tôi và anh Lưu đã nửa năm mà chưa được thưởng một đồng, anh xem có thể xem xét hay không?
- Xem xét? Bao nhiêu?
Vương Học Bình cố ý chờ Tô Ái Sơn ra giá.
Tô Ái Sơn thấy Lưu Phong đưa ra hai đầu ngón tay, hắn cũng cắn răng dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Nếu tình huống cho phép, mỗi tháng phụ cho thị trấn một trăm năm mươi ngàn là tốt. Vì thị trấn còn rất nhiều công tác, ví dụ như hệ thống cung cấp nước, sửa đường, sửa cầu... .....
Lúc này liên quan đến tiền, Tô Ái Sơn cũng không thèm quan tâm đến phong độ. Mà Lưu Phong cũng là người chạy hạng mục như cơm bữa, không chạy thì làm sao có tiền?
Một trăm năm mươi ngàn, điều này cũng không vượt qua dự đoán trước đó của Vương Học Bình.
Tuy có thể thừa nhận nhưng Vương Học Bình cũng không muốn đơn giản đồng ý, vì xét theo tình huống thực tế, nếu không có mặt phòng giám sát, một khoản tiền lớn như vậy đưa cho thị trấn Hồng Khẩu, chắc chắn hiệu suất sử dụng sẽ phát sinh vấn đề.
Chắc chắn sẽ lãng phí, sẽ mua xe hơi, xây dựng văn phòng, đây là những chỉ tiêu ganh đua trên quan trường, căn bản khó tránh.
Khi thấy Vương Học Bình cau mày thật chặt ra vẻ trầm tư thì Lưu Phong quýnh lên, hắn tranh thủ thời gian bổ sung:
- Tôi cũng hiểu anh khó xử, nếu anh thấy quá nhiều thì chúng ta có thể thương lượng.
Lần này Tô Ái Sơn không trách tội Lưu Phong vượt mặt mình, địa vị giữa hai người kém Vương Học Bình quá xa, điều này ý nghĩa hiệp thương hôm nay sẽ không ngang hàng, thực chất cũng chẳng khác nào chạy tài chính với thượng cấp vậy.
- Coi như tôi không có ý kiến.
Vương Học Bình mở miệng, Tô Ái Sơn và Lưu Phong không hẹn mà cùng nở nụ cười.
- Nhưng, chỉ phụ cấp cho thị trấn Hồng Khẩu năm mươi ngàn, một trăm ngàn còn lại sẽ dùng cho công tác xã hội, sẽ thành lập một quỹ học bổng cho học sinh nghèo, do các anh và hiệp hội quản lý cùng quản lý.
Sau khi nghe rõ Vương Học Bình nói ra ý kiến thì Tô Ái Sơn và Lưu Phong lại sinh ra cảm xúc muốn nhảy xuống xe.
Hai phần ba số tiền không được tự do chi phối, điều này không khỏi làm cho Tô Ái Sơn và Lưu Phong trợn trắng mắt.
- Chủ tịch Vương, cũng phải thêm vào một chút, tôi sợ nhiêu đó là không đủ, sợ mọi người sẽ có ý kiến.
Tô Ái Sơn lo lắng đến vấn đề tài chính của thị trấn, vì vậy mà quýnh lên nói ngay.
- Có ý kiến gì? Tôi cũng muốn xem, là ai dám dính vào?
Vương Học Bình dù nói rất cứng miệng nhưng lại không tức giận.
Tố chất của bọn họ xã thị trấn là không đồng đều, Vương Học Bình cũng hiểu tình huống của tuyến dưới, nếu nói lời thô tục thì đám người này làm thì ít mà ăn thì nhiều.
Nhưng Vương Học Bình hiểu cũng chưa chắc sẽ tha thứ cho hành vi này, vì vậy hắn mới ép Tô Ái Sơn và Lưu Phong vào góc tường.
Tô Ái Sơn thấy tình thế không ổn thì trừng mắt với Lưu Phong, sau đó tranh thủ hòa giản, hắn cười nói:
- Anh Lưu có tính tình nôn nóng, luôn là miệng không đúng với lòng, anh cũng đừng trách. Được, năm mươi ngàn thì năm mươi ngàn, mà một trăm ngàn còn lại chúng ta cũng phải thương lượng.
Vương Học Bình cũng không muốn để Tô Ái Sơn lủi đi nhanh như vậy, hắn làm mặt lạnh nói:
- Một trăm ngàn chỉ dùng cho giáo dục sợ rằng còn chưa đủ, tiêu chuẩn cụ thể thế nào thì chúng ta còn phải bàn.
Lưu Phong cảm thấy trong lòng bức bối thấy sợ, nhưng đối mặt với một Vương Học Bình thích cường thế, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn phương án tiếp nhận điều kiện mà thôi.
Tô Ái Sơn mơ hồ phát hiện Vương Học Bình làm như vậy vì mục đích khác, nhưng lúc này hắn cũng mơ hồ không rõ.
Thật ra ý nghĩ của Vương Học Bình rất đơn giản, tiền lấy được dễ dàng sẽ sử dụng không đau lòng. Hắn biết rõ, dù có bao nhiêu tiền thì cũng không đủ cho đối phương, vì đám lãnh đạo tuyến cơ sở có tiền là làm loan ngay.
Vì vậy Vương Học Bình cố ý giữ lại hai phần để dùng cho kinh phí giáo dục, phụ tiền lương cho thầy cô giáo và học sinh nghèo thất học.
Một trăm ngàn tuy không nhiều nhưng đối với vấn đề giáo dục ở một thị trấn thì cũng coi như giải quyết được vài vấn đề.
Thời đại này học phí thấp, lương giáo viên cũng thấp, hàng năm có hơn một triệu hai trăm ngàn, đối với giáo dục địa phương cũng khá dễ thở.
Ba người trong xe bàn điều kiện, sau khi xuống xe thì Vương Học Bình lại được đám cán bộ trong trấn đưa đến phòng họp của khối chính quyền thị trấn.
Sau khi vào cửa thì Vương Học Bình mới phát hiện dưới đài ngồi đầy người, khi thấy Vương Học Bình đến thì có vài vị đang ngồi xổm trên ghế hút thuốc phải nhảy xuống, bọn họ cũng không quan tâm đến vấn đề lau bùn đất mà đặt mông ngồi xuống.
Thời đại này tư tưởng của cán bộ thôn cũng còn chưa đến mức quá hủ bại như chục năm sau, khí tức bùn đất trên người bọn họ làm Vương Học Bình cảm thấy thân thiết.
Vương Học Bình cùng đám người Tô Ái Sơn ngồi lên đài chủ tịch, hắn ngồi ở vị trí chính giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.