Chương 63: Diễm ngộ trong thang máy
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Hòa Bình khép hờ hai mắt, hắn tựa người lên ghế, ý nghĩ đã sớm bay ra ngoài xe.
Vị người Đức kia tên là Hans, tên tiếng Trung là Hán Tư, trước kia hắn đến Trung Quốc lưu học, nói được tiếng phổ thông rất lưu loát, sau khi về nước thì Hans học cao học ở đại học Constant, lấy được học vị tiến sĩ.
Hán Tư trước kia có làm ăn nhỏ, đã từng tiếp xúc với vài xí nghiêp ở phía nam, sau này vì kinh doanh không tốt mà chủ nợ kiện cáo, coi như phá sản.
Pháp luật nước ngoài rất nghiêm khắc, người phá sản chỉ có thể hưởng thụ những bảo đảm cuộc sống với tiêu chuẩn thấp nhất, trong nhà tuyệt đối không có bất kỳ vật phẩm nào xa xỉ.
Hán Tư cứ như vậy mà khổ sở tám năm, lần này vô tình và cũng là may mắn được Vương Học Cầm phát hiện ra.
Sau khi hai bên ký hiệp định nghiêm khắc giữ bí mật, Vương Học Cầm trả nợ cho Hán Tư, đồng thời mua cho hắn một căn biệt thự ở vùng ngoại ô Berlin, để hắn tiếp tục ở vào cuộc sống sung túc, thậm chí là cuộc sống thoải mái mà trong mơ khó ngờ.
Vương Học Bình nghĩ đến đây thì khóe miệng lộ ra nụ cười, chị mình quả nhiên lợi hại, rõ ràng tìm được một người thích hợp như vậy.
Vương Hòa Bình cảm thấy tác dụng của Hán Tư chính là một cái loa, tất nhiên Hán Tư là tổng giám đốc công ty Thịnh Long, hắn cần phải hiểu chút lý luận kinh doanh cơ bản.
Dựa theo kế hoạch mà Vương Hòa Bình đã sắp xếp trước đó, đến ba giờ chiều tập đoàn Thịnh Long sẽ tổ chức họp báo, mà người chủ trì tất nhiên sẽ là Hán Tư.
Xe của Vương Hòa Bình chạy đến một khách sạn năm sao ở thành phố Tiền Châu, lúc này họp báo cũng sắp bắt đầu.
Vương Hòa Bình đi vào đại sảnh, hắn phát hiện trước thang máy có đầy người, mọi người đang châu đầu ghé tai. Vương Hòa Bình đứng lẫn trong đám người, hắn cẩn thận lắng nghe, phát hiện mọi người đều là phóng viên.
Đám người đến càng lúc càng đông, bảo vệ khách sạn cũng đông hẳn lên, bắt đầu đứng ở cửa thang máy kiểm tra thẻ hành nghề của phóng viên.
Vương Hòa Bình cảm thấy có lẽ cầu thang bộ đã bị khống chế, vì lãnh đạo tỉnh và thành phố cũng sẽ đến đây, lãnh đạo cần phải có sự bảo đảm về an toàn.
Vương Hòa Bình lấy ra một bản bút ký, hắn muốn trà trộn làm phóng viên để tiến vào.
Nhưng đám bảo vệ kiểm tra rất gắt, nếu không có thẻ nhà báo, khó thể đi vào.
Vương Hòa Bình bắt đầu đánh giá chung quanh, để xem có gì khuân vác để đi nhờ với phóng viên hay không.
Vương Hòa Bình đảo mắt khắp bốn phía, hắn thấy một phóng viên tướng mạo ngọt ngào, vẻ mặt non nớt.
Căn cứ vào hiểu biết của Vương Hòa Bình, không dễ gì nói chuyện với đám phóng viên già lão, nếu nói về vấn đề qua loa thì chỉ có thể là phóng viên trẻ, đặc biệt là đồng bào nữ.
- Này đồng nghiệp, hôm nay tôi đi mà quên mang thẻ nhà báo, ôi, đúng là không may, đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, nếu không hoàn thành công tác thì đám lãnh đạo tòa soạn sẽ đá tôi ra mất. Kính xin đồng nghiệp giúp đỡ cho, chút nữa đưa tôi theo, xong việc tôi sẽ mời dùng cơm.
Vương Hòa Bình đến bên cạnh cô gái kia, hắn khẽ cầu xin sự trợ giúp của nàng.
Cô gái ngậm miệng, sau đó nàng suy nghĩ rồi cười nói:
- À...Nhà hàng Tây ở tầng cao nhất của khách sạn này có phần bò bít tết với hương vị rất ngon... ....
Vương Hòa Bình thầm buồn cười, nha đầu này coi mình là kẻ ngốc, nhà hàng tây trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Châu thật sự có món bò bít tết rất ngon, nhưng giá cả rất đắt đỏ.
- Có thể đổi chỗ khác không? Tôi dù sao cũng mới đi làm, còn chưa có nguồn thu gì cả.
Vương Hòa Bình cố ý trêu chọc nàng, cố ý cò kè mặc cả.
- Hừ!
Cô gái tuy chưa nói không đồng ý, nhưng nàng lại xoay người dùng hành động thực tế chứng minh với Vương Hòa Bình.
- Thôi, được rồi, vậy thì nhà hàng này.
Vương Hòa Bình cắn chặt răng tỏ ra cực kỳ đau lòng, miễn cưỡng xem như đáp lễ yêu cầu của cô gái.
- À, nếu là đồng nghiệp thì tôi sẽ đưa anh lên.
Cô gái mở miệng cười, cặp mắt to tròn, cặp mày trăng lưỡi liềm, có vẻ xinh đẹp mê người.
Vương Hòa Bình phát hiện cô bé này không cười không sao, nhưng cười lên thì quá đẹp, lại rất tươi tắn như hoa trong nắng, làm người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân.
- Chút nữa đi theo tôi, đừng nói gì cả.
Cô gái không giới thiệu tên mình, Vương Hòa Bình cũng không hỏi, dù sao mời nàng một bữa cơm là xong, sau này trời nam đất bắt, không biết còn có thể gặp lại hay không.
Đến lượt cô gái và Hán Tư, cô gái lấy thẻ hành nghề từ trong bóp cá sấu và giấy giới thiệu công tác đưa vào trong tay bảo vệ.
Nhân viên an ninh tiếp nhận giấy chứng minh công tác, sau khi xem xét thì ngẩng đầu nhìn rồi cung kính nói:
- Chào mừng chị, vị này là trợ thủ của chị sao?
- Đúng vậy, là trợ thủ của tôi.
Cô gái khẽ cười, bảo vệ khom lưng mời hai người vào thang máy.
Vương Hòa Bình đi theo sau lưng cô gái tiến vào thang máy, sau đó có người chợt hô lên:
- Họp báo bắt đầu rồi.
Sau đó tình cảnh chợt rối loạn, đám phóng viên không thèm quan tâm đến nhân viên an ninh, bọn họ chạy về phía thang máy.
Đám phóng viên người đông thế mạnh, đám bảo vệ khách sạn cũng không dám đắc tội với bọn họ, vì vậy cũng không mạnh tay, vì thế có vài tên lọt vào.
Người phía sau chen tới, Vương Hòa Bình không để ý, vì vậy hắn ép lên người cô gái phóng viên.
Người phía sau càng chen vào nhiều hơn, chỉ sau khoảnh khắc thì thang máy đã đầy người.
Vương Hòa Bình cảm nhận được trên ngực có hai khối thịt mềm, thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô gái, Vương Học Bình cũng không ngờ đi thang máy mà có tình cảnh hương diễm như vậy.
Vương Hòa Bình hầu như ôm chặt cơ thể mềm mại của cô gái phóng viên, cả hai dán sát vào nhau, hai bên chỉ cách hai tầng vải mỏng, hắn có thể cảm nhận được lớp da thịt trắng nõn và co dãn kinh người của đối phương.
Không còn chút không gian để lui lại phía sau, vì Vương Hòa Bình cao hơn cô gái cả tấc, vì vậy hắn cũng không thấy rõ gương mặt nàng.
Vương Hòa Bình phát hiện toàn thân cô gái nóng lên, hai tai đỏ như than, mặt hồng như táo chín.
Vương Hòa Bình ngửi mùi hương trên người cô gái phóng viên, trước ngực là hai khối thịt mềm mại, hắn không phải là thánh nhân, tất nhiên không thể khống chế được phản ứng hùng hậu của bản năng.
Người phía sau lại chen lên, bộ vị nào đó cứng như sắt của Vương Hòa Bình bắt đầu chĩa vào, ép lên và hõm vào bụng mềm của cô gái phóng viên.
Mặt già của Vương Hòa Bình cũng hơi đỏ, hắn lo lắng cô gái nghĩ mình là sắc lang, vì vậy ra sức dịch chuyển nửa người dưới.
Vương Hòa Bình vừa đứng vững thì dưới chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, hắn há miệng hít vào một hơi khí lạnh, vì đuối lý nên không dám phàn nàn.
Ngay sau đó đám bảo vệ có phản ứng, bọn họ khuyên bảo vài tên phóng viên sau cùng ra khỏi thang máy, vì vậy mà lúc này trong thang máy đã có không gian hơn.
Thang máy đi lên, cô gái nghiêng người và khẽ thở dốc một hơi, dường như trút được gánh nặng.
Người xung quanh rất nhiều, Vương Hòa Bình cũng không còn cách nào xin lỗi cô gái, hắn ngượng ngùng nghiêng đầu và không dám nhìn nàng.
Khi ra khỏi thang máy thì Vương Hòa Bình chợt phát hiện chiếc cổ trắng ngần của cô gái đỏ bừng bừng.
Vương Hòa Bình tranh thủ tiến lên hai bước, hắn khẽ nói:
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
- Đừng nói nữa, đừng quan tâm đến tôi.
Cô gái không ngẩng đầu, nàng bước đi như bay, bỏ Vương Hòa Bình ở lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.