Chương 254: Đòn phủ đầu kiềm chế đối phương.
Đại Tư Không
20/03/2013
Thái độ của Mạnh Thu Lan làm cho Vương Học Bình có hy vọng thành công, nếu Dương gia thôn mà bị chôn vùi vì núi lở, Mạnh Thu Lan thân là bí thư huyện ủy, chắc chắn sẽ rơi vào nguy cơ tuyệt đối.
- Bí thư Mạnh, tôi có nên đến huyện ủy báo cáo với chị không?
Vương Học Bình tiếp tục gây áp lực cho Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan trầm mặc một lúc rồi thở dài:
- Tôi sẽ đến xã Lý Quan.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Học Bình không khỏi mỉm cười, Mạnh Thu Lan cảm thấy nguy cơ trầm trọng, những chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn.
Liễu Ngân Hà cũng nghe rõ những đoạn đối thoại giữa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan, hắn quay đầu hỏi:
- Cậu muốn chị ấy đến đây?
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Cô ấy đến thì có vài việc dễ xử lý hơn.
Liễu Ngân Hà thấy lời nói của Vương Học Bình khá hàm hồ, hắn mơ hồ đoán được trong đó có mục đích khác, nhưng cũng thật sự không thể hiểu rõ. Hắn khẽ thở dài:
- Cậu dựng lên kỳ công tuyệt thế, sợ rằng chị ta rất khó có tâm tính xử lý công bằng.
Vương Học Bình cười nói:
- Trời muốn mưa, cô gái muốn lấy chồng, có một số việc không thể phát triển theo ý mình.
Liễu Ngân Hà đưa mắt nhìn đồng ruộng ngoài cửa sổ xe rồi nói:
- Lần này cậu thành công, khó thể nào bảo toàn lần sau sẽ thuận lợi.
Vương Học Bình khẽ cười nói:
- Chỉ cần có lợi cho dân, dù thế nào tôi cũng phải đánh cuộc.
- Cậu Vương, có đôi khi cá nhân có uy vọng quá cao cũng là chuyện không tốt.
Liễu Ngân Hà dùng giọng thiện ý nhắc nhở.
Vương Học Bình khẽ hé miệng cười:
- Dân chúng Dương gia thôn rất chất phác, điều này tôi thật sự không có biện pháp.
- Làm cho lãnh đạo thị ủy tin tưởng mới tốt.
Liễu Ngân Hà thật sự có chút bận tâm, thôn dân Dương gia thôn xem ra quá tôn sùng Vương Học Bình.
Nhưng thượng cấp sẽ không hy vọng bộ hạ có uy vọng quá cao, dưới tình huống như của Vương Học Bình, phần lớn thị ủy sẽ tìm ra sách lược hạ thấp uy tín của Vương Học Bình.
Trong quan trường người làm lãnh đạo chỉ nhớ kỹ một nguyên tắc, đó là khống chế thật chặt những tên cán bộ công cao át chủ, đề phòng tình huống đuôi to khó vẫy.
Vương Học Bình cười khổ một tiếng:
- Có một số việc bất chấp nhiều vấn đề như vậy, chỉ cần làm theo ý mình là được.
- Ha ha, cậu Vương, cậu có biết không, tôi tán thưởng cậu điểm này nhất.
Liễu Ngân Hà cảm khái nói:
- Con người không phả là thánh hiền, tôi và cậu cũng không ngoại lệ. Tôi đã công tác nhiều năm, đã không còn nhiều hy vọng, tôi chỉ hy vọng Liễu Sướng có thể theo cậu, ôi, vẫn là tư tâm.
Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà nói lời động tình thì cười nói:
- Anh Liễu, anh yên tâm, chỉ cần tôi không suy sụp, tương lai của Liễu Sướng cứ giao cho tôi.
Liễu Ngân Hà khoát tay áo nói:
- Hôm nay nhìn tình cảnh thôn dân mừng rơi nước mắt, tôi chợt cảm thấy con đường làm quan của cậu sau này là không tầm thường, đồng thời cũng có rất nhiều gian nan.
Vương Học Bình cười nói:
- Dù thế nào thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức. Ha ha, thật ra tôi cũng không phải người tốt, cũng có thất tình lục dục, cũng ham hưởng thụ mà thôi.
- Nắm chắc tâm tính mới là quan tốt, bây giờ đã có quá nhiều người đánh mất nhân tính.
Lúc này Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà khác với ngày thường, rõ ràng có hương vị đa sầu đa cảm.
- Anh Liễu, chúng ta cũng không nên suy nghĩ quá nhiều.
Vương Học Bình cũng không biết nói thêm điều gì, chỉ có thể uyển chuyển khuyên giải.
Xe đến ủy ban xã Lý Quan, Vương Học Bình tìm Chu Đạt đến cẩn thận giao phó công tác cứu hộ cứu nạn, sau đó lên xe đi về huyện ủy.
Đến trưa, xe của Vương Học Bình chạy vào khu huyện ủy, khi xuống xe hắn vô tình ngẩng đầu, hắn chợt phát hiện sau cửa sổ phòng bí thư có một bóng người khẽ lóe lên.
Trong lúc vội vàng Vương Học Bình cũng không thấy rõ ràng tướng mạo của đối phương, vì vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, người có gan đứng ngắm cảnh trong phòng bí thư, không phải bí thư thì là ai?
Vương Học Bình cất bước đi vào khu nhà huyện ủy, hắn gặp Dương Chính Hoa, tiểu tử này lại giả vờ không thấy Vương Học Bình, chỉ biết ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua.
Vương Học Bình thầm cảm thấy thú vị, tên này trở nên có giá như vậy từ khi nào? Đã không thèm quan tâm đến lãnh đạo trực tiếp rồi sao?
Ha ha, trong quan trường ngoài những nguyên nhân đặc thù, nếu xem thường lãnh đạo trực tiếp thì hơn phân nửa sẽ chết dọc đường.
Vương Học Bình tiếp tục cất bước, đám cán bộ công nhân viên thấy hắn đều dừng lại dùng giọng khách khí nói:
- Chào chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương khổ nhọc rồi.
Vương Học Bình thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khác thường thì thầm buồn cười, hắn cố ý không về nhà thay quần áo, cứ ăn mặc quần áo đầy bùn đất như vậy đến gặp Mạnh Thu Lan, tất nhiên hắn có ý khác.
Vương Học Bình gõ cửa phòng làm việc của Mạnh Thu Lan, bên trong không truyền ra âm thanh nào, vì vậy hắn thuận tay đẩy cửa phòng khép hờ đi vào. Hắn vừa vào thì phát hiện Mạnh Thu Lan đang ôm ngực yên lặng đứng bên cửa sổ, nàng không nhúc nhích, giống như một tượng gỗ.
Vương Học Bình chậm rãi đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan rồi khẽ nói:
- Bí thư Mạnh, tôi đã đến rồi.
Vương Học Bình kêu hai tiếng mà Mạnh Thu Lan vẫn không phản ứng, hắn thầm nghĩ, nàng vẫn còn quá trẻ, dù giả vờ tỏ ra kiên cường nhưng vẫn là một người phụ nữ không có nhiều kinh nghiệm công tác cơ sở.
- Bí thư Mạnh, Dương gia thôn bình an vô sự, không có người nào thương vong.
Vương Học Bình nói lớn, Mạnh Thu Lan chợt giật mình thức tỉnh, nàng kinh ngạc hỏi Vương Học Bình:
- Anh nói gì?
- Dương gia thôn không xảy ra thương vong, chỉ là nhà cửa đều bị hủy hoại.
Vương Học Bình lặp lại một lần nữa, Mạnh Thu Lan trầm ngâm chốc lát, sau đó hai mắt sáng ngời, nàng vội vàng hỏi:
- Anh nói không xảy ra tình huống thương vong?
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan không quá tin tưởng mình, vì vậy hắn gật đầu thật mạnh.
Mạnh Thu Lan kích động kéo tay Vương Học Bình, nàng cực kỳ vui sướng:
- Anh không gạt tôi sao?
Vương Học Bình cười nói:
- Sao tôi dám gạt huyện ủy?
Mạnh Thu Lan nhìn chằm chằm vào mặt Vương Học Bình, nàng thấy toàn thân Vương Học Bình đầy bùn đất, ngoài hai mắt sáng ngời thì bộ dạng có vẻ rất mệt mỏi.
- Vất vả anh rồi, đồng chí Học Bình.
Vừa rồi Mạnh Thu Lan nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi xảy ra núi lở, vì vậy mà trái tim khó bình tĩnh, bất an đến tận khi Vương Học Bình đến đây, không ngờ hắn đến lại cho nàng một tin tức tốt.
Vương Học Bình thấy thái độ của Mạnh Thu Lan với mình thân mật hơn khá nhiều, hắn thầm nghĩ, cứ từ từ sẽ tốt.
Vương Học Bình lấy ra chiếc máy ghi âm, hắn khẽ nhét vào trong tay Mạnh Thu Lan rồi dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói:
- May mà chị không báo cáo với thị ủy, nếu không sẽ cực kỳ bị động.
Mạnh Thu Lan không rõ chiếc máy ghi âm có ý nghĩa gì, nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Học Bình, hy vọng nhận được đáp án.
Vương Học Bình than khẽ một tiếng:
- Tôi và chị không phải kẻ thù sống chết của nhau.
Vương Học Bình nói rồi quay đầu bước đi, chỉ để lại Mạnh Thu Lan đứng ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.