Lãnh Đạo

Chương 444: Giả say.

Đại Tư Không

20/03/2013



Những năm qua bầu không khí bộ đội cũng không bằng trước kia, đặc biệt là sau khi cho phép bộ đội tham gia phát triển kinh tế, chẳng khác nào thả ra một con mãnh thú.

Bộ đội làm kinh tế, tuy trong thời gian ngắn hạn có thể giải quyết vấn đề kinh phí, nhưng điều này lại gây ra một tai họa ngầm cho quốc phòng, thật sự không phải nhỏ.

Hơn nữa, khi đất nước càng cải cách, tiền lương của cán bộ địa phương càng vượt xa những đồng cấp trong quân ngũ.

Người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, nhân viên địa phương thu vào ngày càng cao, công tác càng thoải mái. Quan trọng là những nhân viên nhà nước kia không phải càng lúc càng có tài, chẳng qua ai cũng mong được đi vào đơn vị tốt mà thôi.

Thể chế phân phối không hợp lý như vậy làm cho đám quan quân có tài hoa ở quốc phòng thật sự rất muốn được đổi nghề, tiến vào đơn vị tốt đẹp.

Trước nay chính trị trong nước chú trọng vào tập thể, đề cao sự hy sinh, nhưng đám sĩ quan địa phương đau khổ và khó xử, ai biết?

Chưa nói tiền lương thấp, vài năm gần đây có hiện tượng sĩ quan cấp bậc cao thì con cháu cũng đi vào chung ngành, nhưng hôm nay đã không còn là năm xưa, rất khó tìm được công tác tốt.

Vấn đề đề bạt, vấn đề công tác của vợ, học tập và giáo dục của con, vấn đề thu nhập, tổng hợp lại sẽ tạo nên nguyên nhân làm cho quân đội ngày càng mất sức chiến đấu.

Thể chế cảnh sát quân sự cũng không có gì khác biệt so với lục quân và hải quân, nằm dưới sự lãnh đạo của quân ủy và chính phủ, lấy chính phủ là việc chính.

Thực tế quân ủy rất ít khi quan tâm đến sự vụ của cảnh sát quân sự, mà chính phủ lại ở quá xa, ngoài tầm với, vì vậy bộ đội cảnh sát quân sự địa phương lạ biến thành một tổ chức không ai quản lý.

Nhiều năm trôi qua, cơ bản hệ thống cảnh sát quân sự đều nằm dưới tình huống không ai giám sát.

Những năm gần đây nguồn thu chủ yếu của khối cảnh sát quân sự chính là ngân sách của thượng cấp, những nguồn khác thì rất đa dạng.

Trong đó có việc lợi dụng xe quân dụng để buôn lậu để cải thiện tình huống của chi đội, đây là hành vi phổ biến nhất.

Cụ thể là chi đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu cũng không thiếu tiền, thật ra chỉ thiếu lý do dùng tiền mà thôi.

Rượu uống mỗi ngày tuy không phải là Mao Đài nhưng cũng là rượu ngon, ví dụ như rượu Ngũ Lương, Tô Châu...

Dựa theo quy luật bất thành văn, Mao Đài phần lớn chỉ dùng cho tiếp đãi, cơ hội uống Mao Đài của lãnh đạo cũng không nhiều.

Trừ khi trung đoàn hoặc tổng bộ có lãnh đạo xuống thị sát, hoặc có lãnh đạo địa phương đến an ủi cán bộ, nếu có tình huống trên thì chẳng khác nào tạo nên cơ hội cho đám lãnh đạo sĩ quan mở miệng cống uống rượu Mao Đài.

Hôm nay Vương Học Bình và Tôn Nguyên Quan đều có mặt ở nơi đây, đám sĩ quan không lợi dụng cơ hội mở miệng uống cho sảng khoái sao?

Nhưng sau vài vòng thì ba rương rượu Mao Đài bốn mươi ba độ đã bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn thừa vài giọt.

Hùng Vệ Hồng cũng uống rất sảng khoái, hắn vung tay, nhân viên lai tranh thủ ôm đến mười thùng Mao Đài.

Vương Học Bình chỉ vào những thùng Mao Đài vừa bưng lên mà dùng giọng đùa giỡn nói:

- Anh Hùng, anh muốn ngâm tôi và bí thư Tôn trong rượu Mao Đài sao?

- Ha ha, anh Hùng gần đây hiếu khách, hôm nay lãnh đạo cục công an tỉnh đến Vân Châu, coi như mọi người đều vui vẻ.

Tôn Nguyên Quan tửu lượng rất tốt, dù đã rót tám lượng rượu vào bụng nhưng vẻ mặt chỉ hơi ửng đỏ mà thôi, nếu so sánh với gương mặt như Quan Công của phó chi đội trưởng Mã thì hoàn toàn khác biệt.

Hùng Vệ Hồng cười hì hì nói:



- Hai vị lãnh đạo tỉnh và thành phố đều là khách quý ngày thường khó đến, hôm nay đại giá quang lâm đến đây, nếu chúng tôi không chiêu đãi cho tốt, lãnh đạo thượng cấp lại trách tôi không làm tốt công tác giữa quân dân, đây là tội lớn.

Vương Học Bình cười ha hả, hắn dùng giọng tràn đầy hào khí nói:

- Anh Hùng, chúng ta làm ba ly.

Vương Học Bình nói xong thì nâng cao ly rượu.

Hùng Vệ Hồng đã uống đến mức đủ để đầu óc nóng lên, vì thế cũng không cần quan tâm, nâng ly khẽ cụng ly với Vương Học Bình.

Sau khi làm một mạch ba ly thì thân thể Hùng Vệ Hồng thật sự có hơi run, hai tay cũng phát run, rõ ràng chất rượu đang bùng lên.

Vương Học Bình cũng không mở miệng ăn một miếng, hắn đã liên tục uống bảy ly lớn, dù tửu lượng tương đối khá cũng không thể chịu nổi. Vì vậy chỉ thêm vài ly nữa, hắn đã nằm ngủ trên bàn tiệc.

Đến lúc này Tôn Nguyên Quan ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng đã khám phá ra ý đồ của Vương Học Bình: Người này rõ ràng không muốn cùng trao đổi với mình. Nhưng đây là địa bàn của Hùng Vệ Hồng, Tôn Nguyên Quan thật sự không thể làm gì được Vương Học Bình đang giả vờ say.

Lúc này chính ủy chi đội cảnh sát quân sự đứng lên cười nói:

- Xem ra lãnh đạo tỉnh hôm nay rất sảng khoái, thật sự đã nể mặt cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu chúng ta, trước tiên tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho lãnh đạo, sau đó sẽ quay lại uống thêm vài ly.

Hùng Vệ Hồng trừng cặp mắt hồng nhìn Tôn Nguyên Quan, muốn xem đối phương có thái độ gì.

Tôn Nguyên Quan khẽ thở dài, trong lòng hắn biết rất rõ, Vương Học Bình hôm nay thật sự uống không ít, cũng không phải giả say, vì vậy mà nguyện vọng đến đây liên hệ đã biến thành bọt nước.

- Ha ha, tôi cũng đã uống đến mức rồi, nếu tiếp tục uống thì buổi chiều sẽ không thể tham gia hội nghị thường ủy. Anh Hùng, thế này nhé, chúng ta tàn tiệc được không?

Nhân vật chính đã ngã, Tôn Nguyên Quan thấy tiếp tục ở lại đã không còn ý nghĩa, vì thế đơn giản nói lời giải tán.

Lời đề nghị của anh Tôn rất phù hợp với Hùng Vệ Hồng, vì vậy hắn vung tay cười nói:

- Vậy hôm nay đến đây thôi, ngày khác lại mời anh Tôn sảng khoái.

Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, Hùng Vệ Hồng tự mình đi ra tiễn Tôn Nguyên Quan lên xe, mà phó chi đội trưởng Mã mà chính ủy chi đội đưa Vương Học Bình say không biết gì lên phòng làm việc của Hùng Vệ Hồng trên lầu, để hắn nằm chết dí trên giường của Hùng Vệ Hồng.

Chính ủy chi đội gọi lính cần vụ đến lấy khăn nóng lau mặt cho Vương Học Bình, sau đó mang đến một chiếc chăn bông.

Sau đó hai người nháy mắt nhìn nhau và đi ra khỏi phòng.

- Kẹt!

Tiếng đóng cửa vang lên, Vương Học Bình mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.

Tôn Nguyên Quan đến tìm Vương Học Bình với mục đích không cần hỏi cũng biết, nhất định là nhằm vào Nghiêm Minh Cao. Nói cách khác thì bí thư thị ủy Chu Văn Quảng muốn thông qua Vương Học Bình để làm ván bắc cầu với Nghiêm Minh Cao.

Với hiểu biết của Vương Học Bình, Nghiêm Minh Cao tuy làm lãnh đạo nhiều năm nhưng lúc này giống như lại hết cả hy vọng, vì trong mắt ngoài Kim Hữu Công thì không còn ai khác.

Kim Hữu Công chủ động khai chiến với bí thư thị ủy Chu Văn Quảng, tất nhiên sẽ lợi dụng Nghiêm Minh Cao làm tiên phong, Vương Học Bình thấy rất rõ điều này.

Thật ra Nghiêm Minh Cao cũng nghĩ đến hậu quả bên trong, nếu không cũng sẽ chẳng nhốt mình trong phòng làm việc, rơi vào tình huống khó thể kiềm chế.

Khi tham chính thường suy xét vấn đề đứng thàng hàng, dù là thế nào thì Vương Học Bình đều khó thể nào giúp Chu Văn Quảng, vì trong mắt người ngoài thì Vương Học Bình có được ngày hôm nay, thật sự không ly khai sự khỏi sự đề bạt của Kim Hữu Công.



Nâng chén cơm lên ăn mà bỏ xuống bị mắng ngu xuẩn, Vương Học Bình tất nhiên sẽ không làm.

Trên quan trường thường lưu hành đám tiểu nhân nịnh nọt, lời lẽ như mật, nhưng dưới đa số tình huống, dựa theo đạo lý quan trường, qua cầu rút ván thật sự là một thanh danh xấu, Vương Học Bình cũng không muốn dính vào.

Với sự cường thế của Kim Hữu Công, nếu có một trận chiến, có thể nói là rơi vào cục diện chín trâu không có đường về.

Vương Học Bình móc thuốc ra, châm một điếu thuốc, hít vào một hơi, thầm nghĩ đã đến tình cảnh giương cung bạt kiếm, dao trắng đưa vào dao đỏ rút ra. Chu Văn Quảng còn đang ảo tưởng hòa giải, khó trách có danh hiệu là "mẹ chồng".

- Két!

Cửa phòng bị đẩy ra, Hùng Vệ Hồng vào phòng xem xét, Vương Học Bình đang mở lớn mắt nhìn lên trần nhà nằm hút thuốc. Vì vậy mà Hùng Vệ Hồng không khỏi thở ra, hắn không khỏi đặt mông ngồi xuông giường rồi cười nói:

- Học Bình, cậu cố ý tránh anh Tôn sao?

Vương Học Bình không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn cười nói:

- Có chút vốn riêng nhưng cũng không dễ đàm phán.

Hùng Vệ Hồng không quá hiểu rõ tình huống chính giới ở thành phố Vân Châu, hắn không biết nói từ đâu, vì vậy cười hì hì, chọn phương án lảng tránh.

Vương Học Bình ngồi lên, hắn hoạt động tay chân cười nói:

- Anh Hùng, hôm nào lên Tiền Châu nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh hẹn một nhóm bạn bè, kể cả là trung đoàn trưởng của anh, mọi người cùng tụ hội, ăn uống trao đổi.

Hùng Vệ Hồng thầm vui sướng như điên, hắn chỉ là một chi đội trưởng, nếu có thể tiến vào trong vong quan hệ với trung đoàn trưởng cấp phó quân, tương lai còn phải lo sao?

- Học Bình, tôi không nhiều lời, nếu có gì cần tôi làm việc, cứ phân phó, nếu tôi chớp mắt thì không phải là người.

Hùng Vệ Hồng ỷ vào hơi rượu mà nói ra lời tận đáy lòng.

Vương Học Bình đưa tay vỗ vai Hùng Vệ Hồng rồi khẽ nói:

- Mọi người là bạn bè, khách khí như vậy làm gì?

Hùng Vệ Hồng liên tiếp gật đầu, sau đó lộ ra nụ cười thật thà nói:

- Người một nhà không nói hai lời, nếu không sẽ là khách khí.

- À, anh Hùng, anh nên có chút chuẩn bị, năm nay cục công an thành phố Tiền Châu sẽ mở rộng danh sách tuyển quân nhân xuất ngũ. Anh cứ chuẩn bị sẵn, đến lúc đó tôi sẽ điện thoại cho anh.

Vương Học Bình tiện tay ném ra một củ cà rốt, điều này không làm cho Hùng Vệ Hồng vui mừng phát điên sao?

Hùng Vệ Hồng xoa xoa tay cảm kích nói:

- Anh bạn, cậu đúng là giải quyết vấn đề cho tôi.

Lãnh đạo quân ngũ thường vì giữ gìn uy tín mà lo lắng đến vấn đề sắp xếp cho bộ hạ xuất ngũ.

Bộ hạ được phân phối đến đơn vị tốt thì lãnh đạo sẽ có thể diện, uy vọng trong quân càng cao.

Những năm này dù là trong quân ngũ hay địa phương, có ai không muốn thủ hạ tâm phúc được đưa đến vị trí tốt?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook