Lãnh Đạo

Chương 151: Hấp dẫn trí mạng.

Đại Tư Không

20/03/2013



Chu Huyền nhìn khắp bốn phía rồi nói:

- Mọi người đều là một nhà, sau này có chuyện gì thì nên che chở giúp đỡ nhau, chúng ta cùng tranh thủ phát triển ở Vân Châu.

Lời này coi như tuyên ngôn, xét đến cùng chỉ là tám chữ "Bè cánh đấu đá, tự tìm tư bản".

Vương Học Bình thầm hiểu, Chu Huyền muốn bỏ qua đám người Triệu Gia Lương, Tiếu Nam và Pháo Minh, coi như một mình cùng hắn luận giao.

Đây cũng có thể xem là một cái hạch tâm trong vòng quan hệ rộng, đừng tưởng Chu Huyền ngồi không mà hưởng, hắn cũng là người đầu óc không đơn giản.

Lữ Tử Tâm cũng nhìn ra tâm tư của Chu Huyền, thầm nghĩ tên mập chết bầm này không ngu ngốc, là kẻ rất thông minh.

Triệu Gia Lương nghĩ rằng Chu Huyền sẽ nói ra vài lời kích động, không ngờ chỉ nói vài câu sơ lược, điều này làm trong lòng hắn có chút uể oải, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vương Học Bình mà yên lặng thở dài.

Tống Binh cũng không quen nhìn bộ dạng của Chu Huyền, hắn cũng không muốn theo dưới chân vị cục trưởng này, hắn đề nghị:

- Thời gian không còn sớm, tôi có một cán bộ trong huyện đến gặp mặt, nếu hôm nào có dịp sẽ đến nhà anh Chu làm khách.

Tiếu Nam và Pháo Minh cũng không phải những ngôi sao mới trên quan trường, Tống Binh đi đầu, bọn họ cũng lấy cớ nói mình có việc, hôm nào rãnh sẽ đến làm khách sau.

Tên mập đưa ra câu nói và làm cho kẻ dưới phải tán đi, hắn cười tủm tỉm nói:

- Dù sao mọi người cũng là người một nhà, mà nhà tôi cũng không chuyển đi, sẽ còn nhiều cơ hội.

Lữ Tử Tâm chợt thấy Vương Học Bình cau mày, nàng cảm thấy khó xử, mọi người không đi, nếu chỉ có nàng và hắn đến nhà Chu Huyền làm khách, như vậy cũng không thích hợp. Nhưng Vương Học Bình không phải là chủ nhân, vì vậy có lời mà khói nói.

- Các vị đại ca, tôi là người thích náo nhiệt, nếu tối nay đã có duyên gặp mặt, sao phải tán ra? Không bằng cùng nhau đến nhà cục trưởng Chu. Hơn nữa buổi tối tôi và Học Bình còn có chút chuyện cần làm, ngồi một chút rồi sẽ đi, có lẽ cũng không làm chậm trễ của các vị đại ca bao nhiêu thời gian.

Lữ Tử Tâm thấy sự việc lệch hướng thì dùng giọng tinh tế nói, điều này không khỏi làm Vương Học Bình gật đầu.

Lữ Tử Tâm quá thông minh, kéo Vương Học Bình từ dưới vực xấu hổ quay lên.

Mọi người cùng vui đùa, nên cùng tiến lùi cùng một chỗ, nào có lý Vương Học Bình đi làm khách mà gạt mọi người sang một bên? Điều này hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc làm người của Vương Học Bình.

Nhưng Vương Học Bình cũng không thể từ chối lời mời của Chu Huyền, nếu thật sự làm vậy thì coi như không nể mặt anh Chu, điều này cũng sẽ làm đối phương sinh ra khúc mắc, bất lợi cho vấn đề phát triển quan hệ trong tương lai.

- Các vị đại ca, em là khách từ xa đến, mọi người cũng nên nể mặt chút chứ nhỉ?

Lữ Tử Tâm thấy mọi người có chút do dự thì cố ý nghiêm mặt rồi ra vẻ tức giận.

Chu Huyền thấy Lữ Tử Tâm chỉ biết giữ thể diện cho Vương Học Bình thì trong lòng càng thêm nhận định, đôi nam nữ này có quah hệ không tầm thường.

- Ha ha, đúng vậy, tất cả mọi người cùng đến chung vui.

Tên mập coi như mở miệng, Triệu Gia Lương thầm vui vẻ, có thể tiến dần từng bước trong mối quan hệ này.

Tống Binh nhìn Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, người anh em này rất đủ nghĩa khí.

Tiếu Nam và Pháo Minh cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng có ý nghĩ như Tống Binh, bọn họ thấy người lên tiếng là Lữ Tử Tâm, nhưng thực tế lại đại biểu cho Vương Học Bình.

Chu Huyền ở một căn nhà bốn tầng vùng ngoại ô, Vương Học Bình đi vào nhà xem xét, phát hiện tất cả vật dụng và cách bài trí bên trong xem như phù hợp với thân phận một cán bộ cấp phó ban như Chu Huyền, không có gia sản gì quá chói mắt.

Vi có nhiều người nên Chu Huyền cũng không mời mọi người đến phòng làm việc của hắn, nơi đó mới là chỗ tiếp khách quan trọng nhất.



- Các vị, hôm nay xem như biết rõ địa chỉ nhà tôi, sau này nếu có rảnh thì bất cứ lúc nào cũng xin mời.

Chu Huyền lợi dụng cơ hội người giúp việc dâng trà mà dùng giọng khách sáo nói.

Triệu Gia Lương vội vàng gật đầu nói:

- Cục trưởng Chu, sau này sẽ không thiếu những lúc đến quấy rầy anh và chị nhà.

Chu Huyền căn bản chỉ chú ý đến Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm, vì vậy chỉ gật đầu cho qua với Triệu Gia Lương.

Thân phận và địa vị của Chu Huyền cao hơn khá nhiều so với Triệu Gia Lương, trên quan trường thì cán bộ cao kết giao với cấp thấp xem như nể mặt lắm rồi, tất nhiên Triệu Gia Lương cũng không quá quan tâm.

Dù sao Triệu Gia Lương cũng vào nhà của Chu Huyền, tương lai phải tiến thêm bước quan hệ như thế nào thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Lữ Tử Tâm ngồi một lúc mà không phát hiện nữ chủ nhân ra đón khách, nàng cười hỏi Chu Huyền:

- Anh Chu, anh giấu chị nhà đi đâu rồi?

Chu Huyền nghe Lữ Tử Tâm kêu mình một tiếng anh Chu thì toàn thân chợt thoải mái, hắn tranh thủ thời gian cười tủm tỉm nói:

- Tử Tâm, cô ấy cùng công tác với tôi, cũng nắm công tác chỉ huy ở cục công an thành phố, đêm nay vừa lúc trực ban.

Lữ Tử Tâm phát hiện Chu Huyền là loại người sẽ bò lên rất nhanh, vì vậy cặp mắt đẹp khẽ xoay chuyển rồi nhìn sang Vương Học Bình. Nàng thầm nghĩ, chỉ sợ anh không nhận nhân tình của tôi mà thôi, anh sớm muộn gì cũng không thoát được, ngoan ngoãn thay tôi bán mạng đi.

Chu Huyền nằm mơ cũng không ngờ mối quan hệ giữa Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm lại phức tạp như vậy, lợi ích bên trong quá sâu.

Chu Huyền thấy Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình phải đến mức khó phân chia, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, với gia thế của Lữ Tử Tâm, chưa chắc đã có thể gả cho một cán bộ nhỏ hạt vừng như Vương Học Bình ở đại lục.

Với địa vị trước mắt của Chu Huyền, vừa vặn rơi vào vị trí nửa vời, ít nhiều gì cũng biết được vài tin tức về xã hội thượng lưu quyề quý.

Có câu nói nồi nào úp vung đó và môn đăng hộ đối, đây là những câu rất có trọng lượng.

Nhưng Chu Huyền cảm thấy chỉ cần đi theo Vương Học Bình và khẽ bước vào tuyến đường của Lữ Tử Tâm, chẳng khác nào đẩy mình tiến lên một bước.

Sau khi ngồi ở nhà Chu Huyền được nửa giờ thì Lữ Tử Tâm tự nhiên nói lời cáo từ.

Sau khi lên xe rời khỏi cửa thì Vương Học Bình thầm nghĩ, xem như cục diện đêm nay đều vui vẻ.

Chu Huyền, Triệu Gia Lương đều coi như xong, Vương Học Bình cũng nhờ vào Lữ Tử Tâm mà tăng cường tính hài lòng vài hình tượng với các vị bạn học trường đảng.

Cùng lúc đó Lữ Tử Tâm cũng thành công tiến vào vòng quan hệ bạn học của Vương Học Bình, coi như để lại ấn tượng tốt, tạo nên có sở tốt, tất nhiên cũng coi là có kết quả.

Vương Học Bình đưa Lữ Tử Tâm đến phòng khách sạn mà luôn nhớ đến tình huống của Từ Dương ở bên kia, vì vậy mà ở lại một lúc rồi nói lời cáo từ.

Không ngờ Lữ Tử Tâm khám phá được tâm ý của Vương Học Bình, nàng khẽ nói:

- Anh có chuyện cứ đi trước, cũng đừng theo giúp tôi.

Vương Học Bình nghe Lữ Tử Tâm nói như vậy thì cũng không có ý đi ngay hắn cười hỏi:

- Có tin tức gì cần phỏng vấn mà kéo cả một người như cô chạy đến đây?

Ánh mắt Lữ Tử Tâm có hơi biến đổi, nàng khẽ nhếch miệng rồi dí dỏm cười:

- Chủ nhiệm Vương, thấy anh cũng là một phần tử của quan trường Vân Châu, xin thứ cho tôi không trả lời.

Vương Học Bình vốn chỉ thuận miệng nói như vậy, khi thấy Lữ Tử Tâm tỏ ra thần bí thì hắn lại mỉm cười:



- Tôi thật ra là cán bộ huyện Nam Vân, cũng không có quan hệ quá lớn với quan trường Vân Châu.

Lữ Tử Tâm cười khúc khích:

- Chủ nhiệm Vương, anh cũng đừng nói nhiều, vì sự an toàn của đồng nghiệp, tôi sẽ không tiết lộ chút tin tức nào.

Vương Học Bình vuốt mũi cười nói:

- Tử Tâm tiểu thư đáng yêu, cô thật sự rất thông minh, tương lai nếu ai cưới được cô, không bị quản nghiêm mới là lạ.

Lữ Tử Tâm nghe thấy ý nghĩ trêu chọc trong lời nói của Vương Học Bình thì cặp mắt lóe lên, nàng đánh giá hắn, trên mặt hiện ra chút ai oán, nàng khẽ thở dài:

- Học Bình, anh thật sự muốn người đàn ông khác cưới tôi sao?

Vương Học Bình thật sự nghẹn lời, câu hỏi này thật sự không dễ trả lời.

Ai mà chẳng háo sắc? Hơn nữa Lữ Tử Tâm là một mỹ nữ tuyệt sắc, Vương Học Bình tự nhận mình không phải là thứ gì tốt, tất nhiên sẽ có ý nghĩ giữ lại mỹ nữ cho riêng mình.

Nhưng Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình luôn có cách ngăn, vì hắn chỉ có tình cảm chân thành với Lý Tiểu Linh.

Nếu xét tình huống trước mắt, Lữ Tử Tâm có tâm tư trả thù rất mạnh mẽ, hơn nữa còn có gia thế, sẽ không bao giờ tình nguyện làm tình nhân cho Vương Học Bình.

Thấy Vương Học Bình trầm mặc không nói thì Lữ Tử Tâm chậm rãi đi đến bên cạnh hắn rồi khẽ nói:

- Học Bình, trên thế giới này chỉ có tôi hiểu rõ năng lực của anh, nếu có cơ hội thì chúng ta cùng nhau ra tay, tạo nên sự nghiệp.

- Học Bình, nói thật lòng, dù ba người anh của tôi kết hợp lại cũng không có bản lĩnh như anh. Nếu hai chúng ta kết hợp lại, phần gia nghiệp lớn của Lữ gia, chưa nhất định sẽ do đàn ông kế thừa.

Lữ Tử Tâm hầu như muốn dựa cả vào Vương Học Bình, gương mặt nàng áp sát mặt hắn.

Vương Học Bình chỉ cần hơi nhích về phía trước là có thể hôn lên má nàng, thậm chí là có thể hôn lên môi nàng.

Mỹ nữ tuyệt sắc khó kiếm đồng thời cũng là con của Lữ gia tài phú kinh người đang ở ngay bên cạnh, có thể đụng đến.

Chỉ cần Vương Học Bình quả quyết ôm lấy Lữ Tử Tâm, tài phú mà người người đỏ mắt sẽ rơi vào trong tay hắn.

Trong mũi ngửi mùi hương thấm đẫm ruột gan, Vương Học Bình cười khổ:

- Tử Tâm, hồng nhan tri kỷ thật sự rất tuyệt.

Lữ Tử Tâm khẽ cắn môi dưới, nàng thẹn thùng nói:

- Người ta còn chưa có bạn trai đã bị anh đụng vào.

Mặt đẹp đỏ bừng, cực kỳ ướt át, đóa hoa trước mặt hoàn toàn có thể để cho Vương Học Bình tùy ý hái đi.

Khoảnh khắc này Vương Học Bình chợt nhớ về khoảng thời gian vừa trọng sinh, hắn nhớ đến cây hoa lan đặt trên cửa sổ phòng làm việc của thư ký chủ tịch huyện.

- Nhìn thấy chậu lan này thì anh sẽ nhớ về em... ....

Vương Học Bình khẽ cắn đầu lưỡi để làm cho mình áp chế dục vọng, hắn nói:

- Tử Tâm, chúng ta vĩnh viễn là bạn.

Vương Học Bình nói xong thì xoay người nhanh chóng rời khỏi gian phòng tràn đầy lực hấp dẫn trí mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook