Lãnh Đạo

Chương 355: Hoa hồng có gai

Đại Tư Không

20/03/2013



- Đứng lên hết cho tôi, đứng thẳng lên, đúng là mất mặt.Khi thấy Trương Vân Thiên và Vương Học Bình đàm phán thỏa đáng, trưởng phòng quân vụ Phùng Quốc Chương trong lòng phát hỏa, hắn đứng ra quát tháo đám quân nhân đang bị thương nằm dưới đất.

Biết rõ trong lời nói của Phùng Quốc Chương có chút châm chính nhưng Vương Học Bình lại tỏ ra thản nhiên như không nghe thấy.

Tuy Trương Vân Thiên không chủ động giới thiệu Phùng Quốc Chương, nhưng chỉ cần nhìn quân hàm thượng tá của đối phương thì biết, vị này là hạ cấp của Trương Vân Thiên.

Vào thời điểm này nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện, không nên làm sự việc thêm phức tạp.

Dựa theo ý nghĩ trước mắt của Vương Học Bình, lợi dụng quan hệ thân mật với Trương Vân Thiên để giải quyết hài hòa sự kiện này, xem như xong.

- Tránh ra, tránh ra một chút.Khi những tiếng hét lớn vang lên, Vương Học Bình và Trương Vân Thiên đưa mắt lên nhìn, thì ra một đội cảnh sát cơ động gác súng lên vai tách đám đông đi vào bên trong.

- Báo cáo cục trưởng Vương, trưởng phòng trị an Hàn Kiện xin báo danh, mời đưa ra chỉ thị.Hàn Kiện mặc áo xanh, bên hông đeo súng đi đến trước mặt Vương Học Bình rồi chào theo đúng tiêu chuẩn.

- Trưởng phòng Hàn, anh đến rất đúng lúc, tranh thủ thời gian giúp đỡ duy trì trật tự, mau chóng di tản quần chúng.Vương Học Bình cũng không ngờ thân thủ của Nam Lâm mạnh mẽ như vậy, chỉ cần đánh đấm vài lượt đã giải quyết được vấn đề, vì thế mà viện binh hắn sắp xếp không còn tác dụng, lúc này dễ làm cho đám quân nhân kia sinh ra hiểu lầm.

Sau khi ra chỉ thị thì Vương Học Bình đưa mắt nhìn, quả nhiên Trương Vân Thiên đang liếc mắt về phía bên này, vẻ mặt hồ nghi.

- Anh Trương, việc này cũng khó thể nói cho rõ ngay được, sau này sẽ chậm rãi nói rõ, anh cũng đừng gấp.Vương Học Bình biết rõ nặng nhẹ, lúc này đông người, hắn cũng không nên nói nhiều, chỉ có thể trấn an Trương Vân Thiên trước rồi nói sau. Lúc này vẻ mặt Trương Vân Thiên rất khó coi, trong lòng hắn biết rất rõ, Vương Học Bình gọi đám cơ động đến, rõ ràng muốn lấy lại mặt mũi, hơn nữa lại gọi cả mình đến đây, rõ ràng có chút bức bối.

- Sau này ông sẽ tính sổ sau.Trương Vân Thiên thầm nén bức bối, khẽ mắng.

Vương Học Bình cười xấu hổ với Trương Vân Thiên, kế hoạch biến hóa quá nhanh, hắn cũng không thể giải thích được, ai bảo tự nhiên xuất hiện một hoa khôi cảnh sát?

Dưới sự chỉ huy của Hàn Kiện, các thành viên cảnh sát cơ động bắt đầu sơ tán quần chúng xung quanh, đám cảnh sát giao thông vừa rồi cũng gia nhập hàng ngũ giữ gìn trật tự.

Nam Lâm đứng ở bên cạnh Vương Học Bình, đám đồng đội thầm giơ ngón tay cái với nàng, không không khâm phục.

Dù dân chúng rất muốn xem kết cục cuối cùng, nhưng tổ cơ động thật sự làm người ta sợ hãi, dù sao thì bọn họ cũng là quan, vì thế nhân dân dần rời khỏi hiện trường.

Nếu không phải e ngại Trương Vân Thiên, Phùng Quốc Chương thật sự khó thể nào tiếp nhận thiệt thòi vào lúc này.

Phùng Quốc Chương cố gắng nhịn tức, chỉ huy các chiến sĩ đưa người bị thương lên xe.

- Chủ nhiệm Nam, sang giúp một tay.Khi thấy đám chiến sĩ bên kia nâng tay mà đổ mồ hôi hột, Vương Học Bình thầm hồ đồ, cố ý để Nam Lâm sang hỗ trợ.

Nam Lâm thầm thè lưỡi, nàng bước nhanh sang, vừa giúp các chiến sĩ nối khớp vừa dịu dàng nói:- Anh bạn, xin lỗi, tôi ra tay có hơi nặng.



Lời nói của Nam Lâm làm cho đám chiến sĩ rất mắc cở, một đám đỏ mặt tía tai, không ai dám nhìn vào cặp mắt đẹp của Nam Lâm.

Phùng Quốc Chương thầm thở dài, trong lòng hắn hiểu, một đám quân nhân bị một phụ nữ đánh bại, nói ra thì xấu hổ, phần thiệt thòi này phải tính thế nào?

Phùng Quốc Chương có nhận thức này mà lòng hiếu thắng vừa bùng lên đã dần phai nhạt, thầm nghĩ nên nhanh chóng dẹp lắng sự kiện này xuống.

Nam Lâm ra tay nối khớp cho các chiến sĩ, Trương Vân Thiên thấy rõ tướng mạo của nàng, vì vậy không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng thầm nghĩ, một giai nhân xinh đẹp với dáng người ma quỷ như thế, chỉ sợ nghìn vạn người khó gặp.

- Này anh bạn, vị thủ hạ xinh đẹp này của cậu là cao thủ võ thuật à?Có một câu nói như vậy của Trương Vân Thiên, trong lòng Vương Học Bình đã thầm quyết định, xem ra sự kiện hôm nay có cơ hội hòa giải.

- Ha ha, anh Trương, tôi vừa mới đến nhận chức, còn chưa kịp tra xét cho rõ.Nam Lâm thật sự rất hấp dẫn, nhưng điều này còn chưa đủ để làm Vương Học Bình quên đi tất cả.

Phải biết rằng đây là một đóa hồng đầy gai, không làm tốt sẽ bị đâm ngay.

Quan trọng là trong lòng Vương Học Bình thật sự có một ý nghĩ, thỏ khôn không ăn gần hang.

Giang sơn và mỹ nhân tuy tốt, nhưng với tâm tính hiện tại của Vương Học Bình, nếu phải chọn một trong hai, hắn thà chọn giang sơn, bỏ qua mỹ nhân.

Đợi nửa ngày sau Vương Học Bình vẫn chưa nghe thấy Trương Vân Thiên đáp lời, khi quay đầu lại nhìn thì thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào Nam Lâm. Lúc này hắn cảm tháy có chút buồn cười, cô gái Nam Lâm này kohnog những đẹp mà còn sáng mắt sáng lòng, tuyệt đối không phải loại bình hoa ngực to não nhỏ.

Vương Học Bình suy xét như vậy là có căn cứ, nếu đổi lại là người khác, ai có gan gào thét với một cục trưởng mới nhận chức? Chưa được lệnh mà tùy tiện ra tay?

Hành động của Nam Lâm để lại ấn tượng rất sâu cho Vương Học Bình, có lẽ đối phương bị kích thích nghiêm trọng, bị áp chế lâu ngày, nếu không sẽ chẳng bừa bãi như thế.

- Anh bạn, giúp tôi làm quen chút được không?Trương Vân Thiên ỷ vào mối quan hệ với Vương Học Bình, vì thế mới đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ.

Vương Học Bình nhíu mày, hắn cười nhạt:- Mọi người tự quét tuyết trước cửa, không ai có thể làm bà mối được.

Trương Vân Thiên đưa tay đẩy ngực Vương Học Bình rồi khẽ mắng:- Tiểu tử cậu không trượng nghĩa, chút nữa tôi sẽ lấy bồi thường một trăm ngàn tiền thuốc.

Vương Học Bình mỉm cười trêu chọc:- Anh còn muốn lấy tiền thuốc men? Một đám quân nhân bị một nữ cảnh sát đánh bại, truyền ra ngoài cũng dọa người.

Trương Vân Thiên thật sự khó nhịn được, hắn hừ lạnh:- Hôm nay coi như cậu găp may, gặp đám tàn binh quản lý xe, nếu đổi lại là đại đội đặc chủng của phân khu, ông đây bồi thường cậu hai trăm ngàn tiền thuốc men.

- Hì hì, anh Trương, anh cũng đừng nhiều lời, có bản lĩnh thì tự mình giải quyết, không bản lĩnh thì tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi.Trương Vân Thiên nói nát trời nhưng Vương Học Bình vẫn lù lù bất động.

- Cậu... ....Trương Vân Thiên rất khó chịu, nếu không phải nơi đây có nhiều người, hăn sẽ vung tay đánh nát đầu Vương Học Bình.



Ngay sau đó quần chúng bị đuổi tản ra, Vương Học Bình và Trương Vân Thiên hẹn nhau gặp mặt ở phòng vũ trang quận Liền Tây, sau đó lên xe chạy qua.

Vương Học Bình gọi Nam Lâm, hắn lạnh mặt phân phó:- Cô ngồi xe của trưởng phòng Hàn, cùng đến phòng vũ trang. Cô nghe cho kỹ, chút nữa phải có thái độ đoan chính với các đồng chí quân nhân, nếu náo loạn thì không có gì tốt.

Nam Lâm thầm nín thở, nàng định ngửa mặt chống lại Vương Học Bình, nhưng không ngờ tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của hắn.

Trực giác nhạy cảm của một phụ nữ nói cho Nam Lâm biét, lần này Vương Học Bình chỉ sợ làm thật, không chút đùa giỡn.

- Tôi đánh người của bọn họ, tôi có thể nhận kiểm điểm, coi như giết tôi cũng được. Nhưng, cục trưởng Vương, bọn họ đánh em của tôi, khoản nợ này tính thế nào?Nam Lâm cũng tỏ ra lạnh lùng, nàng không chịu khuất phục, ít nhất cũng phải đòi lại lý lẽ cho em trai mình.

- Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xử lý có chừng mực, nếu là vì cô mà tình thế tiến thêm một bước, thì xin lỗi, tôi chỉ có thể xử lý nghiêm túc.Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào Nam Lâm, hương vị cảnh cáo rất nồng.

Vương Học Bình thân là lãnh đạo trực tiếp, hắn có nhiệm vụ phải chặn Nam Lâm trước, nếu không dù hắn có ăn ý với Trương Vân Thiên, cũng khó thể chuyện to hóa nhỏ.

- Thế nào là nghiêm túc xử lý?Dù Vương Học Bình đã tỏ rõ thái độ uy hiếp nhưng Nam Lâm vẫn cố gắng áp chế bực bội nói.

- Có lẽ cô cảm thấy xử phạt thế nào cũng được, nhưng bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu sự việc náo loạn, tôi sẽ xem xét vài lột bộ đồng phục cảnh sát của cô ra. Cô tự động não đi, và tìm hướng giải quyết cho tốt.Vương Học Bình vứt lại câu cảnh cáo nghiêm khắc thì xoay người bỏ đi, coi như chặn họng Nam Lâm.

Một câu nói của Vương Học Bình thật sự trấn trụ Nam Lâm, đúng như dự đoán của Vương Học Bình, Nam Lâm không sợ xử phạt, chỉ có cách đuổi khỏi cảnh sát mới làm nàng sợ hãi.

Cha Nam Lâm là một vị cảnh sát hình sự, năm xưa vì bắt một tên trọng phạm truy nã mà bị bắn vào xương sống, đến nay vẫn tê liệt trên giường.

Khi lãnh đạo cục công an đến thăm hỏi, ông chỉ có một yêu cầu, đó là để cho Nam Lâm làm cảnh sát hình sự thay mình.

Như vậy rõ ràng Nam Lâm lấy mạng đổi mạng với cha, sao nàng không quý trọng.

Trong lòng Nam Lâm, nàng đã nhận định Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ đều là kẻ háo sắc.

Dù bây giờ chưa có vấn đề gì, nhưng Vương Học Bình là cục trưởng cục công an, cơ hội và phương pháp áp chế Nam Lâm còn rất nhiều.

"Hừ, hảo hán không nên ăn thiệt thòi trước mắt!"Trong lòng Nam Lâm rất không thoải mái, nhưng nàng cũng chỉ uất ức gật đầu, xem như đồng ý.

Nam Lâm chịu thua, Vương Học Bình cũng thở dài một hơi, xem như hôm nay đã gần như xong, chỉ cần giữ thể diện cho Trương Vân Thiên là được.

Thật ra Vương Học Bình cũng rất hâm mộ lá gan của Nam Lâm, những cô gái như nàng thật sự còn lại rất ít.

Từ Dương chạy chiếc Santana đến,Vương Học Bình tiến vào trong xe rồi nói:- Dương Tử, dù sao cũng có xuất thân đặc công, sao lại yếu như vậy?

Từ Dương đỏ mặt, hắn thở dài nói:- Tôi nổi danh thiện xạ, nếu nói về kỹ thuật bắn súng và khả năng chạy trốn thì khỏi chê, nhưng thân thủ, thật sự không giỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook