Lãnh Đạo

Chương 230: Hưởng thụ đặc quyền.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình suy xét đến vấn đề hình tượng và xuất hành tiện lợi, hắn không chút do dự mà mua một chiếc Audi để sử dụng tư nhân, biển số xe quân sự, tài xế là Lâm Mãnh.

Biển số xe Trương Vân Thiên sắp xếp cho Vương Học Bình chính là của lãnh đạo tương đương cấp sư đoàn trong tỉnh.

Những năm gần đây nếu có một chiếc xe biển số quân đội, dù là đi trong tỉnh hay ngoài tỉnh cũng rất tiện lợi, có thể miễn đi rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết.

Quan trọng là Trương Vân Thiên không những sắp xếp xe, còn có cả Lâm Mãnh, là lái xe quân nhân hàng thật giá thật, dù bị kiểm soát quân sự trong tỉnh chặn lại thì cũng không rước lấy phiền toái.

Trong thời này những lãnh đạo cấp sư đoàn đều chạy xe Audi, nếu Vương Học Bình chạy một chiếc BMW thì quá chói mắt, sợ rằng sẽ bị chú ý.

Vương Học Bình định vài tháng nữa mới kết hôn, nhưng người tính không bằng trời tính, Vương Anh Hoa chợt sinh bệnh phải đưa vào bệnh viện.

Khi Vương Học Bình nhận được tin thì đang còn họp khối chính quyền, khi hắn chạy đến bệnh viện thì giám đốc, phó giám đốc và các chủ nhiệm phó chủ nhiệm tương quan của bệnh viện nhân dân huyện đều đang chờ ngoài phòng.

Khi thấy Vương Học Bình xuất hiện cuối hành lang thì giám đốc Hoa chạy đến, khi còn cách khá xa đã cung kính nói:

- Chủ tịch Vương, anh đã đến rồi.

Vương Học Bình nóng lòng như lửa đốt, nào có tâm tư nói chuyện dư thừa với giám đốc Hoa? Vì vậy hắn trực tiếp hỏi:

- Tình huống của bố tôi thế nào rồi?

Giám đốc Hoa cười khổ một tiếng:

- Chủ tịch Vương, anh cũng biết đấy, thiết bị kỹ thuật và nhân tài của bệnh viện quá thiếu, điều kiện chữa bệnh có hạn. Vì vậy sau khi kiểm tra, mọi người nhất trí chuyển bác trai lên bệnh viện tỉnh thành.

Vương Học Bình chợt dừng bước nhìn chằm chằm vào giám đốc Hoa rồi lạnh lùng hỏi:

- Giám đốc Hoa, anh nói rõ ràng đi, cha tôi rốt cuộc là bệnh gì?

Giám đốc Hoa đỏ bừng mặt, nhưng lão rất kiêng kỵ quyền thế của Vương Học Bình, vì thế phải nuốt câu nói hờn dỗi vào lòng, cố gắng tươi cười giải thích:

- Bệnh tim cấp tính, cầm làm giải phẫu tim, bệnh viện chúng tôi thật sự không thể làm giải phẫu đỉnh cấp thế này, chỉ có thể chuyển bác trai lên tuyến trên.

Vương Học Bình vừa nghe đã phát hỏa, hắn cả giận nói:

- Nếu tình huống nguy cấp thì nên lập tức chuyển viện, các anh còn chờ gì nữa?

Giám đốc Hoa thật sự nói không nên lời, nếu là người bệnh tầm thường thfi bọn họ còn dám làm chủ. Nhưng ông lão trong phòng là cha của Vương Học Bình, nếu lỡ may đi đường có vấn đề, ai gánh trách nhiệm? Ai có thể thừa nhận được?

Trong huyện đã sớm có tin đồn, vị chủ tịch được phân công văn hóa giáo dục và y tế tên là Tiếu Nam kia không những là bạn học ở trường đảng của Vương Học Bình, đồng thời còn là người được Vương Học Bình đề cử, vì vậy mới được điều động xuống Nam Vân làm phó chủ tịch.

Vương Học Bình không nói hai lời, hắn lập tức phân phó giám đốc Hoa:

- Tôi đến phòng xem tình huống, anh lập tức sắp xếp chuyển viện.

Vương Học Bình cũng hiểu chút ý nghĩ của giám đốc Hoa, nói ngắn gọn thì sợ gặp chuyện không may, sợ sẽ bị mình tính sổ.

Bây giờ là lúc lửa cháy, Vương Học Bình không quan tâm đến những tính toán nhỏ nhặt của đám người giám đốc Hoa, lúc này cứu người quan trọng hơn.

- Chủ tịch Vương, anh đã đến rồi.



Vương Học Bình cũng không quan tâm đến câu chào hỏi ân cần của các vị lãnh đạo trong bệnh viện, hắn chỉ vẫy tay, sau đó bước vào phòng cấp cứu, lại chạy nhanh đến phòng bệnh.

Vương Anh Hoa đang nằm trên giường với vẻ mặt tái nhợt, ông không nhúc nhích. Vương Học Bình thấy vậy thì trong lòng không khỏi đau xót, khóe mắt chợt ướt, hắn hít vào một hơi thật sâu, cố kiềm nén nỗi đau thương. Nhưng lúc này hắn tuyệt đối không nên rối loạn, cần phải trì sự thanh tỉnh.

- Đã thông báo cho mẹ của tôi chưa?

Vương Học Bình không thấy bóng dáng của mẹ, vì vậy mới hỏi giám đốc Hoa.

Giám đốc Hoa tỏ ra rất cẩn thận, lão trả lời:

- Vừa rồi mẹ anh khóc ngất đi, lãnh đạo nhà máy phân hóa học lo lắng có vấn đề, vì vậy mới đưa bác gái đến phòng bên cạnh.

Tuy khi ở trong nhà thì hai ông bà thường hay lớn tiếng với nhau, nhưng Vương Học Bình biết, hai bên nói vài lời chính là điểm sáng trong cuộc sống.

Vương Học Bình thở dài, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào giám đốc Hoa, mà giám đốc Hoa là cáo già thành tinh, chỉ cần nhìn là biết ngay tâm ý, vì vậy mới ngoắc một chuyên gia tim mạch của bệnh viện đến bên cạnh.

Các vị chuyên gia giới thiệu một lượt về bệnh tình của bố Vương Học Bình, tất nhiên Vương Học Bình chỉ nghe mà không chen lời, hắn cũng rất tôn trọng những chuyên gia này.

Thân phận của người bệnh quyết định tác phong của bệnh viện, giám đốc Hoa đã sắp xếp tất cả công tác chuẩn bị, xe cứu thương đã ngừng dưới lầu, thang máy cũng bị quản chế, nghiêm cấm người bệnh bình thường sử dụng.

Vương Học Bình không phải chuyên gia y học, nhưng hắn biết rất rõ lúc này cha mình đang chạy đua với thời gian, vì vậy hắn cũng không tiếp tục nghe báo cáo mà quay đầu nhìn giám đốc Hoa:

- Có thể khởi hành được chưa?

Giám đốc Hoa cúi đầu khom lưng nói:

- Tất cả đều đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành, anh cứ yên tâm.

Vương Học Bình cũng không muốn nói nhảm nhiều lời với Giám đốc Hoa, hắn chậm rãi đi đến giường bênh, tâm tình khá nặng.

Giám đốc Hoa cùng đám bác sĩ và y tá cẩn thận đặt Vương Anh Hoa lên xe và đẩy đi.

Sau khi Vương Anh Hoa hôn mê bất tỉnh được đưa lên xe thì Vương Học Bình cũng lên theo, giám đốc Hoa dẫn theo hai vị trưởng phòng và ba gã chuyên gia lên xe.

Tuy Vương Học Bình biết giám đốc Hoa chỉ muốn ra vẻ mà thôi, nhưng hắn cũng tỏ ra giống như không nhìn thấy, hắn dùng tay vỗ cánh tay của giám đốc Hoa rồi khẽ nói:

- Vất vả cho anh rồi, anh Hoa.

Giám đốc Hoa chợt vui sướng, nhưng lão cố ý tỏ ra rất khổ sở, lão thở dài nói:

- Đáng tiếc là điều kiện chữa bệnh trong huyện có hạn, nếu không... ....

Vương Học Bình nghe và hiểu lời nói của giám đốc Hoa, hắn khẽ gật đầu nói:

- Phương tiện và lực lượng kỹ thuật chữa bệnh trong huyện thật sự có vẻ quá kém.

Giám đốc Hoa thật sự cảm thấy vui sướng, bây giờ lãnh đạo đã lên tiếng, sợ rằng vấn đề kinh phí của bệnh viện sẽ có hy vọng được giải quyết.

Xe cứu thương bật còi chạy như gió đến bện viện nhân dân tỉnh.

Sau mười mấy giờ cứu chữa, Vương Anh Hoa tạm thời đã qua khỏi nguy hiểm, được đưa về phòng giám hộ.

Vương Học Bình lẳng lặng nhìn cha mình ở trong phòng cách một lớp kính, hắn thầm nghĩ, nếu không phải mình là trợ lý chủ tịch nắm thực quyền, sợ rằng mạng già của cha cũng chỉ có thể giao phó cho đám người dưới bệnh viện huyện.

Vương Học Bình nhớ đến một câu nói trong dân gian, thật sự là đuổi sói cửa trước dẫn hổ cửa sau.



Người không phải là thánh hiền, ai có thể vô tư? Vương Học Bình nghĩ đến đây mà trở nên thản nhiên, đây là cha mình, sao có thể thấy chết mà không cứu.

Thời đại này trình độ chữa bệnh trong nước thật sự kém nước ngoài rất lớn, dù là bệnh viện nhân dân tỉnh thì cũng làm cho Vương Học Bình không an tâm.

Vương Học Bình một mình đi xuống bên dưới, hắn muốn điện thoại cho chị Vương Học Cầm, để nàng tranh thủ sắp xếp chuyên gia về tim ở bên Mỹ, cố gắng để cha nhanh chóng được xuất ngoại và tiếp nhận điều kiện trị liệu cao cấp.

Vương Học Bình không thể nào xin nghỉ lâu dài, trong huyện còn có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý. Vào đúng thời điểm thì vợ Lý Tiểu Linh cũng chạy lên, nàng biết Vương Anh Hoa sinh bệnh và lập tức điện thoại xin nghỉ không chút do dự.

Ngay sau đó huyện ủy cũng biết chuyện Vương Anh Hoa sinh bệnh, xế chiều hôm đó, bí thư Nghiêm Minh Cao chợt chạy đến bệnh viện tỉnh dưới tình huống chưa nhận được thông báo của Vương Học Bình.

Sau khi Nghiêm Minh Cao đến tỉnh thành cũng không lập tức đến bệnh viện, hắn tự mình điện thoại cho giám đốc bệnh viện tỉnh Tả Hướng Quần.

Năm xưa khi Tả Hướng Quần tốt nghiệp đại học y, vì nhiều nguyên nhân mà được đưa về bệnh viện nhân dân huyện, khi đó Nghiêm Minh Cao đang là cán bộ quản lý y tế.

Dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Minh Cao, Tả Hướng Quần nhanh chóng tìm được cơ hội tiến tu, hơn nữa khi y thuật ngày càng tăng cường thì từng bước phát triển từ huyện đến thành phố, lại từ thành phố lên tỉnh, bây giờ đã là giám đốc bệnh viện nhân dân tỉnh.

Vợ của Nghiêm Minh Cao vốn cũng không đủ tư cách làm y tá trưởng, nhưng đơn giản được Tả Hướng Quần đề bạt, vì vậy có thể nói quan hệ giữa hai nhà là không tệ.

Tả Hướng Quần tiếp Nghiêm Minh Cao trong nhà mình, sau khi hai người gặp mặt, Tả Hướng Quần nhìn chằm chằm vào Nghiêm Minh Cao rồi cười nói:

- Anh Nghiêm, quan phụ mẫu có vẻ khá rảnh rỗi đấy nhỉ?

Nghiêm Minh Cao cười nói:

- Sau khi trở thành bí thư thì thật sự loay hoay sứt đầu mẻ trán, khắp nơi đòi tiền.

Tả Hướng Quần kéo tay Nghiêm Minh Cao ngồi xuống, sau đó chi vào ấm trà nói:

- Nghe nói thổ hoàng đế muốn tới, tôi đã chuẩn bị trà ngon, mời anh thưởng thức.

Nghiêm Minh Cao nâng ly lên ngửi, hắn quay đầu hỏi Tả Hướng Quần:

- Tín Dương Mao Tiêm sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, không hỗ danh là thổ hoàng đế, ăn quen sơn hào hải vị, uống quen trà ngon.

Tả Hướng Quần vỗ vai thân mật với Nghiêm Minh Cao.

Nghiêm Minh Cao nhấp một ngụm trà, hắn cười đưa chủ đề về chính sự:

- Bạn cũ, hôm nay thật sự có chuyện phải leo điện tam bảo.

Sau đó Nghiêm Minh Cao nói ra sự kiện Vương Anh Hoa bệnh nặng và được chuyển lên bệnh viện tỉnh.

- À, anh Nghiêm, anh ra mặt thì xong, tôi sẽ xem xét.

Tả Hướng Quần nhanh chóng đồng ý, hơn nữa hắn còn lấy điện thoại gọi cho một vị trưởng phòng trong bệnh viện.

Tả Hướng Quần hỏi rõ bệnh tình của Vương Anh Hoa, sau đó cũng không đợi Nghiêm Minh Cao phải nhắc nhở, hắn trực tiếp căn dặn bộ hạ của mình:

- Lãnh đạo trong tỉnh đã nói vài lời, cố gắng làm tốt công tác trị liệu.

Nghiêm Minh Cao thấy Tả Hướng Quần đứng trước mặt mình giương da hổ làm cờ, vì vậy mà cảm thấy buồn cười, lại có chút cảm động. Bạn bè dù sao cũng là bạn bè, căn bản không nói nhiều, ra tay rất nhanh chóng chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook