Chương 371: Kế trong kế.
Đại Tư Không
20/03/2013
Tạ Nam Quốc tỏ ra thật sự chân thành, điều này hấp dẫn sự chú ý của Vương Học Bình. Lúc này hắn đã thu hồi chân trái đã bước vào trong xe, sau đó quay đầu nhìn Tạ Nam Quốc, khẽ cười rồi dặn dò:- Ba giờ chiều ngày mai đến phòng làm việc của tôi.
Vương Học Bình nói ra những lời này thì cũng không quan tâm đến một Tạ Nam Quốc đứng ngây người bên đường, hắn nghênh ngang bỏ đi.
Tạ Nam Quốc thầm mắng một câu, hắn lau mồ hôi trán rồi lẩm bẩm:- Nguy hiểm thật.
Nếu bàn về phá án giữ gìn trật tự thì Tạ Nam Quốc không giỏi, nhưng nếu nói về kinh nghiệm quan trường thì rất phong phú.
Tạ Nam Quốc nghe rõ ám hiệu của Vương Học Bình, đó chính là cho mình chuẩn bị tốt, ngày mai đến cục công an thành phố đầu hàng.
Nói cách khác, sắp xếp này cũng chừa lại không gian cho Tạ Nam Quốc có cơ hội đổi ý, để cho hắn cẩn thận suy xét xem có nên đến với Vương Học Bình hay không.
Tạ Nam Quốc cảm thấy một vị chính khách trưởng thành một khi đã bất động thì như núi, nếu động thì nhanh như thỏ.
Nhưng Vương Học Bình lại buông tha cho sự kiện thu hoạch tư liệu tội ác của Lương Hồng Kỳ vào lúc này, ý nghĩa của nó là thế nào?
Tạ Nam Quốc không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó hắn chợt giật mình vì Vương Học Bình đang thử "thành ý" của mình.
Nói cách khác, nếu muốn đánh phá sự nghi kỵ của Vương Học Bình, ngày mai Tạ Nam Quốc phải có "cái gì đó".
Sau khi có nhận thức này thì Tạ Nam Quốc thầm thở dài, người có thể ngồi lên địa vị cục trưởng cục công an, có thể là đèn cạn dầu sao?
Khi Tạ Nam Quốc còn ngửa mặt lên trời thở dài thì đồn trưởng Giang đã chạy đến bên cạnh, hắn khẽ báo cáo:- Lãnh đạo, nên xử lý thế nào?
- Còn thế nào nữa?Tạ Nam Quốc quay đầu nhìn đồn trưởng Giang mà như nhìn kẻ đã chết, trong lòng hắn rất bực bội, hắn cả giận nói:- Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Đồn trưởng Giang cảm thấy rất bất an, anh Tạ là lãnh đạo của hắn, tất nhiên hắn không dám già mồm, Hoàng Tam đã bị bắt, phải giải quyết rõ ràng.
- Lãnh đạo, tôi đã bắt đám người Hoàng Tam và đưa về đồn.Đồn trưởng Giang ấp úng nói.
Tạ Nam Quốc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đồn trưởng Giang mà không nói một lời, điều này làm cho đồn trưởng Giang cảm thấy dựng đứng da lông, thầm kêu khổ.
Một lúc lâu sau Tạ Nam Quốc mới cười lạnh nói:- Anh đã thay tôi làm chủ, bắt thì cứ bắt, nhưng anh phải đi nói cho rõ với Hào Lão Thất ở bên kia.
Đồn trưởng Giang cảm thấy sau lưng mát lạnh, lãnh đạo Tạ đã nói rõ, bắt người là mình làm, vì vậy trách nhiệm là mình chịu.
Trời ạ, Hào Lão Thất chín là kẻ giết người không chớp mắt, ra tay tàn độc, đồn trưởng Giang không sợ tên này, chỉ sợ con quái vật khổng lồ đứng sau lưng đối phương mà thôi.
- Lãnh đạo, sự kiện này quá lớn, tôi xử lý không tốt, kết quả càng thêm phiền cho anh mà thôi.Đồn trưởng Giang cố sức né tránh.
Tạ Nam Quốc cười lạnh nói:- Chức vụ đồn trưởng của anh chỉ sợ sẽ phải chấm dứt.
Tạ Nam Quốc nói xong thì gọi xe đến, muốn chạy đi.
Đồn trưởng Giang giữ chặt cánh tay của Tạ Nam Quốc, hắn cầu khẩn:- Anh Tạ, tất cả trách nhiệm đều do tôi phụ trách, anh làm ơn chừa ra một con đường.
Tạ Nam Quốc chỉ chờ thái độ này, hắn nghiêng người khẽ nói với đồn trưởng Giang:- Ông đã gặp qua nhiều tên ngốc, nhưng chưa thấy ai ngốc hơn anh, anh là đồn trưởng nhiều năm, chẳng lẽ không biết tìm vài phóng viên sao?
Đồn trưởng Giang thấy xe của Tạ Nam Quốc chạy đi, trong lòng thầm nhai nuốt lời nói của đối phương. Cuối cùng hắn hiểu ra vấn đề, ý của lãnh đạo chính là sự việc đã náo loạn, căn bản không bằng kéo cả truyền thông vào, hơn nữa càng làm loạn càng tốt, tốt nhất là cho cả lãnh đạo trên tỉnh biết, Hào Lão Thất đắc tội với Vương Học Bình.
Đồn trưởng nghĩ vậy mà thầm đổ mồ hôi lạnh, Tạ Nam Quốc, rõ ràng chơi trò thí xe giữ tướng.
Sự việc náo loạn thì Tạ Nam Quốc tuy là người đứng đầu nhưng tất cả vấn đề sẽ dồn lên vai đồn trưởng Giang.
Đồn trưởng Giang cũng là một lão quan trường, trước nay hoành hành ngang ngược, thu không ít chỗ tốt. Nếu hắn rời khỏi bảo tọa đồn trưởng, đám khốn kiếp đỏ mắt ở phía sau sao không chơi trò bỏ đá xuống giếng?
Đồn trưởng Giang càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hối hận, thật sự không thể ném củ khoai lang nóng Hoàng Tam này đi, đúng là gấp chết người.
Vương Học Bình về đến căn biệt thự ngoài ngoại ô, hắn uống một ngụm trà Mạnh Thu Lan tự tay pha, sau đó cười nói:- Rất thơm.
Mạnh Thu Lan ở bên cạnh vừa gọt trái cây vừa lo lắng hỏi:- Bọn họ không nghi ngờ gì chứ?
Vương Học Bình đốt thuốc cười nói:- Chúng ta không phải bị bắt gian tại giường, chẳng qua chỉ ăn bữa cơm mà thôi, có gì phải sợ?
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ bừng, nàng tức giận trừng mắt nhìn Vương Học Bình, sau đó sẳng giọng:- Nói gì vậy? Không đứng đắn tí nào.
- Được, được, vậy nói nghiêm chỉnh.Vương Học Bình duỗi tay bế Mạnh Thu Lan đặt lên đùi, sau đó cười nói chuyện Tạ Nam Quốc lâm trận phản bội nó ra một lượt.
Mạnh Thu Lan cẩn thận suy xét một lúc lâu, lúc này mới cắn môi hỏi Vương Học Bình:- Tên họ Tạ này thật sự sẽ nghiêng ngã như vậy sao?
- Ha ha, loại người chân đạp hai thuyền anh còn chưa thấy sao?Vương Học Bình lắc đầu nói:- Lương Hồng Kỳ dù sao cũng là thường ủy thị ủy, lại là tâm phúc của Phùng Sở. Nói thật, với thực lực của anh bây giờ, dù đẩy ngã đối phương cũng sẽ bị lưỡng bại câu thương.
- Ừ, anh lên làm cục trưởng cục công an mới được vài ngày, dù Lương Hồng Kỳ suy sụp thì vị trí thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp cũng không đến lượt anh tiếp nhận.Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy, cũng là chư hầu một phương, tất nhiên cũng thấy rõ đạo lý quyền mưu.
- Đúng vậy, chính là vì vấn đề này.Vương Học Bình khẽ đưa miệng qua hôn lên môi Mạnh Thu Lan, sau đó Mạnh Thu Lan hờn dỗi:- Nói chuyện đứng đắn, không cho phép làm xằng bậy.
- Ha ha, tên Tạ Nam Quốc kia biết hôm nay đã đắc tội với anh, sợ sau này bị anh tính sổ, vì vậy cố ý vứt Lương Hồng Kỳ cho anh, muốn di dời tầm mắt của anh. Hì hì, không phải như vậy thì anh thật sự không cho hắn một con đường lui thân.Vương Học Bình đã suy xét kỹ càng, căn cứ vào thế đối lập trước mắt, trước tiên cứ để Lương Hồng Kỳ đứng ổn định.
- À, để cho Lương Hồng Kỳ ổn định, thật ra cũng không khác nào để cho Phùng Sở ổn định, đây là đạo lý động vào sẽ rung chuyển cả nhà.Cặp mắt sáng ngời của Mạnh Thu Lan chợt xoay chuyển, nàng lập tức hiểu được ý đồ chân thật của Vương Học Bình:- Nhưng Tạ Nam Quốc kia có lẽ sẽ gặp xui xẻo?
- Ha ha, chiều mai anh sẽ giữ Tạ Nam Quốc ở trong phòng làm việc bàn bạc vài giờ, sau đó tự mình đưa hắn ra khỏi phòng làm việc. Dù họ Tạ không nói gì, em nghĩ xem Lương Hồng Kỳ sẽ nghĩ thế nào?Vương Học Bình nắm chặt bàn tay của Mạnh Thu Lan rồi cười hỏi.
- Nếu đổi lại là em, nhất định sẽ nghĩ lệch ra, sẽ có hiềm nghi rất lớn.Mạnh Thu Lan nghiêng đầu đưa miệng đến hôn Vương Học Bình, sau đó nàng cố ý thở dài:- Thành lũy vĩnh viễn sẽ bị tấn công từ bên trong, đến lúc đó chó cắn chó, anh chỉ cần ngồi xem kịch hay là được.
- Ha ha, không chỉ là xem kịch hay, bây giờ anh đã muốn diễn trò.Vương Học Bình nói còn chưa dứt lời thì đã vung tay ôm lấy Mạnh Thu Lan, khẽ cười ha hả đi vào phòng ngủ.
Vô tình những âm thanh cao thấp đứt quảng chợt vang lên, xuân ý dào dạt.
Trong phòng tắm, Mạnh Thu Lan lười biếng nằm trên người Vương Học Bình, nàng cũng không muốn chuyển động. Một lúc lâu sau nàng đưa tay véo lên phần hông của Vương Học Bình rồi sẳng giọng;- Anh không thể để yên một lúc sao? Anh có biết người ta đang khó chịu không?
- Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, anh thật sự nghĩ không muốn lấy ra, cứ để như vậy cả đời.Mạnh Thu Lan biết rõ Vương Học Bình chỉ giỏi mồm mép, nhưng những lời tâm tình động lòng người của hắn thật sự làm cho nàng cảm thấy thư thái, nàng dán lên ngực Vương Học Bình rồi lẩm bẩm:- Anh rõ ràng là khắc tinh của em, là quỷ hoa tâm.
- Ha ha, đàn ông không xấu phụ nữ không thương.Vương Học Bình cố ý dùng sức tấn công vào vị trí ẩm ướt của Mạnh Thu Lan, điều này không khỏi làm cho nàng lên tiếng, bắt đầu một khúc hát say lòng người.
Sau khi tận hứng thì Vương Học Bình lấy khăn tắm chà lau sạch sẽ cho Mạnh Thu Lan, sau đó ôm nàng đến nằm trên giường lớn.
- Ngày mai anh sẽ đi gặp Hà tam công tử.Vương Học Bình đốt thuốc rồi khẽ nói ra kế hoạch với Tư Hiểu Đông.
Mạnh Thu Lan đã tiêu hao nhiều sức lực, nàng rất buồn ngủ, nhưng lúc này nghe lời kể của Vương Học Bình mà không khỏi trừng mắt kinh ngạc hỏi:- Anh quyết định như vậy?
Vương Học Bình biết rõ Mạnh Thu Lan tiếp thu sai ý đồ của mình, hắn lắc đầu cười nói:- Dù Tư Hiểu Đông là tâm phúc của Hà Thượng Thanh, anh sẽ không ngang nhiên dựa vào hắn, dưới thế cục trước mắt, anh không thể đơn giản đắc tội kẻ nắm quyền nhân sự là bí thư Phùng Sở.
- À, điều này rất đúng, sau này ăn cơm phải từng muỗng, trước khi anh chưa lên vị trí thường ủy thị ủy hoặc phó bí thư thị ủy, căn bản cần phải ẩn nhẫn.Khi sự việc có liên quan đến tương lai của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan cũng có ý nghĩ rất sâu sắc.
Mạnh Thu Lan nghĩ một lát rồi chui vào trong chăn ấm ôm Vương Học Bình:- Gần đây bá phụ đã điện thoại cho em hai lần, tuy không nói gì nhưng đã bắt đầu chú ý đến anh, nói gần nói xa, hỏi tình huống của anh trong huyện và quá trình kết giao với Hà tam công tử.
Vương Học Bình thầm cười khổ một tiếng, nếu phó bí thư tỉnh ủy biết hắn đã ăn sạch Mạnh Thu Lan, có trời mới biết sẽ có kết quả gì.
Mạnh Thu Lan cũng đoán được ý nghĩ của Vương Học Bình, nàng khẽ cười nói:- Em đã nói rõ với bác, cả đời này sẽ không lập gia đình, bác cũng biết tâm ý của em, cũng không ép.
Vương Học Bình cảm thấy xấu hổ, Mạnh Thu Lan vì hắn mà không tiếc ngã bài với Mạnh Chiêu Hùng. Ôi, xem ra phần ân tình sâu sắc này cũng khó trả hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.