Lãnh Đạo

Chương 128: Kịch hay.

Đại Tư Không

20/03/2013



- Tổ trưởng Lữ, ngày mai nhà máy đồ hộp sẽ tổ chức hội nghị các đại lý, cũng muốn mời phóng viên xuống phỏng vấn, không biết có được không?

Vương Học Bình lấy danh thiếp của Lữ Tử Tâm ra rồi bấm số điện thoại gọi đến.

Lữ Tử Tâm nghe được âm thanh của Vương Học Bình thì không khỏi ngây người, người này trước nay luôn tránh mình không kịp, sao bây giờ lại chủ động liên lạc với nàng?

"Nếu đã muốn chọc vào, tất nhiên tôi sẽ không khách khí!"

Lữ Tử Tâm nghĩ đến đây thì cười nói:

- Tốt, chút tin tức của anh cũng có giá trị, cũng không cần phái ai khác, tôi chạy qua nể mặt anh, tự tôi sẽ đi qua.

Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình mời, nàng muốn tự mình đi, không ngờ lại vừa đúng ý của đối phương.

- Tổ trưởng Lữ, tôi biết cô rất bận rộng, cũng không cần tự mình đi đến, tùy tiện phái một phóng viên đến là được.

Vương Học Bình lại cố ý lấy lui làm tiến, khẽ từ chối lời đề nghị của Lữ Tử Tâm.

Lữ Tử Tâm thầm nghĩ, không cho anh thiếu tôi vài phần nhân tình, tương lai sao có thể lợi dụng anh làm thay việc cho tôi? Hơn nữa anh giả vờ là đồ nhà quê rất giống, bà cô đã điều tra rõ ràng rồi, công ty nước Pháp bán cho anh vài mỏ Khuê Thiết Hồng, một năm anh cũng có ít nhất một tỷ tiền lời.

- Ha ha, Học Bình, anh và tôi còn phân chia gì nữa, quyết định như vậy đi, tối nay tôi sẽ lái xe đến tìm anh, nhớ mời tôi ăn cơm nha? Tôi lúc này rất bận, cúp máy đây.

Lữ Tử Tâm cũng không cho Vương Học Bình cơ hội đổi ý, nàng cúp điện thoại.

Vương Học Bình nghe thấy trong điện thoại vang lên những âm thanh tút tút thì nở nụ cười thần bí, bác trai của tôi, bác cứ đợi đấy.

"Lữ Tử Tâm, cô rốt cuộc có mục đích gì?"

Vương Học Bình sờ mũi, hắn cười khổ một tiếng, người phụ nữ phú quý này thật sự không thể nhìn thấu.

Vương Học Bình đứng trước bệ cửa sổ ngắm hàng cây xanh ở xa xa, hắn và Lữ Tử Tâm kết giao với nhau giống như trong phim điện ảnh, từng tình cảnh quen biết xẹt qua trong lòng, ấn tượng khắc sâu nhất chính là lúc đi thang máy, hằn dùng sức ép lên bụng nàng.

Nếu là con gái nhà giàu có, bên người không thể nào thiếu bạn trai, Lữ Tử Tâm cũng không vì chút nguyên nhân như vậy mà cứ canh cánh trong lòng đấy chứ?

Cao Danh Thịnh vội vàng chạy đến phòng làm việc của Vương Học Bình rồi lau mồ hôi trán nói:

- Chủ nhiệm, sự việc không ổn, chúng ta mời hội nghị các đại lý, lúc này lại bị công ty đồ hộp Lưu gia phá hoại.

- Tiểu Cao, anh tốt xấu gì cũng là giám đốc nhà máy, cần phải vững vàng, anh vội làm gì?

Vương Học Bình đặt tay xuống, vẻ mặt trầm lắng, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Danh Thịnh.

Cao Danh Thịnh sờ đầu xấu hổ rồi khẽ nói:

- Tôi thật sự có chút sốt ruột, bây giờ tôi mới biết Lưu gia đã sớm biết tin tức chúng ta mở hội nghị các đại lý, vì vậy bọn họ phái rất nhiều người đứng ở nhà ga, bến tàu, bến xe để chặn khách của chúng ta, ngày mai sẽ mở hội nghị nhưng khách mới đến hơn phân nửa. Bây giờ mọi người đang nghị luận, tôi thấy một nửa này cũng đang bàng hoàng, không quá đáng tin.

Vương Học Bình đưa tay chỉ xuống ghế rồi mỉm cười:

- Trời sập thì có tôi chống, anh sợ gì? Có chuyện gì cứ từ từ nói, nóng sốt cũng không giải quyết được vấn đề.



Vương Học Bình thấy Cao Danh Thịnh vẫn còn trẻ, sợ người này mất kiên nhẫn, vì vậy mơ hồ ra ám hiệu sẽ làm nước giải khát, nhưng cụ thể là thế nào thì vẫn còn không nói rõ tình hình cụ thể.

Cao Danh Thịnh ngồi trên mặt ghé dùng ánh mắt trông mong nhìn Vương Học Bình, chỉ mong làm sao lãnh đạo sẽ nghĩ ra biện pháp, không ngờ Vương Học Bình lại nói:

- Trời sắp mưa, cô gái sắp lấy chồng, những người nào muốn đi thì đừng giữ lại, nếu ở lại thì tiếp tục đi theo chúng ta, Vương gia tôi sẽ tuyệt đối không bạc đãi bọn họ.

- Chủ nhiệm, chúng ta vất vả lắm mới tạo ra thị trường cho mình, sao cứ chắp tay cho không bọn họ? Tôi cũng không thể nào nghĩ ra.

Cao Danh Thịnh đột nhiên đứng lên, hắn đến trước mặt Vương Học Bình nói:

- Chủ nhiệm, nhà máy đồ hộp là gốc rễ của anh, một thành tích hiển hách như vậy chỉ cần giữ lại được, ít nhất là vài tháng sau anh sẽ trở thành chủ nhiệm. Không được, tôi phải nghĩ biện pháp giữ chân đại lý.

Cao Danh Thịnh xoay người muốn xông ra ngoài, Vương Học Bình chợt quát lên:

- Đứng lại, hồ đồ gì vậy? Ngồi xuống chậm rãi nghe tôi nói.

Cao Danh Thịnh cúi đầu, hắn lại quay về ngồi đối diện với Vương Học Bình, miệng thở hổn hển, vẻ mặt không phục.

- Ha ha, anh làm lãnh đạo được mấy ngày rồi? Quan không lớn nhưng tính tình không nhỏ.

Vương Học Bình biết rõ Cao Danh Thịnh suy nghĩ vì mình, không đành lòng hủy hoại tất cả trong chốc lát, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai chói lọi của lãnh đạo.

- Anh nghe tôi, không bao lâu nữa đám đại lý thấy lợi quên nghĩa kia sẽ phải chạy về kêu khóc van xin anh mà thoi.

Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, hắn chậm rãi nói:

- Có lẽ chuyện chúng ta xây nhà xưởng mới đã không còn gì bí mật, nhưng bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết chúng ta sẽ sản xuất thứ gì.

- Ôi, chủ nhiệm, không chỉ riêng bọn họ, ngay cả tôi là giám đốc nhà máy, đến bây giờ cũng cảm thấy mơ hồ.

Cao Danh Thịnh bắt đầu bực tức.

Dám càu nhàu với thượng cấp, đây là một biểu hiện của sự thân cận, Vương Học Bình hiểu đó là thiện ý của Cao Danh Thịnh.

Người trong nước rất truyền thống, gặp người nói tiếng người, gặp ma quỷ nói chuyện ma quỷ, nói nhiều nhất là lời dối trá, không thích nói nhất chính là lời thật lòng.

Cao Danh Thịnh dám nói ra những suy nghĩ thật lòng, điều này cũng không uổng công Vương Học Bình có ý bồi dưỡng bấy lâu nay.

Vương Học Bình nhấc điện thoại gọi cho Tiết Văn.

Vương Học Bình mỉm cười nói với Tiết Văn trước mặt Cao Danh Thịnh:

- Anh Tiết, anh nói với Danh Thịnh đi, anh ấy đã mất kiên nhẫn.

- Danh Thịnh, sốt ruột sao? Ha ha, đừng nóng vội, thật ra tôi và chủ nhiệm đã sớm nghĩ ra đối sách, chẳng qua thấy cậu quá bận rộn, vì vậy mới không nói ra, mà bây giờ cũng đã đến lúc nói rõ ra rồi. Anh hãy nghe tôi nói... ....

Tiết Văn khẽ nói ra nhưng sắp xếp của mình và Vương Học Bình trước đó cho Cao Danh Thịnh.

Cao Danh Thịnh nghe xong thì chuyển buồn thành vui rồi lớn tiếng nói:

- Thật tốt quá, sớm biết có chiêu kỳ diệu như vậy thì tôi còn gấp làm gì?

Cao Danh Thịnh cũng không ngại mà mắng vài câu trước mặt Vương Học Bình.



- Ừ, không lo lắng nữa chứ?

Vương Học Bình mỉm cười nhìn Cao Danh Thịnh, ngọc không mài giũa sẽ không tươi sáng, tin chắc sau này Cao Danh Thịnh sẽ càng trưởng thành mà ổn định hơn.

Cao Danh Thịnh cảm thán nói:

- Chủ nhiệm, đi theo anh làm sự nghiệp thật sự thoải mái, đã sớm nghĩ sẵn đường lui. Tôi cũng không biết nói gì, chỉ có thể kiên quyết quán triệt và chấp hành chỉ thị của anh.

- À, bây giờ tôi có một yêu cầu với anh, nên giả vờ thập nôn nóng, phái người ra bến xe, bến tàu, nhà ga cướp người với Lưu gia, càng làm ồn ào càng tốt.

- Đối với những đại lý muốn bàn điều kiện có thể cho bọn họ chút lợi, cho vài viên kẹo ngọt, nếu còn không hài lòng thì cho bọn họ sang cây khác mà hái quả.

Vương Học Bình nói như vậy thì Tiết Văn không khỏi gật đầu, hoàn toàn không có phản ứng nào. Vì hai cha con Lưu gia sẽ không chịu rút lui, lúc này kích thích thì hiệu quả sẽ ngày càng lớn.

Cao Danh Thịnh đi ra rất vui vẻ, Vương Học Bình cười nói với Tiết Văn:

- Đại hội ngày mai anh đến chủ trì, tôi dự thính.

Tiết Văn ngây người, sau đó mở miệng nói:

- Chủ nhiệm, tôi cũng không cần loại danh tiếng này.

- Anh được phân công quản lý phát triển kinh tế, anh phát biểu sẽ phù hợp hơn, vì để người khác thì tôi cũng sẽ lo lắng. À, cứ quyết định như vậy, ngày mai tôi còn có việc khác cần phải làm.

Đại hội đại lý ngày mai Vương Học Bình cảm thấy đại cục đã định, chẳng qua chỉ đi ngang sân khấu mà thôi, Lữ Tử Tâm kia mới cần hắn bỏ ra nhiều tinh lực để chu toàn.

Tiết Văn đi theo Vương Học Bình một thời gian cũng xem như hiểu tính tình của lãnh đạo, hắn biết người này gần đây rất ẩn nhẫn, không thích làm những việc quá danh tiếng, vì vậy khẽ gật đầu đồng ý chủ trì hội nghị ngày mai.

- Chủ nhiệm, tôi có thể làm chủ trì, nhưng ngày mai anh nhất định phải lên nói vài câu, để cho đám người kia biết rõ, anh mới là cơm cha áo mẹ của bọn họ.

Tiết Văn nói rất tiêu chuẩn, Vương Học Bình không nhịn được phải nở nụ cười, hắn chỉ vào Tiết Văn rồi nói:

- Anh đấy, vuốt mông ngựa cũng giỏi hơn người khác gấp bội, được rồi, cứ theo ý anh.

Xế chiều hôm đó Lữ Tử Tâm chạy đến huyện Nam Vân, hơn nữa còn trực tiếp báo tên Vương Học Bình để ngông nghênh đi vào phòng tiếp đãi.

Vương Học Bình sau khi biết được tin tức này thì dở khóc dở cười, nha đầu kia rõ ràng không phải là phàm nhân, làm phóng viên mà như người thành tinh. Nàng biết rõ lệ cũ tiếp đón, đó chính là đến nơi hpari báo cáo tên lãnh đạo đơn vị, sau này tất cả phí tổn sẽ tính cho đơn vị đó.

Với sự giàu có của Lữ Tử Tâm thì căn bản không cần làm như vậy, nhưng nàng lại luôn làm ra những sự kiện nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vương Học Bình thầm nghĩ, nha đầu này không phải chỉ khó chơi như đơn thuần, phải cẩn thận ứng phó mới được.

Nếu Lữ Tử Tâm đã đến huyện Nam Vân thì Vương Học Bình cũng có ý nghĩ mới, hắn quyết định lần này phải chặn nàng, phải lợi dụng cho tốt.

- Anh Tạ, tôi là Vương Học Bình của khu quy hoạch huyện Nam Vân, đúng, đúng, là tôi, lần trước tôi đã nói với anh, sẽ mời Lữ tiểu thư đến uống ly rượu mừng, cô ấy đã đồng ý, hơn nữa bây giờ đã đến huyện, đang ở trong nhà khách.

Vương Học Bình kịp thời thông báo cho đệ nhất thư ký thị ủy Tạ Viêm, nói rõ tình huống của Lữ Tử Tâm cho đối phương.

- Được được, sáng mai tôi sẽ đến uống ly rượu mừng của anh cậu.

Tạ Viêm biết được tin tức thì tinh thần chấn động, trong lòng không khỏi bội phục Vương Học Bình thần thông quảng đại, rõ ràng mời Lữ Tử Tâm đến huyện Nam Vân nhanh như vậy.

Vừa rồi Tạ Viêm còn nghe bí thư Chu Văn Quảng nói Lữ gia sẽ đầu tư lớn, nếu hắn có thể làm tốt, con đường làm quan tương lai còn phải lo lắng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook