Chương 273: Lại giao dịch.
Đại Tư Không
20/03/2013
Nửa giờ sau thì tư lệnh viên phân khu thành phố Vân Châu là Lưu Hán Cường mới chạy đến, hắn chắp tay cười nói:
- Các vị huynh đệ, tôi đến chậm, chút nữa sẽ tự phạt ba ly xem như bồi tội.
Chu Hướng Hồng cười nói:
- Cậu Vương đây còn nói tự phạt chín ly, anh Lưu dù sao cũng là quan lớn một phương, chẳng lẽ không bằng một lãnh đạo huyện?
Lưu Hán Cường được Chu Hướng Hồng nhắc nhở, lúc này mới phát hiện sự có mặt của Vương Học Bình, hắn cười cười nói:
- Cậu Học Bình tửu lượng cao, tôi đây nào có được như vậy?
Sau khi khách sáo một phen thì vài người lại ngồi xuống, ai cũng đề cử Trương Vân Thiên vào vị trí thủ tịch, khốn nổi Trương Vân Thiên cũng chết sống không chịu. Cuối cùng dựa theo lời đề nghị của Ngô Cương, mọi người ngồi xuống bàn theo thứ tự về độ tuổi.
Vương Học Bình trẻ tuổi nhất, tất nhiên hắn sẽ ngồi xuống vị trí trương đối gần cửa.
Lúc này ba nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng món ngon và rượu ngon đi vào trong phòng.
Vương Học Bình phát hiện ba nữ phục vụ này cũng là lính, tư thái rất cao, mặt trái xoan, cười lộ ra má lún đồng tiền, khá xinh đẹp.
Vương Học Bình phỏng đoán, những nữ binh này có lẽ ở trong đoàn văn nghệ, vì nữ sĩ quan làm văn nghệ thường trẻ tuổi và tướng mạo xuất chúng, đối tượng phục vụ cũng chỉ là quân nhân.
Tất nhiên đó là ý nghĩ của Vương Học Bình, còn cụ thể là thế nào thì thật sự không thể hiểu rõ.
Sau khi các nữ binh dâng món ăn thì cũng không nhanh chóng rời khỏi phòng, mỗi người đứng một phía, yên lặng đứng sau lưng mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể sai bảo.
Sau khi mở tiệc, Vương Học Bình tuân thủ lời hứa, hắn uống một mạch chín ly, điều này làm cho đám quân nhân liên tục khen ngợi.
- Khá tốt, cậu Vương, đúng là bạn của lão Chu tôi đây.
Chu Hướng Hồng lại lặp lại câu trước đó, Vương Học Bình phỏng đoán, rất có thể đây là lời cửa miệng của anh Chu.
Sau khi trải qua vài vòng rượu, các nữ nhân viên phục vụ tiến lên rót đầy rượu, Trương Vân Thiên vung tay, bọn họ lập tức rời khỏi phòng không tiếng động.
Trương Vân Thiên liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn xoay ly rượu trong tay rồi cười nói:
- Hôm nay tìm anh em đến đây, chủ yếu muốn long trọng giới thiệu, vị bạn tốt của tôi là chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, là cậu Học Bình.
Vương Học Bình đưa tay khiêm tốn nói:
- Đại ca Văn Thiên quá khen, nếu so với các vị đại ca thì tôi chỉ là tiểu bối mà thôi.
Ấn tượng của Lưu Hán Cường về Vương Học Bình là không tồi, hắn nâng ly rượu lên cười nói:
- Cậu Vương, tôi là người thô kệch thích nói lời thô tục, hôm nay chúng ta tụ cùng một chỗ, điều này xem như chính thức kết giao. Sau này hai bên có chuyện gì khó, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ ra sức giúp đỡ.
Lưu Hán Cường chỉ là một đại tá tư lệnh viên phân khu thành phố nhưng trình độ nói chuyện thật sự cao minh hơn một thiếu tướng như Chu Hướng Hồng khá nhiều.
Người nơi đây đều là kẻ hiểu biết, chỗ uống rượu hôm nay không phải là nơi tầm thường, đó là nhà khách phân khu tỉnh, Thanh Hồ sơn trang nổi tiếng tỉnh thành.
Trước kia Vương Học Bình đã từng nghe nói đến một câu chuyện, năm xưa hệ thống công an tỉnh Trung Hạ mở hoạt động truy quét tệ nạn xã hội, bắt được rất nhiều tội phạm, xông vào khắp tụ điểm ăn chơi, nhưng khi đến trước cổng Thanh Hồ sơn trang thì dừng lại.
Có những khách làng chơi bị bắt vì mua dâm đã phàn nàn:
- Sao không xông vào Thanh Hồ sơn trang? Bắt được ba con tép nhỏ như chúng tôi thì tính làm gì?
Cũng có vài vị cảnh sát nói lời trêu chọc:
- Không biết mấy thằng kia ngu đến mức nào, không thấy người ta có cả đội cảnh vệ sao? Tiến vào đó bắt người, hừ, cũng không sợ chúng mày xem thường, ông thật sự không có lá gan như vậy.
Những lời kia chưa được chứng thực, chỉ có thể là tin đồn cho vui, nhưng từ góc độ nào đó cũng phản ánh sự vênh váo của Thanh Hồ sơn trang.
Lúc nãy Vương Học Bình đến đây và đang còn ngủ, vì vậy hắn cũng không ngờ mình đến dự tiệc ở Thanh Hồ sơn trang.
Bốn giờ sau, ngoài Trương Vân Thiên và Vương Học Bình, tất cả mọi người đều đã gục, bọn họ được những nữ binh đỡ lên lầu nghỉ ngơi.
Vương Học Bình nhận lấy một ly trà Vân Vụ từ trong tay một nữ binh, khi trà vừa đưa đến bên miệng còn chưa kịp uống thì hắn vô tình nhìn thấy Trương Vân Thiên cười với mình.
- Anh cười gì vậy?
Vương Học Bình thổi ly trà rồi uống một hớp, một mùi hương thơm mát bùng lên, có một cảm giác thoải mái nói không nên lời.
- Đáng tiếc, thân phận của cậu bất đồng, phải không?
Trương Vân Thiên cố ý cười chặt đứt câu chuyện.
Vương Học Bình cũng cười theo nhưng trong lòng bùng lên tư vị khác thường, tất nhiên hắn hiểu ý nghĩ lời nói của Trương Vân Thiên.
Vương Học Bình thầm thở dài mà khẽ lắc đầu, nếu đã không làm gì được thì nghĩ nhiều cũng vô ích.
Trương Vân Thiên ngẩng đầu phun khói rồi cười nói:
- Thật ra lần này mời cậu đến tỉnh thành chủ yếu là ý của anh Chu.
Trương Vân Thiên cảm giác được nghi vấn của Vương Học Bình, hắn vô thức liếc mắt ra cửa phòng rồi nói:
- Anh Chu bề ngoài có vẻ cực kỳ thô lỗ, thật ra anh ấy rất thận trọng, hơn nữa cũng không phải loại người thích làm càn, rất đáng tin cậy.
Vương Học Bình cũng không quá rõ tố chất của đám con cháu Trương gia, nhưng hắn lại khá hiểu về Trương Vân Thiên, vị phó phòng này tuyệt đối không phải là bao cỏ con nhà giàu, cũng có chút tâm kế.
- Anh Trương, ý anh là trung đoàn cảnh sát quân sự cũng coi trọng phong thủy huyện Nam Vân?
Vương Học Bình nghĩ mãi mới ra ý nghĩ lời nói cuaer Trương Vân Thiên, vì vậy cười hỏi.
- Ôi, cậu thật sự rất có bản lĩnh, bây giờ làm cho một huyện ở vùng thâm sơn cùng cốc bừng bừng danh tiếng. Lúc này cả nước có ai không biết đến khu phố cổ trong huyện Nam Vân?
Trương Vân Thiên bóp chặt tàn thuốc rồi cười nói:
- Cậu đấy, ngàn vạn lần đừng để vẻ bề ngoài của anh Chu làm cho mê hoặc, tôi chỉ có một câu nói về anh Chu, nếu hai bên là bạn tốt, chỉ cần hiểu rõ tính tình của anh ấy, cậu sẽ có một người che chắn rất tốt.
Vương Học Bình cũng không miệt mài theo đuổi những ý nghĩ sâu xa của Trương Vân Thiên.
Chu Hướng Hồng không giống như Trương Vân Thiên, dù Trương Vân Thiên tự mình ra mặt thì Vương Học Bình cũng không muốn dễ dàng ném lợi ích ra như vậy.
Tiểu Vương lại than khẽ:
- À, anh chu vốn là phó sư đoàn, vì nhiều loại nguyên nhân mà bị giáng chức xuống làm trung đoàn trưởng đoàn cảnh sát quân sự, điều này luôn làm nhà tôi cảm thấy thẹn với lòng.
Vương Học Bình mẫn cảm phá thiện một chi tiết trong lời nói của Trương Vân Thiên, đó là "nhà tôi", đây có thể không phải là toàn Trương gia.
Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Vân Thiên, lại suy xét vài giây, cuối cùng mới đọc rõ thành ý của đối phương.
- Anh Chu muốn gì?
Trương Vân Thiên là con cháu Trương gia, điều này thật sự có ý nghĩa khá quan trọng với con đường làm quan của Vương Học Bình. Nếu Trương Vân Thiên đã đứng ra cầu xin, đứng trên lập trường của Vương Học Bình cũng không ngại hỏi ý nghĩ của Chu Hướng Hồng, sau đó mới tiếp tục định luận.
Trương Vân Thiên cảm thấy giọng điệu của Vương Học Bình đã thả lỏng, vì vậy hắn giải thích:
- Anh Chu cũng không có nhiều thứ để nói, nhưng có một điểm rất đáng khen, đó là cực kỳ có hiếu với cha mẹ.
Trương Vân Thiên nói như vậy thì Vương Học Bình coi như đã hiểu, thì ra Chu Hướng Hồng muốn tìm một vị trí nghỉ dưỡng cho cha mẹ ở khu phố cổ.
Dựa theo giá nhà đất hiện tại ở khu phố cổ, bây giờ đã là năm ngàn một mét vuông, với vị trí của Chu Hướng Hồng vào lúc này, chỉ cần vung tay thì năm sáu trăm ngàn chỉ là một bữa sáng mà thôi.
Vương Học Bình thầm tính toán, nếu Chu Hướng Hồng đã không thể nào mua được nhà ở khu phố cổ, như vậy Vương Học Bình cũng chỉ giúp một chút mà thôi.
Vương Học Bình đối với những cán bộ quân đội "liêm khiết" như Chu Hướng Hồng cũng không ngại đưa tay giúp đỡ một lần.
Vương Học Bình nâng ly tà lên hỏi Trương Vân Thiên:
- Anh Chu muốn một căn nhà thế nào?
Trương Vân Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Ít nhất cũng là một căn nhà trung bình, bố mẹ anh Chu là những trưởng bối nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, cả hai đều rất chính trực, cũng không có thực lực mua nhà cao cửa rộng, dù sao anh Chu cũng thật sự không có thực lực kia.
Vì vậy mà Vương Học Bình hoàn toàn hiểu rõ, dù Chu Hướng Hồng có tiền cũng ngại cha mẹ chính trực mà không dám lộ ra.
Vương Học Bình tiếp tục suy xét mà hiểu rõ những điểm khó xử hôm nay của Trương Vân Thiên. Lại nói tiếp, cảnh sát quân sự và lục quân đều là lực lượng vũ trang của quốc gia, vì những nguyên nhân lịch sử nên đám lãnh đạo cao tầng của cảnh sát vũ trang cũng có chút lai vãng với lãnh đạo lục quân, nhưng cũng có những nơi mà hai bên không hợp mắt nhau, ví dụ như tỉnh Trung Hạ.
Nếu không với thân phận như Trương Vân Thiên, hoàn toàn có thể lợi dụng chức quyền trong tay để sắp xếp cha mẹ Chu Hướng Hồng vào trong quân khu.
- Ha ha, chỉ cần có người tình nguyện đưa kinh phí dưỡng lão của cha mẹ anh Chu đến công ty quản lý khu phố cổ, những sự việc khác để tôi lo.
Vương Học Bình châm chước một lúc, cuối cùng mới nới lỏng.
- Ôi, nếu có kinh phí thì đã dễ làm.
Trương Vân Thiên cười khổ một tiếng, hắn giải thích:
- Năm xưa cha mẹ anh Chu có làm sai một sự kiện, đã bị ông lão nhà chúng tôi mắng cho một trận. Thật ra ông lão nhà chúng tôi đã sớm tha thứ cho bọn họ, nhưng cũng có vài người tuyến dưới cứ canh cánh trong lòng.
Vương Học Bình thầm nghĩ, có câu nói luôn đúng, đó là Diêm Vương đã tha nhưng tiểu quỷ không bỏ.
Vương Học Bình nghĩ lại mà cảm thấy Trương gia có quân quyền, trong tay lại có quyền sở hữu tài sản, đây chẳng phải là quyền tiền kết hợp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.