Chương 146: Lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Đại Tư Không
20/03/2013
Triệu Gia Lương đỏ mặt nói ra sự kiện của em vợ mình, sau đó Vương Học Bình nói:
- Ngày mai cục trưởng Chu sẽ đến trường, tôi sẽ lợi dụng cơ hội nói với anh ấy chuyện này, tôi cũng không đám đánh cược, chỉ có thể nói sẽ cố hết sức.
- Học Bình, rất cảm ơn cậu, chỉ cần cậu ra mặt hòa giải thì việc này nhất định sẽ thành.
Triệu Gia Lương kích động kéo tay Vương Học Bình, hắn hoàn toàn không ngờ Vương Học Bình lại không quan tâm hiềm khích trước đó, sảng khoái hỗ trợ mình.
Suy bụng ta ra bụng người, Triệu Gia Lương nếu bị lạnh nhạt như vậy thì sợ rằng cũng không thèm ăn cơm, đừng nói là hỗ trợ.
Tiếu Nam và Pháo Minh không ngờ Vương Học Bình lại đồng ý hỗ trợ Triệu Gia Lương dễ dàng như vậy, khí độ đó thật sự làm người ta cảm phục.
Tống Binh vốn tưởng rằng Vương Học Bình sẽ làm khó Triệu Gia Lương, nhưng sự thật bày ra trước mắt.
Dù là Triệu Gia Lương thì tất cả mọi người đều có một ý nghĩ, Vương Học Bình là người xứng đáng kết thâm giao.
Vương Học Bình thấy mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình thì không khỏi có chút buồn cười:
- Trên mặt tôi không nở hoa đấy chứ? Có gì mà nhìn trừng trừng như vậy?
Tiếu Nam đi đến vỗ vai Vương Học Bình rồi cảm thán nói:
- Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm lại có lòng dạ khoáng đạt, là bạn học của cậu, tôi cảm thấy mình khá may mắn.
- Đúng vậy, đúng vậy, có một tiểu huynh đệ như cậu thật sự là có duyên phận.
Pháo Minh nói lời này rất có kỹ xảo, vừa đắc ý lại vừa khá nồng đậm tình cảm.
Tống Binh cảm thấy tình cảnh có chút xấu hổ, hắn lớn tiếng nói:
- Mọi người cũng biết rồi đây, bạn học coi như là anh em, đi đường xa mới biết mã lực, lâu ngày mới hiểu nhân tâm, đời còn dài mà.
Lúc chia tay Triệu Gia Lương còn cố ý bắt tay Vương Học Bình rồi chân thành nói:
- Học Bình, ăn ở căn tin cũng không có nhiều dinh dưỡng, sau này đến nhà tôi dùng cơm tối, tôi đãi cậu vài món ngon, coi như hai anh em nhân cơ hội làm vài ly.
Vương Học Bình có thể thấy sự thành tâm của Triệu Gia Lương, hắn gật đầu nói:
- Nếu có cơ hội nhất định sẽ đến chơi, chỉ sợ gây phiền cho chị nhà.
- Ha ha, chỉ cần cậu đến thì bà nhà sẽ mừng còn chưa kịp. Cậu là anh em tốt của tôi, nào lại nói là phiền này toái nọ?
Triệu Gia Lương cũng thử ướm lời, Vương Học Bình thật sự không đặt chuyện mình lạnh nhạt với hắn vào trong lòng, vì thế hòn đá đặt trong lòng cũng rơi xuống.
Sau khi bắt tay cáo biệt thì Vương Học Bình ngồi vào xe của mình, hôm nay Liễu Ngân Hà đã bắt được Vương Ảnh, hai bên cần thương lượng đối sách, đây là chuyện lớn khó thể chậm trễ.
Vương Học Bình chạy đến quán trà thì Liễu Ngân Hà đang ngồi sẵn trên ghế, gác chân, ngón tay khẽ gõ lên tay cầm, bộ mặt vui mừng hớn hở.
- Cục trưởng Liễu, tâm tình của anh có vẻ không tồi.
Vương Học Bình ngồi xuốn bên cạnh Liễu Ngân Hà, rót một ly trà cho đối phương, lại đưa đến bên cạnh tay.
Liễu Ngân Hà nhận ly trà rồi khẽ cười nói:
- Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, điều này cậu cũng không phải không hiểu.
Vương Học Bình cười hỏi:
- Cục trưởng Liễu, tôi cũng có chút tò mò, Vương Ảnh kia gây ra chuyện lớn, đáng lý phải luôn tìm cách ẩn giấu, sao lại bị bắt nhanh như vậy?
- Khụ, cậu xem thường cơ quan của chúng tôi rồi, thật ra thiên hạ này không gì không thể, quan trọng là lãnh đạo có coi trọng hay không mà thôi. Nếu lãnh đạo coi trọng thì vụ án dễ làm, giống như lúc này, tôi tự mình nắm ấn soái, lại đưa ra giải thưởng lớn, ai không muốn được đề bạt? Ai không muốn có thưởng?
Liễu Ngân Hà buông ly trà rồi cười tủm tỉm nhìn Vương Học Bình nói.
Vương Học Bình uống một hớp trà rồi khen:
- Rất thơm.
- Cậu đúng là tiểu hồ ly, tôi nói đông thì cậu chạy sang tây, ôi, đúng là không có biện pháp.
Liễu Ngân Hà đứng lên, lúc này Vương Học Bình mới thấy rõ, trong tay trái của Liễu Ngân Hà là hai quả cầu thái cực.
- Cục trưởng Liễu, anh thích hoạt động này từ khi nào?
Vương Học Bình dùng giọng tò mò hỏi Liễu Ngân Hà.
Liễu Ngân Hà đưa tay sờ vai rồi khẽ thở dài:
- Lên đến tuổi của tôi thì tay chân sẽ không còn linh hoạt, trước kia làm cảnh sát hình sự cũng có vài vết thương, nếu bây giờ không thừa dịp mà hoạt động tay chân, tương lai sợ rằng chỉ có thể nằm trên giường chờ chết mà thôi.
- Cục trưởng Liễu, anh gần đây rất khỏe mạnh, mỗi bữa cũng ăn hơn hai chén cơm mà, phải không?
Vương Học Bình có thể đoán được Liễu Ngân Hà vì chuyện của Vương Ảnh mà khá đau đầu.
Lúc này xử lý Vương Ảnh thì tên Tào Quần kia sẽ được xử lý, cái khó chính là con hổ Sử Phương ngồi bên trên.
- Coi như nuôi không tiểu tử Liễu Sướng, chuyện gì cũng nói với cậu, làm tôi chẳng còn bí mật gì.
Liễu Ngân Hà cố ý kéo đông kéo tây với Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Tôi biết chuyện Vương Ảnh rất khó giải quyết, không thì thế này, trước tiên anh đưa cô ấy đi giam giữ ở bên ngoài, biết đâu không bao lâu sau trên thành phố sẽ có biến?
Hai mắt Liễu Ngân Hà chợt tỏa sáng, hắn cười mắng:
- Tiểu tử cậu đừng giấu nữa, tranh thủ thời gian nói rõ ra đi.
Vương Học Bình coi như điểm đúng bệnh của Liễu Ngân Hà, hắn đưa những gì mình đã suy xét ra nói một lượt:
- Cục trưởng Liễu, anh cũng biết đấy, gần đây tôi ở trên thành phố, tôi mơ hồ nghe được tin đồn, vị lãnh đạo họ Sử và chủ tịch Kim bắt đầu không còn mặn mà.
Liễu Ngân Hà thấy Vương Học Bình nói như vậy thì cũng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cười nói:
- Vậy chúng ta cứ lặng lẽ theo dõi kỳ biến, dù sao thì Vương Ảnh cũng đã bị bắt vào trong tay, đây là án lớn, Tào Quần nhất định là xong rồi.
Vương Học Bình sở dĩ đề xuất như vậy vì không muốn Liễu Ngân Hà đưa tất cả ra ngoài sáng, lăn lộn trên quan trường thì khó tránh khỏi những đối thủ muôn hình muôn vẻ, có chút lực lượng thì nên ẩn giấu, như vậy vào thời điểm mấu chốt với phát huy tác dụng lật chuyển càn khôn.
Dựa theo suy tính của Vương Học Bình, nếu bây giờ Liễu Ngân Hà vạch trần sự kiện Vương Ảnh, tuy có thể đánh chết Tào Quần, nhưng chỉ cần Sử Phương còn ngồi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ thì hoàn toàn có thể nắm giữ lực lượng mạnh mẽ để phản kích.
Chỉ có trời mới biết Sử Phương tức giận sẽ làm ra những hoạt động gì.
Vì vậy vào thời điểm này chọc giận Sử Phương cũng không phải là hành động sán suốt, cũng không phù hợp với lợi ích của Liễu Ngân Hà, càng không phù hợp với lợi ích của Vương Học Bình.
Đánh rắn phải trúng đầu, nếu không sẽ bị rắn cắn lại.
Liễu Ngân Hà suy nghĩ một lúc rồi nhìn Vương Học Bình:
- Giấy không gói được lửa, tin tức bắt được Vương Ảnh có thể phong tỏa một khoảng thời gian nhưng không thể lâu dài.
Vương Học Bình cười nói:
- Vừa đúng lúc ngày mai mở đại hội đại biểu nhân dân, chúng ta xem phong vân biến ảo thế nào, lặng lẽ xem kỳ biến, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chưa đến một tháng sau sẽ có cục diện mới.
Liễu Ngân Hà cũng không phải mới liên hệ một hai ngày với Vương Học Bình, hắn biết rõ tính tình của đối phương, Vương Học Bình nếu đã không muốn nói thì cạy miệng cũng không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.