Chương 34: Lãnh đạo.
Đại Tư Không
20/03/2013
Lương Quốc Toàn nói, sau đó có hơi dừng lại quét mắt nhìn Vương Học Bình đang ghi chép, lại khẽ gật đầu và thì thầm:
- Đồng chí Vương Học Bình, dân tộc hán, là đảng viên, vừa tròn hai mươi ba, bằng cấp đại học chính quy, được bổ nhiệm làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch kinh tế kỹ thuật, phó bí thư đảng ủy kiêm phó chủ nhiệm thường vụ phòng công thương, chủ trì toàn diện công tác... ....
Vương Học Bình khẽ mỉm cười, dù trước đó bí thư Nghiêm đã từng bắt chuyện nhưng hắn không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Chủ trì toàn diện công tác, danh từ này là một đại phát minh, trong thực tế cụ thể thì có thể ngắn có thể dài, quyền lực có thể co có thể duỗi, chủ yếu là phải xem ý kiến của lãnh đạo.
Đám người nơi đây đều là lão quan trường, trong lòng bọn họ biết rõ ràng, Vương Học Bình có thể làm phó chủ nhiệm chủ trì công tác vì sau lưng có chỗ dựa là Nghiêm Minh Cao, thật ra chẳng khác nào so với lãnh đạo một xã tuyến dưới.
Nghiêm Minh Cao quét mắt không chút biểu cảm nhìn thư ký của mình, thầm nghĩ nếu không phải đối phương tham gia công tác chưa lâu, lý lịch còn chút khiếm khuyết, thì hoàn toàn có thể là lãnh đạo một phòng ban.
Vương Học Bình cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút khác thường, tất cả thường ủy đều đưa mắt nhìn về phía mình. Những vị thường ủy tương đối quen thuộc thì nhìn về phía hắn và khẽ gật đầu, mỉm cười.
Những thường ủy không quen biết Vương Học Bình cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề gì đó, cũng đưa mắt nhìn.
Khi bọn họ phát giác Vương Học Bình đang ghi văn kiện là thư ký của bí thư huyện ủy thì ánh mắt kẻ nào cũng có chút ý vị sâu xa.
Lương Quốc Toàn nói xong thì mọi người dựa theo thứ tự mà lên tiếng, vài vị phó bí thư lên tiếng, sau đó đến lượt các thường ủy bình thường.
Vương Học Bình vừa ghi chép vừa cẩn thận quan sát thần thái của mỗi người, hắn phát hiện, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe người khác lên tiếng, sợ bỏ sót mất một chữ.
Hội nghị liên quan đến nhân sự sẽ không giống như bình thường, tất cả thường ủy đều cực kỳ thận trọng, không dám đơn giản tỏ ra thái độ, dù lên tiếng cũng rất quy củ, không nói những lời mơ hồ.
- À, ý kiến của mọi người đều rất đúng trọng tâm, nếu không có ý kiến bất đồng thì tôi đề nghị biểu quyết.
Sau khi Nghiêm Minh Cao lên tiếng tổng kết thì bắt đầu sử dụng quyền lực quan trọng nhất, quyền chủ trì hội nghị.
Những cán bộ được đề bạt lần này, ngoài vài vị là người của các thường ủy mới, tất cả còn lại đều là người nhà của các lãnh đạo khác.
Kết quả là đề nghị của phòng tổ chức huyện ủy được tất cả mọi người thông qua.
Sau khi tan họp thì Nghiêm Minh Cao giữ Vương Học Bình lại trong phòng họp, hắn tiện tay đưa cho Vương Học Bình một điếu thuốc, sau đó cười tủm tỉm nói:
- Học Bình, cậu còn trẻ, tạm thời chủ trì công tác một thời gian, đợi đến khi có thành tích vượt qua thử thách, lúc đó đề bạt sẽ phục chúng hơn, tôi tin cậu có thể hiểu.
- Chú Nghiêm, cảm tạ chú đã tín nhiệm cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác kinh tế và quy hoạch, không phụ lòng kỳ vọng của chú.
Vương Học Bình chăm chú biểu hiện thái độ của mình.
- Tôi biết năng lực của cậu, sau khi xuống công tác thì không nên có gì băn khoăn, dứt khoát công tác, làm cho ra dáng, để cho cán bộ trong huyện thấy rõ, cháu của Nghiêm Minh Cao ta là cán bộ có năng lực mạnh.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt từ ái nhìn Vương Học Bình, trong lòng tự nhủ sân khấu đã làm xong, lúc này phải xem diễn viên diễn xuất thế nào.
Vương Học Bình rời khỏi phòng hội nghị mà tâm tình rất tốt, chủ trì công tác, đây là công tác rất tốt.
Làm quan ai cũng muốn làm lãnh đạo trong đơn vị của mình, nếu chỉ là chức phó thì sẽ chẳng được bao nhiêu thành tích, mà nếu có vấn đề thì mình phải gánh vác, nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng đó là điển hình của loại cán bộ quyền nhỏ trách nhiệm lớn.
Vương Học Bình vừa đi đến khúc ngoặt ở hành lang thì từ xa đã thấy Liễu Ngân Hà đang cười tủm tỉm nhìn mình, hắn vội vàng tiến lên cười nói:
- Cục trưởng Liễu, chúc mừng anh đã leo lên chiếc ghế thường ủy.
Liễu Ngân Hà bắt chặt tay Vương Học Bình, hắn cảm thán nói:
- Cậu Vương, làm phiền cậu rồi, bí thư Nghiêm không những tha thứ cho tôi, còn ủy thác trách nhiệm, lòng dạ như vậy...Ôi, không nói những thứ này nữa, sau này tôi sẽ đi theo bán mạng cho bí thư Nghiêm.
- Cục trưởng Liễu, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Không được nhắc đến những sự việc trước kia.
Vương Học Bình cười nói.
- Cậu Vương, cậu có vẻ rất vui, thiếu chút nữa tôi đã quên chúc mừng cậu, chủ nhiệm Vương đang còn trẻ, khi nào thì bày vài bàn rượu mời những lão chiến hữu này đây?
Liễu Ngân Hà cười ha hả, có vẻ rất vui.
Cục trưởng Liễu, phòng kinh tế khu quy hoạch có cục diện rối rắm, anh cũng không phải không biết, rất khó khăn.
Vương Học Bình biết rất rõ, mình không phải nhận được một chiếc bánh thơm, là một củ khoai lang bỏng tay.
Khi Lý Đại Giang còn đang nắm quyền, vì thu quá nhiều phí, phân chia rối loạn, phạt tiền cũng rối loạn, tình hình này rất nghiêm trọng làm cho tất cả những chính sách ưu đãi của Nghiêm Minh Cao với xí nghiệp coi như đi tong, khu quy hoạch rối loạn.
Có thể nói như vậy, nếu không phải thế chấp để vay tiền ngân hàng thì phòng kinh tế khu quy hoạch thậm chí còn không thể trả lương cho cán bộ công nhân viên chức, tình hình tài chính không phải chỉ là quẫn bách như bình thường.
Nghiêm Minh Cao sở dĩ đưa Vương Học Bình đến phòng kinh tế khu quy hoạch, vì trước nay Vương Học Bình luôn đi theo hắn để kêu gọi đầu tư, không những quen thuộc chính sách, hơn nữa còn hiểu rõ tư tưởng chỉ đạo của hắn.
- Cục trưởng Liễu, đã lâu rồi tôi chưa về nhà, hôm nay muốn về một lúc, vài ngày nữa sẽ đến chỗ các anh đòi chén rượu mừng.
Vương Học Bình nói ra những lời này thì Liễu Ngân Hà chợt nhớ ra một chuyện lớn, sau này sẽ đề cử đứa con cho Vương Học Bình:
- Được, trong nhà đã lâu vẫn còn vài bình chưa động đến.
Vương Học Bình nắm chặt tay cáo biệt với Liễu Ngân Hà, sau đó hắn xoay người đi xuống lầu, hắn đi ra khỏi văn phòng huyện ủy trong những lời chào hỏi của các đồng nghiệp.
Vương Học Bình xuống dưới cầu thang, lái xe Lưu đang đứng bên cạnh xe, thấy Vương Học Bình đi xuống thì vội vàng kéo cửa xe.
Vương Học Bình chợt có ý nghĩ mới, bây giờ thân phận của hắn đã biến đổi, không thể tiếp tục ngồi trên chiếc xe này, miễn cho người khác nói này nọ.
Vương Học Bình đi đến bên cạnh lái xe Lưu rồi cười nói:
- Anh Lưu, bây giờ tôi đã được điều đến phòng kinh tế khu quy hoạch, nơi đó cũng có xe, nhưng chỉ là Santana bình thường, nếu anh tình nguyện đi qua, tôi sẽ quay lại tìm chủ nhiệm Dương để sắp xếp.
Anh Lưu đang lo lắng Vương Học Bình quên mất lời hứa hẹn, vì những năm nay thường hay xuất hiện những vị lãnh đạo nói không giữ lời.
Hôm nay nghe Vương Học Bình nói như vậy thì anh Lưu giống như được ăn thuốc an thần, hắn liên tục gật đầu nói:
- Đi theo anh công tác chắc chắn sẽ được chạy xe tốt, tôi tuyệt đối không cần lo lắng.
Vương Học Bình biết rõ đó là lời nịnh hót của anh Lưu nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái, trong quan trường thì cấp bậc càng cao thì xe càng xa hoa, anh Lưu nói những lời vừa rồi mơ hồ có ý chúc hắn thăng quan phát tài.
- Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi.
Anh Lưu thấy Vương Học Bình cũng không có ý lên xe thì dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Ngài mai tôi sẽ đi nhận chức, trong nhà còn có chút chuyện, tôi phải về nhà xem thế nào.
Vương Học Bình thấy anh Lưu định tiếp tục mở miệng thì nói ngay:
- Bây giờ tôi là người của phòng kinh tế khu quy hoạch, cũng không thể ngồi xe của huyện ủy, đi về nhà chỉ mất vài phút mà thôi.
Anh Lưu thầm nghĩ vị lãnh đạo này tuy còn trẻ nhưng cũng không kiêu ngạo và nóng nảy, làm việc rất có chừng mực, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Trên bầu trời xanh lam bao la có vài đám mây năm màu sặc sỡ, người xe trên đường như mây trôi nước chảy, Vương Học Bình hít vào một hơi thật sâu, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của hắn chính là nhanh chóng làm ra thành tích.
Bây giờ chỉ còn sáu năm nữa là đến năm 1999, trước khi Hà tam công tử gặp phải nguy cơ thì hắn bắt buộc phải tiếp cận, không những thế, phải có quyền lên tiếng nhất định.
Tất nhiên điều quan trọng nhất vào lúc này chính là làm đến nơi đến chốn công tác của mình, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu.
- Đồng chí Vương Học Bình, dân tộc hán, là đảng viên, vừa tròn hai mươi ba, bằng cấp đại học chính quy, được bổ nhiệm làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch kinh tế kỹ thuật, phó bí thư đảng ủy kiêm phó chủ nhiệm thường vụ phòng công thương, chủ trì toàn diện công tác... ....
Vương Học Bình khẽ mỉm cười, dù trước đó bí thư Nghiêm đã từng bắt chuyện nhưng hắn không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Chủ trì toàn diện công tác, danh từ này là một đại phát minh, trong thực tế cụ thể thì có thể ngắn có thể dài, quyền lực có thể co có thể duỗi, chủ yếu là phải xem ý kiến của lãnh đạo.
Đám người nơi đây đều là lão quan trường, trong lòng bọn họ biết rõ ràng, Vương Học Bình có thể làm phó chủ nhiệm chủ trì công tác vì sau lưng có chỗ dựa là Nghiêm Minh Cao, thật ra chẳng khác nào so với lãnh đạo một xã tuyến dưới.
Nghiêm Minh Cao quét mắt không chút biểu cảm nhìn thư ký của mình, thầm nghĩ nếu không phải đối phương tham gia công tác chưa lâu, lý lịch còn chút khiếm khuyết, thì hoàn toàn có thể là lãnh đạo một phòng ban.
Vương Học Bình cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút khác thường, tất cả thường ủy đều đưa mắt nhìn về phía mình. Những vị thường ủy tương đối quen thuộc thì nhìn về phía hắn và khẽ gật đầu, mỉm cười.
Những thường ủy không quen biết Vương Học Bình cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề gì đó, cũng đưa mắt nhìn.
Khi bọn họ phát giác Vương Học Bình đang ghi văn kiện là thư ký của bí thư huyện ủy thì ánh mắt kẻ nào cũng có chút ý vị sâu xa.
Lương Quốc Toàn nói xong thì mọi người dựa theo thứ tự mà lên tiếng, vài vị phó bí thư lên tiếng, sau đó đến lượt các thường ủy bình thường.
Vương Học Bình vừa ghi chép vừa cẩn thận quan sát thần thái của mỗi người, hắn phát hiện, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe người khác lên tiếng, sợ bỏ sót mất một chữ.
Hội nghị liên quan đến nhân sự sẽ không giống như bình thường, tất cả thường ủy đều cực kỳ thận trọng, không dám đơn giản tỏ ra thái độ, dù lên tiếng cũng rất quy củ, không nói những lời mơ hồ.
- À, ý kiến của mọi người đều rất đúng trọng tâm, nếu không có ý kiến bất đồng thì tôi đề nghị biểu quyết.
Sau khi Nghiêm Minh Cao lên tiếng tổng kết thì bắt đầu sử dụng quyền lực quan trọng nhất, quyền chủ trì hội nghị.
Những cán bộ được đề bạt lần này, ngoài vài vị là người của các thường ủy mới, tất cả còn lại đều là người nhà của các lãnh đạo khác.
Kết quả là đề nghị của phòng tổ chức huyện ủy được tất cả mọi người thông qua.
Sau khi tan họp thì Nghiêm Minh Cao giữ Vương Học Bình lại trong phòng họp, hắn tiện tay đưa cho Vương Học Bình một điếu thuốc, sau đó cười tủm tỉm nói:
- Học Bình, cậu còn trẻ, tạm thời chủ trì công tác một thời gian, đợi đến khi có thành tích vượt qua thử thách, lúc đó đề bạt sẽ phục chúng hơn, tôi tin cậu có thể hiểu.
- Chú Nghiêm, cảm tạ chú đã tín nhiệm cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác kinh tế và quy hoạch, không phụ lòng kỳ vọng của chú.
Vương Học Bình chăm chú biểu hiện thái độ của mình.
- Tôi biết năng lực của cậu, sau khi xuống công tác thì không nên có gì băn khoăn, dứt khoát công tác, làm cho ra dáng, để cho cán bộ trong huyện thấy rõ, cháu của Nghiêm Minh Cao ta là cán bộ có năng lực mạnh.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt từ ái nhìn Vương Học Bình, trong lòng tự nhủ sân khấu đã làm xong, lúc này phải xem diễn viên diễn xuất thế nào.
Vương Học Bình rời khỏi phòng hội nghị mà tâm tình rất tốt, chủ trì công tác, đây là công tác rất tốt.
Làm quan ai cũng muốn làm lãnh đạo trong đơn vị của mình, nếu chỉ là chức phó thì sẽ chẳng được bao nhiêu thành tích, mà nếu có vấn đề thì mình phải gánh vác, nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng đó là điển hình của loại cán bộ quyền nhỏ trách nhiệm lớn.
Vương Học Bình vừa đi đến khúc ngoặt ở hành lang thì từ xa đã thấy Liễu Ngân Hà đang cười tủm tỉm nhìn mình, hắn vội vàng tiến lên cười nói:
- Cục trưởng Liễu, chúc mừng anh đã leo lên chiếc ghế thường ủy.
Liễu Ngân Hà bắt chặt tay Vương Học Bình, hắn cảm thán nói:
- Cậu Vương, làm phiền cậu rồi, bí thư Nghiêm không những tha thứ cho tôi, còn ủy thác trách nhiệm, lòng dạ như vậy...Ôi, không nói những thứ này nữa, sau này tôi sẽ đi theo bán mạng cho bí thư Nghiêm.
- Cục trưởng Liễu, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Không được nhắc đến những sự việc trước kia.
Vương Học Bình cười nói.
- Cậu Vương, cậu có vẻ rất vui, thiếu chút nữa tôi đã quên chúc mừng cậu, chủ nhiệm Vương đang còn trẻ, khi nào thì bày vài bàn rượu mời những lão chiến hữu này đây?
Liễu Ngân Hà cười ha hả, có vẻ rất vui.
Cục trưởng Liễu, phòng kinh tế khu quy hoạch có cục diện rối rắm, anh cũng không phải không biết, rất khó khăn.
Vương Học Bình biết rất rõ, mình không phải nhận được một chiếc bánh thơm, là một củ khoai lang bỏng tay.
Khi Lý Đại Giang còn đang nắm quyền, vì thu quá nhiều phí, phân chia rối loạn, phạt tiền cũng rối loạn, tình hình này rất nghiêm trọng làm cho tất cả những chính sách ưu đãi của Nghiêm Minh Cao với xí nghiệp coi như đi tong, khu quy hoạch rối loạn.
Có thể nói như vậy, nếu không phải thế chấp để vay tiền ngân hàng thì phòng kinh tế khu quy hoạch thậm chí còn không thể trả lương cho cán bộ công nhân viên chức, tình hình tài chính không phải chỉ là quẫn bách như bình thường.
Nghiêm Minh Cao sở dĩ đưa Vương Học Bình đến phòng kinh tế khu quy hoạch, vì trước nay Vương Học Bình luôn đi theo hắn để kêu gọi đầu tư, không những quen thuộc chính sách, hơn nữa còn hiểu rõ tư tưởng chỉ đạo của hắn.
- Cục trưởng Liễu, đã lâu rồi tôi chưa về nhà, hôm nay muốn về một lúc, vài ngày nữa sẽ đến chỗ các anh đòi chén rượu mừng.
Vương Học Bình nói ra những lời này thì Liễu Ngân Hà chợt nhớ ra một chuyện lớn, sau này sẽ đề cử đứa con cho Vương Học Bình:
- Được, trong nhà đã lâu vẫn còn vài bình chưa động đến.
Vương Học Bình nắm chặt tay cáo biệt với Liễu Ngân Hà, sau đó hắn xoay người đi xuống lầu, hắn đi ra khỏi văn phòng huyện ủy trong những lời chào hỏi của các đồng nghiệp.
Vương Học Bình xuống dưới cầu thang, lái xe Lưu đang đứng bên cạnh xe, thấy Vương Học Bình đi xuống thì vội vàng kéo cửa xe.
Vương Học Bình chợt có ý nghĩ mới, bây giờ thân phận của hắn đã biến đổi, không thể tiếp tục ngồi trên chiếc xe này, miễn cho người khác nói này nọ.
Vương Học Bình đi đến bên cạnh lái xe Lưu rồi cười nói:
- Anh Lưu, bây giờ tôi đã được điều đến phòng kinh tế khu quy hoạch, nơi đó cũng có xe, nhưng chỉ là Santana bình thường, nếu anh tình nguyện đi qua, tôi sẽ quay lại tìm chủ nhiệm Dương để sắp xếp.
Anh Lưu đang lo lắng Vương Học Bình quên mất lời hứa hẹn, vì những năm nay thường hay xuất hiện những vị lãnh đạo nói không giữ lời.
Hôm nay nghe Vương Học Bình nói như vậy thì anh Lưu giống như được ăn thuốc an thần, hắn liên tục gật đầu nói:
- Đi theo anh công tác chắc chắn sẽ được chạy xe tốt, tôi tuyệt đối không cần lo lắng.
Vương Học Bình biết rõ đó là lời nịnh hót của anh Lưu nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái, trong quan trường thì cấp bậc càng cao thì xe càng xa hoa, anh Lưu nói những lời vừa rồi mơ hồ có ý chúc hắn thăng quan phát tài.
- Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi.
Anh Lưu thấy Vương Học Bình cũng không có ý lên xe thì dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Ngài mai tôi sẽ đi nhận chức, trong nhà còn có chút chuyện, tôi phải về nhà xem thế nào.
Vương Học Bình thấy anh Lưu định tiếp tục mở miệng thì nói ngay:
- Bây giờ tôi là người của phòng kinh tế khu quy hoạch, cũng không thể ngồi xe của huyện ủy, đi về nhà chỉ mất vài phút mà thôi.
Anh Lưu thầm nghĩ vị lãnh đạo này tuy còn trẻ nhưng cũng không kiêu ngạo và nóng nảy, làm việc rất có chừng mực, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Trên bầu trời xanh lam bao la có vài đám mây năm màu sặc sỡ, người xe trên đường như mây trôi nước chảy, Vương Học Bình hít vào một hơi thật sâu, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của hắn chính là nhanh chóng làm ra thành tích.
Bây giờ chỉ còn sáu năm nữa là đến năm 1999, trước khi Hà tam công tử gặp phải nguy cơ thì hắn bắt buộc phải tiếp cận, không những thế, phải có quyền lên tiếng nhất định.
Tất nhiên điều quan trọng nhất vào lúc này chính là làm đến nơi đến chốn công tác của mình, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.