Chương 237: Lão tướng quân.
Đại Tư Không
20/03/2013
Trong nước người có thể lợi dụng quân đội để điều tra không phải chỉ có một mình Trương gia, Vương Học Bình tuy vẫn mang theo nụ cười nhưng trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Trong quan trường cũng không có nhiều nguyên nhân để ép chết Vương Học Bình, ngoài vấn đề kinh tế thì đó là nữ sắc.
- Cậu Vương, tôi đã kiểm tra, nếu cậu không ký tên thì phòng tài chính huyện cũng co quắp không dám làm gì.
Trương Vân Thiên coi như nói ra một lời đàm tiếu về Vương Học Bình trước mắt bao người.
Người sáng suốt cũng có thể biết một tín hiệu rõ ràng của Trương Vân Thiên, đó là cực kỳ coi trọng Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười hỏi:
- Anh còn gì không biết sao?
Trương Vân Thiên chỉ cười không nói.
Lúc này tư lệnh Lưu Hán Cường đã bắt tay với các lãnh đạo khác, hắn mỉm cười đi đến trước mặt Vương Học Bình rồi nói:
- Chủ tịch Vương, lãnh đạo thành phố đều rất coi trọng cậu.
Vương Học Bình nở nụ cười khiêm tốn:
- Tư lệnh Lưu quá khen, tôi nào có đại danh gì?
- Chủ tịch Kim rất coi trọng cậu.
Lưu Hán Cường xiết chặt tay Vương Học Bình, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy tay tê rần, sau đó lại đau đớn khó chịu.
Vương Học Bình cắn răng nhịn đau, hắn cố cưỡng ép nở nụ cười:
- Cảm tạ sự quan tâm và bồi dưỡng của tổ chức.
Vương Học Bình biết Lưu Hán Cường thân mật với mình như vậy có hơn phân nửa là vì Trương Vân Thiên. Nguyên nhân rất đơn giản, với tính tình của Kim Hữu Công sẽ không đề cập đến một vị cán bộ cấp huyện nho nhỏ như Vương Học Bình trước mặt Lưu Hán Cường.
Trước khi Vương Học Bình chưa hiểu rõ ý nghĩ chân thật của Lưu Hán Cường thì cũng không nên nói thêm điều gì.
Cặp mắt đẹp của Mạnh Thu Lan có hơi co rút, lời nói của Lưu Hán Cường mang đến cho nàng rung động rất lớn.
Mạnh Thu Lan thầm nghĩ mà hiểu ra, Vương Học Bình dù là tâm phúc của Nghiêm Minh Cao nhưng lại nhận được sự tán thưởng sâu sắc từ Kim Hữu Công, có lẽ đây chính là nguyên nhân chính khi hắn được đề bạt.
Mạnh Thu Lan hiểu bối cảnh hùng mạnh của Trương Vân Thiên, tin tức của nàng xuất phát từ bác trai phó bí thư tỉnh.
Bốn lãnh đạo chủ yếu của huyện Nam Vân thấy rõ ràng tình cảnh Mạnh Thu Lan bị người ta lạnh nhạt, vì vậy mà trong lòng ai cũng có vài ý nghĩ. Bây giờ trong thành phố không phải chỉ có Kim Hữu Công giúp đỡ Vương Học Bình, hơn nữa còn có một vị tư lệnh viên là thường ủy thị ủy ra mặt cho hắn, nếu hắn không phạm sai lầm gì lớn, Mạnh Thu Lan sợ rằng rất khó động vào.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí chung quanh, gương mặt Mạnh Thu Lan có chút âm trầm, một lát sau mới khôi phục như thường.
Vì Lưu Hán Cường có thân phận đặc thù, không phải chỉ là tư lệnh viên phân khu thành phố Vân Châu, hơn nữa còn là thường ủy thị ủy. Dựa theo quy tắc ngầm trên quan trường thì tất cả lãnh đạo chủ yếu của đảng ủy chính quyền huyện Nam Vân phải đi theo trên tất cả hành trình.
Mạnh Thu Lan và Tôn Tuyền cùng đưa Lưu Hán Cường đến bên cạnh xe, dựa theo hành trình làm việc đã được thị ủy thông báo trước đó, bọn họ nhanh chóng sắp xếp cả quá trình.
Vương Học Bình dù là phó chủ tịch thường vụ nhưng vì lý lịch không đủ, lại là vị thường ủy xếp hàng cuối cùng ở đây, dựa theo quy củ chỉ khi nào Lưu Hán Cường chủ động chào hỏi hoặc Mạnh Thu Lan đưa ra sắp xếp, nếu không Vương Học Bình sẽ chẳng cần phải đi khắp hành trình.
Khoảnh khắc Trương Vân Thiên tiến vào trong xe thì đưa mắt nhìn Vương Học Bình đang đứng ở hàng cuối cùng, hắn chợt nhớ đến quy luật quan trường, hắn khẽ đụng vào cánh tay của Lưu Hán Cường.
Lưu Hán Cường nhìn theo ánh mắt của Trương Vân Thiên, ánh mắt chuyển lên người của Vương Học Bình, hắn là kẻ kinh nghiệm quan trường cực kỳ phong phú, không cần nghĩ cũng hiểu mục đích của Trương Vân Thiên.
Mạnh Thu Lan đang định xoay người đi về thì nghe được âm thanh của Lưu Hán Cường:
- Chủ tịch Vương, ngồi xe của tôi, tôi có vài điều cần thỉnh giáo.
Mạnh Thu Lan quay đầu nhìn và phát hiện Lưu Hán Cường đã chui ra khỏi xe, hắn đang ngoắc tay Vương Học Bình với vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Mạnh Thu Lan chợt cảm thấy toàn thân cứng đờ, máu nóng dồn lên đầu, tình cảnh lúc này làm nàng ý thức được, Lưu Hán Cường hoàn toàn không thèm quan tâm đến một bí thư huyện ủy như mình.
Vương Học Bình tiếp đón ánh mắt oán giận của Mạnh Thu Lan, hắn bình tĩnh đi đến trước mặt Lưu Hán Cường rồi dùng giọng chân thành nói:
- Tư lệnh Lưu, khi bí thư Mạnh là chủ tịch huyện thì đã tựng mình đi khắp tất cả thôn xóm để làm quen công tác, bây giờ cực kỳ hiểu rõ tình huống trong huyện, còn tôi mới lên nhận chức phó chủ tịch chưa lâu, còn chưa có thời gian đi thị sát, cũng không biết gì nhiều.
Lưu Hán Cường chậm rãi nghe lời nói của Vương Học Bình mà thầm tán thưởng, nếu Vương Học Bình trực tiếp đồng ý chui vào trong xe của Lưu Hán Cường, tất nhiên ấn tượng của Lưu Hán Cường với Vương Học Bình sẽ giảm xuống.
Vương Học Bình dùng lời nói ôn hòa từ chối ý tốt của Lưu Hán Cường, nhưng Lưu Hán Cường cũng không giận, ngược lại còn rất tán thưởng anh mắt nhìn đại cục của Vương Học Bình.
Trương Vân Thiên ngồi trong xe, hắn yên lặng nhìn một Vương Học Bình không hơn thua ở bên ngoài, lúc này trong lòng chợt sinh ra cảm giác cùng loại với Lưu Hán Cường, hảo cảm với Vương Học Bình cũng tăng lên khá nhiều.
Quan viên bình thường sẽ từ chối lời mời của đại nhân vật như Lưu Hán Cường sao?
Lời mời đã nói ra khỏi miệng, lúc này khó thể nào thu hồi được nữa, Lưu Hán Cường cũng không hổ danh là kẻ lão luyện quan trường, lúc này đã đưa ra quyết định. Hắn mỉm cười vẫy vẫy tay với Mạnh Thu Lan đang đứng đờ người rồi khách khí nói:
- Bí thư Manh, cô đến đây, tôi có chuyện cần thương lượng.
Mạnh Thu Lan cũng phản ứng không chậm, nàng cố gắng áp chế cảm xúc, bình tĩnh đi đến trước mặt Lưu Hán Cường. Lúc này Lưu Hán Cường cũng đưa ra đánh giá rất cao với sự bình tĩnh của Mạnh Thu Lan, hắn nói với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh:
- Bí thư Mạnh, xấu hổ quá, xe của tôi khá xấu, nếu chị không ngại thì xin mời vào xe.
Mạnh Thu Lan thầm hiểu nhưng cũng không khỏi thầm bội phục sự cao tay của Lưu Hán Cường, đồng thời thân phận của tên này cũng làm cho nàng đau đầu.
Lưu Hán Cường là thường ủy thị ủy, đây chẳng qua là một sắp xếp theo thường lệ, điều quyết định chính là nhân tố trong quân ngũ, không phải là đảng ủy địa phương.
Cũng vì tính đặc thù này mà Lưu Hán Cường mới có thể đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình, thà hắn mạo hiểm đắc tội với phó bí thư tỉnh ủy cũng muốn có quan hệ thân mật với Trương Vân Thiên.
Trong quân đội thì Trương Vân Thiên tuy chỉ được sắp xếp đến một ban ngành không có thực quyền ở phân khu, nhưng con cháu Trương gia lại nắm giữ nhiều chức vị cực kỳ quan trọng trong quân đội.
Trong mắt Lưu Hán Cường thì Trương Vân Thiên là một cây cầu khó thể bỏ qua, vì đầu kia của cây cầu chính là Trương gia có lực ảnh hưởng cực lớn trong quân đội.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc trên quan trường, đổi bất kỳ ai vào vị trí của Lưu Hán Cường thì đều đưa ra quyết định có lợi lớn nhất cho mình.
Dù bác trai là phó bí thư tỉnh ủy, bản thân Mạnh Thu Lan lại là bí thư huyện ủy nắm thực quyền nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác thất bại cực kỳ bất đắc dĩ.
Mạnh Thu Lan bước lên xe mà dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Vương Học Bình, nàng đường đường là lãnh đạo huyện ủy, nhưng không trị được một kẻ xếp ở vị trí cuối trong các thường ủy huyện ủy như Vương Học Bình.
Đoàn xe dài ngoằng đi đến kho hàng cũ của quân đội chiếm một phần mười diện tích huyện thành huyện Nam Vân, Lưu Hán Cường và Mạnh Thu Lan từ trên xe bước xuống, Lưu Hán Cường khẽ ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, lợi dụng một kho hàng vứt đi để đổi lấy quan hệ với Trương Vân Thiên, khoản mua bán này xem như đáng giá.
Mạnh Thu Lan lại khó thể nào vui sướng, vì trước khi Nghiêm Minh Cao rời khỏi huyện Nam Vân thì đã dựa theo báo cáo của Vương Học Bình mà đã sớm sắp xếp đưa kho hàng quân dụng vào trong khu phố cổ, hơn nữa còn là quyết nhị được hội nghị thường ủy thông qua.
Thường thì quyết nghị của hội nghị thường ủy cũng không đáng sợ, Mạnh Thu Lan thân là bí thư huyện ủy, nàng có biện pháp sửa đổi. Nhưgn điều làm nàng nhức đầu nhất chính là phân khu tỉnh và phân khu thành phố đã phái ra đại biểu chạy đến đây, dù là bản thân Mạnh Thu Lan cũng không thể không đặt bút ký lên bản hiệp nghị chuyển nhượng.
Trong thể chế chính trị, nhưng gì có liên quan đến quân đội thì thường cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không thể xem như không.
Mạnh Thu Lan chợt sinh ra cảm giác đâm lao phải theo lao, nếu muốn chuyển dời kho hàng quân dụng từ tay Vương Học Bình về tay mình, ngoài trừ vấn đề nàng phải chối bỏ, đồng thời còn liên lụy đến rất nhiều mặc khác, cực kỳ khó giải quyết.
Một giờ sau Vương Học Bình và Trương Vân Thiên mới chạy đến, khi đến nơi thì Trương Vân Thiên nói rõ một lần về kế hoạch di dời viên an dưỡng.
Thật ra trước kia Vương Học Bình đã biết kỹ càng về kế hoạch này, từ tâm tính không sợ người khác làm phiền của Trương Vân Thiên, Vương Học Bình đã mẩn cảm phát hiện ra vấn đề.
Tuy Vương Học Bình bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ nổi khổ tâm của Trương Vân Thiên, nhưng hắn lại biết, vấn đề di chuyển viện an dưỡng về đây nhất định có thứ gì đó Trương Vân Thiên đang muốn.
Với trí tuệ của Vương Học Bình, hắn rất có thể dễ dàng suy đoán trong viện an dưỡng chắc chắn có một lão tướng quân quyền cao chức trọng.
Vì với thực lực của Trương gia, nếu là thiếu tướng và trung tướng bình thường, thậm chí là thượng tướng cũng không thể làm cho Trương Vân Thiên đặc biệt xem trọng như vậy.
Vương Học Bình chợt nhớ đến công ty sản xuất tivi của Tạ Hàn Yên và người phụ nữ con nhà phú hào Lữ Tử Tâm, trong lòng hắn không khỏi cảm khái, một huyện Nam Vân nho nhỏ mà tập trung vài phụ nữ phú quý, đúng là có chút ý tứ.
Trương Vân Thiên vừa nói dứt lời thì đã nhìn chằm chằm vào người Vương Học Bình, giống như trên mặt hắn nở hoa vậy.
- Đây là bản quy hoạch về viện an dưỡng và khu phố cổ, anh xem có vấn đề gì không?
Vương Học Bình lấy ra một xấp văn kiện trong cặp công văn đưa vào tay Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên tiếp nhận bản quy hoạch, hắn cẩn thận nghiên cứu, hắn phát hiện bản thiếu kế này đểu thể hiện rõ tất cả các kiến trúc nhà ở, các phương tiện đồng bộ, kể cả cơ cấu chữa bệnh, cơ cấu văn phòng.v.v.
Xuất phát từ thái độ thận trọng, Trương Vân Thiên cũng khôn tỏ thái độ đồng ý ngay, hắn chỉ gật đầu nói:
- Xem ra là rất tốt, nhưng cá nhân tôi không thể nào làm chủ được, còn phải chờ lãnh đạo phân khu trên tỉnh xét duyệt mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Vương Học Bình cũng không thèm quan tâm, hắn mỉm cười mà cố ý giả ngu hỏi:
- Có phải anh cũng muốn sắp xếp cho lãnh đạo vài khu nhà nghỉ ngơi?
Trương Vân Thiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vương Học Bình, cũng không phát hiện có biểu cảm gì khác thường, vì vậy hắn gật đầu nói:
- Đây là điều đương nhiên, không biết cậu sắp xếp thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.