Lãnh Đạo

Chương 226: Lạt mềm buộc chặt.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình nhanh chóng tiến lên khẽ dùng tay giữ eo thon của Mạnh Thu Lan, tay còn lại khẽ vỗ lên lưng nàng.

Mạnh Thu Lan làm quan nhiều năm tất nhiên cũng có chút tửu lượng, nhưng hôm nay nàng uống hơi nhiều, lúc đầu còn chưa có cảm giác, bây giờ hơi rượu bùng lên, dạ dày cồn cào, cực kỳ không thoải mái.

Phòng của Vương Học Bình ở tầng năm, cũng là tầng cuối cùng, dựa theo quy củ của huyện ủy, nếu chưa có sự kêu gọi của lãnh đạo, nhân viên phục vụ không được tự tiện đi lên đây làm ồn.

Nhưng nếu Mạnh Thu Lan nôn mửa với âm thanh quá lớn sẽ có thể dẫn đến sự chú ý của bảo vệ.

Vương Học Bình cúi người ghé sát bên tai Mạnh Thu Lan rồi khẽ nói:

- Có một số việc không nên để người ngoài thấy, không bằng vào phòng tôi ngơi một chút?

Mạnh Thu Lan tuy uống nhiều nhưng trong lòng cũng hiểu, nàng là người ngoài đến nhận chức ở huyện Nam Vân, vốn là việc bị người ta ghét hận.

Nếu tin tức uống say bị truyền ra, tuy không có tổn thất gì thực chất, nhưng thanh danh lại không dễ nghe.

Bây giờ Vương Học Bình đã thấy bộ mặt xấu của Mạnh Thu Lan, trong lòng nàng cũng không khỏi bùng lên một ý nghĩ, nàng không ngại thử hắn một lần.

Mạnh Thu Lan ngửa mặt lên, nàng nhanh chóng quét mắt nhìn tình huống trong hành lang, cũng không có tung tích của nhân viên phục vụ, lúc này nàng cũng có quyết định.

"Nếu tin tức truyền ra ngoài thì nhất định là do Vương Học Bình làm ra!"

Mạnh Thu Lan thầm hạ quyết tâm, nếu Vương Học Bình thật sự là kẻ tiểu nhân, nàng sẽ bất chấp tài hoa của hắn, cần phải quyết định thắng bại.

Vương Học Bình đưa cánh tay đến trước mặt Mạnh Thu Lan, ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng không muốn mượn cơ hội để chiếm tiện nghi của nàng.

Mạnh Thu Lan khoát tay nói mình có thể tự làm được, sau đó nàng loạng choạng đi vào phòng của Vương Học Bình, lại chui vào phòng vệ sinh.

Vương Học Bình thuận tay đóng cửa phòng, sau đó ngồi lên ghế sa lông, vừa xem tivi vừa hút thuốc.

Hai người một là chủ tịch huyện, một là trợ lý chủ tịch, tuy nam nữ khác biệt nhưng hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa giải quyết công vụ để ngồi cùng với nhau.

Vương Học Bình nhếch chân lên, hắn khẽ nghiêng người, vừa rồi dạ dày co bóp và nôn mửa hết chất rượu, nhưng dù sao trước đó cũng rót vào hai cân rượu, bây giờ vẫn rất khó chịu.

Mạnh Thu Lan đi đến bồn rửa mặt mà nôn thốc ra, khi còn công tác ở tỉnh ủy, tuy nàng cũng luyện ra tửu lượng tốt, nhưng dù sao hôm nay cũng bị Trương Vân Thiên ép uống quá lố.

Liên tục nôn mửa một lúc, Mạnh Thu Lan chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, toàn thân nhũn ra.

Mạnh Thu Lan rửa mặt một lúc lâu, cuối cùng nàng mới thấy có chút cảm giác khá hơn. Lúc này nàng chợt nhớ đến một vấn đề, đây là phòng của Vương Học Bình, vì vậy mà gương mặt không khỏi đỏ hồng, đây là lần đầu tiên nàng ở lâu trong phòng vệ sinh của của một người đàn ông như vậy.

Vương Học Bình nghe thấy tiếng cửa vang lên, hắn bóp đầu thuốc và đi đến.

Mạnh Thu Lan đỡ lên khung cửa, nàng muốn nhấc chân đi ra phòng vệ sinh, nhưng dưới chân chợt mềm nhũn, nàng chợt ngã chúi xuống.

Vương Học Bình nhanh tay ôm Mạnh Thu Lan vào lòng, dù Mạnh Thu Lan say rượu nhưng vẫn còn có chút tỉnh táo, nàng vô thức duỗi hai tay ra đẩy Vương Học Bình. Nhưng nàng cũng bất đắc dĩ, hai tay nàng mềm nhũn như bông, nếu nói là đẩy Vương Học Bình ra, không bằng nói dùng tay ve vuốt.

Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ hồng, lại nóng hôi hổi, cũng không biết vì say rượu hay vì nguyên nhân gì.

- Tôi đưa chị vào phòng ngủ, chị cứ yên tâm, tôi ở bên ngoài, có gì chỉ cần gọi một tiếng là được.

Vương Học Bình khẽ nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mạnh Thu Lan, hắn nâng nàng vào phòng ngủ với bộ dạng rất phong độ.

Nữ tính mẫn cảm tự nhiên, tâm tình của Mạnh Thu Lan chợt rối loạn, trong miệng liên tục nói:



- Không, không cần.

Vương Học Bình lúc này biểu hiện sự cố chấp của đàn ông, hắn hầu như không quan tâm đến sự phản đối của Mạnh Thu Lan, vẫn dìu nàng vào phòng ngủ.

Trong đầu Mạnh Thu Lan hầu như trống rỗng, nếu Vương Học Bình mà nảy sinh ác ý, sợ rằng nàng không thể nào chống đỡ được.

Vương Học Bình đến bên cạnh giường và đặt Mạnh Thu Lan vào giữa, sau đó thuận tay kéo chăn mỏng đắp lên người nàng.

"Nếu hắn nhào lên thì mình nên làm gì?"

Tất nhiên Mạnh Thu Lan không còn chút sức lực nào, nhịp tim càng mạnh, ngực phập phồng, lo lắng bất an.

Mạnh Thu Lan nhắm chặt hai mắt, ngoài cảm giác xấu hổ thì trong đầu luôn có vài ý nghĩ làm cho nàng đỏ mặt tía tai.

Vương Học Bình sờ lên trán Mạnh Thu Lan, nơi đó nóng hổi, mà chiếc cổ trắng nõn của nàng cũng đỏ hồng, hắn lập tức hiểu ra vấn đề, nàng đang nghĩ sai về hắn.

Vương Học Bình rót một ly trà nóng cho Mạnh Thu Lan, hắn đặt lên tủ đầu giường rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Vương Học Bình quay lại ngồi trên ghế sa lông, hắn khẽ nhấp một ngụm trà nóng, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí. Dù hắn là sắc lang cũng không thể cưỡng ép lúc Mạnh Thu Lan say rượu.

Mạnh Thu Lan không những có gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, hơn nữa điều khác biệt giữa nàng với những người phụ nữ khác, chính là nàng có quyền lực trên tay, đồng thời sau lưng còn có hậu thuẫn lớn.

Vương Học Bình trước nay luôn rất hiểu người phụ nữ lý tính này, tất nhiên nàng sẽ không bao giờ thích hợp với phương pháp cưỡng ép.

Vương Học Bình có cơ hội thân cận hôm nay, hắn tin mình sẽ có cơ hội dần đi vào trái tim Mạnh Thu Lan, đồng thời phải là một vị trí quan trọng.

Sau kh Vương Học Bình có ý với Mạnh Thu Lan, hắn đã kiểm tra tình huống gia đình của nàng. Vương Học Bình ngạc nhiên phát hiện vị mỹ thiếu phụ này chỉ có một khoảng thời gian ngắn có kinh nghiệm hôn nhân, sau đó chia lìa không hiểu nguyên nhân.

Sau khi ly hôn thì Mạnh Thu Lan luôn sống độc thân, theo suy đoán của Vương Học Bình, có thể là vì nguyên nhân trong lòng bị thương, Mạnh Thu Lan mới phong bế chuyện tình cảm của mình.

Vương Học Bình cũng uống khá nhiều rượu, vì vậy cũng thiếp đi trên ghế sa lông.

Không biết bao lâu sau Vương Học Bình mới tỉnh lại, khi hắn đứng lên thì một chiếc khăn mỏng rơi xuống mặt thảm.

Trong phòng ngủ đã không còn bóng người, chỉ còn mùi hương nhàn nhạt, Vương Học Bình hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí.

Đến tối Vương Học Bình gõ cửa Trương Vân Thiên với gương mặt tràn đầy nụ cười.

Trương Vân Thiên vừa vuốt trán vừa tự chế giễu:

- Chủ tịch Vương, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng, tôi coi như là vò rượu mà vẫn bại trước mặt cậu.

Vương Học Bình bắt tay Trương Vân Thiên cười nói:

- Trước đó anh uống nhiều hơn tôi, chẳng qua tôi chỉ cá sống đá cá chết mà thôi.

- Ha ha, sảng khoái, tôi cũng thích người có tính cách như cậu.

Trương Vân Thiên cười vui vẻ nói.

Vương Học Bình ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Trương Vân Thiên, hắn cười nói:

- Đến tối tiếp tục nữa chứ?



Trương Vân Thiên vung tay cười nói:

- Tôi dù là quân nhân cũng không phải người sắt, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, cần gì phải liều chết như vậy?

Vương Học Bình thấy lời của Trương Vân Thiên là nửa thật nửa giả, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không thể không tin. Phải biết rằng hắn đã từng gặp qua nhiều quân nhân, bình thường cũng có vẻ rất mạnh, nhưng khi uống rượu thì giống như thay đổi, ý chí chiến đấu cực kỳ sục sôi.

- Chủ tịch Vương, lãnh đạo cấp huyện còn trẻ như cậu, đừng nói là toàn tỉnh, thậm chí cả nước cũng không có mấy người.

Trương Vân Thiên hớp một ngụm trà rồi dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Học Bình.

Vương Học Bình khẽ cười nói:

- Tôi cũng chỉ biết cảm tạ sự tín nhiệm của tổ chức, tất nhiên cũng có vài phần may mắn.

Trương Vân Thiên cười nhạt một tiếng, Vương Học Bình rõ ràng khá trưởng thành so với độ tuổi, hắn nói như vậy giống như trả lời vấn đề của Trương Vân Thiên, cũng giống như không nói gì.

Sự tín nhiệm của tổ chức là một câu nói khách sáo trên quan trường, nếu đặt vào trường hợp như hôm nay thì ý nghĩa là Vương Học Bình có hậu trường cứng nhắc trong huyện hoặc trên thành phố. Nếu không thì một cán bộ trẻ như vậy đã là phó huyện, nào đơn giản?

Quân đội dù có khác biệt với quan viên địa phương, nhưng logic quan trường cũng tương tự, đến thời điểm mấu chốt thì cần có người của mình đề bạt, cũng cần chút may mắn.

Vương Học Bình không biết chi tiết về Trương Vân Thiên , nhưng hắn có thể nhìn vào sự kiện Mạnh Thu Lan phải quá chén mà biết đối phương không đơn giản.

Mạnh Thu Lan không phải là cán bộ bình thường, nàng là lãnh đạo huyện Nam Vân, dựa theo lẽ thường trên quan trường, địa vị càng cao càng không quá chén.

Nhưng Mạnh Thu Lan đối mặt với lời mời rượu của Trương Vân Thiên, tuy có thể từ chối nhã nhặn nhưng nàng lại không làm vậy, cuối cùng cũng say ngất ngư.

Vì vậy Vương Học Bình nghĩ tiếp, thấy Trương Vân Thiên có thể đề xuất chuyện xây dựng viện an dưỡng, điều này làm Vương Học Bình có hứng thú.

Dựa theo thể chế chính trị và quân sự của đảng vào lúc này, tư lệnh viên hoặc chính ủy phân khu tỉnh, dưới tình huống bình thường là quân hàm thiếu tướng, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy.

Trương Vân Thiên biế đâu chính là một con đường phát triển mạnh trong quân đội? Vương Học Bình ý thức được điều này, vì vậy hắn chủ động đề cập đến vấn đề viện an dưỡng, hắn cười nói:

- Nếu trong tỉnh và thành phố giúp đỡ, trong huyện sẽ hoan nghênh viện an dưỡng, cũng có thể lựa chọn vị trí ở gần khu phố cổ.

Trương Vân Thiên thấy giọng điệu của Vương Học Bình rất tự tin thì cũng cẩn thận suy xét vấn đề, rõ ràng đây là một tín hiệu giúp đỡ của Vương Học Bình.

Nếu Vương Học Bình không phải một nhân vật có thực quyền trong huyện, hắn sẽ không dám tùy tiện đưa ra lời hứa như vậy.

Trương Vân Thiên cười ha hả nói:

- Cám ơn chủ tịch Vương đã ủng hộ chúng tôi, coi như tôi và cậu là bằng hữu.

- Trưởng phòng Trương, chúng ta không uống không quen.

Vương Học Bình cũng mở lời vui đùa, hắn cảm thấy Trương Vân Thiên ngẫu nhiên xuất hiện đã mở ra một con đường thông với quân đội với mình.

- Anh bạn, chúng ta cũng đừng nhắc đến vấn đề kia nữa, tôi năm nay vừa tròn ba mươi bốn, cậu nhỏ hơn phải không?

Trương Vân Thiên lơ đãng hỏi tuổi Vương Học Bình.

- Anh là đại ca, tôi là tiểu đệ.

Vương Học Bình cũng không cho rằng gọi anh em với Trương Vân Thiên thì nhận được sự thừa nhận.

Thế giới này thiên biến vạn hóa, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook