Chương 284: Lên núi.
Đại Tư Không
20/03/2013
Theo những tình huống mà Vương Học Bình biết thì đây là vị tướng quân tài giỏi, nhưng lại không thành thục trên phương diện chính trị. Vì vậy khi ông có công lớn trong lúc khai quốc và được phong quân hàm thượng tướng, căn bản bỏ lỡ cơ hội dấn chân vào chính trị.
Điều càng có sắc thái truyền kỳ chính là Dương Hải Quang chiếm được sự thưởng thức to lớn từ phương diện chỉ huy quân sự, rất được nể trọng, đã từng làm phó chủ tịch quân ủy trung ương trong thời gian mười năm. Nhưng vị thượng tướng này cũng không tham luyến quyền vị, chủ động bỏ giáp về hưu, chỉ cần nhìn vào phần trí tuệ này cũng đủ làm người ta bội phục không thôi.
- Như vậy lão tướng quân đã sống trong viện an dưỡng của phân khu tỉnh rồi sao?
Vương Học Bình đã hiểu, nếu như hắn có thể suy nghĩ biện pháp để Trương Vân Thiên lấy được sự thưởng thức của Dương Hải Quang, như vậy tương lai của Trương Vân Thiên thật sự không còn gì phải lo lắng.
- Đúng vậy, người biết rõ điều này là không nhiều, chỉ là vài vị thủ trưởng của quân khu và phân khu tỉnh, hơn nữa chỉ có thêm tôi.
Trương Vân Thiên cắn môi, chính thức lên tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- Anh bạn, cậu có thể sẽ không hiểu rõ, một người chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt của gia tộc như tôi, thật đã nếm quá đủ, vì vậy cậu phải giúp đỡ tôi.
Nói thật lòng thì Vương Học Bình đã sớm chờ đợi những lời nói thật lòng của Trương Vân Thiên, hôm nay đối phương cuối cùng cũng nói thật, tất nhiên Vương Học Bình cũng muốn trợ giúp Trương Vân Thiên tiến sát đến vị hổ tướng Dương Hải Quang kia.
- Anh Trương, anh đã để mắt như vậy, tôi nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ anh.
Trương Vân Thiên nghe xong những lời bày tỏ thái độ không chút do dự của Vương Học Bình thì không khỏi mừng rỡ, hắn vội vàng xiết chặt tay Vương Học Bình, sau đó dùng sức vỗ lên:
- Hoạn nạn gặp chân tình, nếu tương lai tôi còn có không gian tiến lên, sẽ tuyệt đối không bao giờ quên phần tình cảm của cậu.
- Anh Trương, tôi cũng không phải nhà hoạt động văn hóa, không cần nói những lời thế này.
Vương Học Bình biết rõ tính tình hào phóng của Trương Vân Thiên, vì vậy cũng cố ý nói tục.
Quả nhiên Trương Vân Thiên cười phá lên ha hả, hắn đưa tay chỉ vào Vương Học Bình rồ lớn tiếng nói:
- Tôi thích văn hóa lưu manh như vậy, ha ha.
Vương Học Bình cũng cười theo, hắn nhớ đến một câu nói, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Sau khi hai bên thổ lộ tình cảm, mối quan hệ giữa Vương Học Bình và Trương Vân Thiên đã tiến thêm một bước dài.
Theo những phân tích của Vương Học Bình, Trương Vân Thiên đã nói khá rõ, ném ra thông tin lão tướng quan ở trong viện an dưỡng, điều này thật ra không cần nói cũng biết.
- Anh bạn, tôi nói ra một câu, cậu cũng đừng trách tôi đây lắm miệng.
Trương Vân Thiên nhìn qua Vương Học Bình, hắn nở nụ cười thần bí:
- Tôi phát hiện vị bí thư huyện ủy hình như càng ngày càng có hảo cảm với cậu thì phải.
Vương Học Bình thầm giật mình, đừng nhìn vẻ bề ngoài thô kệch của Trương Vân Thiên mà lầm tưởng, vì hắn có thể nhìn ra chút biểu hiện của Mạnh Thu Lan.
- Ha ha, anh Văn Thiên, điều này sao có thể?
Vương Học Bình cố ý cau mày hỏi Trương Vân Thiên.
- Hì hì, cũng không gạt cậu, tôi đây đã nói đến chuyện nam nữ từ năm mười lăm tuổi rồi. Phụ nữ có tình cảm với đàn ông, dù có biểu hiện gì cũng không thể nào qua mắt tôi.
Trương Vân Thiên dùng ánh mắt như cười như không nhìn Vương Học Bình, giống như là người cùng một nhà, cần gì phải che giấu quá sâu như vậy.
Vương Học Bình cười ung dung nói:
- Đây tuyệt đối là điều không thể.
Vương Học Bình cảm thấy có một số việc, dù là minh hữu thân mật cũng không thể nói ra.
Đặc biệt là chuyện nam nữ, nếu gặp phải chuyện không may thì sẽ phát sinh phiền toái lớn.
Mối quan hệ giữa Trương Vân Thiên và Vương Học Bình mới chỉ có thể nói là thân mật hơn so với mình hữu chính trị, còn xa chưa đạt đến mức độ chuyện gì cũng có thể nói.
Hơn nữa đến bây giờ Vương Học Bình cũng chưa có thể nắm Mạnh Thu Lan trong tay, sự việc còn chưa thành, bây giờ không thể nào nói rõ, vì điều này không phù hợp với nguyên tắc làm người trước sau như một của Vương Học Bình.
Thật ra Trương Vân Thiên cũng chỉ muốn thử Vương Học Bình mà thôi, Mạnh Thu Lan quá đẹp, chỉ cần khẽ cười và khẽ cau mày cũng đủ làm cho người bên cạnh phải chú ý.
Trương Vân Thiên không thấy Vương Học Bình lộ ra sơ hở, vì vậy cũng không muốn tiếp tục bám lấy chủ đề nàng, hắn cười nói:
- Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tôi đã cầm bản thiết kế của cậu đi hỏi thăm chuyên gia, tỉ lệ Âu Mỹ bên trong là hơi nhiều.
- Ha ha, lúc đó tôi cũng không biết viện an dưỡng dành cho lão tướng quân, vì vậy chủ yếu suy xét kiến trúc kết hợp đông tây, vì thế mới mời những kiến trúc sư nổi tiếng Châu Âu thiết kế.
Vương Học Bình thầm buông lỏng, cửa ải khó khăn đã qua, chỉ cần Trương Vân Thiên không tiếp tục dây dưa chuyện tư tình giữa hắn và Mạnh Thu Lan, như vậy những sự việc khác đều dễ nói.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát.
Trương Vân Thiên đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã có vẻ quá giờ.
Vương Học Bình điện thoại cho Mạnh Thu Lan, nói nàng biết Trương Vân Thiên đến, lát nữa cùng đến Ngọc Tuyền sơn trang dùng cơm.
Mạnh Thu Lan trang điểm đơn giản, tiện tay móc một chiếc túi xách nhỏ, đi ra ngoài đại sảnh.
Trương Vân Thiên quay đầu nhìn Vương Học Bình, lại nhìn Mạnh Thu Lan, đúng là quá đẹp, nhưng đây là bí thư huyện ủy, lại là một động vật chính trị.
Dựa theo logic thông hành, trừ khi là hôn nhân chính trị, những động vật chính trị rất khó đi đến tận cùng.
Lúc ra cửa thì Vương Học Bình gọi Lưu Tử đến bên cạnh, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc rồi cười nói:
- Anh Tử Hòa, tối nay trưởng phòng Trương muốn mời bí thư Mạnh một bữa cơm tối, anh và chủ nhiệm Trương cứ tự do hành động.
Lưu Tử cũng gật đầu, hắn cười nói:
- Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn mà anh nghiêm túc như vậy, được rồi, các vị lãnh đạo cứ ra ngoài ăn uống vui vẻ, tôi và anh Trương ở lại giữa hành lý.
Lưu Tử nói như vậy nhưng trong lòng lại rất cảm động.
Những năm nay quan lớn đè chết người, đa số thượng cấp chỉ coi hạ cấp là nô tài tùy ý sai khiến, đến kêu đi hét, căn bản không cần quan tâm.
Dần dà điều này cũng tạo nên văn hóa nô tài trên quan trường.
Bây giờ Vương Học Bình muốn đi tham gia bữa tiệc ở bên ngoài, lại có thể rút ra chút thời gian chào hỏi Lưu Tử, chỉ cần xét theo tình huống này cũng đủ làm cho Lưu Tử cảm kích.
Mạnh Thu Lan đi ra khách sạn, nàng đứng trước cổng, nàng phát hiện chiếc xe jeep mà Trương Vân Thiên đưa đến rất bình thường, nhưng biển số xe cũng nằm trong vị trí một trăm trong quân ngủ.
Mạnh Thu Lan không phải cô gái nông thôn, kiến thức cũng không kém, người có thể ngồi trên những chiếc xe kia, chắc chắn sẽ được hưởng thụ những đãi ngộ đặc thù.
Tiểu Vương kéo cửa xe mời Mạnh Thu Lan lên xe:
- Bí thư Mạnh, ưu tiên phụ nữ, mời chị lên xe.
Mạnh Thu Lan quay đầu nhìn Vương Học Bình, nàng phát hiện hắn khẽ gật đầu, vì vậy cũng chui vào trong xe không chút do dự.
Trương Vân Thiên ngồi xuống vị trí tay lái phụ, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan ngồi ở phia sau.
Trong mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình thầm nghĩ, sẽ có một ngày được ôm người đẹp vào lòng mà thôi.
- Đến Ngọc Tuyền biệt viện.
Trương Vân Thiên quay sang nói với lái xe.
Lái xe là một viên thiếu tá mặc quân phục lục quân, người này ngoài tập trung tinh thần lái xe thì vẫn trầm mặc không nói.
Trương Vân Thiên nghiêng đầu nhìn Mạnh Thu Lan rồi nói:
- Bí thư Mạnh, uất ức cho chị rồi, đường đường là một vị quan phụ mẫu mà phải ngồi trên một chiếc xe jeep tồi tàn thế này.
Mạnh Thu Lan mở miệng cười:
- Trưởng phòng Trương, anh đúng là thích nói đùa, chiếc xe này tuy bình thường nhưng biển số không tầm thường.
Trương Vân Thiên than khẽ:
- Chỉ có thể trách tôi không tốt, quá mức xem thường rồi, bí thư Mạnh thật sự là nữ hào kiệt.
Mạnh Thu Lan cười dí dỏm:
- Nữ hào kiệt thì có gì là tốt? Năm xưa khi tôi còn học đại học, thật ra cũng là một người bình thường, cũng muốn nói lời yêu thương, lấy chồng dạy con, bìn an cả đời, ôi!
Vương Học Bình có thể nhận ra nổi ai oán nồng đậm trong tiếng thở dài của Mạnh Thu Lan, trong lòng không khỏi bùng lên chút thương tiếc.
Người phụ nữ này là một vị quan nằm vận mệnh của cả triệu quần chúng, nhưng cuộc sống tình cảm của nàng lại gặp phải đả kích, đúng là đủ đáng thương.
Xe jeep biển số quân ngũ xuyên qua nội thành, cũng dần đến Ngọc Tuyền Sơn.
Đi đến sườn núi, dưới ánh đèn sáng ngời, từ xa đã thấy hai chiếc xe quân đội dừng bên đường, chính giữa đường có bốn binh sĩ vác sung trên vai.
Vị sĩ quan cầm đầu nhóm binh sĩ vung tay chặn xe, tỏ ý sang bên kia kiểm tra.
Trương Vân Thiên không lên tiếng, vị thiếu tá dừng xe lại giữa đường, hạ cửa kính xuống, móc giấy chứng nhận trong túi ra ném cho vị trung úy kia rồi lạnh mặt nói:
- Có công vụ khẩn cấp, nhường đường.
Dưới ánh sáng rực rỡ, Vương Học Bình thấy rất rõ trên tay viên trung úy kia có đeo một huy hiệu mãnh hổ, theo tin đồn thì huy hiệu này rất có lai lịch, có lẽ là phù hiệu của một đội cảnh vệ đặc biệt nào đó.
Viên trung úy nhìn giấy chứng nhận của viên thiếu tá mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn cũng không kịp lên tiếng mà nhanh chóng khép chân chào theo nghi thức.
Viên thiếu tá đưa tay ra cửa, viên trung úy dùng hai tay đưa giấy chứng nhận đến.
- Mở chướng ngại, đừng làm trễ nãi công vụ, nếu không thì biết tay.
Viên thiếu tá nghiêm khắc ra lệnh và khiển trách.
Tên trung úy cuống quít vung tay, đám binh sĩ phía sau nhanh chóng mở hàng rào.
Viên thiếu tá giẫm chân ga, chiếc xe phóng đi như gió lốc.
Khi Vương Học Bình còn đang cảm thấy kỳ quái thì Trương Vân Thiên ngồi phía trước quay sang hỏi viên thiếu tá:
- Tiểu Vũ, hình như có gì đó không đúng, không dưới tình huống đặc thù, dù là người lệ thuộc trực tiếp cũng không dám cản xe của chúng ta mới đúng.
Viên thiếu tá kia vẫn nhìn chằm chằm lên đường rồi trả lời:
- Hôm nay có hoạt động quan trọng.
Trương Vân Thiên nghe xong thì cũng không cần hỏi thêm. Sau này Vương Học Bình mới từ miệng Trương Vân Thiên mà biết được, Tiểu Vũ thật ra là ban tham mưu cục cảnh vệ, có nghiệp vụ là đặc chủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.