Chương 220: Lợi ích chính trị.(1+2)
Đại Tư Không
20/03/2013
Dù là đời sau hay bây giờ thì hệ thống giám sát và kiểm tra kỷ luật luôn là một ban ngành thần bí.
Ban ngành này khác hẳn với phòng tổ chức, vì cán bộ bình thường sẽ rất vui sướng khi được tiếp nhận khảo hạch của phòng tổ chức, nhưng ai cũng sợ hãi ủy ban kỷ luật tìm nói chuyện.
Điều này cũng coi như cùng nhịp thở với những quỹ đạo thường thấy trên quan trường, vì phòng tổ chức tìm nói chuyện sẽ là đề bạt, nhưng người của ủy ban kỷ luật đến tìm thì hơn phân nửa sẽ chẳng có gì tốt lành.
Nếu không có sự giúp đỡ của phòng đất đai, công tác ngày càng lớn mạnh và nhanh chóng của khu phố cổ chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái dừng, đây là kết quả mà Vương Học Bình không muốn.
Nếu nhìn từ góc độ khác, Vương Học Bình cũng không dám ra mặt tham dự vào quá trình điều tra phá án của ủy ban kỷ luật huyện ủy, vì vấn đề này có chút phức tạp.
Anh Quan thấy Vương Học Bình ngồi buồn bực hút thuốc không lập tức tỏ thái độ thì trong lòng quýnh lên, hắn vội vàng ném ra pháp bảo cuối cùng của mình:
- Chủ tịch Vương, nếu cậu giúp tôi vượt qua cửa ải này, sau này dù khu phố cổ có bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi đều có thể hỗ trợ cậu xử lý gọn gàng.
Vương Học Bình cũng hiểu rất rõ, nếu hợp tác với loại quan viên tham ô như anh Quan, điều này là không thể.
Nhưng nếu anh Quan có xảy ra chuyện vào đúng thời điểm nay, đợi đến khi vị trưởng phòng mới đến nhận chức quen thuộc tình huống và đưa ra quyết sách, sợ rằng công tác khai phá khu phố cổ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Vương Học Bình cũng không muốn nhìn qua tình huống này.
Vương Học Bình suy nghĩ rất lâu rồi ngẩng đầu nhìn anh Quan nói:
- Tôi sẽ tìm hiểu xem thế nào.
Vương Học Bình nói rất hàm hồ nhưng anh Quan lại giống như chụp được cỏ cây cứu mạng, hắn liên tục nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, cám ơn chủ tịch Vương.
Vương Học Bình trầm giọng nói:
- Anh Quan, chúng ta hiệp thương về vấn đề gì? Sao anh lại cảm tạ tôi?
Anh Quan tranh thủ thời gian nghiêm mặt nói:
- Vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của chủ tịch Vương với hệ thống của phòng đất đai.
Anh Quan này coi như chuyển biến rất nhanh, Vương Học Bình cười nhạt nói:
- Nếu không có chuyện gì khác thì bây giờ tôi phải đi họp.
Anh Quan cũng là lão quan trường, tất nhiên cũng xem xét lời nói của Vương Học Bình, cũng hiểu được vài vấn đề.
Tất nhiên Vương Học Bình thật sự chưa nói điều gì rõ ràng, nói cách khác, tên này sẽ không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Vương Học Bình tiễn anh Quan ra khỏi cửa, hắn đứng lặng trước cửa sổ mà thầm nghĩ, nếu giúp anh Quan thì tương lai sẽ bị liên quan, hơn nữa hắn cũng không dính vào một vị quan tham như vậy.
Nhưng nếu xét tình huống công tác xây dựng khu phố cổ vào lúc này, thật sự đã đến giai đoạn mấu chốt, chậm trễ một ngày sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Vương Học Bình cũng không hiểu rõ ân oán cá nhân giữa anh Quan và Phương Hoài Viễn, nhưng anh Quan chắc chắn đã bị Phương Hoài Viễn ngáng chân, lúc này Phương Hoài Viễn nhất định sẽ không bỏ lỡ giữa chừng, sẽ cắn chặt không tha.
Đây là cục diện không chết không thôi, thật sự khó giải quyết.
Vương Học Bình cũng không sốt ruột, hắn đi đến bên cạnh bàn làm việc, điện thoại cho bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hoa Thiên:
- Bí thư Trương, tôi là Học Bình, có chuyện cần báo cáo với anh.
Trương Hoa Thiên ở đầu dây bên kia cười ha hả nói:
- Đồng chíhọc bình, nghe nói cậu sắp kết hôn à?
Vương Học Bình cười nói:
- Tin tức của anh thật sư linh thông, đến lúc đó nhất định sẽ mời anh ly rượu mừng.
Trương Hoa Thiên cười nói:
- Chỗ này của tôi đang có trà ngon, cậu cứ đến chơi.
Khu nhà năm tầng của ủy ban kỷ luật, Vương Học Bình đi xuyên qua khoảng sân nhỏ, hắn nhanh chóng xuất hiện trước phòng làm việc của Trương Hoa Thiên.
Trương Hoa Thiên thấy Vương Học Bình thì đứng lên đi qua bàn làm việc, hắn cười nói:
- Đồng chí Học Bình, khu phố cổ càng trở nên tươi đẹp hơn, thậm chí ngay cả cậu cũng rất có tinh thần.
Vương Học Bình cầm tay Trương Hoa Thiên rồi dùng sức lắc lắc, hắn cười nói:
- Đều nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của các lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện, cá nhân tôi nào dám kể công?
Trương Hoa Thiên cười ha hả nói:
- Đồng chí Học Bình, cậu quá khiêm nhường rồi, huyện ủy có công trong việc đưa ra quyết sách, nhưng cậu là người chính thức chấp hành, tôi nói vậy có phải không?
Vương Học Bình hiểu rất rõ ràng, khi thấy cán bộ đồng cấp thì Trương Hoa Thiên sẽ nói vài lời vùi đùa, đây là đặc điểm của đối phương.
Mặt sắt thường chỉ dành cho đám quan tham, đó cũng không phải là bản tính của Trương Hoa Thiên, vì vậy bỏ qua một bên những tình huống nói chuyện với hạ cấp, đối với lãnh đạo đồng cấp thì hắn luôn có một phần khách khí.
Ủy ban kỷ luật thật ra là một ban ngành có xu hướng chính trị rất lớn, dựa theo thể chế hiện hành thì ủy ban kỷ luật sẽ triển khai mở rộng công tác dưới sự lãnh đạo của đảng ủy. Nếu Trương Hoa Thiên đắc tội với tất cả cán bộ lãnh đạo cùng cấp, như vậy sợ rằng con đường làm quan của hắn đã đến bước cuối cùng.
Đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo đồng cấp mà sau lưng có cây đại thụ khổng lồ như Vương Học Bình, Trương Hoa Thiên càng không dám chậm trễ.
Sau khi mời Vương Học Bình ngồi xuống ghế sa lông, Trương Hoa Thiên nheo mắt cười nói:
- Học Bình, cậu tìm tôi nhất định là có chuyện phải không?
Vương Học Bình lấy ra một xấp văn kiện trong cặp công văn rồi bày ra bộ dạng báo cáo công tác:
- Đây là công tác khai phá khu phố cổ vào giai đoạn tiếp theo, mở rộng ở phạm vi năm trăm mẫu.
Trương Hoa Thiên lúc đầu cảm thấy có chút kỳ quái, Vương Học Bình sao lại nói những chuyện thế này với mình? Vì vậy vài lần hắn định cắt ngang những lời của đối phương, nhưng kinh nghiệm nhiều năm quan trường và tính cách của Vương Học Bình làm hắn cố nhịn không hỏi.
Mãi đến khi Vương Học Bình nhắc đến vấn đề kẹt dự án nơi phòng đất đai thì Trương Hoa Thiên mới có cảnh giác, hắn suy xét lại và liên tưởng đến một vấn đề, đó là gần đây Phương Hoài Viễn luôn đào bới về vụ án liên quan đến anh Quan ở phòng đất đai, hắn đã ý thức được mục đích hôm nay Vương Học Bình đến đây.
Trương Hoa Thiên cau chặt mày, phụ trách án là phó bí thư ủy ban kỷ luật, không phải là cán bộ bình thường, hắn có quyền áp chế, nhưng không được lâu dài.
Cơ cấu trong ủy ban kỷ luật khác biệt với những ban ngành khác, ủy ban kỷ luật công tác dưới sự chỉ đạo của bí thư, đi theo quyết nghị của hội nghị thường ủy.
Phó bí thư ủy ban kỷ luật cũng tương đối có quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy huyện ủy, quan trọng là Phương Hoài Viễn được phân công khoa số hai chuyên kiểm tra giám sát và kỷ luật, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người thầm kiểm tra anh Quan.
Vương Học Bình thấy ve mặt Trương Hoa Thiên có chút khó xử thì cười giới thiệu:
- Bí thư Trương, công tác khai phá khu phố cổ đang cực kỳ thành công, sẽ mang đến nguồn thu hai trăm triệu cho huyện, nếu nói một cách không khoa trương thì đây là một công tác kinh tế cực kỳ mạnh mẽ và trọng tâm của huyện.
Trương Hoa Thiên hiểu rõ ý của Vương Học Bình, Tiểu Vương cũng chỉ quan tâm đến công tác của khu phố cổ, không có hứng thú với những thứ khác.
Sau khi suy xét kỹ càng thì Trương Hoa Thiên thấy rõ, trọng tâm lời nói của Vương Học Bình chính là, dưới tình thế hiện nay, nếu hắn thật sự muốn giữ lại anh Quan thì sẽ không trực tiếp đến sắp xếp với ủy ban kỷ luật.
Sau khi đánh vài đòn bí hiểm với Trương Hoa Thiên thì Vương Học Bình thầm nghĩ, người này rất hiểu chuyện, có lẽ sẽ hiểu được ý nghĩ của mình.
Trương Hoa Thiên suy tư một lúc, sau đó cười hỏi Vương Học Bình:
- Công tác khai phá khu phố cổ còn cần bao lâu thời gian?
Vương Học Bình thấy Trương Hoa Thiên đã hiểu ra vấn đề, hắn rút ra một điếu Trung Hoa đưa cho Trương Hoa Thiên và châm lửa, sau đó cười nói:
- Nhiều lắm cũng không vượt qua hai tháng nữa.
Trương Hoa Thiên trầm mặc không nói, hắn suy xét một lúc lâu, sau đó mới khẽ cười:
- Lúc này công tác kinh tế là cực kỳ quan trọng trong huyện, ủy ban kỷ luật chúng tôi cũng không thể nào làm chậm bước tiến này được.
Vương Học Bình lộ ra nụ cười hiểu ý, Trương Hoa Thiên thật sự là một người tao nhã, chỉ cần nghe lời nói của hắn thì thấy đã rất hiểu ý, coi như lấy hai tháng để làm giới hạn, cũng không quá lâu.
Trương Hoa Thiên hít vào một hơi thuốc, hắn thầm nghĩ, tiểu tử Vương Học Bình này đúng là thông minh, chỉ yêu cầu ủy ban kỷ luật dời thời an phá án mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Hơn nữa anh Quan là người cực kỳ xảo quyệt, Phương Hoài Viễn nhìn chằm chằm vào đối phương đã rất lâu nhưng vẫn không tìm được một kích trí mạng.
Nếu nói một cách tương đối, ủy ban kỷ luật bên này mà thả lỏng ra, anh Quan có thể cũng sẽ buông lỏng, có lẽ hai tháng sau ủy ban kỷ luật thừa dịp bất ngờ mà ra tay cũng nắm lấy thành công.
Đây là tâm tư của Trương Hoa Thiên, từ lúc Vương Học Bình đến đây hiệp thương, hắn đã suy xét đến kết quả này.
Trương Hoa Thiên thân là bí thư ủy ban kỷ luật, lại là thường ủy huyện ủy, Vương Học Bình thấy Trương Hoa Thiên không thể nào bày ra ý đồ thật sự của mình, chỉ có thể nói vài lời lòng vòng mà thôi.
Đây là nghệ thuật ngôn ngữ trên quan trường, Vương Học Bình và Trương Hoa Thiên thật ra cũng không bàn về vấn đề gì thực chất, nhưng hai bên đều hiểu ý của nhau, chỉ có thể xem đây như là những tham khảo của hiệp thương về công tác kinh tế giữa hai người.
Trong quan trường thì lãnh đạo cấp bậc càng cao sẽ nói càng mơ hồ, người tuyến dưới có khi phải đeo máy trợ thính mới phân tích ra cụ thể, sau đó đi làm theo ý chỉ của lãnh đạo.
- Học Bình, cậu cũng cần phải xem xét lại đấy nhé?
Sau khi nói xong chính sự thì vẻ mặt Trương Hoa Thiên cũng dần buông lỏng, hắn lại nói một câu vui đùa theo thói quen.
Vương Học Bình đoán Trương Hoa Thiên đang chỉ trích mình sau khi được bổ nhiệm làm trợ lý chủ tịch thì không chịu mở tiệc đãi khách.
- Bí thư Trương, anh đường đường là bí thư ủy ban kỷ luật, tôi nào dám dùng viên đạn bọc đường với anh?
Vương Học Bình cười ha ha đá quả bóng trở về bụng Trương Hoa Thiên.
Trương Hoa Thiên lắc đầu cười nói:
- Cậu đấy, chỉ biết nói cho qua, lần này coi như bỏ qua, nhưng lần sau nhất định phải mời khách.
Vương Học Bình nghe rõ ý nghĩa lời nói của Trương Hoa Thiên.
Anh Trương năm nay đã hơn năm mươi, dưới tình huống bí thư, sau một nhiệm kỳ nữa sợ rằng sẽ được đề bạt làm phó bí thư và chuẩn bị đường về hưu.
Xem ra Trương Hoa Thiên muốn thoát khỏi quỹ đạo bình thường, muốn tiến một bước lên vị trí bí thư huyện ủy.
Chế độ quan trường lúc này cũng rườm rà chẳng khác nào thời phong kiến, cấp phó huyện có phó chủ tịch, phó chủ tịch thường vụ, thường ủy huyện ủy, các phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân, các phó bí thư huyện ủy, nhưng mọi người có cấp bậc giống nhau mà thực quyền lại cách biệt một trời một vực.
Trong đám cán bộ cấp phó huyện, rõ ràng địa vị của phó bí thư huyện ủy là cao nhất, thực quyền lớn nhất, nếu xét về phương diên khác thì bọn họ được phân công quản lý rất rộng, đồng thời lực ảnh hưởng cũng rất lớn.
Trong quan trường là thân bất do kỷ, quy tắc đi ngược dòng thì không tiến sẽ lùi, không có người không hy vọng mình tiến thêm một bước, nắm giữ quyền lực lớn hơn.
Vương Học Bình biết rất rõ, Trương Hoa Thiên muốn mượn mình làm cầu nối để đi lên tuyến đường thân cận với bí thư Nghiêm.
Ngoại trừ những bí thư huyện ủy ở bên ngoài được điều đến nhận chức thì đám cán bộ bản địa cũng nhận được sự quan tâm rất lớn của tổ chức.
Điều này cũng rất bình thường, bí thư huyện ủy vốn là một lãnh đạo có quyền lực, hơn nữa đối với một bí thư có chỗ dựa trên thành phố như Nghiêm Minh Cao, đối với vấn đề tìm người phụ tá, hầu như Nghiêm Minh Cao có cơ hội nhất ngôn cửu đỉnh.
Vương Học Bình lúc này cũng không tiện trả lời, hắn cười nói:
- Bí thư Trương gần đây rất giúp đỡ rất nhiều cho công tác của tôi, đứng trên lập trường cá nhân thì tôi hy vọng anh có thể phát triển cao hơn.
Trương Hoa Thiên cũng biết, tình huống này có nói thì cũng chỉ là những lời mơ hồ, khó thể nào công bố đáp án.
Lúc này Vương Học Bình không thể nào thay thế cho Nghiêm Minh Cao đưa ra câu trả lời thuyết phục. Nhưng Trương Hoa Thiên cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất Vương Học Bình cũng đã tỏ thái độ sẽ giúp đỡ.
Với những hiểu biết của Trương Hoa Thiên về tình thế trong huyện, nếu Vương Học Bình thật sự giúp đỡ, phần thắng của hắn là rất mạnh.
Dù sao từ sau khi Nghiêm Minh Cao lên cầm quyền đến nay, Trương Hoa Thiên luôn đi theo con đường ôn hòa, lập trường chính trị luôn bảo trì sự nhất trí cao độ với bí thư Nghiêm.
Cũng vì như vậy mà Trương Hoa Thiên lúc này có rất nhiều ưu thế.
Lúc ra cửa, Vương Học Bình bắt chặt tay Trương Hoa Thiên rồi cười nói:
- Bí thư Trương, nếu có rảnh thì tôi sẽ giới thiệu cho anh vài người bạn tốt.
- Được, tôi sẽ chờ thông báo của cậu.
Trương Hoa Thiên thuận miệng đồng ý ngay.
Coi như hoàn thành một giao dịch, Vương Học Bình cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có chút bi ai, nếu muốn làm theo ý mình thì trong tay nhất định phải có quyền.
Mặt khác dưới tất cả điều kiện, kẻ cầm quyền cao cũng phải có giao dịch với những nhân vật thực quyền khác, đây chính là bản chất chính trị ghê tởm nhất, vì tất cả vĩnh viễn chỉ là lợi ích.
Hầu như cùng một thời gian, lúc này Dương Chính Hoa đang ngồi xuống bàn bạc với chủ tịch Lưu Phong của thị trấn Hồng Khẩu.
Đây là một khách sạn trong thành phố, vì bảo toàn vấn đề bí mật, Lưu Phong cố ý sắp xếp địa điểm gặp mặt là một khách sạn ở thành phố Vân Châu.
Huyện Nam Vân chỉ nhỏ như bàn tay, hơn nữa người quen lại quá nhiều, chỉ cần có chút hành động gió thổ cỏ lay cũng đủ để kinh động đối phương.
Dương Chính Hoa hiểu ý đồ chân chính của Lưu Phong khi mời mình ra đây, từ sau khi hắn được phân công quản lý phòng hậu cần duy tu, liên tục có người đến quà cáp thăm hỏi, yêu cầu hỗ trợ.
Dù là kể ngốc cũng biết lãnh đạo phân công hậu cần duy tu chỉ cần mở miệng là có tiền.
Nếu nói từ vấn đề căn bản thì Dương Chính Hoa vẫn khá cẩn thận, coi như cam tâm tình nguyện nhận lấy hành vi cố ý lấy lòng của Lưu Phong, nhưng trong thời gian ngắn hạn thì Dương Chính Hoa cũng không làm gì cho Lưu Phong. Nguyên nhân rất đơn giản, khu phố cổ vừa mới được mở, còn chưa chính thức kinh doanh, nào có nhiều công tác hậu cần và duy tu để làm?
Lưu Phong thật ra cũng có mục đích muốn câu cá lớn, đầu tiên là kéo gần quan hệ với Dương Chính Hoa, sau đó mới lợi dụng quan hệ thân mật giữa hai người để làm vài việc liên hợp.
Tất nhiên mục đích quan trọng nhất của Lưu Phong chính là muốn dùng Dương Chính Hoa làm tấm cầu bắt đường đến với chủ tịch Mạnh Thu Lan.
- Chủ nhiệm Dương, hôm nay chúng ta không nói đến chuyện công, chỉ nói đến cảm tình tư nhân, trước tiên tôi mời anh một ly.
Lưu Phong nâng ly đưa lên trước mặt Dương Chính Hoa.
Dương Chính Hoa thận trọng nâng ly, hắn khẽ cụng ly với Lưu Phong, khi Lưu Phong uống cạn thì hắn mới đua ly lên đến bên miệng và làm một hớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.