Chương 96: Long hổ đấu.
Đại Tư Không
20/03/2013
- Cậu thấy thế nào?
Nghiêm Minh Cao tiếp tục hỏi Vương Hòa Bình.
- Chú Nghiêm, phá cũ mới có thể xây mới, nếu chúng ta có thể sửa lại cục diện rối rắm của khu kinh tế mới thì coi như là thành tích khó thể chối cãi.
Vương Hòa Bình cảm thấy rất nắm chắc, nếu Nghiêm Minh Cao không hoàn toàn động tâm thì sẽ chẳng gọi mình đến bàn luận làm gì.
Trước mắt thì Nghiêm Minh Cao có chút không nắm chắc, đó là trong hồ lô của Mã Tam Cao có loại thuốc gì?
Vương Hòa Bình tuy đoán được một chút nhưng không hiểu toàn bộ chân tướng, nếu không thấy rõ thì hoàn toàn khó nói với Nghiêm Minh Cao.
Mã Tam Cao là người lập nghiệp dựa vào những âm mưu nham hiểm, năm xưa khi còn làm bí thư thị trấn thì lấy cớ "bắt người đàn bà lăng loàn" để bêu xấu vị chủ tịch thị trấn trước đó luôn bất hòa.
- Làm tốt thì tất nhiên sẽ lấy được thành tích, nhưng nếu làm hư hại thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của cậu.
Nghiêm Minh Cao lo lắng nhất chính là vấn đề này.
Lúc này khu kinh tế mới chính là một gánh nặng trầm trọng đối với huyện Nam Vân, dựa theo những khoản đầu tư trước kia và bây giờ thì con số ngày càng tăng nhưng ngày càng mục nát. Nếu Nghiêm Minh Cao tiếp tục bỏ mặc và không tu sửa, tuy thành phố không nói gì nhưng trên đầu cũng không có nhiều hào quang.
Nghiêm Minh Cao thấy Tôn Huyền chợt nhúng tay làm cho sự việc thêm phức tạp.
Nghiêm Minh Cao tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Nghiêm Minh Cao, rõ ràng là mượn cơ hội này để vứt bỏ gánh nặng, tránh ảnh hưởng đến tương lai của mình.
Tất nhiên từ sâu trong lòng Nghiêm Minh Cao cũng muốn làm tốt công tác phát triển khu kinh tế mới.
Nói cho cùng thì trước nay trên hội nghị bí thư hay hội nghị thường ủy thì Tôn Tuyền luôn là người ủng hộ Nghiêm Minh Cao một cách kiên định nhất.
Vì vậy Nghiêm Minh Cao mới cảm thấy nhức đầu, luôn do dự.
- Chú Nghiêm, thật ra khu kinh tế mới vẫn có tiềm lực phát triển, các cơ quan hành chính đã có sẵn và phát triển khá tốt, chủ yếu là kém thu hút đầu tư và phát triển mà thôi.
Vương Hòa Bình trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mới đưa ra phán đoán của mình.
- Vậy cậu có biện pháp làm sống động khu kinh tế mới không?
Nghiêm Minh Cao rất hiểu tính cách của Vương Hòa Bình, tiểu tử này chưa từng đánh mà không chuẩn bị.
- Chú Nghiêm, nói thật, trước đó thị trấn không làm tốt quá trình quy hoạch, làm loạn mãi nên quen mắt, bây giờ kinh tế càng phát triển, chúng ta cần phrai cái cách xây dựng huyện thành. Nhưng Lý Đại Giang... ....
Vương Học Bình nói đến đây thì giương mắt nhìn, hắn không phát hiện Nghiêm Minh Cao có phản ứng khác thường, vì vậy mới tiếp tục phân tích:
- Ông ta chỉ coi trọng xây dựng đường xá, làm công trình mặt mũi, một huyện thành nho nhỏ thì cần gì phải xây dựng đường cái sáu làn xe chạy?
- Ừ, tôi cũng biết những thứ này, cậu nói rõ ý nghĩ của mình đi.
Nghiêm Minh Cao không muốn để mất đi sự giúp đỡ của Tôn Tuyền, cũng không muốn ảnh hưởng đến tương lai của Vương Hòa Bình, vì vậy có thể nói là đang đứng vào hoàn cảnh khó khăn.
Vương Hòa Bình cười nói:
- Vừa rồi cháu đã suy xét cẩn thận, thật sự xem xét vào bước xây dựng thứ hai thì khu kinh tế mới cần đến một trăm triệu đồng mới có thể xây dựng đủ tất cả phương diện. Ý của cháu là không nên dàn trải như vậy, chúng ta nên dùng những địa phương xa hoa để kéo nhu cầu đầu tư của những người giàu có, sau khi có được một phần tài chính thì dàn trải rộng ở vấn đề dân dụng và thương dụng, đồng thời phối hợp với các phương tiện xây dựng khác... ....
- Khu kinh tế mới bên kia có thể làm bất động sản được sao?
Nghiêm Minh Cao mỉm cười rồi hỏi Vương Học Bình.
- Ha ha, chú Nghiêm, chú chỉ cần đồng ý với cháu vài chuyện, tất cả vấn đề phát triển khu kinh tế mới đều phải đặt lên người cháu, như vậy cháu mới dám lập nhiều quân lệnh và tạo nên thành tích, nếu làm không tốt sẽ từ chức.
Vương Hòa Bình tin tưởng mười phần.
Nghiêm Minh Cao nheo mắt lại, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, thầm nghĩ không hổ danh là cán bộ trẻ, khá bốc đồng.
- Cậu nói xem, đáp ứng những gì?
Nghiêm Minh Cao thật sự có chút hiếu kỳ, hắn muốn xem Vương Hòa Bình rốt cuộc sẽ dùng phương pháp nào để làm sống động khu kinh tế mới, đây chính là khối xương khó gặm đấy nhé.
- Đầu tiên là nhanh chóng di dời hoặc xây dựng mới ba ngôi trường gồm nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở đến khu kinh tế mới, sau đó lại đặt những nhà trường này dưới sự quản lý của khoa giáo dục trong khu kinh tế mới. Đây là điều cơ bản nhất, dù thế nào chú cũng phải đồng ý mới được.
Vương Hòa Bình cười hì hì bàn điều kiện.
- Đây là có ý gì? Làm sống động khu kinh tế mới có liên quan gì đến việc xây dựng trường học?
Nghiêm Minh Cao thấy khó tưởng.
Nếu không phải điều này do Vương Hòa Bình nói ra, Nghiêm Minh Cao sợ rằng đã trở mặt, làm công tác kinh tế mà xây dựng trường học, đây không phải làm bừa sao?
- Chú Nghiêm, ba ngôi trường mà cháu nói phải là trường tốt nhất trong huyện, là những trường chất lượng cao nhất. Vừa rồi cháu đã tính toán đại khái một kế hoạch, nhà trẻ của cơ quan huyện ủy có năm trăm học sinh, có hai ngàn học sinh tiểu học, có bốn ngàn học sinh trung học, nếu tính số học sinh và gia đình thì cũng phải có cả chục ngàn người, đây cũng là một con số tài nguyên không nhỏ.
Vương Học Bình thấy Nghiêm Minh Cao vẫn còn chưa hiểu những ảo diệu bên trong thì tiến thêm một bước để giải thích:
- Chú Nghiêm, có một bộ phận người giàu lên sẽ rất coi trọng đến vấn đề giáo dục cho con em đời sau, ngay từ lúc bắt đầu đi học đã quan tâm vượt xa con cái nhà nghèo.
- Chú nghĩ lại xem, nếu có thể xây dựng ba ngôi trường như vậy thì học sinh không phải là con em cán bộ cũng là nhà giàu, cũng có thể là con cháu của những thành viên cao tầng của các xí nghiệp quốc hữu, năng lực tiêu phí của bọn họ là khá lớn.
Nghiêm Minh Cao hầu như đã mơ hồ hiểu rõ, nhưng hắn còn chưa hiểu rõ ràng, vì thế mà nhíu mày một lúc lâu mới nở nụ cười:
- Tiểu tử cậu đúng là có nhiều trò quỷ, được, coi như tôi dựa vào cậu.
Vương Hòa Bình mỉm cười, đây chẳng là sách lược đường cong cứu cánh mà thôi, khi cải cách dần xâm nhập thì người giàu trong huyện sẽ nhiều hơn, ngoài những người không quá coi trọng vấn đề giáo dục thì phần lớn đều rất quan tâm đến việc dạy vào học của con cái.
Không cần nhiều lời, mỗi năm đến ngày chiêu sinh thì những trường tốt nhất trong huyện đều thu biên lai đến mức mỏi tay, có thể thấy rõ mức độ ảo diệu bên trong là thế nào.
Dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, trước tiên nắm những trường tốt nhất trong huyện, sau đó xác định nhân tuyển học sinh, cố gắng bảo trì quy củ những học sinh nhà nghèo có thành tích học tập tốt sẽ được tuyển thẳng.
Những học sinh còn lại muốn được nhập học thì phải có điều kiện, số tiền tài trợ vài chục ngàn là không thể chạy thoát, cũng có thể xây dựng nhà cửa ở trong khu kinh tế mới.
Vì vậy Vương Hòa Bình hoàn toàn có thể lợi dụng giá cả đất đai giá rẻ trong khu kinh tế mới để tạo nên một khu dân cư xa hoa, sau này tiền về tay sẽ không thiếu.
Nghiêm Minh Cao cũng vì suy xét cẩn thận và thấy rõ vấn đề mới sảng khoái đồng ý, nhưng cũng vì sự kiện con gái không nghe lời trước đó mà tâm tình trở nên hơi xấu, niềm vui cũng giảm hơn phân nửa.
- Ha ha, điều thứ hai là gì?
Nghiêm Minh Cao vui vẻ hỏi.
- Nếu muốn tiếp nhận khu kinh tế mới, cháu muốn thương lượng với chú, có tên tạm thời chia đôi khoản tài chính mà khu quy hoạch sẽ nộp lên huyện hay không. Chỉ cần chú cho cháu thời gian một năm, cháu nhất định sẽ trả lại lợi nhuận gấp đôi cho chú.
Vương Hòa Bình dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Nghiêm Minh Cao khoát tay áo nói:
- Cậu không cần quá long trọng như vậy, tôi tín nhiệm cậu.
Trước đó đã có ví dụ về khu quy hoạch, tất nhiên Nghiêm Minh Cao sẽ tin tưởng Vương Học Bình.
- Chú Nghiêm, điều kiện thứ ba, cháu muốn chú phê chuẩn thành lập một tổ phục vụ công cộng, chú tự mình làm tổ trưởng, các đơn vị thành viên gồm: phòng điện lực huyện, nhà máy cung cấp nước, phòng giao thông.
Vương Hòa Bình thấy Nghiêm Minh Cao đang rất vui vẻ, vì vậy cũng thản nhiên đưa ra yêu cầu thứ ba, cũng là yêu cầu có lực cản nhất.
Nghiêm Minh Cao ngây người, trong huyện không thàn lập phòng quản lý công cộng, vì vậy nhà máy nước và phòng giao thông đều thuộc quyền sở hữu của phòng xây dựng, yêu cầu của Vương Hòa Bình thật ra chẳng khác nào nhúng tay vào nồi của phòng xây dựng.
- Ha ha, tôi làm tổ trưởng sẽ cho cậu chỗ dựa, thuận tiện cho cậu công tác phải không?
Nghiêm Minh Cao nhanh chóng nghĩ ra những khớp nối bên trong.
Nghiêm Minh Cao cũng không xa lạ gì vấn đề bất động sản, khu kinh tế mới có đáng tiền hay không thì phải xem các vấn đề về điện, nước, giao thông như thế nào. Nếu không tốt thì ai ngu đâm đầu vào? Không ai là kẻ ngốc.
Nghiêm Minh Cao cẩn thận suy xét và vui vẻ gật đầu:
- Tốt, tôi đồng ý ba điều kiện này, tôi sẽ là tổ trưởng, cậu coi như là phó chủ nhiệm thường vụ quản lý văn phòng, phụ trách phối hợp công tác.
Khi thấy bí thư Nghiêm đồng ý ba điều kiện thì Vương Hòa Bình chân thành nói:
- Cháu nhất định sẽ không làm chú thất vọng.
Nghiêm Minh Cao ném đi tảng đá trong lòng thì thoải mái hơn rất nhiều, hắn không làm mất đi sự giúp đỡ của Tôn Tuyền, lại đảm bảo tương lai của Vương Hòa Bình, coi như vẹn toàn đôi bên.
Nhưng Nghiêm Minh Cao nghĩ lại mà trở nên âm trầm, Mã Tam Cao chủ động đều xuất vấn đề của khu kinh tế mới, đối phương muốn giở trò gì?
Vương Học Bình cũng nghĩ về vấn đề này, nhưng hắn khó nói được điều gì, dù sao hắn cũng không phải là thần tiên, Mã Tam Cao ra chiêu gì thì hắn cũng khó thể biết rõ được.
Vương Hòa Bình đưa tay nhìn giờ, hắn thấy không còn sớm, vì vậy cười nói:
- Chú Nghiêm, chú nghỉ ngơi, cháu về trước.
- Ừ!
Nghiêm Minh Cao cũng không muốn nói ra chuyện của Nghiêm Băng, nhưng hắn vẫn không nhịn được:
- Tôi nhờ cậu quan tâm đến nha đầu kia vài ngày, để nó suy nghĩ cẩn thận, nhận rõ mình sai rồi quay về.
- Vâng!
Vương Hòa Bình thấy giọng điệu của Nghiêm Minh Cao đã mềm ra, vì vậy cũng yên lòng. Hắn thầm nghĩ, tối nay quá tốt, hắn tiếp tục có cơ hội phát triển, sẽ có thể làm ra được vài phần công trạng.
Đồng thời cha con liền tâm, Nghiêm Minh Cao chỉ có một cô con gái, sao không quan tâm?
Vương Hòa Bình đi xuống lầu, hắn gặp Tô Dung với vẻ mặt căng thẳng, nàng giữ chặt tay Vương Hòa Bình mà hỏi:
- Tiểu Băng có khỏe không?
- Dì Tô, có Tiểu Linh chăm sóc Tiểu Băng rồi, có lẽ không có vấn đề gì.
Vương Hòa Bình nói rõ sự việc Nghiêm Băng ở với Lý Tiểu Linh trong khách sạn Nam Vân cho Tô Dung.
Tô Dung cảm kích nói:
- Học Bình, cảm ơn cậu.
- Ha ha, dì Tô, dì nói lời khách sáo rồi.
Vương Học Bình an ủi Tô Dung một lượt, sau đó rời khỏi ngôi nhà số 2 thường ủy huyện ủy.
Ngày hôm sau đi làm Vương Hòa Bình nhận được điện thoại của giám đốc nhà máy đồ hộp Cao Danh Thịnh
- Chủ nhiệm, nhà máy đồ hộp Lưu gia đang khuếch trương sản xuất.
Vương Hòa Bình thầm cười lạnh, Lưu Hổ à, lúc này tôi muốn thấy hổ rơi xuống đồng bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.