Lãnh Đạo

Chương 184: Mã Tam Cao nên rút lui.

Đại Tư Không

20/03/2013



- Các vị thường ủy, tôi có một ý kiến.

Mã Tam Cao lên tiếng, hắn không thèm nhìn vẻ mặt của Nghiêm Minh Cao, hắn thấy tuyệt đối không thể tha thứ cho sự kiện Vương Học Bình dễ dàng bò lên như vậy.

Mã Tam Cao tiếp tục nói:

- Chế độ tập trung dân chủ trên cơ bản là tập trung dân chủ ở cơ sở và tập trung sự chỉ đạo kết hợp với dân chủ. Đảng đã có nguyên tắc tổ chức căn bản, cũng có thể vận dụng đường lối của quần chúng trong sinh hoạt đảng, kiên trì tập trung dân chủ là yêu cầu và là mục tiêu cơ bản, nếu muốn tạo thành tập trung dân chủ thì vừa có kỷ luật và vừa có tự do, lại thống nhất ý chí.

Người chỗ này đều là lão quan trường, sao lại không hiểu? Mã Tam Cao rõ ràng dựa vào vấn đề tập trung dân chủ để áp đặt lên người Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình.

Nghiêm Minh Cao bình tĩnh nhìn Mã Tam Cao đang "giữ gìn lẽ phải", hắn khẽ nâng ly trà nhấp một ngụm, trong đầu có một ý nghĩ. Mã Tam Cao cuối cùng cũng không nhịn được, rõ ràng vạch mặt nhau, tốt, rất tốt.

Vương Học Bình dùng ánh mắt thương cảm nhìn lão già Mã Tam Cao nói mà nước miếng văng tung tóe, thầm nghĩ lão già này tức giận mà không biết chọn trường hợp cụ thể, đúng là tạo nên một vở kịch.

- Keng!

Khi Mã Tam Cao sắp nói đến một vấn đề trọng điểm thì trong phòng chợt vang lên âm thanh trong trẻo, mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Khi thấy ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía mình, phó bí thư Tôn Tuyền chợt đỏ mặt, vội vàng thu chiếc bấm móng tay vào trong túi quần.

Gương mặt Mã Tam Cao chợt đỏ bừng, môi run run, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Tôn Tuyền. Nếu Tôn Tuyền chỉ là một phó chủ tịch thông thường, sợ rằng Mã Tam Cao khó thể khống chế được mà vỗ bàn mắng lớn.

Đáng tiếc Tôn Tuyền không phải là cán bộ bình thường, hắn là phó bí thư được phân quản lý xây dựng, có địa vị gần ngang hàng với Mã Tam Cao. Vì vậy lúc này Mã Tam Cao rất khó khăn, phát hỏa không được, không phát hỏa cũng chẳng xong, tiến thối lưỡng nam.

Tôn Tuyền thấy Mã Tam Cao luôn nhìn về phía mình thì ngoài vẻ xấu hổ, trong lòng cũng có chút căm tức.

Vừa rồi Tôn Tuyền dựa vào mặt ghế chỉ loay hoay cắt móng tay, không ngờ móng tay hơi dày, bẻ vài cái không đứt, sau đó bấm móng tay rơi xuống làm mọi người chú ý.

Mã Tam Cao dùng ánh mắt chằm chằm nhìn vào mình làm cho Tôn Tuyền cảm thấy không thoải mái, hắn thầm nghĩ, ông đây cùng cấp với ngươi, người quản nhân sự, ta coi xây dựng, mọi người bình an vô sự thì tốt, nếu muốn nổi giận thì đợi bí thư Nghiêm lên tiếng rồi nói sau.

Vì nguyên nhân vừa đến nhận chức nên Mạnh Thu Lan cũng không dám chối bỏ quan điểm của Nghiêm Minh Cao, bây giờ Mã Tam Cao chủ động đứng ra nã pháo, tất nhiên nàng hy vọng sẽ thành công.

Lợi dụng cơ hội đốt thuốc, Mã Tam Cao còn muốn tiếp tục lên tiếng, Vương Học Bình chợt mở miệng:

- Tôi là đảng viên của chính đảng vô sản, trung ương đảng cũng liên tục đẩy mạnh công tác bài trừ mê tín, tôi cũng muốn thỉnh giáo bí thư Mã, anh thân là cán bộ lãnh đạo, lại công nhiên chiếm đất nông nghiệp để xây dựng ngôi mộ xa hoa, đây là vấn đề có tính chất gì?

Dù trong phòng rất yên tĩnh nhưng Vương Học Bình mở miệng và lập tức làm cho trái tim mọi người đập mạnh lên, ai cũng không khỏi sinh ra ý nghĩ: "Mây đen áp đỉnh".

Ngoài Vương Học Bình và một vài người biết chuyện, tất cả đám người còn lại đều trợn mắt há mồm, ánh mắt tập trung lên mặt Vương Học Bình, giống như nơi đó có kho báu, cực kỳ đáng giá nghiên cứu.

Mã Tam Cao có biểu hiện rất trấn tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất rung động, hắn thay cha mẹ mình xây dựng hai ngôi mộ xa hoa, còn chưa làm xong, Vương Học Bình sao biết được tin?

Ngay sau đó Mã Tam Cao cảm thấy sau lưng mát lạnh, trái tim như phóng lên cổ, chẳng lẽ mình đã đến lúc nên rút lui?



Mã Tam Cao suy xét vấn đề mà giống như ngừng thở, đầu óc chợt thanh tĩnh chưa từng có, thế giới này tuyệt đối không có chuyện trùng hợp như vậy, không may là Cao Thiết Chủy tham tiền, coi như bị Vương Học Bình mua đứt.

- Trợ lý Vương, anh nói vậy có ý gì?

Mã Tam Cao cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, giống như không có gì liên quan đến mình, hắn nghiêm nghị hỏi Vương Học Bình.

Vương Học Bình khẽ cười, hắn khẽ gật đầu với Tiếu Nam lúc này đã chính thức là phó chủ tịch huyện, Tiếu Nam hiểu ý lấy từ trong cặp công văn ra một ấm ảnh phóng lớn màu sắc sặc sỡ, sau đó đứng lên dưới sự chú ý của mọi người. Tiếu Nam đi đến trước mặt Mã Tam Cao rồi nói:

- Bí thư Mã, anh xem hai ngôi mộ này là của ai?

Mã Tam Cao miết mắt và phát hiện tấm hình bên trên, điều này rõ ràng cho thấy bối cảnh đầy đủ của hai ngôi mộ, không phải của hắn thì là ai?

Vẻ mặt Mã Tam Cao chợt tái nhợt, hắn miễn cưỡng áp chế kích động mà cả giận nói:

- Phó chủ tịch Tiếu, đừng quên thân phận của anh, anh còn chưa phải là thường ủy huyện ủy, có tư cách gì đến giương oai trước mặt tôi?

- Cộp.

Nghiêm Minh Cao vỗ ly trà xuống bàn phát ra âm thanh trầm đục, hắn dùng giọng mỉa mai nói:

- Bí thư Mã, các thành viên ban ngành nói chuyện cần phải xin phép anh sao, anh không cho phép mặc cả sao?

- Thường ủy huyện ủy thật sự là cao nhất trong huyện, nhưng hôm nay không phải là hội nghị thường ủy, Tiếu Nam thân là phó chủ tịch huyện, anh ấy có quyền lợi lên tiếng.

Nghiêm Minh Cao cũng không nói nhiều, coi như dùng gậy ông đập lưng ông, đánh vào chỗ hiểm của Mã Tam Cao.

Mã Tam Cao trúng đòn cảnh cáo, vẻ kiêu ngạo bệ vệ đã biến mất, lập tức bị ép xuống. Vẻ mặt hắn biến đổi rất nhanh, chợt xanh chợt trắng, sau đó lại tím ngắt, giống như tắc kè hoa, rất khó coi.

Lúc này Vương Học Bình cũng mỉm cười:

- Bí thư Mã, anh không phải quên mất tên ông nội và cha của mình rồi chứ? Đây chẳng phải chuyện đáng cười bằng trời sao?

- Anh.

Mã Tam Cao chợt run người, hắn chỉ thẳng mặt Vương Học Bình mà tức giận nửa ngày sau cũng không nói nên lời.

Tiếu Nam cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, hắn đưa tấm ảnh trong tay trả lên bàn.

Người nơi này ngoài thư ký bí thư là Diệp Kim Sơn và trưởng khoa Hoàng Minh phòng tổ chức thị ủy thì tất cả đều là lãnh đạo trên cấp phó ban, không ai ngốc mà thò tay xem hình, nhưng ai cũng hiếu kỳ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía tấm ảnh.

Liễu Ngân Hà liếc mắt, khi thấy những dòng chữ trên bia mộ thì khẽ nghiêng đầu nhìn bộ dạng lạnh nhạt tự nhiên của Vương Học Bình.

Liễu Ngân Hà nhớ đến câu nói vui của Vương Học Bình vài ngày trước:

- Cục trưởng Liễu, vài ngày nữa có chuyện lớn phát sinh, hy vọng anh đứng ra nói vài lời ở thời điểm mấu chốt.



Liễu Ngân Hà lập tức ý thức được bí thư Nghiêm triệu tập hội nghị toàn thể thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, rõ ràng là cố ý.

Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà khẽ quét mắt nhìn, Liễu Ngân Hà quán sát ảnh chụp trên mặt bàn tổi cau mày nói:

- Với kinh nghiệm nhiều năm của tôi, không thấy bức ảnh này là giả.

Liễu Ngân Hà có thân phận khác biệt, hắn là thường ủy huyện ủy, bí thư ủy ban tư pháp, lại là cảnh sát hình sự có tư cách già lão, lời nói từ miệng hắn có uy lực rất lớn.

Trưởng phòng tổ chức huyện ủy Lương Quốc Toàn cảm thấy rất khó tin với những gì xảy ra trước mắt, hắn thầm nghĩ, bí thư Mã ơi là bí thư Mã, sao anh càng ngày càng hồ đồ như vậy?

Với những hiểu biết của Lương Quốc Toàn về tính cách của Nghiêm Minh Cao, hắn lúc này cơ bản có thể khẳng định bí thư Mã vừa làm một chuyện rất ngu ngốc.

Cảnh tượng tren tấm ảnh rất rõ ràng, một khu đất rộng lớn xây hai ngôi mộ xa hoa, bốn phía là đồng ruộng, với thân phận của Liễu Ngân Hà cũng không cần nhắc đến vấn đề thật hay giả.

Lương Quốc Toàn phán đoán dù là thật hay giả, dù Liễu Ngân Hà cố tình nói dối thì Mã Tam Cao là một cán bộ lãnh đạo quản lý nhân sự, nếu muốn xem xét lại vấn đề chức vụ thì phải trải qua sự quyết định của thị ủy.

Lương Quốc Toàn thầm thở dài, thầm nghĩ đây là thông minh cả đời mà hồ đồ một khắc, tác phong của Mã Tam Cao là rất mạnh, nhưng cũng khó thể nào chống lại sự chủ trì của Nghiêm Minh Cao.

Thân là trưởng phòng tổ chức huyện ủy,Lương Quốc Toàn thật sự đã sớm nghe nói về lí lịch của Tiếu Nam, vị phó chủ tịch vừa xuống nhận chức được phân công quản ý phòng dân chính là nòng cốt mới của Nghiêm Phái, vừa thoát khỏi thị ủy và chạy xuống làm phó bí thư huyện Nam Vân.

Liễu Ngân Hà chủ động nói, bản chất của hội nghị chợt biến đổi. "Đứng thàng hàng", đây là một câu nói khắc sâu vào lòng Mạnh Thu Lan mà khó dứt đi.

Lăn lộn trong quan trường thì không sợ công tác phạm sai lầm, vì nhân bất thập toàn, chẳng ai hoàn mỹ, ai có thể không sai? Nhưng chỉ sợ vào đúng thời điểm mà chọn lựa sai lầm, làm sai trên đường chính trị.

- Cán bộ lãnh đạo sao có thể đi đầu trong hoạt động mê tín? Đúng là không ổn.

Nếu như nói câu nói của Liễu Ngân Hà có thể làm cho các thường ủy huyện ủy cảm thấy tình thế nghiêm trọng, bây giờ câu nói của Tôn Tuyền chính thức biến thành đè chết một cây rạ cuối cùng.

Tác dụng của câu nói "đứng thành hàng" đã bùng phát.

Bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy Trương Hoa Thiên cũng coi như tăng thêm chút lực, hắn lạnh mặt nói:

- Trung ương đảng và quốc hội đưa ra ba điều năm lệnh, nghiêm cấm dù là bất kỳ người nào chiếm đất nông nghiệp, quan trọng là chiếm đất nông nghiệp để xây mộ, nếu như điều này là thật, coi như vi phạm nghiêm trọng quy tắc cơ bản của cán bộ đảng viên.

Trương Hoa Thiên thân là bí thư ủy ban kỷ luật, hắn cầm quyền xử phạt trong đảng, lời nói của hắn không tầm thường.

Hai thường ủy, một bí thư đã tỏ thái độ, chuyện kế tiếp coi như đã xong, cục diện rõ ràng, vài tên thường ủy tiếp tục lên tiếng.

Vương Học Bình hoàn toàn không thèm nhìn, Mã Tam Cao đã sứt đầu mẻ trán, lúc này lực chú ý của hắn nằm trên người trưởng phòng tổ chức huyện ủy Lương Quốc Toàn.

Lương Quốc Toàn cũng phát hiện Vương Học Bình khẽ gật đầu với mình, vì vậy mà trong lòng lập tức rối loạn. Hắn hiểu, trường hợp này ngoài vị chủ tịch huyện Mạnh Thu Lan không cần lên tiếng, hầu như không ai thoát được.

Lương Quốc Toàn càng nghĩ càng nhớ đến những hoạt động gần đây của Mã Tam Cao, coi như trong lòng hiểu ra, Mã Tam Cao nhất định là chui vào bẫy của Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao.

Xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook