Lãnh Đạo

Chương 103: Mua bán lớn.

Đại Tư Không

20/03/2013



Nghiêm Băng vui vẻ đi chơi với bạn học quay về thì phát hiện Vương Học Bình vẫn còn rất bình thường, nhưng cặp mắt đẹp ngập nước của Lý Tiểu Linh chốc chốc lại cho thấy chút ngượng ngùng.

Vương Học Bình lúc này đã từ miệng của Lý Tiểu Linh mà biết được Nghiêm Băng đi học thường đọc loại sách "Tâm tình thiếu nữ".

Vương Học Bình may mắn chưa từng bỏ qua loại sách này, tuy hắn giả vờ điềm nhiên như không nhưng trong lòng thầm nghĩ, cô gái mới lớn cảm thấy có nhiều điều mới mẻ, rõ ràng là lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Vương Học Bình sẽ không ngốc chọc vào chuyện này, nhưng hắn thật sự hiểu rõ, bí thư Nghiêm biết được thứ này mà không tức giận mới là lạ.

Vương Học Bình cùng Lý Tiểu Linh và Nghiêm Băng ăn cơm chiều, Lý Tiểu Linh cố gắng đè nén ngượng ngùng, nàng liếc mắt bảo hắn nhanh đi khỏi khách sạn.

Có một Nghiêm Băng ở trong khách sạn thì Vương Học Bình biết không thể nào tiếp tục làm chuyện tốt như trước đó, vì vậy hắn chỉ có thể tức giận rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau vừa mới đi làm thì Vương Học Bình nhận được điện thoại của Lữ Tử Tâm:

- Đại chủ nhiệm Vương, bận rộn lắm phải không?

Vương Học Bình mỉm cười thầm nghĩ, nha đầu này bảo trì sự bình thản lâu như vậy mới điện thoại đến truy vấn, vì vậy hắn qua loa nói:

- Những ngày gần đây tôi rất bận, thật sự không rút được thời gian, nếu không sau này tôi sẽ đến tỉnh thành vậy.

- Chỉ là một viên quan nhỏ như hạt vừng mà lớn lối nhỉ, anh đến bên cửa sổ nhìn xuống đi.

Lữ Tử Tâm dùng giọng vừa trào phúng vừa quở trách Vương Học Bình.

Vương Học Bình nghe được lời này thì biết Lữ Tử Tâm nhất định đã đến, hơn nữa còn đang chờ bên dưới.

Vương Học Bình đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên Lữ Tử Tâm đang đứng bên dưới, bên cạnh là một chiếc Ferrari màu đỏ.

Lữ Tử Tâm luôn quấn lấy Vương Học Bình, nàng muốn được hắn giới thiệu cho Paolo, hắn luôn miệng nói mình không quen Paolo, nhưng vẫn khó thể nói cho nàng hiểu rõ ràng.

Bây giờ Lữ Tử Tâm chạy đến huyện, Vương Học Bình cười khổ một tiếng, xem ra hôm nay chạy không thoát rồi.

Vương Học Bình đã vài lần gặp mặt Lữ Tử Tâm, hắn cũng đại khái biết được tính tình của nàng, nếu đợi nàng xông từ bên dưới lên đây, sợ rằng không dễ nói chuyện như vậy.

Vương Học Bình kẹp cặp, nói vài câu với Hác Cương, sau đó bước thong dong trên hành lang, đi xuống dưới lầu.

Vương Học Bình vừa đi xuống vừa thầm nghĩ, sao kiều nũ nhà giàu Lữ Tử Tâm này luôn giữ chặt lấy mình không tha? Nha đầu kia không phải kẻ ngốc, nàng rất thông minh, có lẽ đã biết được bí ẩn gì đó của mình.

Vương Học Bình đi ra đến cổng chính, hắn đi đến trước mặt Lữ Tử Tâm rồi nói đùa một câu:

- Tổ trưởng Lữ, hôm nay lại muốn phỏng vấn ai vậy?

Lữ Tử Tâm hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, một chiếc áo lông cừu màu trắng, một chiếc kính râm, bên dưới là một chiếc quần jean xanh nhạt, dưới chân là giày du lịch màu trắng, sức thanh xuân biểu lộ không thiếu sót.

Nha đầu này thật sự biết cách chọn lựa trang phục, phối hợp màu sắc rất tốt, nhất định là có huấn luyện.

Khi thấy Vương Học Bình nheo mắt dùng ánh mắt thưởng thức nhìn mình, Lữ Tử Tâm nở nụ cười tươi sáng:

- Thế nào? Bổn cô nương được chứ?

Vương Học Bình tán thưởng tận đáy lòng:



- Đúng là tuyệt đại giai nhân.

- Tôi so với Tiểu Linh của anh thì ai hấp dẫn hơn?

Lữ Tử Tâm trừng mắt khiêu khích.

Vương Học Bình cũng không quá kinh ngạc, với gia thế và thế lực của Lữ Tử Tâm, muốn biết về mối quan hệ của hắn thì có thể nói là dễ như trở bàn tay, không cần tốn sức.

- Hì hì, Tiểu Linh nhà tôi sao có thể so sánh với tiểu mỹ nhân nghiêng quốc nghiêng thành như cô?

Vương Học Bình miệng trơn như bôi mở, xem như đối phó với Lữ Tử Tâm.

- Hừ, chỉ biết lừa gạt để tôi vui vẻ.

Lữ Tử Tâm dùng ánh mắt như cười như không nhìn Vương Học Bình.

Vương Học Bình tranh thủ thời gian cười ha hả, sau đó hắn di chuyển chủ đề, hắn cười nói:

- Paolo tiên sinh cũng không phải muốn gặp thì gặp, ít nhất cũng phải cho tôi chút thời gian chứ?

Lữ Tử Tâm hếch cái miệng nhỏ nhắn:

- Paolo tính là cái gì? Hôm nay tôi muốn mời anh bữa cơm, uống ly cà phê, hai chúng ta bàn bạc cho tốt.

Vương Học Bình thầm giật mình, chẳng lẽ nha đầu này biết được vài tin tức gì đó, nhưng hắn cũng lập tức chối bỏ ý nghĩ này. Hắn bỏ ra cả triệu đô tiền nuôi Paolo một năm, nếu tên này không ngốc thì tất nhiên sẽ biết làm thế nào.

- Ha ha, đừng đứng ngây ra đó, hôm nay bản cô nương sẽ đưa anh đến một chỗ rất vui, chơi đùa cho vui vẻ.

Lữ Tử Tâm nói dứt lời thì ngồi vào chiếc Ferrari.

Vương Học Bình thầm nghĩ, mặc kệ, nha đầu này có mục đích gì thì cuói cùng cũng sẽ lộ ra, trước tiên mình chơi thái cực quyền với nàng, để xem ai nhịn được?

Vương Học Bình ngồi vào vị trí tay lái phụ, hắn còn chưa ngồi vững thì Lữ Tử Tâm đã giẫm chân ga, chiếc Ferrari lao đi như mũi tên dưới ánh mứt soi mói của cán bộ công nhân viên khu kinh tế mới.

Trên đường đi Vương Học Bình cố ý dùng ánh mắt dâm tặc đảo lên bộ vị cao ngất trước ngực và chiếc cổ trắng như tuyết của Lữ Tử Tâm.

Xuất phát từ trực giác của nữ tính, Lữ Tử Tâm nhận ra cử động của Vương Học Bình, không những tức giận, ngược lại nàng còn ưỡn ngực cao hơn, giống như muốn thị uy với Vương Học Bình.

Biểu hiện hào phóng của Lữ Tử Tâm lại làm cho Vương Học Bình có chút không nhịn được, hắn châm điếu thuốc, khẽ hít vào một hơi rồi cười nói:

- Mở nhạc nghe một chút.

Lữ Tử Tâm lấy tay ấn xuống một cái nút màu đen, trong xe lập tức vang lên loại nhạc dance đinh tai nhức óc.

Vương Học Bình cảm thấy, khi âm thanh vang lên, tốc độ của chiếc Ferrari càng lúc càng nhanh, cuối cùng là tiến đi như bão táp, chạy như bay trên đường cao tốc.

Vương Học Bình thầm cười khổ, cô gái phú hào này sao lại thích như vậy?

Ferrari chạy như gió vào tỉnh thành, Lữ Tử Tâm thành thạo chạy vào bên trong một câu lạc bộ tư nhân của người Hongkong.

Trong câu lạc bộ này tập trung rất nhiều xe xịn, trong đó có một chiếc Rolls-Royce 1992, là phiên bản giới hạn toàn cầu. Chiếc xe này có thể nói là tất cả màu đen, những vật phẩm trang sức cũng màu đen, ống pô cũng đen... ....

Loại này chỉ sản xuất giới hạn ba mươi chiếc trên toàn cầu, bây giờ muốn mua cũng không còn, Vương Học Bình không ngờ ở thành phố Tiền Châu lại được thấy một chiếc xe đỉnh cấp thế này.

Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình nhìn chiếc xe kia thì nhếch miệng giới thiệu:



- Chiếc này trước đó là của ông ngoại tôi, bây giờ đã về tay cậu tôi.

- À!

Sau khi được giới thiệu như vậy thì Vương Học Bình mới nghĩ đến ông lão của Lữ gia ở thủ đô, đây là một trong mười vị phú hào giàu nhất Hongkong, thị, là chủ tịch tập đoàn Cống Thị tiếng tăm lừng lẫy.

Năm xưa lão già nhà họ Cống sống thọ và qua đời, Cống Chính Nho tiếp tục chưởng quản gia tộc.

Vương Học Bình cùng Lữ Tử Tâm đi đến cửa ra vào của câu lạc bộ, năm tên bảo vệ cúi chào:

- Chào Lữ tiểu thư.

Lúc này toàn bộ đại sảnh sáng trưng, rộng rãi hoa lệ, cực kỳ xa xỉ nhưng không làm mất đi tính trang nhã, đá cẩm thạch trải trên mặt đất, những chùm đèn thủy tinh phát ra luồng sáng chói mắt, âm nhạc êm dịu vang lên khắp đại sảnh.

Lữ Tử Tâm đưa Vương Học Bình lên nhà hàng tây ở lầu ba, nhân viên phục vụ nơi đây rất có phong độ nhân sĩ, ân cần lễ phép, giúp bọn họ kéo cửa, đưa bọn họ vào phòng ăn.

Lữ Tử Tâm mỉm cười nói:

- Đói bụng rồi sao? Hôm nay tôi mời anh ăn cơm Pháp.

Vương Học Bình khẽ cười:

- Tôi là đàn ông, trong túi cũng không có nhiều tiền, cũng không thể tiêu pha như cô được.

- Ha ha, tôi biết anh có tiền.

Lữ Tử Tâm cười nói, Vương Học Bình giả vờ như không nghe thấy, chỉ biết mỉm cười.

Trước tiên Lữ Tử Tâm gọi một chai rượu sâm banh Pháp,Vương Học Bình lấy menu gọi một phần gan ngỗng và bít tết, Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình hiểu việc thì mỉm cười, nàng gọi một phần bít tết và sườn lợn rán.

Hai người cùng gọi món, cùng phối hợp rất ăn ý.

Lữ Tử Tâm đột nhiên lơ đãng nói một câu:

- Đại chủ nhiệm Vương, anh có vẻ hiểu biết nhiều đấy nhỉ.

- Ha ha, tuy tôi chưa ăn các món nước Pháp bao giờ nhưng đã đọc qua rất nhiều sách liên quan.

Vương Học Bình mơ hồ cảm thấy Lữ Tử Tâm biết được vài thứ gì đó, nếu không sẽ chẳng đưa hắn đến những chỗ thế này làm gì.

Nơi đây mỗi món ăn có gia vị riêng, phải dùng dụng cụ riêng. Ví dụ như muốn ăn hào thì dùng thìa, muốn ăn ốc phải ngậm vào miệng, muốn ăn canh thì dùng muỗng, ăn thịt cá dùng dao, tuy không quá sắc bén nhưng dày hơn loại dao thường, còn có cả loại dao răng cưa.

Một món khá ngon chính là gan ngỗng, được nấu với rượu, thêm gia vị và hương liệu của nước Pháp, vì vậy mà vừa đưa vào miệng đã tạo nên cảm giác thơm ngọt, lúc bắt đầu là ngọt đậm, sau đó dần dần cảm nhận được vị ngọt dễ chịu.

Vương Học Bình ăn uống nhã nhặn, sau khi ăn xong đặt dao nĩa song song trên dĩa.

Tốc độ đưa thức ăn lên khá chậm, đây không phải là chẳng lễ phép, căn bản để cho bọn họ có thời gian trao đổi, chậm rãi hưởng thụ. Nếu chỉ là một người ăn xong thì món ăn sau sẽ chưa thể bưng lên.

Hai người liên tục nâng ly, sau khi uống vài ly thì gò má Lữ Tử Tâm có hơi hồng, nhìn qua rất động lòng người.

- Tôi biết rõ gần đây anh gặp chút khó khăn, biết đâu tôi có thể giúp anh.

Vương Học Bình nghe xong câu nói này của Lữ Tử Tâm thì biết vấn đề chính đang mở màn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook