Chương 134: Mượn lực đẩy lực.
Đại Tư Không
20/03/2013
Lữ Tử Tâm từ nhỏ đến lớn chưa từng tham gia một hôn lễ ở nông thôn, nàng nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới lạ.
Vương Học Bình thấy Lữ Tử Tâm hết nhìn đông lại nhìn tây thì thầm nghĩ, mỹ nhân ánh mắt như bóng đèn này bây giờ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, thật ra còn ghê sợ hơn cả quỷ sứ.
Trước kia Vương Học Bình dù đối mặt với Lý Đại Giang, dù cũng có do dự nhưng không sợ hãi.
Nhưng không biết thế nào mà lúc này Vương Học Bình rất kiêng kỵ Lữ Tử Tâm, đơn giản là hôm nay tình thế đã đổi khác, Lữ Tử Tâm trong tối, Vương Học Bình ngoài sáng.
Vấn đề quan trọng nhất vẫn còn nằm trong bóng tối, Vương Học Bình không nghĩ rõ Lữ Tử Tâm tiếp cận mình làm gì?
Dù xét theo bất kỳ phương diện nào thì Lữ Tử Tâm sẽ không đến gần một nhân vật như hạt vừng giống Vương Học Bình.
Với những hiểu biết của Vương Học Bình về Lữ Tử Tâm, theo hắn suy đoán, có hơn phân nửa liên quan đến thực lực của hắn ở nước ngoài.
Cũng vì điểm này mà Vương Học Bình cảm thấy khó hiểu, Lữ gia rõ ràng không phải là phú hào bình thường, mà là cự phú đỉnh cấp.
Chẳng lẽ Lữ Tử Tâm có mưu đồ với chút tài sản của hắn? Vương Học Bình nghĩ đến đây mà không khỏi lắc đầu, điều này thật sự là khó thể ngờ.
Tạ Viêm nhìn Vương Học Bình, lại nhìn Lữ Tử Tâm, hắn dù thế nào cũng khó thể hiểu nổi, cặp nam nữ khác biệt trời đất này sao lại kết hợp thành một khối? Mà tiểu tử họ Vương này cũng thật sự có phúc, cấu kết với một mỹ nữ ánh mắt phóng điện thế này.
Ngoài đại sảnh bắt đầu dâng thức ăn, những cô gái bưng khay nối đuôi nhau đi qua người đám Vương Học Bình, khi thức ăn đưa đến bàn bọn họ thì thật sự chẳng còn độ nóng nữa rồi.
Tạ Viêm vốn cũng không có tâm tư dùng cơm, hắn đến đây chỉ vì Lữ Tử Tâm mà thôi.
Đúng lúc điện thoại của Tạ Viêm vang lên, thì ra là nhân viên trực ban ở thị ủy gọi đến, báo cáo tình huống trực ban.
Tạ Viêm thầm hiểu, nếu muốn được Lữ Tử Tâm giúp đỡ thì tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai, vì vậy hắn cúp điện thoại và nói với Vương Học Bình:
- Cậu Học Bình, vừa rồi thị ủy điện thoại đến, nói có lãnh đạo tỉnh xuống, tôi phải đi cùng, rượu mừng lần này cũng khó thể uống.
Vương Học Bình cũng đã ngồi chán ở đây, chỉ đợi Tạ Viêm nói ra lời này mà thôi, vì vậy hắn dùng giọng cảm kích nói với Tạ Viêm
- Chủ nhiệm Tạ, anh nể mặt tôi đến đây mà không uống ly rượu mừng, đúng là xấu hổ quá.
Lữ Tử Tâm liếc mắt nhìn Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ, đúng là một tên dối trá, bây giờ anh đang mong sao Tạ Viêm đi cho nhanh, hơn nữa phải đi qua đại sảnh bên ngoài.
Tạ Viêm cười cười nói:
- Giữa anh em chúng ta còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội uống rượu.
Tạ Viêm có thể thấy được thái độ lạnh nhạt của vị bác trai của Vương Học Bình, hắn thật sự không ngờ tất cả những gì xảy ra hôm nay là do Vương Học Bình đạo diễn, hắn bị Vương Học Bình lợi dụng.
Ba người đứng lên đi ra ngoài, khi đi đến đại sảnh thì Vương Học Bình cố ý đến bên cạnh Hà Dương lớn tiếng nói:
- Bác trai, cháu còn có chút chuyện, cháu xin phép về trước.
Vương Học Bình đi đến nói như vậy làm cho người trong bàn ngừng mời rượu, ai cũng nhìn về phía Vương Học Bình.
Trưởng phòng quản lý sự vụ cơ quan khối chính quyền thành phố là anh Tống híp mắt nhìn Vương Học Bình, bộ dạng giống như đang suy ngẫm.
Hà Dương trong lòng cảm thấy phát lạnh, anh Tống là cán bộ thuộc dòng chính của phó chủ tịch thường vụ Sử Phương, nếu để đối phương phát hiện có gì không ổn thì mối làm ăn này sao có thể tiếp tục? Sau này sợ rằng sẽ rất khó khăn.
- Nếu cậu đã có việc thì cứ đi, tôi còn có khách ở đây, cũng không tiễn.
Hà Dương đứng lên vỗ vai Vương Học Bình giống như rất thân mật.
Vương Học Bình xoay người thấy Lữ Tử Tâm dẫn Tạ Viêm đi đến thì không khỏi thở dài, nha đầu này quá thông minh, nhờ nàng mà Vương Học Bình hắn thật sự giảm bớt rất nhiều việc.
- Chú Hà, các vị lãnh đạo, mọi người cứ chậm rãi uống rượu, chúng cháu xin phép.
Lữ Tử Tâm mỉm cười bắt chuyện với Hà Dương.
Mọi người thấy một cô gái đẹp đi đến định nói vài câu trêu đùa, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía người ở sau lưng Lữ Tử Tâm thì không khỏi ngẩn ngơ.
Vài vị phó phòng quản lý sự vụ cơ quan khối chính quyền thành phố đều đã đứng lên, trưởng phòng anh Tống cũng kinh ngạc, sau đó hắn tiến lên đến bên cạnh Tạ Viêm, dùng hai tay bắt chặt tay Tạ Viêm lắc qua lại rồi cười chân thành nói:
- Chủ nhiệm Tạ, tiệc rượu mới bắt đầu, sao anh lại vội vã đi rồi?
- Các anh cứ chậm rãi uống, vừa rồi tôi đã ăn no ở hậu viện, bây giờ có chút chuyện cần phải đi.
Tạ Viêm cau mày, bây giờ hắn thấy trên bàn chủ vị đều là người của khối chính quyền thành phố, xem ra hôm nay đám người này là khách quý.
Trưởng phòng Tống dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hà Dương, sau đó oán giận nói:
- Anh Hà, anh rõ ràng là không đúng, rõ ràng mai phục chúng tôi, chủ nhiệm Tạ đã đến từ sớm, sao không nói rõ ra?
Hà Dương không phải là người ngu, thái độ thân mật của anh Tống với vị chủ nhiệm Tạ kia thật sự không phải giả vờ.
- Chủ nhiệm Tạ, anh làm thư ký của bí thư thị ủy mà quan hệ rất rộng, người ở đây ai cũng biết anh.
Lữ Tử Tâm cố ý chen vào một lời.
"Cái gì? Cái gì? Thư ký của bí thư thị ủy mà bị sắp xếp vào bàn ăn ở hậu viện?"
Hà Dương dùng ánh mắt khó tin nhìn Tạ Viêm, hai mắt trợn tròn, lão đứng ngây người mà trong đầu trống rỗng.
Tâm tư của Tạ Viêm lại không nằm trên bàn tiệc, chỉ cần hắn có thể liên hệ được với Lữ Tử Tâm, dù hắn phải bưng thức ăn cũng cam tâm tình nguyện.
- Bác trai, các bác cứ chậm rãi uống rượu, cháu đi trước.
Vương Học Bình dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hà Dương, thầm nghĩ đây là là những gì ông làm ra, dừng trách người khác cố tình chơi khó.
Trưởng phòng Tống lại không muốn bỏ qua cơ hội thân cận với thư ký bí thư thị ủy, hắn kéo tay Tạ Viêm rồi dùng giọng khẩn thiết nói:
- Chủ nhiệm Tạ, uống ly rượu mừng nhé?
Tạ Viêm lắc đầu nói:
- Thị ủy có việc gấp, tôi cần phải về ngay, sau này có cơ hội sẽ tụ tập sau.
Tạ Viêm khẽ khoát tay rồi xoay người bỏ đi.
Đám người ngồi trên bàn chính cũng đi theo Tạ Viêm ra ngoài, chỉ để lại một mình Hà Dương trợn mắt há mồm.
Ra khỏi cổng chính Hà gia, Tạ Viêm bắt tay với nhóm lãnh đạo phòng quản lý sự vụ khối chính quyền thành phố theo thứ tự, sau đó hắn vỗ võ vai Vương Học Bình nói:
- Có cơ hội đến nhà tôi chơi.
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Chỉ cần anh không chê phiền, nhất định tôi sẽ đến quấy rầy.
- Lời này của cậu là không đúng, nếu lên thành phố thì trực tiếp đến nhà tôi là được.
Tạ Viêm vốn cùng Lữ Tử Tâm bắt tay, nhưng n chắp tay sau lưng, vì vậy chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ mà leo lên xe.
Lữ Tử Tâm leo lên xe, Vương Học Bình đang chui vào xe thì Hà Dương chạy ra nói:
- Học Bình, cháu cũng không thể đi được, ở lại giúp chú tiếp các vị trưởng phòng Tống.
Vương Học Bình nhàn nhạt cười nói:
- Chú, cháu nào có tư cách ngồi cùng bàn với các trưởng phòng lớn như vậy?
Vương Học Bình khẽ bỏ qua Hà Dương mà chui vào trong xe nghênh ngang bỏ đi.
Hà Dương nhìn chiếc xe chạy đi mà trong lòng hối hận, lão tưởng rằng Vương Học Bình đắc tội với Sử Phương thì con đường làm con coi như xong, vì vậy quyết định giữ khoảng cách với Vương gia.
Không ngờ Vương Học Bình lại âm thầm đưa thư ký của bí thư thị ủy đến nhà Hà Dương chúc mừng, sẽ có kết quả gì đây?
Lữ Tử Tâm phát hiện Vương Học Bình lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng cũng hiểu những cảm nhận của hắn, có một thân thích như Hà Dương vừa rồi, thật sự không thể vui nổi.
Tâm tình của Vương Học Bình thật ra rất bình tĩnh, hắn càng nhìn Lữ Tử Tâm thì càng cảm thấy có quỷ.
Lữ Tử Tâm chợt làm cho Vương Học Bình nghĩ đến một sự kiện khiếp sợ xảy ra vào kiếp trước, vì vậy mà hắn không khỏi bừng tỉnh.
Kiếp trước Vương Học Bình đang làm việc ở Phật Sơn, khi đang dùng cơm thì nghe nói có chuyện lớn phát sinh ở Hongkong.
Cô con gái nhỏ nhất của Lữ gia sau khi kết hôn chưa được ba tháng thì kết hợp với chồng mình là đại phú hào Trần Gia Đống nổi tiếng Canada để đưa ra hành động ác ý là thu mua tập đoàn Cống Thị của Cống Chính Nho.
Nghe nói nguyên nhân là vì năm xưa Cống Chính Nho thiếu chút nữa đã bức tử mẹ của vị Tam tiểu thư kia.
Sau hơn hai tháng chiến đấu, kết quả là Lữ tiểu thư và Trần Gia Đống vì sợi xích tài chính đứt gãy mà thua cuộc, vì vậy mà trắng tay. Trần Gia Đống xin phá sản, Lữ tiểu thư chọn phương án cực đoan là uống thuốc độc tự sát.
Cô con gái nhỏ nhất của Lữ gia không phải Lữ Tử Tâm ngồi bên cạnh Vương Học Bình sao? Điều này không khỏi làm cho tâm tình của hắn trầm xuống, coi như cũng có chút hiểu rõ về những chuyên khó hiểu từ trước đến nay giữa mình và Lữ Tử Tâm.
"Cô ấy quả nhiên coi trọng thực lực của mình ở hải ngoại, khó trách tỏ ra thân mật với mình như vậy, xem ra nàng muốn cướp mình khỏi tay Tiểu Linh, sau này gả cho mình và cùng quyết chiến với vị bác trai họ Cống kia!"
Vương Học Bình thầm nghĩ như vậy mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Vương Học Bình vốn không thể nào xuất hiện trong đời Lữ Tử Tâm, bây giờ tất cả đã thay đổi, hắn trở thành mục tiêu thu hút nàng và thay thế cho Trần Gia Cống xui xẻo.
Vương Học Bình càng nghĩ càng cảm thấy Lữ Tử Tâm này rất đáng sợ, vì thay mẹ báo thù mà không tiếc vứt bỏ hạnh phúc cá nhân quyết tử với bác trai.
Đáng sợ là sau khi Lữ Tử Tâm rơi vào thảm bại lại chọn phương pháp cực đoan để kết thúc sinh mạng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.