Lãnh Đạo

Chương 396: Nghệ thuật lãnh đạo.(1+2)

Đại Tư Không

20/03/2013



Trong hội nghị hôm qua, Uông Mãnh dùng giọng cực kỳ ngưng trọng truyền đạt chỉ thị của bí thư tỉnh ủy:

- Hễ là ai làm trái với công tác giữ bí mật đều phải gánh chịu hậu quả chính trị cực kỳ nghiêm trọng.

Trong quan trường chỉ cần có dính đến hai chữ chính trị thì đều là chuyện lớn khó lường, không ai dám xem thường.

Chỉ cần nhìn bộ dạng của Uông Mãnh thì biết, sợ rằng trong tỉnh cũng không có mấy người biết chuyện, ngoài bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh và các vị phó bí thư, còn có Uông Mãnh và Nhâm Hồng Đạt ở hệ thống công an.

Theo Vương Học Bình biết, nếu mình không phải là lãnh đạo cục công an thành phố Tiền Châu, có trách nhiệm lớn trong công tác bảo vệ, chỉ sợ với than phận bây giờ thì khó thê biết được một tin tức tuyệt mật như thế.

Ngày hôm sau, vừa mới đi làm thì Vương Học Bình đã gọi trưởng phòng tài vụ cục công an thành phố là Điêu Hướng Hồng vào phòng làm việc, hắn đốt điếu thuốc rồi hỏi:

-Anh Điêu, chúng ta còn bao nhiêu tài chính?

Vương Học Bình không hỏi tổng số, chỉ dùng giọng kỹ xảo hỏi số tiền có thể được sử dụng. Điêu Hướng Hồng là lãnh đạo phòng tài vụ, tất nhiên sẽ rất mẫn cảm với những thứ thế này, vì vậy hắn mở báo cáo ra và dùng giọng một năm một mười nói:

- Cục trưởng, lúc này trong cục công an còn ba chục triệu tiền mặt, nếu trừ đi tiền lương và tiền thưởng vào cuối tháng, số tiền mà chúng ta có thể vận dụng là hai mươi bốn triệu năm trăm ba mươi ngàn tám trăm sáu mươi chín đồng.

Điêu Hướng Hồng cụ thể hóa đến con số hàng đơn vị, Vương Học Bình thầm nghĩ, đề bạt anh Điêu lên làm trưởng phòng tài vụ, thật sự không có gì sai lầm.

Điêu Hướng Hồng vốn là một trưởng khoa của phòng tài vụ, vì gan nhỏ nên không dám ăn tiền, bị Lương Hồng Kỳ điều sang phòng ban khác mà treo liền vài năm.

Sau khi Vương Học Bình lên đài thì đã có ý di dời vị trưởng phòng tài vụ cũ, nhưng thật sự chưa chọn được người thích hợp.

Sau này Cảnh Kiếm Phong dựa vào Vương Học Bình, hai bên nói chuyện với nhau, vô tình nhắc đến Điêu Hướng Hồng.

Vương Học Bình là người khôn khéo, sao không biết anh Cảnh đang đi đường vòng để nhắc nhở mình, kẻ địch của địch chính là bạn của mình, rất có thể đoàn kết cùng đội ngũ.

Làm lãnh đạo số một ở cơ quan, có nhiều thứ có thể buông tay cho cấp dưới, nhưng có hai thứ bắt buộc phải nắm thật chặt, một là quyền sở hữu tài sản, một là quyền nhân sự.

Vương Học Bình là kẻ giàu có, tất nhiên chút tiền trong phòng tài vụ của cục công an cũng chẳng đáng là gì. Nhưng hắn là lãnh đạo cục công an thành phố, nhất định phải nắm quyền tài sản, nếu không chẳng khác nào ảnh hưởng đến quy củ, ảnh hưởng đến cả uy tín cá nhân.

Vương Học Bình cũng không có yêu cầu quá cao với một người không thuộc dòng chính như Điêu Hướng Hồng, những việc lớn nhỏ trong huyện đều phải dựa vào chế độ nghiêm khắc của tài vụ để mở rộng và phát triển, đồng thời Vương Học Bình cũng kiên định ủng hộ quyền uy của phòng tài vụ, như vậy là quá đủ rồi.

- Trong thời gian nửa năm tới, cục công an thành phố Tiền Châu chúng ta còn nguồn thu nào nữa không?

Vương Học Bình đốt thuốc nhìn vào hai mắt Điêu Hướng Hồng.

Điêu Hướng Hồng không lấy báo cáo ra xem, hắn trấn định nói:

- Đầu năm thì trong cục đã giao nhiệm vụ cho phòng cảnh sát giao thông, một năm là bốn chục triệu, dựa theo niên độ, trước tháng sáu thì phòng giao thông bên kia phải giao nộp ít nhất là hai chục triệu. Nhưng dựa theo kế hoạch cũng phải dùng chút tiền để xây văn phòng, nhưng không có sự đồng ý của anh, cũng không ai có thể động vào tiền.

Nếu Điêu Hướng Hồng không đề cập đến thì Vương Học Bình thật sự không chú ý, hôm nay cục công an đã báo cáo cho thị ủy, xin xây mới khu văn phòng, thị ủy đã có phúc đáp: Phê chuẩn và cho phép tự xoay sở tài chính.

Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn dùng ánh mắt trầm thấp nhìn văn kiện. Điêu Hướng Hồng cũng là lão quan trường, biết rõ lãnh đạo muốn tiễn khách, vì thế hắn tranh thủ đứng lên nói:

- Cục trưởng, tôi xin phép về trước.

Vương Học Bình không lên tiếng.

Điêu Hướng Hồng đi đến bên cửa, đúng lúc sau lưng vang lên giọng nói của Vương Học Bình:

- Hướng Hồng, anh làm rất tốt.

Làm rất tốt, đây chỉ là một lời bình thường, nhưng từ trong miệng lãnh đạo nói ra lại cực kỳ có thâm ý.

Điêu Hướng Hồng cảm thấy vành mắt nóng lên, hắn khẽ xoay người rồi dùng giọng ồ ồ nói:

- Tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh.

Điêu Hướng Hồng từng là một cán bộ bị cho ra rìa, bây giờ được Vương Học Bình đề bạt làm trưởng phòng tài vụ, cấp bậc và quyền lực khá nặng, dù hắn là một cục đá cũng biết mình có được cơ hội lớn.

Điêu Hướng Hồng rời khỏi phòng, Vương Học Bình đặt bút xuống, ngưng thần suy nghĩ một phút, lúc này mới cầm điện thoại lên gọi cho trưởng phòng Trịnh Bưu phòng cảnh vệ cục công an thành phố.



- Anh Trịnh, anh là cảnh vệ lão thành, tôi hỏi anh một câu, công tác cảnh vệ ở tỉnh ủy, khối chính quyền tỉnh, thị ủy và khối chính quyền thành phố có tai họa ngầm hay không? Nên cải tiến thế nào?

Bảo vệ sự an toàn cho thân nhân và chính bản thân lãnh đạo tỉnh và thành phố chính là phạm vi chức trách quan trọng nhất của phòng cảnh vệ, Vương Học Bình cũng lười đi đường vòng với Trịnh Bưu, vì thế mở miệng là nói ngay.

Tuy công tác bảo vệ lãnh đạo tỉnh phần lớn do cục công an tỉnh phụ trách, nhưng vấn đề an toàn của lãnh đạo thị ủy và chính quyền thành phố đều rơi lên vai Trịnh Bưu.

Công tác cảnh vệ trong hệ thống công an thật ra cũng không hay ho gì, không những ngày thường chẳng có béo bở gì, nếu xảy ra chuyện thì càng là chuyện lớn, rơi vào đầu ai cũng khó thể chịu nổi.

Vì nguyên nhân như vậy mà khi Lương Hồng Kỳ còn tại vị, tâm phúc đều không động vào công tác của phòng cảnh vệ, tránh xa còn không kịp nữa là.

Vì Trịnh Bưu là một trưởng phòng không phải là tâm phúc của Lương Hồng Kỳ nên mới ngồi trên vị trí lãnh đạo phòng cảnh vệ hơn mười năm, cực kỳ an ổn.

- Cục trưởng Vương, không phải tôi lắm miệng, trong khu thị ủy và chính quyền thành phố nhìn thì có vẻ nghiêm mật, thực chất là trăm ngàn khe hở, nhiều vấn đề.

Trịnh Bưu há miệng cũng rất thẳng thắn, không đi đường vòng.

Nhiều năm qua Trịnh Bưu đã sớm dưỡng thành thói quen ăn không ngồi chờ, hắn cũng không cho rằng khi Vương Học Bình lên nhận chức sẽ điều động mình, vì thế nói chuyện cũng thiếu đi chút cố kỵ.

Vương Học Bình vẫn bình tĩnh hỏi Trịnh Bưu:

- Anh nói xem, có vấn đề gì, nói rõ ràng.

Trịnh Bưu đã lên tiếng thì cũng không hàm hồ, hắn dùng giọng thao thao bất tuyệt nói về những lỗ hổng của công tác cảnh vệ.

- Cục trưởng Vương, bên phía thị ủy có sáu cổng ra vào, người ngoài muốn ra vào thì rất nghiêm, phải xem xét chứng minh công tác hoặc thân phận chứng, nhưng lỗ thủng của khối xe công vụ là rất rõ ràng. Phòng bảo vệ của văn phòng thị ủy chỉ cần thấy xe là bỏ qua người, như vậy nếu có kẻ nào đó trộm được xe công, trà trộn vào trong khu thường ủy thị ủy, hậu quả như vậy ai gánh chịu được? Còn nữa, bên khối chính quyền thành phố ngoài vài đồng chí cảnh sát quân sự thường trực bên ngoài thì khu nhà chín lầu của các vị chủ tịch lại không có ai canh gác, ôi, vấn đề là rất nhiều... ....

Trịnh Bưu giống như một oán phụ thâm cung vài chục năm chưa từng thấy hoàng thượng, bắt đầu lên tiếng ai oán.

Vương Học Bình không hỏi không biết, bây giờ nghe thì giật mình, thật sự không ngờ vấn đề bảo vệ cơ quan nhìn có vẻ giốg như thùng sắt, lại tồn tại nhiều tai họa ngầm như vậy.

Vương Học Bình nghe được một lúc thì phát hiện Trịnh Bưu tiếp tục dài dòng không để yên, nước bọt tung tóe lên cả mặt bàn, vì vậy mơi đưa tay ngăn lại.

- Cục trưởng Vương, thật sự xin lỗi, tôi quê mùa không có mấy văn hóa... ....

Khi thấy Vương Học Bình lấy khăn ra lau mặt, Trịnh Bưu đỏ mặt, hắn vô thức sờ đầu, thật sự xấu hổ, hận không thể tìm lỗ chui vào.

Vương Học Bình dùng ánh mắt thú vị nhìn biểu hiện bất an của Trịnh Bưu, thầm nghĩ, nếu không phải khối cảnh vệ là gân gà không ai muốn, sợ rằng vị trí lãnh đạo này cũng không đến lượt Trịnh Bưu.

Tất nhiên Trịnh Bưu cũng có chút năng lực, không phải loại người ngây thơ. Hắn mượn tình huống báo cáo vừa rồi mà nói ra một vấn đề, đó là cố gắng lảng tránh trách nhiệm với các lãnh đạo văn phòng của thị ủy và khối chính quyền.

Tóm lại chuyện xấu là có, điều này không liên quan đến lãnh đạo như hắn.

- Anh Trịnh, nếu đã có nhiều vấn đề, như vậy phải giải quyết thế nào?

Vương Học Bình bắt đầu đẩy Trịnh Bưu đi ra.

Trịnh Bưu thở dài nói:

- Cục trưởng Vương, trước đó tôi đã phản ánh với lãnh đạo biết bao lần, mỗi lần ai cũng đồng ý quan điểm, nhưng sau đó lại không mấy người thực hiện.

Vương Học Bình trong lòng thầm buồn cười, thật ra Trịnh Bưu này có chút giống với Trương Phi, việc nhỏ thì hồ đồ, chuyện lớn lại khôn khéo.

Trịnh Bưu nói ra những lời vừa rồi, nếu như nghĩ kỹ lại thì không phải đang đâm vào sống lưng Lương Hồng Kỳ sao?

Vương Học Bình cảm thấy rất rõ, Trịnh Bưu này tuyệt đối không ngốc, ít nhất cũng biết rõ thời thế, hiẻu đâu là đỉnh núi.

- À, trưởng phòng Trịnh, công tác bảo vệ là vấn đề không nhỏ, phải hết sức cẩn thận trong công tác bảo đảm an toàn cho lãnh đạo tỉnh và thành phố. Bước đầu tiên là phát hiện vấn đề, sau đó phải giải quyết từ căn bản. Anh nói đi, có điều kiện gì thì cứ nói, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp giải quyết.

Vương Học Bình tiến thêm một bước, nói lời dẫn đường cho Trịnh Bưu.

Trịnh Bưu lấy ra một văn kiện dùng hai tay đưa đến trước mặt Vương Học Bình, sau đó cười nói:

- Cục trưởng Vương, nói thì quá dài, tất cả ý kiến của tôi đều nằm ở đây, anh xem qua là biết ngay.



Vương Học Bình tiếp nhận văn kiện xem xét mà không khỏi tức cười, chỉ cần nhìn vào văn kiện xoắn tít thì thấy thứ này nằm trong cặp của Trịnh Bưu cũng không ngắn.

Vương Học Bình lấy gói Trung Hoa đặc trước mặt Trịnh Bưu, sau đó cúi đầu xem văn kiện.

Trịnh Bưu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn gói thuốc Trung Hoa, lại nhìn Vương Học Bình đang cúi đầu xem văn kiện, tâm tư lụi tàn nhiều năm bây giờ chợt sống động: Biết đâu vị cục trưởng Vương này mời là lãnh đạo mình chờ mong.

Sau khi xem hết báo cáo, Vương Học Bình ngẩng mặt lên dùng giọng nhàn nhạt nói:

- Không ngờ, anh Trịnh, rất tốt.

Trịnh Bưu được lãnh đạo trực tiếp khen ngợi, tất nhiên cũng có chút đắc ý, hắn cố gắng áp chế vui sướng mà trấn định nói:

- Tôi chỉ là người làm việc, còn vấn đề làm thế nào, mức độ nào đều phải xem vào sự sắp xếp của tổ chức.

Vương Học Bình lấy bút khẽ vẽ một đường, sau đó dùng giọng như cười như không nói với với Trịnh Bưu:

- Trưởng phòng Trịnh, anh nói xem, hổ ngủ có ngáy không?

Trịnh Bưu nghe ra chút vấn đề trong lời nói của Vương Học Bình, vì thế mà tâm tình vừa tốt chợt thành xấu, hắn cố gắng áp chế để mình không sinh ra cảm xúc rồi dùng giong khiêm tốn hỏi Vương Học Bình:

- Cục trưởng Vương, nếu như có gì không đúng xin anh chỉ điểm, tôi cũng sẽ công tác theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo.

Vương Học Bình không muốn che giấu với Trịnh Bưu, hắn đưa văn kiện ra trước mắt rồi chỉ vào hàng chữ đã được khoanh lại nói:

- Dựa theo kế hoạch của anh, sáu cổng ở khu thị ủy thì ít nhất phải sắp xếp hai mươi mấy cán bộ trực ban, đây còn chưa nói đến tỉnh ủy, khối chính quyền tỉnh và khối chính quyền thành phố. Anh Trịnh, tôi hỏi anh, các anh có bao nhiêu người?

Trịnh Bưu chợt thốt lên:

- Ba mươi sáu người.

Vương Học Bình cười cười nói:

- Anh Trịnh chỉ có hơn ba mươi người mà chịu trách nhiệm quá rộng, quản được sao? Vì thế có thể thấy chỗ sơ hở này là rất lớn.

Trịnh Bưu đỏ mặt, phàn báo cáo này ẩn giấu một tư tâm của hắn, cũng không ngờ ý nghĩ muốn mượn cơ hội này để tăng thêm biên chế lại bị Vương Học Bình liếc mắt và nhìn ra ngay. Hắn cho rằng Vương Học Bình cố tình làm khó dễ, vì vậy mới cúi đầu, chờ lãnh đạo nói thêm vài lời.

Vương Học Bình đặt cây bút đỏ trong tay xuống bàn, sau đó trầm giọng nói:

- Công tác cảnh vệ bảo vệ cơ quan là rất quan trọng, nhưng biên chế nhân viên cảnh vệ cũng không thể quá tăng trưởng. Ba mươi mấy chiến sĩ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần anh Trịnh biết cách sắp xếp là được.

Vương Học Bình chỉ chỉ vào đầu mình.

Trịnh Bưu buồn bực không lên tiếng, hắn ủ rũ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, các người là lãnh đạo cứ giỏi mồm mép, đám người tuyên dưới sợ phát khiếp, có công lao thì lãnh đạo hưởng, xảy ra vấn đề thì chạy nhanh nhất. Đám lính quèn chúng tôi mới là kẻ ở lại chịu tội.

- Anh Trịnh, tôi nhắc đến công tác cảnh vệ, thật ra chỉ là thả tép bắt tôm.

Vương Học Bình giang hai tay nhìn vào mắt Trịnh Bưu rồi chậm rãi nói:

- Thật ra sử dụng camera quản chế có hiệu quả rất tốt, nhân viên bảo vệ nhà trắng của Mỹ cũng không nhiều, nhưng vấn đề an toàn luôn rất chu đáo, vì vậy anh cũng nên học hỏi rút kinh nghiệm.

- Cục trưởng Vương, tôi cũng muốn sử dụng những biện pháp tiên tiến của nước ngoài, nhưng kinh phí trong cục không đủ, tôi thật sự không bộ đố gột nên hồ.

Trịnh Bưu tuy bị lãnh đạo chỉ bảo nhưng tâm tư lại sống động, nếu cục trưởng thật sự ghét hắn, tuyệt đối sẽ không nhiều lời như vậy.

Trịnh Bưu đã nhiều năm học cách xem xét ám hiệu của lãnh đạo, vì vậy hắn phán đoán Vương Học Bình không có ác ý cũng có vài phần căn cứ.

Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy?

- À, kinh phí trong cục tuy căng thẳng, nhưng vấn đề bảo vệ an toàn rất quan trọng. Thế này đi, anh về khảo sát lại, đưa ra kế hoạc cụ thể và số tiền cụ thể. Mà này, anh Trịnh, ánh mắt của anh nên nhìn rộng hơn, ngoài bảo vệ cơ quan thì những nơi đông người như trung tâm thương mại, đại bách hóa, bưu điện cũng nên lắp đặt vài công cụ giám sát.

Vương Học Bình vung gậy ném cà rốt, điều này làm Trịnh Bưu ngây người.

Vì thế mà Trịnh Bưu phải xem xét lại mục đích của Vương Học Bình gọi mình đến đây hôm nay, thì ra là muốn lắp đặt camera.

Vì tính chất công tác, Trịnh Bưu mơ hồ ngộ ra vấn đề, nhưng không dám lộ ra với bất kỳ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook