Chương 234: Núi sông biến sắc.
Đại Tư Không
20/03/2013
Khi những âm thanh ồn ào vang lên, Mạnh Thu Lan nhìn Vương Học Bình với tâm tình phức tạp, cũng thầm nghĩ đến sự ngoan độc của Nghiêm Minh Cao. Người này ỷ vào Kim Hữu Công mà vào đúng thời điểm mấu chốt đã ra ám hiệu cho Mạnh Thu Lan, nếu Vương Học Bình không được vào thường ủy huyện ủy, khi tổ chức khảo sát, Nghiêm Minh Cao sẽ không nói lời tốt cho nàng.
Vì vậy mà Mạnh Thu Lan được bác trai là phó bí thư tỉnh ủy triệu hồi về tỉnh thành, sau khi trải qua một phen suy xét, bác trai nói cho Mạnh Thu Lan biết, một chiêu này của Nghiêm Minh Cao rất độc.
Trước nay bí thư và chủ tịch huyện thường không bao giờ đoàn kết, đây là chuyện thế nhân đều biết, chẳng có gì là lạ. Nhưng thượng cấp lại cực kỳ nhấn mạnh lãnh đạo ban ngành phải đoàn kết, không được sinh ra mâu thuẫn.
Biểu hiện của nó chính là các an làm gì thì mặc kệ, bắt buộc phải biểu hiện hòa hợp êm thấm, nếu không sẽ đắc tội vì phá hoại đại cục.
Quan trọng là theo lời của thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ Hà Thượng Thanh thì khi Kim Hữu Công đến báo cáo, cũng nói rõ sự tích về Vương Học Bình.
Nhưng điều làm cho Kim Hữu Công thật sự khó ngờ chính là Hà Thượng Thanh rõ ràng có hảo cảm ở một mức độ nào đó với Vương Học Bình.
Sau một hội nghị thường ủy tỉnh ủy, Hà Thượng Thanh và phó bí thư Mạnh Chiêu Hùng có một cuộc nói chuyện riêng.
Sau đó không lâu thì chính thức có quyết định về vận mệnh của Nghiêm Minh Cao, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình.
Dựa theo lệ cũ, phó chủ tịch thường vụ sẽ được phân công quản lý tài chính, hơn nữa Vương Học Bình còn bước chân vào hàng ngũ thường ủy huyện ủy, đã tiến vào hàng ngũ lãnh đạo nằm dưới sự quản lý của thị ủy.
Dù Mạnh Thu Lan là lãnh đạo cao nhất của huyện Nam Vân thì Vương Học Bình cũng coi như nước lên thuyền lên, càng ngày càng khó đối phó.
Dương Chính Hoa ngồi đưới dài dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Học Bình đang tỏ ra ẩn nhẫn trên đài chủ tịch, chỉ trong vòng một đêm mà Vương Học Bình đã trở thành lãnh đạo danh xứng với thực ở huyện Nam Vân.
Trong mắt cán bộ bình thường thì phó chủ tịch khối chính quyền huyện và phó chủ tịch hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc đều là cấp bậc phó huyện, đám người này xuống cơ sở đều được gọi là lãnh đạo và tiếp đãi có quy cách.
Nếu nói thực chất thì bọn họ chẳng qua chỉ có cái danh cùng cấp mà thôi, trong huyện ai là người quyết định mũ ô sa của đám quan viên hạ cấp thì sẽ được tôn sùng, sẽ đứng thẳng người hớn, miệng mồm cũng mạnh mẽ hơn.
Chân lý tuyệt đối nằm trong tay của bí thư, chân lý tương đối nằm trong tay của chủ tịch, vì thế có thể nói trong quan trường thì quyền nhân sự càng lớn thì sẽ càng nặng.
Dương Chính Hoa biết rõ thế ào về tầm quan trọng của địa vị Vương Học Bình vào lúc này, đảng ủy quản lý cán bộ, chính quyền quản lý tiền, nhưng trong đám thường ủy huyện ủy, vị lãnh đạo vừa nắm quyền quản lý cán bộ vừa nắm tiền một cách danh chính ngôn thuận, đó chính là phó chủ tịch thường vụ.
Dù là bí thư huyện ủy muốn dùng tiền cùng phải dùng lực ảnh hưởng mình để cho chủ tịch hoặc phó chủ tịch thường vụ chịu thua, nhưng dù sao cũng là gián tiếp chỉ huy, điều yếu hại của vấn đề tài chính nằm ở đây.
Nghiêm Minh Cao không chú ý đến những lời nghị luận bên dưới, hai tháng trước hắn đã nói vài lời với người của mình: Dù là việc lớn hay nhỏ, đều có thể tìm thương lượng hoặc tìm sự hỗ trợ từ Vương Học Bình.
Dưới sắp xếp này thì Vương Học Bình chính thức trở thành người quản lý cao nhất của Nghiêm Minh Cao ở huyện Nam Vân, tất cả cán bộ Nghiêm phái đã nghe được tin tức, biết Vương Học Bình sẽ ở lại trong huyện, vì vậy mà nhân tâm cực kỳ ổn định.
Người nào không biết Vương Học Bình là tâm phúc nòng cốt của Nghiêm Minh Cao? Sau khi Nghiêm Minh Cao đi nhận chức thì không kéo Vương Học Bình theo sau, điều này nói rõ Nghiêm Minh Cao hoàn toàn có thể nắm giữ đại cục trong huyện.
Nhóm Tiết Văn, Hác Cương, Diệp Minh Quyên, Cổ Văn Cường ngồi dưới đài chính là những cán bộ nòng cốt của Vương Học Bình, bọn họ biểu hiện rất trấn định nhưng trong lòng cực kỳ hưng phấn. Lúc này lãnh đạo nhà mình đã là phó chủ tịch thường vụ, đúng là đáng ăn mừng.
Cổ Văn Cường thầm tính toán, với độ tuổi lúc này của Vương Học Bình mà đã là phó chủ tịch thường vụ huyện, xem ra quyết định trước kia đi theo Vương Học Bình là không sai một li nào.
Những vị cán bộ có quan hệ không quá sâu sắc với Vương Học Bình lại có ý nghĩ khác, anh Nghiêm không phải bị giáng chức mà thuận lợi được đưa lên làm thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Dù là thằng ngu cũng biết rõ ý nghĩa của nó, bây giờ Vương Học Bình có chỗ dựa cứng như thép, điều này tuyệt đối không thể khinh thường.
Vương Học Bình ung dung ngồi ở vị trí của mình, lúc này coi như mọi thứ đã bộc lộ rõ ràng vấn đề duy nhất vào lúc này là ai sẽ tiếp nhận chức vụ của chủ tịch Mạnh Thu Lan.
Hội nghị hôm nay coi như quyết định bố cục nhân sự cơ bản của huyện Nam Vân, lúc này chức vị chủ tịch huyện đứng đầu khối chính quyền còn bỏ ngõ, rõ ràng chứng tỏ Kim Hữu Công và Chu Văn Quảng còn đang ở vào giai đoạn đánh cờ.
Nếu hai vị lãnh đạo thành phố này chưa thỏa hiệp với nhau thì vị trí này sẽ vẫn bỏ ngõ, mãi đến lúc hai bên thống nhất ý kiến mới thôi.
Trong lúc vô tình Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình giao thoa ánh mắt, khóe miệng Vương Học Bình chợt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mạnh Thu Lan có chút hồng, ngay sau đó lại khôi phục như thường.
Bí thư huyện ủy không giống như chủ tịch huyện, dù thị ủy đã đưa ra thông báo nhưng còn cần báo phòng tổ chức tỉnh ủy để lập hồ sơ, bên trong sự kiện này có rất nhiều bí quyết.
Dưới tình huống bình thừng, thị ủy đưa ra quyết định nhưng cũng rất có thể sẽ bị phòng tổ chức tỉnh ủy bác bỏ.
Nhưng nếu lập hồ sơ thì sẽ có thẩm tra, coi như được quyết định.
Mạnh Thu Lan cũng có ý nghĩ tương đối phức tạp về Vương Học Bình, người này thật sự quá giỏi về kinh tế, chỉ cần vung tay nhấc chân đã đẩy mạnh nguồn thu tài chính, điều này thật sự làm nàng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Nhưng vì sự khác biệt về lập trường chính trị, khi Nghiêm Minh Cao còn chủ trì công tác, Vương Học Bình là một phiền toái rất lớn cho Mạnh Thu Lan.
Vấn đề này nên xử lý thế nào cho tốt? Mạnh Thu Lan chợt nhớ đến lời dạy của bác trai Mạnh Chiêu Hùng, bao dung mới là phương án tốt.
Những kẻ cao tay chính trị thường sẽ vung tay thu nhập đối phương vào trận địa bên mình, Mạnh Thu Lan nghĩ đến đây không khỏi khẽ lắc đầu, trực giác nói cho nàng biết loại cán bộ như Vương Học Bình là điển hình của kẻ có tâm ý, biểu hiện thì rất hòa hợp nhưng trong lòng lại có ý nghĩ riêng, tuyệt đối không thể xem thường.
"Giống như cá Nóc?"
Mạnh Thu Lan chợt nghĩ đến loài cá ăn rất ngon nhưng có độc này, dù thế nào thì nàng cũng thấy nó giống với Vương Học Bình.
Sau khi tiếp tục nói vài lời khách sáo thì Tôn Tuyền là kẻ chủ trì hội nghị chính thức tuyên bố tan họp, tất cả thường ủy huyện ủy trên đài chủ tịch dưới sự dẫn dắt của Mạnh Thu Lan mà bao quanh Tần Lập Bản, Ngô Long Phương và Nghiêm Minh Cao đi đến nhà khách huyện ủy.
Nghiêm Minh Cao rõ ràng cảm thấy ngoài Vương Học Bình thì những bộ hạ cũ đều chú ý giữ khoảng cách với mình.
Dù có chút không thoải mái nhưng Nghiêm Minh Cao hiểu rất rõ, bầu trời trong huyện đã thay đổi, bây giờ kẻ cầm quyền là Mạnh Thu Lan, mà ai cũng biết gần đây Mạnh Thu Lan và Nghiêm Minh Cao hay bất hòa.
Dưới tình thế này bộ hạ của Nghiêm Minh Cao có chút cố kỵ cũng là đương nhiên.
Mạnh Thu Lan thấy bên cạnh Nghiêm Minh Cao ngoài Vương Học Bình và thư ký Diệp Kim Sơn, ngoài ra không còn ai khác, nàng là người thông minh, tất nhiên hiểu rõ ảo diệu bên trong.
Người đã đi thì cảnh vật cũng đổi, đây là tuyệt kỹ chuẩn bị sinh tồn trong quan trường.
Đám người có tâm tư tụ tập lại với nhau, ai cũng nói những lời khách sáo, uống rượu Mao Đài, biểu hiện có vẻ rất qua loa, cụng ly khá nhiều.
Sau khi tan tiệc thì Tần Lập Bản đặc biệt tiếp kiến Mạnh Thu Lan trong phòng tiếp khách.
- Bí thư Mạnh, chúc mừng cô, coi như cô là một bí thư huyện ủy trẻ tuổi và xinh đẹp nhất toàn tỉnh.
Trên gương mặt Tần Lập Bản tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Trước đây Mạnh Thu Lan cũng không nhiều lần tiếp xúc với Tần Lập Bản, chỉ nói là biết mặt nhua, căn bản không thể tính là quen thuộc.
Một người là chủ tịch huyện phụ trách xây dựng kinh tế, một vị là phó bí thư thị ủy quản lý đoàn thể, lĩnh vực khác biệt, kết giao không nhiều, tất nhiên đây là chuyện đương nhiên.
- Bí thư Tần, tôi là cán bộ nữ, lại còn trẻ, thiếu kinh nghiệm công tác, sau này cần anh chỉ đạo nhiều hơn.
Mạnh Thu Lan dùng giọng khách khí nịnh nọt Tần Lập Bản, rõ ràng đang cố ý hạ thấp tư thái của mình.
Tần Lập Bản cười nói:
- Đồng chí Thu Lan, cô quá khiêm nhường, công tác đảng cũng khó nói, thật ra cũng không khó, chỉ cần biết dùng tâm sẽ có thành tích.
Nếu nói thật lòng, Mạnh Thu Lan thật sự rất chán ghét những giọng quan như thế này, nhưng chức vụ của Tần Lập Bản tương đối cao, Mạnh Thu Lan chỉ có thể mỉm cười gật đầu xưng vâng.
Tần Lập Bản không nhìn ra tâm sự của Mạnh Thu Lan, lão cười sau đó nói lên vấn đề chính:
- Đồng chí Thu Lan, cô nhận chức bí thư và còn phải tiếp tục kiêm nhiệm công tác của khối chính quyền, áp lực là không nhỏ.
Mạnh Thu Lan mỉm cười, lời này của Tần Lập Bản có vẻ giống như không có vấn đề gì, nhưng nếu phối hợp với vẻ mặt thì sẽ có ý nghĩa không đơn giản.
Gần đây ngoài Vương Học Bình được điều động làm phó chủ tịch thường vụ huyện và cần được hội nghị thường ủy của hội đồng nhân dân thông qua, thị ủy cũng không sắp xếp vị phó chủ tịch nào khác.
Tần Lập Bản có ý gì? Mạnh Thu Lan nhanh chóng nghĩ thông, lão già này muốn chơi trò mượn đao giết người.
Dựa theo quy tắc ngầm trên quan trường, phó chủ tịch thường vụ cũng giống như chủ tịch huyện, đều là những chức vụ quan trọng, sau khi trải qua sự phê chuẩn của thị ủy thì sẽ đến sự phê chuẩn của thường ủy hội đồng nhân dân huyện, nhưng đây chỉ là một sự kiện cho qua mà thôi.
Trước nay trong phạm vi cả nước có vài vị chủ tịch bị ngã trong lúc thường ủy hội đồng nhân dân huyện phê chuẩn quyết định của thị ủy, nhưng chưa từng nghe nói có phó chủ tịch thường vụ bị vấp ngã.
Dựa theo "Quy tắc về tổ chức chính quyền ở địa phương", tuyển cử chủ tịch huyện phải do đầu phiếu của tất cả đại biểu hội đồng nhân dân huyện quyết định, mà phó chủ tịch kể cả phó chủ tịch thường vụ thì chỉ cần các thường ủy hội đồng nhân dân đưa ra quyết định mà thôi.
Những nhân viên tạo nên thường ủy hội đồng nhân dân huyện thường là các lãnh đạo sắp về hưu, nếu nói về nhân số thì các cán bộ đảng viên đang nắm thực quyền vẫn chiếm ưu thế.
Vì vậy mà khi thị ủy đưa ra quyết định, đám người ở hội đồng nhân dân chỉ có thể thông qua, không dám vi phạm ý kiến của lãnh đạo.
Vì vậy Mạnh Thu Lan thấy Vương Học Bình hầu như không xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ là phó chủ tịch thường vụ.
Mạnh Thu Lan nghĩ đến vấn đề Mã Tam Cao là bộ hạ cũ của Tần Lập Bản, nàng cười nói:
- Tôi sẽ là người cố gắng giữ gìn ý đồ của lãnh đạo thị ủy.
Mạnh Thu Lan thầm nghĩ, dù tôi muốn ép chết Vương Học Bình, cũng không cần sử dụng thủ đoạn kém cỏi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.