Chương 232: Phó chủ tịch thường vụ thành phố. (1)
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Học Bình cười nói với Nghiêm Băng:
- Lễ vật còn để trên xe.
Thế là Nghiêm Băng vội chạy ra ngoài.
Nghiêm Minh Cao nhìn qua bóng lưng vui vẻ của con gái, vì vậy mà không khỏi lắc đầu thở dài:
- Nha đầu này đúng là ham chơi, cũng sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi, ôi.
Vương Học Bình rất hiểu tâm tính của Nghiêm Minh Cao vào lúc này, bí thư chỉ có một cô con gái, tất nhiên sẽ muốn con gái có tương lai tốt đẹp. Nhưng Nghiêm Minh Cao là một lãnh đạo có tài phát triển kinh tế mà đối mặt với con gái lại không tìm được phương pháp quản giáo hiệu quả, khó trách cổ nhân nói lo ngoài không bằng an trong, xem ra cũng đúng.
- Chú Nghiêm, tất cả các con đường đều đưa đến thành công, Tiểu Băng cũng không còn nhỏ, có lẽ nó có ý tưởng của mình.
Vương Học Bình cười hòa giải.
- Hừ, nó thì có ý tưởng gì? Càng là sau này thì xã hội sẽ càng chú trọng tri thức và thành tích, bây giờ có đơn vị nào cần học sinh cấp ba?
Nghiêm Minh Cao nhắc đến Nghiêm Băng thì bắt đầu bực bội.
Vương Học Bình thấy Nghiêm Băng cười hì hì xách túi quà từ bên cạnh xe đi vào bên trong, hắn sợ mình tiếp tục kích thích Nghiêm Minh Cao, vì vậy cười nói:
- Chú Nghiêm, cháu có vài việc cần báo cáo.
Đề cập đến chuyện công, Nghiêm Minh Cao lập tức từ bỏ những cảm xúc tầm thường, hắn gật đầu nói:
- Cậu đi một tháng, trong huyện thật sự có vài chuyện xảy ra, chúng ta cũng cần thương lượng cho tốt.
Vương Học Bình đi theo sau lưng Nghiêm Minh Cao, hai người cùng lên lầu vào phòng làm việc. Khi đi đến góc hành lang, Vương Học Bình thấy Nghiêm Băng đang ôm lấy một con gấu lớn đứng ở bậc cầu thang làm mặt quỷ, cảm giác vui vẻ yêu thương nói không nên lời.
Vương Học Bình rất hiểu Nghiêm Minh Cao, vì vậy hắn cũng không mua lễ vật gì quá sang trọng, tổng trị giá cũng chỉ ba ngàn đồng mà thôi.
Nghiêm Minh Cao ngồi trên ghế sa lông, Vương Học Bình quen thuộc lấy nước pha trà, sau đó đặt ly trà nóng xuống trước mặt Nghiêm Minh Cao.
- Học Bình, cậu muốn uống thì pha thêm đi.
Nghiêm Minh Cao nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi quay đầu nhìn Vương Học Bình cười hỏi:
- Khí sắc của cậu cũng không tệ, thanh niên thì điều quan trọng cũng chính là giữ gìn sức khỏe.
- Lần này làm phiền chị và anh rể giúp đỡ, nếu không thật sự cháu cũng không thể nào lo nổi.
Nghiêm Minh Cao biết rõ tình huống trong nhà Vương Học Bình, hắn gật đầu nói:
- Học Cầm rất tốt, tôi đã từng gặp hai lần, xem ra cũng cực kỳ có hiếu.
- Học Bình, có thể tôi sẽ được điều động.
Nghiêm Minh Cao cẩn thận hỏi về bệnh tình của Vương Anh Hoa, sau khi biết rõ không còn gì cần lo lắng, hắn chợt di chuyển chủ đề, ném ra một câu nói làm cho Vương Học Bình thật sự kinh ngạc.
- Phó bí thư hay là phó chủ tịch thành phố?
Vương Học Bình chợt nghĩ, vì mình có quan hệ không tầm thường với bí thư Nghiêm, vì vậy cũng không có gì cấm kỵ, vì thế mà nghiêng đầu hỏi ngay.
Sau khi Nghiêm Minh Cao chủ trì công tác trong huyện thì tài chính và thuế vụ của huyện cũng nhanh chóng tăng mạnh, quý vừa rồi huyện Nam Vân thật sự vươn lên hạng hai trong toàn thành phố, tổng sản lượng gần như ngang bằng với quận nội thành là Vân Bắc.
Với thể chế hiện hành thì thành tích của Nghiêm Minh Cao thật sự lớn lao, hơn nữa hắn còn có chỗ dựa là chủ tịch thành phố Kim Hữu Công, có thể thấy cơ hội thăng quan là không thiếu.
- Cụ thể còn chưa xác định, nhưng kém cỏi nhất cũng là phó chủ tịch thành phố. Sau khi Sử Phương rơi đài thì vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố còn bỏ ngỏ, thật sự có rất nhiều người đỏ mắt.
Vương Học Bình lập tức hiểu ra ý nghĩa lời nói của Nghiêm Minh Cao, xem ra mục tiêu của bí thư Nghiêm chính là vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Sau khi Sử Phương rơi đài thì chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố thật sự luôn bỏ ngỏ, Vương Học Bình suy xét và hiểu ngay, có lẽ Kim Hữu Công muốn sắp xếp vị trí đó cho tâm phúc của mình.
Chủ tịch Kim Hữu Công dựa vào Hà Thượng Thanh, hậu trường của lão cũng đủ cứng nhắc, làm người ta không dám coi thường. Nhưng bí thư thị ủy Chu Văn Quảng bây giờ dù sao cũng là tâm phúc của bí thư Ngô, người này cũng không phải là đèn cạn dầu.
Dựa theo những tin tức mà trước đó Nghiêm Minh Cao để lộ ra, Vương Học Bình cho rằng lúc này Kim Hữu Công và Chu Văn Quảng đang có ăn ý, Kim Hữu Công không nhúng tay vào công tác của thị ủy, chỉ định đoạt những gì ở khối chính quyền thành phố mà thôi.
Vương Học Bình thấy đây chính là sự ăn ý về biên giới quyền lực, vì thế trước mắt thì cục diện chính trị ở thành phố là rất ổn định, nước giếng không phạm nước sông, hai bên bình an vô sự.
- Dựa theo ý kiến của lãnh đạo thì sẽ giúp tôi tiến lên đảm nhiệm chức vụ còn bỏ ngỏ, nhưng các cấp phó phòng là rất nhiều, ai cũng đỏ mắt.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt có chút chờ mong nhìn Vương Học Bình.
Thời gian ở chung càng dài, Nghiêm Minh Cao càng cảm thấy mình khó thể nào ly khai Vương Học Bình. Dù là trước kia Vương Học Bình lẻ loi một mình hay là lúc cứu Nghiêm Minh Cao từ trong hố lửa ra ngoài, hay khoảng thời gian gần đây, nếu không có sự trợ giúp mạnh mẽ của Vương Học Bình, sợ rằng huyện Nam Vân khó thể nào phát triển mạnh trong thời gian ngắn như vậy.
Từ khi có chế độ phân cấp thu thuế đến nay, tài chính trung ương càng lúc càng dư dả, mà tài chính cấp cơ sở thì càng ngày càng khó, tình huống chặt đầu cá vá đầu tôm là bình thường.
Tỉnh thiếu tiền, thành phố thiếu tiền, thượng cấp thiếu tiền, tất nhiên các vị sẽ chìa tay xuống tuyến dưới, dưới tình huống này thì số tài chính thu được từ những quận huyện giàu có trong thành phố Vân Châu là cực kỳ quan trọng.
Đối với lãnh đạo đứng đầu quận huyện như bí thư, nếu thật sự không tìm ra được biện pháp tăng trưởng tài chính, chẳng khác nào ép gái nhà lành làm kỹ nữ.
Vương Học Bình cảm thấy điều này là cực kỳ đúng đắn, trong tỉnh thiếu tiền thì có thể vung tay đòi các thành phố, nếu các thành phố không có tiền thì tất nhên phải ép lên đầu các quận huyện.
Cứ như vậy mà phân tầng tài chính, các quận huyện sẽ tìm mọi cách để có tiền, đây là nguyên nhân chỉ lo phát triển kinh tế mà không quan tâm đến môi trường, đồng thời cũng là nguyên nhân mà nông dân bị ép đến mức khó ngẩng đầu.
Vào thời điểm khắp nơi túng quẫn về tài chính thì huyện Nam Vân lại chơi càng ngày càng lớn, tài chính càng ngày càng nhiều, Nghiêm Minh Cao hiểu rất rõ, đây là công lớn của Vương Học Bình.
- Chú Nghiêm, chủ tịch Kim có ý gì?
Dựa theo phán đoán của Vương Học Bình, nếu đề bạt làm phó chủ tịch thông thường, dựa theo bố cục chính trị trên thành phố vào lúc này thì ý kiến cá nhân của Kim Hữu Công là cực kỳ quan trọng.
Nhưng Vương Học Bình cũng hiểu, Nghiêm Minh Cao chắc chắn sẽ không phải chỉ muốn như vậy mà thôi, vì phó chủ tịch bình thường và phó chủ tịch thường vụ khác biệt quá lớn.
Từ khi Vân Châu lên thành phố đến bây giờ có một bố cục rõ ràng với khối chính quyền, đó là phó chủ tịch thường vụ thành phố sẽ nắm tài chính và thuế vụ.
Vương Học Bình đã nghĩ rất kỹ, nếu phân tích từ góc độ của Kim Hữu Công, lão sẽ tuyệt đối không muốn nhìn một vị trí quan trọng như vậy rơi vào tay người ngoài.
Vì thế không cần hỏi cũng hiểu thái độ của Kim Hữu Công, tất nhiên anh Kim sẽ mở lời giúp đỡ cho Nghiêm Minh Cao.
- Thái độ của lãnh đạo thật ra đã rất rõ ràng, anh ấy hy vọng tôi sẽ tiếp tục có cơ hội phát triển.
Nghiêm Minh Cao cũng không che giấu mà nói ra lời thật lòng.
Vương Học Bình thầm nghĩ, quả nhiên là thế, Kim Hữu Công tất nhiên hy vọng đề bạt người nhà lên vị trí số hai ở khối chính quyền thành phố. Dù đổi lại là Vương Học Bình thì cũng sẽ đưa ra lựa chọn như Kim Hữu Công.
Chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố thật sự rất quan trọng, nếu đưa lên một người bằng mặt không bằng lòng với Kim Hữu Công, hậu hoạn là vô cùng.
Trong thể chế hiện hành, thường thì lãnh đạo đứng đầu một khối sẽ có quan hệ tốt với các lãnh đạo cấp phó còn lại, nhưng phần lớn đều có chút kiêng kỵ với vị trí thứ hai trong khối, vấn đề thế nào thì ai cũng hiểu.
- Chú Nghiêm, chủ tịch Mạnh có lẽ cũng muốn tiến lên chứ?
Vương Học Bình đối mặt với Nghiêm Minh Cao mà cũng không lòng vòng, hắn nói rõ quan điểm của mình.
Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu:
- Tình hình kinh tế trong huyện rất khởi sắc, cô ấy là chủ tịch huyện cũng có công lao, mà con người thường đi lên chỗ cao, nước chảy xuống thấp, đây là điều thường tình, cản bản có thể hiểu được.
Lúc này Vương Học Bình đã hiểu tình hình thực tế trước mắt, đồng thời cũng hiểu tâm sự của Mạnh Thu Lan, nếu nói có thể lấy được chức vụ bí thư huyện ủy, sợ rằng không ai có cơ hội lớn hơn một người đang giữ chức chủ tịch huyện như nàng.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà thầm lắc đầu, Mạnh Thu Lan quá gấp gáp, rõ ràng là chưa đủ kinh nghiệm quan trường.
Vào đúng thời điểm đề bạt thế này thì làm trợ thủ phải càng nên an phận mới đúng, cố gắng để cho lãnh đạo hiểu ra nổi lòng, như vậy mới là thượng sách.
Nhưng Mạnh Thu Lan lại muốn tự nhảy lên con đường riêng, thầm giận dỗi với Nghiêm Minh Cao, đây chẳng phải cố gắng gây thêm phiền sao?
- Học Bình, cũng không có vấn đề gì, tất cả đều là sự sắp xếp của tổ chức. Ôi, tôi định tiếp tục ở lại huyện vài năm, đề bạt cậu lên cương vị chủ tịch huyện, như vậy nếu tôi tiếp tục thăng tiến thì cậu cũng thuận lợi lên theo. Nhưng thật sự là lý lịch của cậu rất mỏng, điều này thật sự làm tôi đau đầu.
Nghiêm Minh Cao đặt ly trà trong tay xuống bàn, lời lẽ tràn đầy tiếc hận.
Vương Học Bình cũng rất cảm động với thái độ thành thật của Nghiêm Minh Cao, tuy ngoài miệng Nghiêm Minh Cao ít nhắc đến nhưng chỉ cần nhìn vào những bố trí thì thật sự như lời nói bây giờ, luôn trải đường cho Vương Học Bình.
- Kế hoạch thật sự biến đổi quá nhanh, Học Bình, tôi cũng thật sự không ngờ có thể tiến lên thành phố nhanh như vậy, bây giờ cung không còn thời gian để chậm rãi sắp xếp.
Nghiêm Minh Cao thở dài một tiếng, trạng thái trong quan trường thay đổi quá nhanh, hôm nay là cán bộ hậu bị, biết đâu ngày mai sẽ bỏ rơi? Vua nào triều nấy, cổ kim đều là như vậy.
- Chú Nghiêm, chúng ta cũng không thể không suy xét đến thái độ của lãnh đạo trên tỉnh, chú nghĩ nếu không có sự ủng hộ của lãnh đạo cấp tỉnh, trong huyện sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.
Vương Học Bình suy xét và ném ra ngoài những ý nghĩ của mình.
Lúc này Nghiêm Minh Cao gật đầu nói:
- Cậu có phần kinh nghiệm này xem như khoảng thời gian vừa qua cũng không uổng phí, dù sao thì chúng ta chỉ là một huyện ngoại thành, rất khó được tỉnh chú ý.
Dựa theo những gì Vương Học Bình được biết, lời nói của Nghiêm Minh Cao trực tiếp chĩa vào phó chủ tịch thường vụ tỉnh Hà Thượng Thanh. Kim Hữu Công tuy là phụ tá dòng chính của Hà Thượng Thanh, nhưng Nghiêm Minh Cao lại không có bao nhiêu tiếp xúc với Hà Thượng Thanh.
Điều này có nghĩa là Nghiêm Minh Cao dù thật sự được đề bạt làm phó chủ tịch thường vụ thành phố thì vị trí bí thư huyện ủy huyện Nam Vân cũng biến thành một trận giao tranh chính trị. Khi đối mặt với vị bác trai phó chủ tịch tỉnh của Mạnh Thu Lan, sợ rằng Hà Thượng Thanh sẽ có quyết định thỏa hiệp.
Vì thế mà Nghiêm Minh Cao rời khỏi huyện Nam Vân, Mạnh Thu Lan nhận chức bí thư huyện ủy, như thế tình cảnh trợ lý chủ tịch của Vương Học Bình ở huyện Nam Vân là cực kỳ khốn nạn, nhẹ thì bị lấy hết quyền lực không được sử dụng, nặng thì chỉ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi ổ.
- Học Bình, tôi cũng muốn giúp cậu suy xét đường về, trưởng phòng Lý phòng tài chính thành phố chỉ còn hai năm nữa là về hưu.
- Nếu cậu tình nguyện, trước tiên có thể làm phó bí thư đảng ủy khối kiêm phó phòng tài chính thị ủy, coi như vượt qua thời kỳ quá độ.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt từ ái nhìn Vương Học Bình, từ sau trong lòng hắn luôn hy vọng Vương Học Bình có thể theo mình cùng tiến quân về thành phố.
Một người là phó chủ tịch thường vụ, một người chuẩn bị tiếp nhận vị trí trưởng phòng tài chính, nếu có Vương Học Bình ở bên cạnh phất cờ hò reo, Nghiêm Minh Cao sẽ rất an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.