Lãnh Đạo

Chương 343: Phong ba nhận chức.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình nâng ly trà lên định nhấp một ngụm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở. Sau đó Tằng Phương đi đến bên cạnh Lâm Bình Nam, hắn khẽ báo cáo:- Chủ nhiệm, bên kia đã giải tán.

Lâm Bình Nam dụi đầu thuốc, hắn đứng lên nói:- Đồng chí Học Bình, phụ trách nói chuyện với anh là phó phòng Mai, phân công quản lý công tác thường vụ. Trưởng phòng Mai là lãnh đạo lâu năm, được các đồng chí kính trọng.

Vương Học Bình chợt hiểu ra, Lâm Bình Nam có ý nhắc nhở, rất có thiện ý.

Trước đó tuy chưa từng liên hệ với phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng Vương Học Bình vẫn biết rõ tên vài vị lãnh đạo chủ yếu nơi này.

Nhưng Vương Học Bình không ngờ người phụ trách hôm nay chính là phó phòng thường vụ Mai Văn Hoa. Căn cứ vào tin tức mà Lâm Bình Nam để lộ ra, cái gọi là "được các đồng chí kính trọng" đủ để chứng minh vị trưởng phòng kia thường ít nói không cười, là lãnh đạo không dễ nói chuyện.

Chẳng lẽ nói giữa Lâm Bình Nam và Mai Văn Hoa có mâu thuẫn? Vương Học Bình nghĩ đến đây thì trong lòng trong sáng, dưới tình huống bình thường thì chủ nhiệm văn phòng có hơn phân nửa là tâm phúc của lãnh đạo.

Mai Văn Hoa là một phó phòng thường vụ, là lãnh đạo thứ hai trong phòng tổ chức, mà thể chế chính trị hiện hành luôn chứng kiến mối quan hệ bất hòa giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu.

Chủ tịch và bí thư thị ủy, chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy, cục trưởng và phó cục trưởng thường vụ, mâu thuẫn giữa bọn họ thuộc về tính tất yếu của thể chế.

Quả nhiên Mai Văn Hoa vừa gặp Vương Học Bình thì nói chuyện với tư thái từ trên cao nhìn xuống, cực kỳ có ý vị của lãnh đạo.

Sau khi tuyên bố thông báo bổ nhiệm của tỉnh ủy, lại qua loa nói thêm vài câu, Mai Văn Hoa nhìn đồng hồ rồi nghiêm mặt nói:- Đồng chí Học Bình, hy vọng anh nghiêm khắc tiết chế bản thân, phát huy truyền thống, cố gắng học hỏi các đồng chí lão thành, nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác.

Vương Học Bình cực kỳ chán ngấy phong cách nói chuyện như vậy, nhưng hắn lại tỏ ra nghiêm trang nói:- Cảm tạ tỉnh ủy tín nhiệm, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, chăm chỉ công tác.

Mai Văn Hoa nghe xong những câu bày tỏ qua loa của Vương Học Bình thi trầm mặt nói:- Tốt nhất là thế, chờ tin tốt của anh.

Vương Học Bình biết rõ đã đến lúc cáo từ, hắn tranh thủ thời gian đứng lên rồi nói:- Trưởng phòng Mai cứ bận rộn, tôi về trước chuẩn bị một chút.

Mai Văn Hoa ngồi yên không nhúc nhích, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn khoát tay nói:- Đồng chí Học Bình, cậu đừng đi vội, căn cứ vào sắp xếp của phòng tổ chức, chút nữa tôi sẽ đưa cậu đến tỉnh nhận chức.

Vương Học Bình thầm giật mình, hắn thấy chức phó phòng cục công an tỉnh chẳng qua chỉ nói suông mà thôi, chính thức là chức vụ cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu.

Đây cũng là một sắp xếp bất thường.



Mai Văn Hoa cẩn thận quan sát Vương Học Bình, không có chút kinh ngạc như dự đoán, điều này làm cho một kẻ suốt ngày gài người như hắn cũng cảm thấy mi tâm khẽ nhúc nhích. Thầm nghĩ, tiểu tử này tuy còn trẻ nhưng lòng dạ sâu đậm, rõ ràng khó ngờ.

Vương Học Bình đi theo Mai Văn Hoa đến cục công an tỉnh, lúc này đám ban ngành cục công an tỉnh đã được tỉnh ủy thông báo, đã sớm chờ ngoài cổng.

Vương Học Bình theo Mai Văn Hoa xuống xe, dù có thật sự hay không thì đám lãnh đạo cục công an tỉnh cũng có vẻ rất vui, hiện trường vỗ tay ồn ào.

Vương Học Bình nghĩ lại, cảm thấy với thân phận của Mai Văn Hoa thì không có gì đáng ngạc nhiên. Chưa nói đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy cũng thật sự là quan lớn, không nể mặt không được.

Trong sân cục công an tỉnh đứng đầy những cảnh sát cực kỳ khí thế, bọn họ phía sau đám lãnh đạo cục công an là một đội ngũ hoa khôi nữ cảnh sát. Vương Học Bình giật mình, trong lòng thầm cảm khái, chỉ vài ngày trước đó hắn thật sự không ngờ mình sẽ dùng thân phận lãnh đạo cục công an tỉnh để tiến vào khu vực này, đúng là đời người như mộng, căn bản thật giả khó lường.

Mai Văn Hoa cũng nở nụ cười hình thức, bắt tay từng vị lãnh đạo cục công an tỉnh. Sau khi hai bên ân cần chào hỏi, hắn mỉm cười chỉ vào Vương Học Bình rồi giới thiệu với mọi người:- Các đồng chí, tôi giới thiệu với mọi người, đây là đồng chí Vương Học Bình hôm nay đến nhận chức.

- Đồng chí Học Bình, hoan nghênh anh đến công tác ở cục công an tỉnh, sau này tất cả mọi người đều là thành viên ban ngành.Một vị mặc quần áo cảnh sát lớn tiếng nói, sau đó mỉm cười vươn tay phải với Vương Học Bình, lại giới thiệu:- Chúng ta làm quen, tôi là Nhâm Hồng Đạt, phụ trách công tác thường vụ trong cục công an tỉnh.

Vương Học Bình thầm hiểu, cái gọi là phụ trách thường vụ, chính là phó phòng thường vụ. Hắn bắt chặt tay Nhâm Hồng Đạt rồi dùn sức lay động khiêm tốn nói:- Từ nhỏ tôi đã rất tôn kính các vị cảnh sát nhân dân, không ngờ hôm nay là một thành viên, tôi cảm thấy khá quang vinh, đồng thời cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Tôi là một tân binh trên chiến tuyến công an, đối với tôi thì đây là một lĩnh vực mới, tôi cảm thấy trách nhiệm của mình rất trọng đại. Sau này nếu có gì không hiểu, kính xin các đồng chí chỉ bảo nhiều hơn.

Nhâm Hồng Đạt tưởng rằng Vương Học Bình tuổi trẻ khí thịnh, sẽ dương dương tự đắc, không ngờ đối phương lại hạ thấp tư thái như thế. Điều này không khỏi làm hắn sinh ra hảo cảm, hắn cười nói:- Làm công tác cách mạng, mọi người giúp đỡ và học tập lẫn nhau, đây là quy luật, không nói gì đến chuyện chỉ dạy.

Mai Văn Hoa thấy hiện trường không có hình bóng của Uông Mãnh, vì vậy trong lòng dù có chút không thoải mái nhưng cũng chẳng làm gì được.

Uông Mãnh không phải chỉ là cục trưởng cục công an tỉnh, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy, bí thư tư pháp. Dù là lý lịch hay địa vị đều cao hơn Mai Văn Hoa chỉ là một phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy.

Dựa theo nguyên tắc tiếp đãi ngang hàng trên quan trường, Uông Mãnh không lộ diện cũng là bình thường.

Được Nhâm Hồng Đạt giới thiệu, Vương Học Bình nhanh chóng bắt tay làm quen với các thành viên ban ngành cục công an tỉnh.

Lúc này các thành viên ban ngành ngoài vị cục trưởng tạm thời chưa lộ diện thì có tám vị phó phòng, cũng có ba vị phó bí thư đảng ủy khối, hơn mười vị lãnh đạo, một bàn tiệc nhỏ ngồi cũng không đủ.

Mai Văn Hoa được nhóm người Nhâm Hồng Đạt đưa đến phòng lọp lớn ở lầu tám, từ xa đã thấy Uông Mãnh đứng trước phòng hội nghị đón chào với gương mặt tươi cười.

Mai Văn Hoa tiến lên vài bước bắt tay Uông Mãnh, sau đó cười nói:- Bí thư Uông, làm phiền anh đại giá đến đây, Tiểu Mai tôi thật sự cũng không dám nhận.



Uông Mãnh cười nhạt rồi nói:- Trưởng phòng Mai, phòng tổ chức của anh rất bận rộn, bình thường muốn gặp anh cũng khó hơn cả lên trời.

Vương Học Bình cảm thấy rất kinh ngạc, đừng nói Uông Mãnh là quan lớn cấp tỉnh, dù là lãnh đạo cấp phó huyện gặp mặt nhau cũng không nói vỗ mặt như thế, chẳng lẽ giữa hai người Uông Mai có mâu thuẫn lớn?

Mai Văn Hoa thầm hận, hắn cũng không dám đắc tội với một Uông Mãnh quyền cao chức trọng, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng cười nói:- Dù bề bộn thế nào cũng phải nghe theo lời kêu gọi của anh chứ?

Cũng may Uông Mãnh chỉ đến đúng điểm là dừng, không quá theo đuổi, nếu không thì Mai Văn Hoa cũng khốn khổ.

- Đồng chí Học Bình, tôi là Uông Mãnh, sau này cần cậu phối hợp công tác nhiều hơn.Uông Mãnh dứt khoát chào hỏi, điều này ít nhiều cũng làm cho Vương Học Bình cảm thấy không thích ứng.

Vương Học Bình tranh thủ tiến lên dùng hai tay bắt tay Uông Mãnh, sau đó chân thành nói:- Cục trưởng Uông, tôi là người mới, nói thật, tôi cũng không hiểu nhiều về chiến tuyến công an. Sau này sẽ đi theo anh học hỏi, có chỗ nào không đúng mong anh phê bình chỉ điểm.

- Hy vọng cậu có thể nói được làm được.Uông Mãnh vung tay rất có cá tính, dẫn theo nhóm người đi vào phòng họp.

Sau khi đám lãnh đạo cục công an tỉnh an vị trên đài chủ tịch, dưới đài cũng dần yên tĩnh trở lại, Nhâm Hồng Đạt chủ trì hội nghị lớn tiếng tuyên bố:- Các đồng chí, bây giờ đồng chí phó phòng Mai Văn Hoa của phó chủ tịch tỉnh ủy sẽ tuyên bố quyết nghị của tỉnh ủy, mọi người vỗ tay hoan nghênh.

- Bộp, bộp.Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Mai Văn Hoa chậm rãi mở văn kiện đặt lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người đông nghịt dưới đài, nhưng trong lòng hắn thật sự có chút không thoải mái.

Dựa theo lệ cũ tuyên bố thành viên ban ngành phải là cục trưởng cục công an Uông Mãnh, ít nhất trước đó phải sắp xếp một hội nghị ban ngành nho nhỏ để giới thiệu Vương Học Bình.

Bây giờ thì tốt, Uông Mãnh tự chủ trương, vô tình hạ thấp độ nặng của Mai Văn Hoa. Tất nhiên Mai Văn Hoa cũng hiểu, điều này cũng chăng có gì, vì kẻ không may còn có Vương Học Bình.

Uông Mãnh liếc mắt nhìn Mai Văn Hoa, trong lòng thầm cười lạnh, tên phó phòng mắt cao hơn đầu này nếu không ép cho chúi mặt xuống, thật sự sẽ quên mất họ mình là gì.

Uông Mãnh đưa mắt nhìn qua Vương Học Bình mà tâm tình dần cứng nhắc, vị cán bộ trẻ này là người của Hà Thượng Thanh, bây giờ không áp chế, sau này để cho Hà Thượng Thanh đái lên đầu sao?

- Khụ, các đồng chí, bây giờ tôi xin tuyên bố quyết nghị của tỉnh ủy.Mai Văn Hoa khẽ ho một tiếng, anh mắt quét xuống đài vài vòng, sau đó tuyên bố:- Tỉnh ủy nghiên cứu và đưa ra quyết định, đồng chí Vương Học Bình được điều động làm ủy viên đảng ủy khối, phó phòng cục công an tỉnh, kiêm nhiệm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu.

Mai Văn Hoa tán dương cao độ với thành tích của Vương Học Bình khi còn ở huyện Nam Vân, trong đó có nhiều lời khách sáo, coi như Vương Học Bình cũng cảm thấy không ổn.

Nhưng trước đó đã có kinh nghiệm làm chủ tịch huyện Nam Vân, Vương Học Bình thật sự cũng không cảm thấy quá khó khăn. Tổ chức đánh giá cao hạ cấp chỉ chia thành hai vấn đề, một là đề bạt, hai là cho về hưu.

Vương Học Bình cảm thấy tình huống hôm nay có chút khác thường, hắn mơ hồ thấy cục công an tỉnh cũng không lạc quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook