Chương 243: Thay đổi càn khôn.
Đại Tư Không
20/03/2013
Liễu Ngân Hà nghe rõ yêu cầu của Vương Học Bình thì nhanh chóng đưa ra lời hứa hẹn:
- Chuyện vận chuyển tiền mặt phải được bảo vệ cực kỳ nghiêm khắc, tôi sẽ sắp xếp một nhóm vũ trang đảm bảo vấn đề an toàn tài chính. Bây giờ tôi sẽ tranh thủ phối hợp, sẽ để các chiến sĩ huyện đội đến tham gia.
Nam Vân là một huyện đông dân, vì vấn đề giữ gìn trật tự trị an trong huyện mà biên chế nhân số huyện đội nhiều hơn những nơi khác gấp ba bốn lần, đạt đến quy mô lớn.
Dựa theo lệ cũ thì cục trưởng cục công an thành phố Vân Châu sẽ kiêm kiệm cả chức vụ bí thư đảng ủy khối trong huyện đội, đệ nhất chính ủy, mà cục trưởng cục công an huyện cũng giống như vậy, nhưng nếu muốn điều động chiến sĩ huyện đội thì Liễu Ngân Hà cũng cần phải báo cáo cho lãnh đạo thành phố, nhận được đồng ý mới có thể vung tay làm việc.
Tất nhiên trong công tác thực tế thì những vị cán bộ trong huyện đội thường chỉ hy vọng mình được điều động vào hệ hống công an - kiểm sát - tư pháp, để tiếp tục công tác, không hy vọng ở lại huyện đội. Mà cục trưởng cục công an bình thường là thường ủy huyện ủy, bí thư tư pháp, nắm quyền tiếp nhận và phân phối cán bộ huyện đội. Vì thế đám lãnh đạo huyện đội cũng vui vẻ phối hợp với những hành động hình sự hoặc trị an của huyện, hai bên liên hợp cùng hành động, cùng nhau đả kích tội phạm.
Vương Học Bình biết rõ tâm tư của Liễu Ngân Hà, hắn không khỏi cười nói;
- Cục trưởng Liễu, vậy xin cảm tạ anh.
- Tiểu tử cậu còn khách khí với tôi sao?
Liễu Ngân Hà vừa nghe giọng điệu của Vương Học Bình là biết bên cạnh còn có người ngoài, vì vậy cũng không đợi đối phương cúp điện thoại, hắn nhanh chóng cúp máy.
Liễu Ngân Hà có quan hệ chặt chẽ với Vương Học Bình, Triệu Hồng Dương đã sớm nghe nói đến điều này, hôm nay nghe được đoạn đối thoại của hai người thì xem như hiểu rõ.
Triệu Hồng Dương nói với Vương Học Bình:
- Nếu cục trưởng Liễu đã mở lời đảm bảo, vấn đề an toàn coi như không còn gì cần lo lắng.
Vương Học Bình khẽ gật đầu rồi thúc giục:
- Anh Triệu, mong anh nhanh chóng làm chính sự, sau khi xong việc tôi sẽ mời mọi người một bữa cơm.
Vương Học Bình tự mình đến phòng làm việc của Triệu Hồng Dương, hơn nữa quan hệ giữa hai bên là không tồi, hơn nữa Vương Học Bình lại vận dụng tiền quỹ nằm trong quyền kiểm soát, vì vậy Triệu Hồng Dương cũng không dám chậm trễ, hắn tìm trưởng khoa dự toán và kho bạc đến ngay trước mặt Vương Học Bình.
Triệu Hồng Dương cẩn thận đưa ra chỉ thị, hai vị trưởng khoa lĩnh mệnh mà đi, lúc này này hắn mới khẽ thở ra một hơi rồi khẽ đặt mông ngồi xuống đối diện với Vương Học Bình.
- Học Bình, việc này vào hôm nay tôi cũng coi như có chút mạo hiểm.
Khi thấy không còn người ngoài, Triệu Hồng Dương thở dài nói lời thật lòng.
Vương Học Bình hiểu Triệu Hồng Dương muốn nói điều gì, hắn nâng ly cười nói:
- Anh Triệu, anh cũng không phải không tuân theo quy định, nếu có ai lý luận, anh cứ đổ hết lên đầu tôi là được.
Khi thấy Triệu Hồng Dương vẫn tỏ ra khổ sở, Vương Học Bình thầm có chút buồn cười, dựa theo phạm vi chức quyền thông thường, Vương Học Bình bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng quỹ chủ tịch, không cần trải qua bất khỳ giấy tờ phê duyệt nào cả.
Nhưng Mạnh Thu Lan lại ám hiệu với Triệu Hồng Dương, nếu khối chính quyền bên này vận dụng số tiền hơn một trăm ngàn trở lên đều phải báo cáo cho huyện ủy.
Triệu Hồng Dương biết rất rõ, vua nào triều nấy, chỉ cần Mạnh Thu Lan đứng vững gót chân, sợ rằng hắn sẽ không còn là quản gia tài chính của khối chính quyền huyện.
Hơn nữa trong phòng tài chính đã có vài tin đồn bùng lên, vài vị phó phòng không chịu hợp tác, dù là ở đại hội hay hội nghị ban ngành thì đều nói ra những ý kiến tương phản với Triệu Hồng Dương, đây rõ ràng là điều khó tưởng so với thời kỳ Nghiêm Minh Cao còn nắm quyền trước đó.
Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng, Triệu Hồng Dương cực kỳ sáng suốt lựa chọn phương án nhất trí với Vương Học Bình.
Quan trường hiểm ác, hành vi vô sỉ nơi đâu cũng có, nhưng thanh danh của Vương Học Bình đã sớm truyền ra khắp huyện Nam Vân.
Ở trên phương diện có liên quan đến địa vị của mình, Triệu Hồng Dương xem xét rất kỹ càng.
Lúc này nhân mã của Nghiêm Minh Cao trong hội nghị thường ủy huyện Nam Vân cũng không phải số ít.
Ngoài một Vương Học Bình là phó chủ tịch thường vụ, còn có cục trưởng cục công an Liễu Ngân Hà, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Lương Quốc Toàn, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử, thậm chí còn có một bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hoa Thiên.
Năm người này sẽ có năm phiếu trên hội nghị thường ủy, hơn nữa bọn họ đi lại rất gần quan hệ thân thiết, rất khó có cơ hội đảo ngược.
Đứng ở lập trường của Triệu Hồng Dương, nếu suy xét từ ích lợi cá nhân, nếu hắn đứng về phía Mạnh Thu Lan còn chưa đứng vững gót chân và hai bên chưa tiếp xúc nhiều, không bằng đứng sau lưng đám người Vương Học Bình vốn là thân tín của phó chủ tịch thường vụ thành phố Nghiêm Minh Cao.
Dựa theo tính toán của Triệu Hồng Dương, dù hắn không thể nào tiếp tục công tác ở huyện Nam Vân, với tính tình của Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao, rất có thể sẽ điều động hắn lên thành phố.
Lãnh đạo phòng tài chính chính thức gọi đến đưa chỉ thị với trưởng khoa dự toán và kho bạc, bọn họ nào dám chậm trễ, chưa đến mười phút đã hoàn thành bản kế hoạch công tác mà bình thường cũng mất ít nhất là ba ngày mới xong.
Triệu Hồng Dương là trưởng phòng tài chính, vì đảm bảo quyền uy của mình mà luôn nắm các vị lãnh đạo khoa dự toán, kho bạc, khoa nhân sự và khoa tài vụ vào trong tay. Hắn phải nắm những ban ngành có quyền lực nhiều nhất và có nhiều tư nguyên nhất, như vậy mới đảm bảo quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh của mình.
Sau khi nhận lấy bản kế hoạch thì Triệu Hồng Dương múa bút ký tên mình vào bên dưới, ngay sau đó trưởng khoa kho bạc cũng ký tên vào.
Triệu Hồng Dương phất tay cho bộ hạ đi sắp xếp những chuyện còn lại, sau đó hắn xoay người cười với Vương Học Bình:
- Đây là tốc độ cực hạn rồi.
Vương Học Bình gật đầu:
- Tôi biết rõ, anh đã cố gắng hết sức. Có một câu nói rất hay, ở lâu mới biêt tâm tính, tôi cũng không phải loại người quên ơn, anh cứ yên tâm.
Ngay sau đó trưởng khoa kho bạc đã đến báo cáo, thủ tục đã đủ, chỉ cần chờ người đến ngân hàng rút tiền.
Vương Học Bình cũng không muốn làm trễ nãi công tác, lúc này hắn cùng Triệu Hồng Dương xuống lầu.
Vương Học Bình vừa bước xuông bậc thang cuối cùng thì thấy một chiếc xe cảnh sát từ bên ngoài cổng chạy đến như tên bắn.
Vương Học Bình chi cần nhìn qua là hiểu, chiếc Santana đó là của Liễu Ngân Hà.
Theo sát phía sau chiếc xe của Liễu Ngân Hà là một chiếc xe quân dụng với các chiến sĩ bội đội vác súng trên vai, xe nhanh chóng chạy vào khu hành chính của phòng tài chính.
Xe vừa dừng lại thì Liễu Ngân Hà đã lập tức chui ra, hắn đi về phía Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng nhanh chóng tiên lên bắt chặt tay Liễu Ngân Hà, hắn cười nói:
- Lại gây phiền cho anh.
- Tiểu tử cậu sao cứ nói như vậy? Chuyện này có gì là to tát?
Liễu Ngân Hà cố ý dựng râu trợn mắt với Vương Học Bình, rõ ràng tỏ ra mất kiên nhẫn.
Vương Học Bình rất hiểu tính tình của Liễu Ngân Hà, hắn thấy đối phương bày ra bộ dạng kia thì cũng không tiếp tục nhiều lời.
Liễu Ngân Hà và Triệu Hồng Dương bắt chuyện vài câu, sau đó hắn chắp tay sau lưng nhìn vào đám chiến sĩ huyện đội.
- Tất cả xuống xe, xếp thành hàng.
Khi âm thanh của một vị sĩ quan quân hàm thượng úy vang lên, đám chiến sĩ nhanh chóng nhảy xuống xe xếp thành ba hàng.
Triệu Hồng Dương dùng ánh mắ kinh ngạc nhìn hàng ngũ trước mặt, hắn không khỏi cảm thán:
- Có nhiều người thế này bảo vệ, vấn đề an toàn coi như đã xong.
Liễu Ngân Hà biết Vương Học Bình cần bảo vệ an toàn cho xe tiền, cũng không biết rõ sự việc là gì, sau khi nghe xong câu nói của Triệu Hồng Dương thì lại quay sang nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết Liễu Ngân Hà muốn gì, hắn thầm giơ ngón tay cái lên chỉ vào chiếc xe cảnh sát, tỏ ý lên xe rồi nói sau.
Sau đó trưởng khoa kho bạc dẫn theo vài nhân viên công tác nhanh chóng ngồi vào trong xe của phòng tài chính.
Vương Học Bình bắt tay Triệu Hồng Dương rồi khẽ lắc rồi cười nói:
- Anh Triệu, tôi sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của anh.
Triệu Hồng Dương có chút đắc ý, chỉ cần Vương Học Bình nhớ nhân tình, tương lai hắn bị cho ra rìa thì đối phương sẽ không thể không quan tâm.
Một chiếc xe cảnh sát mở đường, xe của phòng tài chính chạy ở giữa, xe của Liễu Ngân Hà đi theo phía sau, sau cùng la hai chiếc xe của huyện đội.
Vương Học Bình ngồi bên cạnh Liễu Ngân Hà, đoàn xe chậm rãi rời khỏi phòng tài chính và chạy đi.
Di dời quá nhiều quần chúng mà chỉ dựa vào Chu Đạt, Vương Học Bình thật sự không thể yên lòng.
Chu Đạt có chút năng lực, làm việc cũng rất có bộ dáng, uy tín rất cao ở xã Lý Quan, nhưng người này lăn lộn quan trường khá lâu, đã có tập tính lo trước nghĩ sau của một lão quan trường, làm việc thiếu đi vài phần quyết đoán, thêm vài phần do dự.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, nếu hắn không tự mình đến chỉ huy di tản quần chúng, sợ rằng trong quá trình chấp hành sẽ phát sinh vấn đề, Vì vậy Vương Học Bình mới lựa chọn phương án cùng đi theo đám chiến sĩ huyện đội và xe tiền xuống xã Lý Quan.
- Cậu Vương, cậu sắp trình diễn tiết mục gì vậy?
Liễu Ngân Hà biết rõ tính cách của Vương Học Bình, biết đối phương không phải kẻ nóng vội, bên trong nhất định có ẩn tình.
Vương Học Bình thở dài nói rõ tình huống của xã Lý Quan cho Liễu Ngân Hà.
Liễu Ngân Hà sau khi nghe xong thì giật mình, hắn cúi đầu trầm tư một lúc rồi lại ngẩng đầu nói:
- Cậu lựa chọn một phương án không quá xấu.
- Điều này cũng quá trùng hợp, nếu tôi không được phân công đến tổ phòng chống lụt bão số ba, sẽ chẳng phụ trách công tác ở xã Lý Quan. Anh Liễu, nói thật, tôi cũng đâu muốn rơi vào tình thế nguy hiểm thế này.
Vương Học Bình dùng giọng chân thành phân tích tình huống của mình.
Liễu Ngân Hà cũng thở dài một hơi nói:
- Ai bảo người ta có bác trai là phó bí thư tỉnh ủy? Nhưng người ta dù sao cũng là lãnh đạo huyện ủy, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết bế tắc, cậu sớm muộn gì cũng bị chị ta nắm trong tay.
Những lời tâm huyết của Liễu Ngân Hà thật sự chạm vào nổi đau của Vương Học Bình, rõ ràng không hỗ danh là lão quan trường.
Vương Học Bình vô thức sờ vào máy ghi âm trong cặp, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, điểm mấu chốt để thay đổi thế cục đã nằm trong tay hắn, lúc này cần xem xét có sự kiện lũ quét hay không mà thôi.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, lú này chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.