Lãnh Đạo

Chương 281: Thu Lan vào phòng.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình ngủ một chút xem như nghỉ trưa, sau đó hắn thức dậy đốt thuốc và thích ý hít vào một hơi.

Đúng lúc này điện thoại trên bàn chợt vang lên:

- Lãnh đạo, cơm trưa đã xong, mời anh xuống nhà hàng của khách sạn, bí thư Mạnh cũng đã xuống rồi.

Trong điện thoại vang lên giọng điệu khàn khàn của Trương Vận Cao.

Lời nói của Trương Vận Cao rất có kỹ xảo, Vương Học Bình nghe thì hiểu ngay, Mạnh Thu Lan đã thức dậy, hơn nữa còn chờ mình dùng cơm trưa.

Vương Học Bình tiếp tục uống trà, hắn hút hết điếu thuốc mới chậm rãi đứng lên đi ra khỏi phòng.

Sau đó Vương Học Bình thấy Tạ Bảo Quý đang cúi đầu, mặt lừa khổ sở, đứng trên thảm đỏ ở hành lang.

Trương Vận Cao nhanh chóng chạy đến khom lưng mời Vương Học Bình đến nhà hàng.

Vương Học Bình không quan tâm đến Tạ Bảo Quý, hắn cùng Trương Vận Cao đi vềp phía nhà hàng.

Lúc này một tình huống không tưởng đã xảy ra, một tiếng phịch vang lên trong hành lang, Vương Học Bình vô thức quay đầu nhìn, sau đó nổi trận lôi đình.

Tiểu tử Tạ Bảo Quý không ngờ lại quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Vương Học Bình, trong miệng nói:

- Chủ tịch Vương, anh đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ.

Vương Học Bình ngoài tức giận thì chỉ có tức giận, hắn nghiêng đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Vận Cao.

Trương Vận Cao cũng không ngờ Tạ Bảo Quý lại không lịch sự như vậy, giữa trưa sau khi tên này quay về, Trương Vận Cao không kìm được lửa giận mà chạy đến mắng xối xả.

Sau khi phát tiết thì Trương Vận Cao trực tiếp nói:

- Anh chuẩn bị cuốn gói về huyện đi.

Tạ Bảo Quý vốn là phó phòng nông nghiệp, vì muốn lên làm chủ nhiệm khu thường trú khá béo bở, hắn được bạn bè giới thiệu, đưa cho Dương Chính Hoa năm mươi ngàn tiền mặt.

Sau khi Dương Chính Hoa lấy tiền thì cũng thật sự hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Bảo Quý đến thủ đô giở trò mèo, lợi dụng chức quyền vơ vét lợi ích, suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền.

Một vị trí mập mạp như vậy được Tạ Bảo Quý nắm trong tay cả năm, xem như cũng có chút tiền.

- Anh còn giống cán bộ nhà nước sao?

Vương Học Bình dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Tạ Bảo Quý, hắn thật sự không ngờ Tạ Bảo Quý lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Họ Tạ này dù kém cỏi thì ít nhất cũng là cán bộ cấp chính khoa, là chủ nhiệm khu thường trú của huyện Nam Vân ở thủ đô, hôm nay lại giống như tên hề, chơi trò quỳ xuống đất xin tha thứ, đúng là quan trường hiện nay đã đủ loạn, người nào cũng có.

- Chủ tịch, tôi cầu xin anh, chỉ cần anh tha cho tôi một lần, tôi nguyện làm trâu ngựa cho anh.

Tạ Bảo Quý dùng giọng vô liêm sỉ nói.

Vương Học Bình không nhịn được nửa, hắn quay đầu bước đi, liếc mắt nhìn loại người thế này cũng thật sự rất khó chịu.

Vương Học Bình đi vào nhà hàng và phát hiện Mạnh Thu Lan đang ngồi trên một chiếc ghế sa lông, trong tay cầm thìa nhỏ, đang khuấy một ly cà phê trước mặt.

Vương Học Bình đi qua ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thu Lan, lúc này nàng ngẩng đầu nhìn hắn rồi khẽ than một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Vương Học Bình biết rõ Mạnh Thu Lan có tâm tư, hắn cũng không chủ động đề nghị thay đổi Tạ Bảo Quý.



Tạ Bảo Quý chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới. Vương Học Bình đang cố gắng suy xét để làm sao thay đổi phương thức tư duy của Mạnh Thu Lan, để nàng ỷ lại nghiêm trọng vào mình.

Vì vậy Vương Học Bình quyết tâm chờ đợi, sau khi nhìn rõ thái độ của Mạnh Thu Lan thì sẽ tiếp tục định luận.

Tự mình chối bỏ mình là một việc cực kỳ khó khăn, Mạnh Thu Lan do dự mãi, cuối cùng nàng quyết tâm nói rõ với Vương Học Bình.

- Đồng chí học bình, về vấn đề dùng người mà không xem xét rõ ràng, tôi sẽ làm kiểm điểm với huyện ủy.... ....

Mạnh Thu Lan nói mà vẻ mặt hơi hồng, hầu như âm thanh phát ra từ kẻ răng.

Vương Học Bình khẽ gật đầu rồi cười nhạt:

- Người không phải là thánh hiền, ai không mắc chút sai sót? Dùng người không đúng thì uốn nắn là được.

Mạnh Thu Lan chỉ sợ Vương Học Bình mượn đề tài của người để nói về mình, nhưng nàng cũng không ngờ hắn hiểu lý lẽ như vậy, vì thế không khỏi ngây người. Sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, cẩn thận xem xét ánh mắt của hắn.

Vương Học Bình thản nhiên cười:

- Nếu cảm thấy không được thì thay đổi, tôi sẽ giúp đỡ chị.

Mạnh Thu Lan nhìn rõ ánh mắt của Vương Học Bình, ngoài chân thành thì mơ hồ mang theo chút thương tiếc khó thể giải thích.

Mạnh Thu Lan cảm thấy tâm hồn thiếu nữ chợt run lên, nàng ấp úng nói:

- Cám ơn anh.

Vương Học Bình vung tay định cầm bàn tay nhỏ bé của Mạnh Thu Lan, nhưng chỉ khoảnh khắc hắn đã chối bỏ ý nghĩ nóng vội này, vì thời cơ còn chưa chín muồi, không thể xúc động.

- Ha ha, tôi còn chưa thấy bí thư và chủ tịch thật sự đoàn kết, hay chúng ta là trường hợp đặc biệt?

Vương Học Bình vung tay lên khẽ vỗ vai Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan chợt kinh hoàng, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Vương Học Bình.

Vương Học Bình giống như không có việc gì, thái độ có vẻ rất chân thành.

- Có lời nói rất hay, huynh đệ đồng tâm.

Vương Học Bình tiếp tục lên tiếng.

- Ha ha, không phải là huynh đệ, là chị gái của anh.

Mạnh Thu Lan cũng vui lây vì những lời nói của Vương Học Bình, chữ chị gái chính là thứ mà Vương Học Bình hy vọng được nghe từ miệng đối phương.

- Chúng ta đứng chung một chỗ thì người khác sẽ nói tôi là đại ca của chị.

Vương Học Bình dùng giọng nửa thật nửa giả nói lời vui đùa, giống như vô tâm.

- Đi chết đi, không đứng đắn.

Mạnh Thu Lan cảm thấy khá hơn rất nhiều, trên mặt cũng lấy lại chút huyết sắc. Nhưng nàng vừa nói ra khỏi miệng thì đã cuống quít hối hận, trên mặt nổi lên vài rặng mây hồng, nàng cúi đầu không dám nhìn Vương Học Bình.

Vương Học Bình rất thích hưởng thụ những tình huống mập mờ mà lại khá đứng đắn như thế này, vì hắn vừa rồi mới ra sức khuyên nhủ và Mạnh Thu Lan có chút biến đổi về tâm tính, nhưng chẳng qua biên độ vẫn còn mà thôi.

Điều này cũng khá tốt, Vương Học Bình cũng hiểu không nên ăn đậu hũ nóng, cần dùng phương pháp lặng lẽ không tiếng động để chậm rãi ôm Mạnh Thu Lan vào lòng.



Đời sau có một câu nói rất kinh điển: "Bắt được nhân tâm của phụ nữ, như vậy thân thể của nàng sẽ giống như một tòa thành trống, anh thích vào lúc nào cũng được!"

Mạnh Thu Lan điều chỉnh tâm tình, nàng dùng giọng khinh thường nói:

- Tạ Bảo Quý này thật sự không thích hợp ở lại vị trí chủ nhiệm khu thường trú, tôi nghĩ có nên tạm thời cách chức anh ta không?

Vương Học Bình đã sớm đợi những lời này của Mạnh Thu Lan, nhưng hắn cũng không vội tỏ thái độ. Hắn tỏ ra suy tư rồi hỏi ngược lại:

- Miễn đi chức vụ của Tạ Bảo Quý thì rất dễ dàng, nhưng phái ai đến tiếp nhận, điều này có chút khó khăn.

Mạnh Thu Lan chợt nghĩ đến Trương Vân Thiên, chỉ cần xem xét tình cảnh phát sinh ở sân bay hôm nay cũng có thể thấy, Vương Học Bình và Trương Vân Thiên có quan hệ không tầm thường.

Mạnh Thu Lan thân là bí thư huyện ủy, tất nhiên kiến thức không tầm thường. Nàng nhanh chóng ý thức được Vương Học Bình có tài nguyên mạnh mẽ trong quân đội, như vậy không bằng giao vị trí chủ nhiệm khu thường trú vào tay hắn.

Mạnh Thu Lan có ý nghĩ rất rõ ràng, làm thế này vừa có thể sửa sai lại vừa có thể gián tiếp mượn thế lực của Trương Vân Thiên, để khu thường trú tiến vào trạng thái vận hành tốt. Điều này dù đối với nàng hay với Vương Học Bình cũng rất có lợi.

Với trí tuệ chính trị của Vương Học Bình, không thể nào không nhìn ra những tính toán nhỏ nhặt của Mạnh Thu Lan, mà sắp xếp của nàng cũng hợp với tâm ý của hắn.

Mạnh Thu Lan thấy Vương Học Bình không lên tiếng thì cho rằng đối phương đang băn khoăn, nàng đơn giản nói trắng ra:

- Khu thường trú là đơn vị thuộc khối chính quyền, nhân tuyển của nó sẽ do khối chính quyền quyết định, sẽ do khối chính quyền duy trì.

Lời này của Mạnh Thu Lan thật sự làm cho Vương Học Bình có chút cảm xúc, Mạnh Thu Lan khác biệt với Lâm Lạc Thi có cặp chân đẹp, nàng không những có tướng mạo tuyệt mỹ, tâm cơ cũng không kém, nếu chính thức thu vào, chắc chắn có trợ giúp rất lớn cho tương lai.

Lưu Tử đã sớm chừ ngoài cửa nhà hàng, nhưng hắn cũng khôn dám tùy tiện đi vào. Thân là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nếu hắn không nhìn ra khoảng thời gian bí thư và chủ tịch thương lượng với nhau, như vậy chẳng phải uổng phí nhiều năm lăn lộn quan trường sao?

Sau khi thương lượng với Vương Học Bình thì cảm xúc của Mạnh Thu Lan có chút chuyển biến tốt đẹp, nàng ngồi vào bàn, thậm chí còn muốn uống chút bia.

Sau khi cơm nước xong, Vương Học Bình nói với Mạnh Thu Lan:

- Chị đến chỗ tôi, hai chúng ta thương lượng về phương án cụ thể để chạy hạng mục ở ủy ban kế hoạch và bộ giao thông.

Mạnh Thu Lan có chút do dự, nhưng nàng không thấy bất kỳ biểu hiện khác thường gì trên mặt Vương Học Bình, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.

Vương Học Bình quay đầu phân phó Trương Vận Cao:

- Tôi và bí thư Mạnh thương lượng chuyện chính sự, đừng cho ai đến phòng quấy rầy.

Trương Vận Cao liên tục nói:

- Tôi biết rồi, tôi biết rồi.

Mạnh Thu Lan đi theo sau lưng Vương Học Bình, vô tình mùi hương đàn ông từ trên người hắn bùng ra, làm nàng chợt nhớ đến tên đàn ông chết tiệt kia.

Nếu không phải tên khốn kia chạy đi "trộm vặt", sợ rằng đến bây giờ Mạnh Thu Lan vẫn xem mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Khoảnh khắc khi vào cửa thì Mạnh Thu Lan dừng chân, ngoài chồng trước của nàng, đây là lần đầu tiên nàng vào phòng của một người đàn ông khác, trực giác nữ tính yêu cầu nàng nên dừng lại.

Vương Học Bình cũng hiểu tâm lý đề phòng của Mạnh Thu Lan, hắn nở nụ cười nói:

- Chõ này của tôi cũng không có gì chiêu đãi chị, chỉ có ca phê Lam Sơn Jamaica mà thôi.

- Đúng là thứ tốt, bên ngoài khó gặp.

Hai mắt Mạnh Thu Lan chợt tỏa sáng, nàng phân tán lực chú ý.

Mạnh Thu Lan thích cà phê, đặt biệt là khi uống vào buổi tối sẽ nâng cao tinh thần. Mà loại cà phê Lam Sơn Jamaica kia rất quý giá, thời đại này ngoài được đi công tác nước ngoài, căn bản ở trong nước khó tìm được cà phê Lam Sơn Jamaica chính tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook