Chương 57: Thường ủy huyện ủy
Đại Tư Không
20/03/2013
- Ha ha, tôi thì có thể làm được nghiệp lớn gì cơ chứ?
Vương Hòa Bình nắm chặt tay rồi hỏi ngược lại một câu.
- Những thứ khác chưa dám nói, chỉ dựa vào bản kế hoạch của anh lần này, tôi dám chắc anh sẽ làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa. Chủ nhiệm, cục diện tốt thế này, sao có thể thiếu Tiết Văn tôi?
Tiết Văn mỉm cười nhìn Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình mỉm cười:
- Chủ nhiệm Tiết đã thật sự có lòng tin với tôi như vậy sao? Chính tôi lại có suy nghĩ ngược lại.
Tiết Văn khẽ cười:
- Đời người khó có được vài lần vật lộc đọ sức, lúc này không đọ sức thì chờ đến khi nào? Lần này tôi xin ngồi vào chuyến xe của chủ nhiệm.
- Được.
Vương Hòa Bình gật đầu từ chối cho ý kiến, nhưng hắn không tiếp tục lên tiếng.
- Chủ nhiệm, chỗ này của tôi cũng có một kế hoạch, xin anh xem qua.
Dù là triều đại nào cũng vậy, hễ là đi vào cửa đều phải nhập gia tùy tục, Tiết Văn tất nhiên biết rõ điều này.
Vương Hòa Bình cầm lấy bản kế hoạch, hắn nhìn qua tiêu đề "Những ý kiến về vấn đề thay đổi chế độ biến nhà máy đồ hộp thành nhà máy nước giải khát!". Trong lòng hắn chợt cảm thấy vui vẻ, trên mặt lại không chút biểu cảm, hắn đọc rõ từng câu từng chữ bên trong.
Tiết Văn cố gắng chú ý đến Vương Hòa Bình, sau đó thầm thở dài, đừng nghĩ Vương Hòa Bình còn trẻ mà khinh thường, người này rõ ràng đã tu luyệ đến mức độ vui buồn không lộ ra ngoài mặt.
Còn trẻ mà không làm việc bừa bãi, rất có chừng mực, hậu trường lại cứng nhắc, lúc này Tiết Văn không bám vào thì chờ khi nào nữa?
Sau khi nghiêm túc đọc xong bản kế hoạch thì trong lòng Vương Học Bình chợt sinh ra cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, hắn ngẩng đầu rồi cau mày hỏi:
- Sao anh lại nghĩ đến vấn đề làm thức uống?
Trong kế hoạch của Vương Hòa Bình thì nhà máy chế biến đồ hộp chỉ phát triển dưới quy mô nhỏ mà thôi, vì phương diện này không có trình độ cao, tùy tiện tìm một nhà máy in ấn bao bì và thùng giấy là được.
Vương Học Bình có lòng tin với quảng cáo và kinh doanh, hắn tin tưởng không bao lâu nữa thì khắp đường sẽ bán đầy loại đồ hộp này.
Vương Hòa Bình cũng đã từng nghĩ, lợi dụng dây chuyền sản xuất, hắn sẽ thăng cấp nhà máy đồ hộp, để thành lập công ty sản xuất nước uống.
Trong ký ức của Vương Hòa Bình thì nước trà "Húc Nhật Thăng" được chính thức tung ra thị trường vào năm 1994, nếu nhớ không lầm thì đến năm 1999 thì số lượng Húc Nhật Thăng được tiêu thụ rất lớn, lợi nhuận cả trăm triệu.
Tất nhiên cũng đừng nói đến hai hãng coca cola và pepsi, hai tập đoàn này lam mưa làm gió trên thị trường Trung Quốc, kiếm được rất nhiều tiền, tất nhiên Vương Học Bình sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho vào lúc này.
Hôm nay Tiết Văn lại vạch trần kế hoạch còn ấp ủ của Vương Hòa Bình, điều này làm hắn cảm thấy khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều là kẻ hiểu chuyện, Vương Hòa Bình thầm nghĩ như vậy, điều này không chỉ nói rõ ánh mắt của Tiết Văn quá độc đáo, sợ rằng tương lai sẽ là một người giúp đỡ tuyệt hảo cho mình.
- Chủ nhiệm, tôi là người học tập ở đại học nông nghiệp Tiền Châu, cũng đã từng tham gia lớp sơ cấp gia công đồ uống chuyên nghiệp. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, sau khi tốt nghiệp lại bị phân phối xuống thôn xóm, lăn lộn vài chục năm.
Tiết Văn nhớ đến những khổ sở năm xưa mà không khỏi hạ thấp giọng điệu.
Đúng là cơ hội tốt.
Vương Học Bình tự mình châm trà cho Tiết Văn, hắn cười nói:
- Nếu đã hoài niệm quá khứ thì sẽ có triển vọng cho tương lai, tôi tin chắc tương lai của anh sẽ tươi sáng.
Tiết Văn xúc động thở dài:
- Đúng vậy, quá khứ đã qua, sau này sẽ cùng phát triển với anh.
Lúc này Vương Hòa Bình mơ hồ phát hiện trên người Tiết Văn có một luồng khí thế kiêu ngạo khó nói nên lời.
Vương Hòa Bình dùng giọng không chút hoang mang nói:
Kế hoạch của anh rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là sách vở, kém xa thực tế.
- Chủ nhiệm, anh xem có chỗ nào không đúng?
Tiết Văn hoàn toàn không tin Vương Hòa Bình có thể nhìn ra thiếu sót nào trong báo cáo của mình.
Tiết Văn có suy nghĩ rất rõ ràng, hắn chỉ muốn mượn thế của Vương Hòa Bình, vì thế mới mượn lĩnh vực đồ uống mà tạo ra chút cống hiến.
Có câu nói rất hay, chim có tiếng hót, người có danh tiếng.
Lăn lộn vài chục năm, Tiết Văn vất vả lắm mới gặp được một vị lãnh đạo vừa dám vung tay làm việc lại vừa có hậu trường, cơ hội này không thể bỏ qua.
Vương Hòa Bình cười cười nói:
- Cũng không có khác biệt quá nhiều, chủ yếu là nếu bây giờ chuyển sang làm thức uống thì không phải thời cơ phù hợp.
Trong ký ức của Vương Học Bình thì mãi đến thế kỷ sau, thức uống của Trung Quốc mới có chút thị trường nhỏ bé của riêng mình.
Khi đó người người đều có thể tiêu phí, bây giờ nếu tham gia sớm sẽ làm nhiều lơi ít, được không bù mất.
Tiết Văn tuy không nói gì nhưng trong lòng lại không tỏ ra tin tưởng, vì trong lĩnh vực nước uống thì hắn là chuyên gia.
Vương Hòa Bình thấu hiểu tâm tư của Tiết Văn, hắn mỉm cười:
- Cứ như vậy, tôi có thể cho anh một tháng, để anh đi nghiên cứu cơ sở và thị trường nước uống. Mặt khác, nơi đây của tôi cũng có một phần kế hoạch thị trường, anh có thể lấy về xem, sau này chúng ta sẽ thảo luận.
Tiết Văn nhận một xấp kế hoạch dày cộm, hắn định mở ra xem thì Vương Hòa Bình khoát tay:
- Anh lấy về mà xem, đừng nóng vội.
Vương Hòa Bình nhìn bóng lưng của Tiết Văn mà thầm cười, năng lực của đối phương rất xuất chúng nhưng vẫn có hơi kém.
Đến chiều Tiết Văn hưng phấn chạy đến tìm Vương Hòa Bình, hắn mở miệng nói:
- Quá đặc sắc, quá tuyệt, chủ nhiệm, tôi đã phục.
Vương Hòa Bình bắt tay đối phương rồi cười nói:
- Chúng ta làm một trận chứ?
- Được, được, tôi sẽ dốc sức theo anh.
Tiết Văn dùng sức mạnh toàn thân để lắc tay Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình vỗ vỗ vai Tiết Văn, hắn cười nói:
- Xương cốt của tôi cũng sắp rã ra rồi.
Vương Hòa Bình thầm hiểu, nếu muốn làm cho Tiết Văn hoàn toàn tin phục thì còn phải làm nhiều chuyện thực tế hơn nữa.
Vài ngày sau Vương Hòa Bình cố ý điều chỉnh phân công các thành viên ban ngành, để Tiết Văn kiêm nhiệm chức vụ trưởng khoa phát triển kinh tế, đưa trưởng khoa Giang Nam Lâm đến văn phòng hiệp hội quản lý làm phó chủ nhiệm thường vụ, cấp bậc cải tổ.
Nhân tài phải được trọng dụng, còn văn phòng sẽ thích hợp cho những kẻ quan liêu như Giang Nam Lâm.
Dưới sự chỉ huy của Vương Hòa Bình thì Tiết Văn và Cao Danh Thịnh thật sự không phụ lòng người, chỉ trong thời gian ba tháng đã tạo nên một thị trường ở nông thông năm tỉnh, đồ hộp dành cho lễ tết đã cung không đủ cầu, nguồn thu dồi dào.
Thứ hai, khi Vương Hòa Bình vừa đi làm thì nhận được điện thoại của văn phòng huyện ủy, để hắn nhanh chóng đến huyện ủy tham gia hội nghị thường ủy.
Vương Hòa Bình thầm cảm thấy kỳ quái, hắn chỉ là một phó chủ nhiệm, nào có tư cách tham gia hội nghị thường ủy? Quan trọng hơn là bí thư Nghiêm trước đó cũng không nói gì, điều này quá kỳ quái.
Đây là lần thứ hai Vương Hòa Bình đi vào phòng hội nghị thường ủy, tâm tính của hắn lúc này và vài tháng trước là hoàn toàn khác biệt.
Diệp Kim Sơn chờ ở cổng dẫn Vương Học Bình vào trong phong, hắn khẽ nói:
- Là chuyện tốt.
Vương Học Bình càng cảm thấy không ổn, nói như vậy thì có chuyện lớn xảy ra, bí thư Nghiêm sao lại không báo cho hắn một tiếng?
Vương Hòa Bình ngồi xuống vị trí dưới cùng, hắn lấy vở bút đặt lên bàn.
Lần đầu tiên còn có chút cảm giác mới lạ, lần này Vương Học Bình rất thản nhiên.
Một ngày kia hắn sẽ là nhân vật lớn ở thành phố, sẽ nhất ngôn cửu đỉnh.
Sẽ là lãnh đạo thật sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.